Đếm chiếc lá thu rơi hoa mau phai tàn Thấm thoắt đã đôi mươi ôi dòng thời gian Những vấp ngã gian truân biết người thế nào? Phận làm dâu! Buồn hắt hiu cõi đời trái ngang. "Mẹ!
Mẹ ơi! Mẹ ơi đừng bỏ con. Mẹ ơi...!" Tiếng hét của đứa trẻ trong cơn mê
ở nhà kho của một ngôi biệt thự giữa thành phố nhộn nhịp đông đúc. Với
khuôn mặt tái nhợt, với mồ hôi đầm đìa hòa theo dòng nước mắt nhỏ từng
giọt kêu tí tách xuống làm ướt chiếc gối nhỏ mà đứa trẻ 8 tuổi đó đang
nằm. Chợt đứa trẻ tỉnh giấc, nó ngồi bật dậy bó gối mình lại rồi lấy
tay tự ôm bản thân mình, mắt nhìn một vòng xung quanh nhà kho tối tăm mà
vô cùng hoảng loạn. Chợt thanh tịnh lại, thì ra đó chỉ là mơ, một giấc
mơ hay một cơn ác mộng đêm ngày hành hạ, xé nát con tim thơ ngây của đứa
trẻ con vô tội. Đúng lúc đó, chuông điểm 5h cũng rung lên khiến đứa trẻ
giật mình, nó nhanh chóng gấp chăn màn gọn gàng và đi làm công việc mà
hàng ngày nó vẫn phải làm, đó chính là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà giống
như ôsin của xã hội hiện hành hay nô tì ở thời phong kiến mà người ta
thường hay truyền tai nhau vậy. 7h sáng "Hân, con Hân đâu, hôm nay
mày nấu cái gì cho tao ăn hả? Có phải mày muốn hại chết tao và em mày
không? Mày đi ra đây, ra gần tao đi nhanh lên..." Và cứ thế, người đàn
bà cầm li sữa còn nguyên hơi ấm lên, hất thẳng vào mặt đứa trẻ con sớm
phải chịu nỗi đau về thể xác và tinh thần thơ dại. Người đàn bà lao ra
túm tóc bạt tai đánh Hân liên hồi khiến Hân tím tái mặt mày rồi khóc đến
thảm thương ngu dại. "tao nói cho mày biết, hôm nay ba mày về, mày cứ liệu hồn mà sống. Nếu không, hậu quả mày tự chịu." Chợt
đứa em gái cùng cha khác mẹ của Hân, tên là Mai, nhỏ hơn Hân 1 tuổi lên
tiếng sau một hồi tái mặt sợ hãi vì hành vi bạo lực của mẹ với chị nhằm
giải vây cho chị "mẹ ơi! đưa con đi học ạ!" Lúc này, người đàn bà mới
thôi chửi rủa Hân và quay sang dọa nạt Mai "nhớ không được nói gì với ba
con về chuyện mẹ đánh con Hân nghe chưa" Mai không nói gì, chỉ im
lặng theo chân mẹ ra ngoài cửa, bé vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn chị mình
một cách thương xót mà không biết phải làm gì để giúp chị cho tốt. "Họ
đi rồi, căn nhà yên tĩnh lại rồi, mình phải dọn mau để đến lớp kẻo trễ
học thôi" đó là lời tự nhủ trong lòng của Hân sau mỗi lần chào buổi
sáng. 8h sáng, May thay Hân vẫn kịp giờ vào tiết học đầu tiên. Vừa
vào đến chỗ ngồi, Hoàng - bạn thân của Hân, cũng là con một của một gia
đình nổi tiếng với những cửa hàng thời trang, trang sức của thành phố "hôm nay bà đến lớp muộn thế, chút thì trễ học kìa" "ừ, nay tôi bận chút việc nên đến trễ" vừa trả lời cô bé vừa lấy tay che chỗ bầm tím lại" Cậu
bé tên Hoàng thấy giọng nói của Hân hôm nay sao là lạ, liền quay sang
nhìn thì thấy mặt Hân có vết bầm, cậu liền đoán ngay được rằng, Hân lại
bị bà dì ghẻ đánh. Cậu im lặng không nói gì nữa cho đến khi hết tiết
học, cậu bé lẳng lặng cầm tay dẫn Hân xuống phòng y tế của trường để
kiểm tra xem có bị ảnh hưởng gì đến xương và não không ạ.