Fanfic Mean Plan | Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ
Nguồn Truyện được copy từ Wattpad tác giả MieMieak
Truyện này mình chuyển thể từ đam, một phần vì muốn lưu giữ, một phần vì khá thích Tin Can nên viết lại
Chap 1
6h30 chiều
Từng
cơn gió của ngày đông khiến mặt Can lạnh buốt. Nhưng cái lạnh của thời
tiết không lạnh bằng cái lạnh của người đời... Hôm nay là ngày đáng buồn
và đáng khóc. Nhưng Can không muốn quan tâm. Sự bât hạnh của một cậu bé
không thể nói chuyện làm cho Can không còn biết khóc là gì, chỉ biết
cuối đầu trong im lặng, vỗ về bản thân bằng sự chấp nhận và bỏ qua.
Trên con đường vắng tanh, chỉ thoáng nhẹ xì xào của hàng cây già cỗi. Can tự thả mình giữa không trung để quên đi tất cả
Bụp...Bụp..Bụp...
Đó là thứ âm thanh đáng ghét phá vỡ sự bình yên mà Can đang hưởng thụ.
Cậu bé vội vàng trở về với thực tại. Hình như trong con ngõ phía trước
mặt có đánh nhau thì phải. Can lắng nghe rồi thở dài. Kệ! Đó là chuyện
của thiên hạ. Một kẻ tật nguyền như cậu thì không nên dính tới, chỉ thêm
phiền phức mà thôi.
- Thằng nhóc này! Sao mày lì lợm thế hả? Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi mà mầy không thèm nghe sao?
-
Thằng mọt già! Mày đúng là gan to mới dám đánh lén tao, mày muốn chết
chả? - Chàng trai với ánh mắt sắc lẻm hướng thẳng về phía kẻ vừa đánh
mình, tay trái đưa lên quệt vệt máu trên khóe miệng.
- Haha, tao tiểu
nhân thế đó! Nếu không thì sao có thể xử một thằng bất trị như mày! Tụi
bay, xử nó đi, phải trả thù cho thằng em tao.
Và rồi những âm thanh
bạo lực lại nổi lên, dồn dập... Can bước đi, nhưng lại không đành lòng. Ở
đây vắng người...lỡ may..Can lắc đầu. Cậu bé dừng bước quay đầu về phía
con hẻm đáng sợ đó. Và người ta thấy bóng dáng của cậu bé gầy yếu trên
tay cầm nhành cây gẫy đập tới tấp mấy kẻ du côn. Tất nhiên đó chỉ là "
Khoai sắn" với chúng, gãi ngứa chưa đủ huống gì. Bọn người lạ mặt sau
một phút ngạc nhiên liền quay lại nhìn.
- Thằng nhóc nào đây? - Tên cầm đầu hất hàm
Can im lặng
- Mày là người quen của nó hả?
... Im lặng...
- Thằng nhãi này? Bố hỏi mà mày đứng trơ thế hả?
Can
đứng im, tim đập thình thịch, hai tay nắm chặc, cậu thoáng thấy bóng
dáng thấy bóng dáng cậu nhóc xấu số đằng sau, đang rên rỉ với hàng tá
vết thương trên người. Cậu muốn chạy... nhưng hai chữ " con người" không
cho phép Can làm thế.
- Đừng nói tao ăn hiếp người yếu đuối nhé! Tụi nay, xử luôn thằng nhóc này!
Mặt
Can tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào lũ người đối diện. " Làm sao
bây giờ, làm sao bây giờ?" Can đang rất hoảng sợ. Bỗng từ đầu ngõ vang
lên tiếng người rao bánh bao. Âm thanh ấy rất nhỏ, có lẽ chỉ mình Can
nghe được, vì tai cậu cực kì nhạy với âm thanh. Một tia sang lóe lên
trong đầu...
Rầm!!!!
- Đại ca ơi! Thằng nhóc...thằng nhóc..! - Lũ côn đồ trong tay cầm trong tay vũ khí đứng ngơ ngác
Tên
cầm đầu quay đầu lại nhìn. Nhìn xuống, Can đã nằm xuống đất với tình
trạng chết lâm sàn. Hắm ngẩng mặt lên, ông lão bán bánh bao đang đứng
trước mặt và hốt hoảng nhìn tất cả. Và một sự tất yếu...
- Bớ bà con! Bớ bà con có kẻ giết người...
Giọng
rao tu luyện ngàn năm của ông lão được vận dụng một cách hiệu quả trong
trường hợp này, cộng thêm cái mõ " âm vang núi rừng" cất lên " lảnh
lót"...
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng chân rầm rập.. Lũ côn đồ há hốc mồm ngạc nhiên, mọi chuyện xảy ra quá nhanh không kịp trở tay
- Còn nhìn gì nữa! Chạy mau! Không thì vào đồn cả lũ! - Tên cầm đầu hốt hoảng
Và thế là đã thoát! Tất cả nhờ vào " thiên thời, địa lợi nhân hòa" =)))
Khi
chắc chắn rằng tụi côn đồ đã tháo chạy, Can vùng dậy tới đỡ kẻ xấu số
lên rồi chạy nhanh ra khỏi ngõ. Người ta kéo tới càng đông thì càng
phiền. Hai người chạy đến gần bờ sông rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cậu
nhóc sau một hồi ngạc nhiên mới bắt đầu bình tĩnh:
- Này! Cũng dũng cảm nhỉ? Cậu nhóc cười nhẹ
- Sao hỏi mà không trả lời??
Can nhăn mặt, chỉ tay vào miệng rồi lắc đầu.
- A! Thì ra là bị câm
Can
ngước nhìn khuôn mặt của kẻ xấu số, đầy những vết bầm tím, chiếc áo sơ
mi đã dính bê bết máu, nhưng người đó lại có vẻ không sợ hãi hay lo lắng
gì.
- Không thể nghĩ rằng có lúc mình phải nhờ một đứa câm cứu! Nực cười thật!
Can cuối đầu, không phải vì tự ái mà vì mệt mỏi. Hình như cả ngày nay cậu chưa ăn gì.
Tiếng
điện thoại reo lên. Can mở máy, là số của anh trai. Cậu vội vã chạy về,
không quên chào kẻ mình vừa cứu. Cậu nhóc nhìn theo..
Hai ngày sau..
Đang ngồi trên ghế đá ôn lại công thức khó nhằn vừa mới học, Can nghe tiếng xì xào của mấy cô bạn học dãy bên:
- Tụi mày ơi! Phen này trường mình khổ rồi! Nghe đâu hôm nay Tin chuyển sang trường mình học đấy!
- Hả ? Làm sao có thể được! Hắn đang học ở bên trường Quốc tế mà?
- Nghe đâu hắn đánh con trai hiệu trưởng đến mức phải nhập viện nên bị đuổi. Cũng may ba hắn lo được một chỗ ở trường mình.
- Không phải chứ?? Tại sao lại là trường mình?? Sắp khổ rồi...
Can
nghe nhưng chẳng hiểu gì. Giữa Can và những cô bạn đó ngăn cách nhau
bởi hang rào thấp đầy hoa cỏ may. Đây là trường dành cho cả học sinh
bình thường lẫn học sinh khuyết tật học. Hai dãy phòng học như hai thế
giới khác nhau, chẳng bao giờ tiếp xức, phần lớn là vì học sinh học ở
dãy A ( dành cho học sinh bình thường) coi thường coi thường học sinh
dãy B nên chả bao giờ nói chuyện với nhau. Họ chỉ có một điểm chung duy
nhất là cái sân lớn ở giữa. Khoảng sân của sự bình đẳng...
- Này Can, làm gì mà thẫn thờ thế???
Good vỗ vai tươi cười hỏi. Cậu ấy là bạn thân duy nhất của cậu từ khi vào đây học. Một người bạn thật sự tốt
- ( Tao đang ôn bài)
- Siêng quá nhỉ?
- ( Không phải siêng, mà tao sợ điểm thấp sẽ làm anh trai thất vọng)
-
Xời ơi!! Mày cứ lo xa! Mà này, ngày hôm qua nghe nói tụi thằng Pound
lại chọc tới mày hả? Cái lũ mất dịch này, bị tao đánh cho mất trận mà
chưa chừa.
Can tiu ngỉu. Một đứa tật nguyền không thể tránh khỏi chuyện bị chọc, bị coi thường.
- Đừng buồn nữa, tối nay tao chở mày đi ăn kem ! Ok - Good cười híp mắt, hai má đỏ ửng lên
Can cười
Chuông
vào giờ học reng lên. Tất cả học sinh ổn định để chuẩn bị vào tiết. Can
nằm trên bàn, tự dưng cậu lại cảm thấy buồn. Hôm nay anh trai cậu phải
đi Mỹ để làm dự án, chỉ có mình Can ở nhà.
Bỗng tất cả trở nên náo
loạn. Can ngẩng đầu dậy nhìn ra phía cửa, sao lại đông người thế nhỉ?
Hiếm khi thấy học sinh dãy A sang "thăm" dãy B nhiều đến thế.
Good
hoảng hốt chạy vào lôi Can ra ngoài. Không biết chuyện gì, Can cứ ngơ
ngơ ngác ngác. Và cậu khựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt
mình
- Hi! Can. - Một nụ cười mỉm cất lên.
- Trời ơi, thằng câm này quen với Tin sao?
- Chuyện gì thế nhỉ? Sao Tin biết nó?
Đó là sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Tin trừng mắt nhìn, tất cả lùi ra, trở về im lặng.
Riêng
Can, cậu chỉ biết im lặng nhìn kẻ đối diện. Đây là Tin sao, kẻ nổi
tiếng tàn bạo trong giới học sinh của tỉnh sao? Nhưng sao lại là người
đó? Là người mà cậu cứu hôm nọ. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu
khiến Can rối bời.
- Chiều nay tan học, đứng đợi tôi ở cổng trường.
Tin quay lưng đi. Để lại một đống thắc mắc cho những kẻ tò mò.
Can
nhìn theo, không có phản ứng gì, vì chẳng biết phản ứng ra sao nữa.
Những ánh mắt nghi ngại hướng về phía cậu. Good nhìn Can đầy dò hỏi
nhưng cũng lặng lẽ trở về lớp. Mọi chuyện xảy ra như một trò đùa vậy.
Hết
tiết 5. Can trải qua 3 tiết học với sự " chăm chú" của lũ bạn trong
lớp. Mặc dù họ cũng như Can, không thể nói nhưng tò mò là bản chất của
con người, khỏi tránh khỏi. Can lắc đầu xách cặp đi về.
Ra tới cổng,
Can mệt mỏi dựa vào tường. Tin thật sự đáng sợ, tàn ác như vậy sao ? Thế
mà cậu cứ nghĩ đó chỉ là cậu bạn xấu số bị người ta ăn hiếp. Thật khờ
khạo.
- Này, lên xe.
Đó là tiếng của Tin. Cậu ta đang ngồi ở trong
xe nói vọng ra. Can hoảng hốt chạy đi. Nhưng không thoát được, Tin nắm
tay lôi mạnh khiên Can nhăn mặt
- Tôi bảo mà cậu không nghe sao? Lên xe đi!
Can
nhất quyết không chịu đi. Một sự giằng co diễn ra trước sự chứng kiến
của học sinh ở trường. Ai cũng ái ngại cho cậu bạn tội nghiệp, nhưng
cũng không dám làm gì.
Tin lôi mạnh cậu nhóc về phía xe, dù có phản
ứng kịch liệt đến đâu thì Can cũng không thể thoát khỏi bàn tay như sắt
của cậu ta. Tin lôi mạnh Can rồi đẩy vào trong xe. Cánh cửa ô tô đóng
sập lại, xe từ từ lăn bánh. Mặt Can đỏ ửng lên, ánh mắt tức giận nhìn
Tin đang ngồi tì tay lên tráng đăm chiêu suy nghĩ.
- Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi không thích.
Không thể chịu đựng được nữa. Dù không thể nói nhưng cũng không để thế này được. Can hoa tay múa chân tỏ thái độ.
- Cậu nói tôi là người bất lịch sự hả? Tôi bất lịch sự lâu rồi, không phải chỉ đến bây giờ đâu.
Can ngớ người. Ngôn ngữ của người câm, sao hắn lại hiểu được nhỉ?
- Ngồi im đi ! Tôi tặng cho cậu một món quà! Dù sao cậu cũng mang tiếng cứu tôi hôm trước.
Can
tròn mắt. Đây là cách trả ơn của Tin sao?? Đúng là Tin, lúc nào cũng
sặc mùi bạo lực. Chiếc xe dừng lại tại một con đường vắng. Can nhìn ra,
sao trông quen thế này ? Đây chẳng phải là con ngõ nhỏ lúc trước Tin bị
đánh sao?
- Xuống xe đi ! - Tin la lớn.
Can nhăn mặt bước ra. Cậu
ta không ngần ngạo cầm chặt tay Can dẫn vào con ngõ đáng sợ đó. Không
hiểu sao tim Can lại đập thình thịch, cậu linh tính có chuyện không
hay... Vào đến trong, tại nơi mà hôm đó Tin bị đánh, một đám người đánh
một người, cảnh tượng y hệt lúc đó . Can nhìn đám người đó với ánh mắt
sửng sốt.
- Tụi bay ! Dừng tay.
Đám người đó ngưng lại, đứng dạt
sang hai bên. Kẻ xấu số đang nằm bẹp trên nền. Can tá hỏa khi nhận ra
không ai khác chính là tên côn đồ cầm đầu ngày trước. Nhưng bây giờ,
trông hắn thảm hơn Tin rất nhiều, máu me bê bết, khuôn mặt bầm tím gần
như biến dạng.
Tin bỏ hai tay vào túi quần, tiến lại gần tên cầm đầu, sau đó cuối người xuống
-
Thế nào? Ngọt ngào chứ? Tao đã nói trước là đừng đụng vào thằng Tin
này! Sẽ không có kết cục đẹp đâu. - Tin nắm cằm tên đó với nụ cười đầy
khinh bạc.
Tên đó không còn hơi để nói, chỉ biết gục thở hổn hển,
khuôn mặt bộc lộ sự đau đớn tột độ. Mặt Tin đột ngột biến sắc, từ vẻ
tươi tỉnh vui vẻ sang vẻ sắc lạnh đáng sợ. Can thấy cậu ta rút từ trong
túi quần ra một con dao nhỏ, ánh kim loại lấp lánh dưới nắng chiều. Can
tím mặt. Tin đưa dao trước mặt tên cầm đầu, giọng trêu chọc
- Thế nào? Thấy cái này có xúc động gì không?
Can cầm chặt tay Tin, ánh mắt van nài
- Làm gì thế?
Can lắc đầu tỏ ý ngăn cản.
- Muốn tôi tha cho hắn à? Tha cho kẻ đã đụng vào Tin này sao?
Can nín thở
- Tụi bây, lôi thằng nhóc này ra.
Mấy
kẻ đứng xung quanh chạy lại lôi Can đứng dậy rồi kéo ra. Ánh mắt Tin
ngước lên nhìn Can, sắc lạnh đáng sợ rồi quay về phía tên kia.
- Cái ngu nhất của mày là gì mày biết không? Là đụng vào tao và làm tao chảy máu.
- Á á á....
Can xuýt ngất khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra...
Vote Điểm :12345