Câu
chuyện kể về diễn biến tâm trạng từ thời niên thiếu của một chàng
trai-Kỳ Anh. Qua những sóng gió, cậu ta dần trưởng thành hơn và cách yêu
cũng thay đổi để giữ được tình yêu
PHẦN 1: MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA 1.Ngôi nhà hạnh phúc: đến khi nào trên thế gian mặt trời ngừng sáng, lối em đi về; ánh mắt này đôi tay này mãi thuộc về anh. Con
đường dẫn đến một ngôi trường cấp 3 bỗng ngập tràn nắng với sự xuất
hiện của hai con người: Kỳ Anh và Tuấn Khanh. Nếu người bình thường nhìn
vào có thể nghĩ họ là đôi bạn thân; nhưng sự thật không phải vậy, họ là
một cặp đôi vì thỉnh thoảng trên con đường đó họ lại nắm tay nhau. Hai
con người đó vừa bước đến cổng trường thì dường như mọi ánh nhìn đều đổ
về họ, họ đẹp, họ tự tin và họ luôn kiêu hãnh vì tình yêu của họ. Một
Tuấn Khanh hào hoa, lộng lẫy và đa tình đã khiến bao trái tim liêu xiêu;
một Kỳ Anh kiêu kỳ và đầy bản lĩnh nhưng lại trong sáng khiến người
khác luôn muốn chinh phục. Ngày ngày vẫn thế, hai con người đó cùng nhau
đi học; đợi nhau dưới gốc phượng vĩ để cùng nhau đi về. Tình yêu của họ
có thể nói là mối tình đẹp của thời niên thiếu mà bao người mơ ước 2.Buổi chiều hôm ấy: buổi chiều hôm ấy ước chi em còn chưa nói, những câu vô tình đau nhói. Tình
yêu giữa một con người quá đỗi đào hoa với một anh chàng còn chưa trải
sự đời lại thêm tính bướng bỉnh liệu sẽ đi về đâu; liệu hai trái tim đó
có thể vì nhau mà đập cùng một nhịp hay không? Tan trường, Tuấn Khanh
bảo Kỳ Anh về trước không cần đợi cậu vì cậu có xíu việc phải giải
quyết. Kỳ Anh nghe thế cũng vui vẻ đi về không suy nghĩ gì; nhưng đến
nửa đường cậu chợt phát hiện mình bỏ quên sổ đầu bài trên lớp. Cậu hối
hả chạy thật nhanh đến trường nếu không làm mất quyển sổ đó đời cậu xem
như tàn. Đang cảm thấy cực kỳ mệt mỏi giữa trưa nắng, bỗng cậu nghe thấy
tiếng người quen quen, là tiếng của Tuấn Khanh; mà cũng không phải còn
tiếng của ai đó nữa. -Anh còn yêu em đúng không? Tại sao lại đi quen Kỳ Anh, có phải anh muốn chọc tức em không? Cậu
bước đến thì thấy Tuấn Khanh đang ôm chầm lấy người con gái kia. Cô gái
ấy thấy cậu thì càng siết chặt Tuấn Khanh hơn, còn Tuấn Khanh chỉ biết
cố hất tay cô ra. Kỳ Anh lúc này tức giận dâng trào, chỉ tay bảo: -Tốt nhất là cô nên biến đi trước khi tôi nổi khùng lên. Dù
là đang tranh giành người yêu nhưng cô gái đó cũng phải khiếp sợ trước
ánh mắt hung tợn của Kỳ Anh, cô thừa biết Kỳ Anh dám nói là dám làm và
cô cũng biết Kỳ Anh nổi tiếng ở trường là người bản lĩnh và tàn bạo thế
nào mỗi khi quyết tâm làm gì. Cô nhanh chân biến khỏi tầm mắt của Kỳ
Anh. Cậu tiến lại gần Tuấn Khanh. Chát… Cậu không kịp để Tuấn Khanh giải
thích gì thì một cú tát vào mặt Tuấn Khanh -Công việc của cậu là ở đây đó hả? Nói rồi cậu bỏ đi mặc cho người ở lại muốn giải thích thế nào. Vừa
về đến nhà, thì cậu nhận được tin nhắn từ Tuấn Khanh: "Cậu tin tôi đi,
thật sự tôi với cô ta đã kết thúc lâu rồi, không hiểu sao hôm nay cô ta
muốn gặp tôi. Tôi vì không muốn cậu suy nghĩ nhiều nên đã nói là có công
việc. Tôi và cô ta không có gì hết, không tin thì cậu cứ hỏi Ngọc, nó
cũng có mặt ở đó trước khi cậu đến. Cậu không tin tôi nhưng có lẽ bạn
thân nhất của cậu, cậu phải tin chứ. Tôi sẽ đứng ở trước nhà đợi đến khi
cậu tha lỗi cho tôi.” Kỳ Anh liền điện thoại cho Ngọc-nhỏ bạn thân của
cậu và xác nhận là Tuấn Khanh không có nói dối cậu, chỉ là do cậu hiểu
lầm. Kỳ Anh ra cửa thì thấy Tuấn Khanh đang đứng dưới cái trời nắng
nóng, mồ hôi nhễ nhại -Vào nhà đi. Vẻ mặt nhăn nhó của một con
người đứng dưới cái nắng gay gắt đã thay bằng một nụ cười hút hồn người
khác và chính cái nụ cười đó đã khiến cho Kỳ Anh cũng bật cười theo -Lần sau mà còn giấu tui nữa thì ở ngoài sân phơi nắng luôn đi -Anh biết rồi, sẽ không có lần sau nữa. Có người yêu ghen như em, anh làm gì dám có ai khác -Thôi được rồi, ngồi đó đi tui dọn cơm ăn Căn nhà bỗng trở về hiện trạng ban đầu, đầy màu hồng hạnh phúc, không còn nồng nặc mùi vị ghen tuông nữa. 3.Nếu mai rời xa: nếu mai rời xa em và anh có lẽ hai ta lặng im dòng đời mong manh Trộm
vía cũng đã đến ngày tốt nghiệp cấp 3, đồng nghĩa với việc họ sẽ phải
chia tay chuỗi ngày đi học cùng nhau; mỗi người sẽ phải ra đi tìm ước mơ
cho chính mình. Có lẽ tuổi học trò với họ đã quá đẹp thế nên chẳng có
gì là nuối tiếc. Ngày chia xa, có buồn đấy, buồn vì xa bạn bè, buồn vì
phải tự mình đi tìm ước mơ nhưng họ vẫn có niềm tin dành cho nhau là vẫn
mãi bên nhau. Nhưng may mắn là họ vẫn sẽ cùng sống chung trong một
thành phố trong những năm đại học. Tuấn Khanh theo đuổi ước mơ trở thành
kỹ sư và Kỳ Anh lại cố gắng để hoàn thành mục tiêu đầu tiên trong tương
lai cậu là thành dược sĩ. Sống xa nhau nhưng họ vẫn thường xuyên liên
lạc và gặp gỡ vào mỗi cuối tuần. Ngày cuối cùng của năm nhất, vừa thi
xong môn cuối cùng, cậu hối hả bắt xe sang tìm Tuấn Khanh chỉ để gây
bất ngờ cho anh. Nhưng đúng là bất ngờ thật; nhưng là bất ngờ với cậu.
Cậu bắt gặp anh và nhỏ bạn than của cậu đang âu yếm nhau. Cậu định là sẽ
đi vào làm mọi chuyện ra lẽ nhưng lúc này bỗng dưng cậu thấy nhói trong
lòng lắm. Những người mà cậu tin tưởng nhất là cùng nhau phản bội cậu,
cùng nhau xem cậu như trò đùa. Cậu bình tĩnh đi vào, khác với tính nóng
nảy bình thường của cậu; trông khi Tuấn Khanh thì hốt hoảng: -Anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh Cậu không cần nghe anh giải thích: -Mọi chuyện đã xảy ra bao lâu rồi, anh và nó đã lừa dối tôi bao lâu rồi? Anh cố giải thích: -Anh xin lỗi, anh sẽ chấm dứt chuyện này. Cậu vẫn vẻ mặt bình tĩnh: -Tôi không cần biết tôi chỉ muốn biết anh đã gạt tôi bao lâu rồi -Từ năm 12 Cậu nhếch mép cười: -Chúng ta đến đây là hết nhé, 2 người diễn rất tốt Tuấn Khanh trở mặt với cậu: -Anh
đã quá mệt mỏi với tính khí kiêu ngạo và bướng bỉnh của em rồi. Việc gì
anh cũng phải nghe theo em, em luôn cho em là số 1. Trước khi nói người
khác, em hãy xem lại chính mình đi. Cậu quay mặt đi vừa cười mà nước
mắt vừa rơi; thầm nghĩ: "Lâu nay, anh luôn nghĩ mình như thế; phải
chăng mình đã sai, sai vì đặt sai niềm tin hay sai vì quá tin vào bản
thân mình.” Cậu bước đi những bước đi vô hồn, lang thang khắp mọi con
đường mà không biết đích đến ở đâu. Khi vừa về tới phòng, cậu đã thấy
Ngọc đứng đó chờ cậu. Kỳ Anh vẫn vẻ mặt đầy kiêu ngạo: -Tới đây làm gì, nếu muốn xem tao thất bại ra sao thì mày đã lầm rồi Cô gái đó tỏ ra mình như người chiến thắng: -Mày nghĩ mày là số 1 à, giờ mày biết cảm giác mất đi thứ quan trọng sao rồi chứ -Tao
không coi những thứ có thể chia sẻ cho người khác là quan trọng đâu,
thích thì cứ lấy mà dùng. Ráng giữ cho chắc một con người như thế, và
cũng hãy cố sống tốt với bộ mặt giả tạo đó. Nói xong cậu vẫn bước đi kiêu hãnh lướt qua, không màn người đứng lại ở đó đang tức tối. 4. Lối cũ ta về: lối cũ ta về vườn xưa có còn, hoàng hôn buông xuống thoảng hương ngọc lan Cậu
không muốn ở lại cái mảnh đất đầy giả dối này, cậu bắt xe về quê ngay
trong ngày hôm đó. Không hiểu vì lý do gì mà cậu lại lang thang đến ngôi
trường xưa. Vào một chiều thu, gió nhẹ nhàng thoảng đong đưa từng nhánh
hoa phượng hoàng, rồi bỗng rụng rơi vàng cả một góc sân. Cậu còn nhớ
người xưa hay đã quên. Cậu nhớ lại ngày mà hai người gặp nhau. Ngày ấy,
Kỳ Anh là một chàng lớp trưởng kiêu kỳ, bướng bỉnh nhưng rất bản lĩnh,
nhiệt huyết; Tuấn Khanh là một hotboy của trường, đào hoa , ngọt ngào.
Và chính sự kiêu kỳ đã khiến Tuấn Khanh phải theo đuổi cho bằng được
cậu; nhưng cũng chính sự kiêu kỳ đó khiến anh phản bội cậu. Cậu nhớ có
lần anh và cậu đi ngắm hoàng hôn, tự dưng cậu nhớ về những chuỗi ngày ấu
thơ, cậu bật khóc như đứa trẻ. Và anh đã nói với cậu: "Nếu em khóc, hãy
khóc ướt vai anh đừng làm nhòe mắt em”. Nếu ngày đó cậu vui vẻ vì điều
đó nhưng có lẽ giờ đây cậu sẽ thích một cái ôm hơn. Từng kỷ niệm cứ hiện
về trong đầu cậu, cậu nhớ những lần cậu ghen tuông khiến Tuấn Khanh
phải tìm mọi cách để năn nỉ cậu. Ngày ấy, có thể nói anh luôn là người
chiều chuộng cậu bất chấp cậu đúng hay sai. Có lẽ chính vì điều đó mà
khiến anh phải mệt mỏi và muốn buông tay cậu. Cậu không trách ai cả bởi
với cậu nếu đã không giữ được nghĩa là chính bản thân đã sai, không thể
trách hờn ai được. Trái tim cậu giờ đây cũng đã khác, lý trí cũng đã
đổi, cậu phải trưởng thành hơn và lý trí hơn. Cậu không thể nào mãi mãi
là một cậu con trai 17 tuổi nhiệt huyết nhưng nóng nảy được nữa. Và có
lẽ cách ứng xử của cậu cũng lớn hơn, chính chắn hơn và đặc biệt là biết
đề phòng mọi thứ xung quanh hơn. Kể từ ngày ấy cũng đã một năm trôi
qua, vẫn là một chiều mùa thu, giờ đây có một người ngồi bên cửa sổ nhấm
nháp tách cà phê, nhìn hạt mưa rơi và nhìn dòng người tấp nập đi về,
nhìn từng đôi nhân tình dìu nhau dưới mưa…và nhớ về ngày xưa.