Đay là lần đầu tiên minh post truyện, và cũng là lần đầu tiên mình viết về thể loại này Nếu có gì sai sót mong các bạn bỏ qua nha ^^ Giới thiệu nhân vật: Hoàng thiên tú: Chiều cao: 1m95 Cân nặng: 63 kí Vóc dáng:hơi bị chuẩn (tại cậu hay tap gym đấy) like Đôi mắt: màu đen( mang một nỗi buồn mà k ai biết đấy) Nước da: trắng Tuổi: 16
Tính tình: trầm lặng, lạnh lùng,ít nói => bề ngoài chỉ vậy thôi
nhưng bên trong cậu là 1 người rất cần mộ sự yêu thương thật sự Gia thế: cháu trai trưởng của gia tộc họ hoàng ( bố: hoàng thiên minh chủ tịch tập đoàn lớn nhất châu âu )
Thành tích học tập: có bằng thạc sĩ (nước anh), bằng tiến sĩ (nước
anh), bằng giáo sư (mỹ), cậu cũng có bằng bác sĩ đấy nhé có bằng từ lúc
12 tuổi đấy ^^ ^^ (mình sẽ kể sau),giỏi võ aikido,karate,tiệt quyền đạo,
vovinam Phương khải ân: Chiều cao: 1m75 Cân nặng: 45 Vóc dáng; chuẩn như người mẫu like Đôi mắt: màu đen Nước da: trắng
Tính tình: hơi nghiêm túc tý, bù lại rất là dễ thương, tốt bụng hiền
lành ,dễ tổn thương, hay ghen (khi người yêu mình có việc gì làm sai với
mình ^^) Thành tích học tập: bằng thạc sĩ, tiến sĩ (nước anh) đang
làm bác sĩ tại một bệnh viện lớn ở vn, cô cũng giỏi kinh doanh lắm đấy
^^ Gia thế: là con đầu của chủ tịch phương khải nguyên (chủ tịch tập đoàn lớn thứ 2 vn) Phương khải duyên: Chiều cao: 1m75 Cân nặng: 43 Đôi mắt: màu đen Nước da: trắng,min như da em bé Tính tình: hiền lành, tốt bụng, dễ tổ thương, mít ướt, ghen, hay giận dỗi, yếu đuối, sức khỏe yếu (từ nhỏ hay bệnh rùi ) Thành tích học tập: giống chị (còn đi học ) mà vẫn muốn ngồi ghế nhà trường nữa Tuổi: 16 Gia thế: em ruột khải ân Vào truyện nào 10 năm trước
Tại một bệnh viện lớn ở sài gòn có một người đàn ông cùng với khuôn mặt
hết sức lo lắng, bồn chồn, và sợ hãi. Người đàn ông đó cứ đi qua đi lại
người phòng sinh của bệnh viện, có lẽ người đàn ông đó đang chờ một
điều kì diệu sẽ xảy ra, chờ cái cảm giác được nghe tiếng khóc của một
đứa trẻ đó, chờ cái cảm giác được nghe một tiếng ba, một tiếng mẹ, nhưng
đó chỉ là một giấc mơ thôi có lẽ đứa trẻ đó sẽ khóc mãi thôi , mãi cho
đến khi nó ngừng khóc. Ánh đèn trên cửa phòng chờ nó da4 tắt.Anh hy
vọng người phụ nữ kia sẽ sống và đứa bé kia sẽ có mẹ. Hình như anh đã
hy vọng quá nhiều về điều đó . Cánh cửa phòng sinh đã mở ra, một người bác sỹ đi ra và đi đến chỗ người đàn ông đó đứng Bác sỹ: chào ông! Ông có phải là người nhà của bệnh nhân k ? Người đàn ông đó gật đầu
Bác sỹ là người biết được hai người quan trọng nhất của mình có khỏe
mạnh hay không. Nhìn con người trước mặt có một phong thái của người
cứng rắn đã trải qua k biết bao nhiêu là thử thách trên chiến trường,
lúc này con người đó chỉ biết hồi hộp mà chờ lời người bác sỹ đó Bác sỹ: tôi có một tin vui và tin xấu
Người đàn ông nhíu mày nhìn người bác sỹ , quả thật ông biết tin xấu là
gì còn tin vui ông k quan tâm nó là con trai hay con gái Bác sỹ: có phải người nhà anh đang bị bệnh tim k ? Lời của bác sỹ như đang dằn xé tim anh lời của bác sỹ như đang đoán đúng một phần
Bác sỹ: ông có biết vợ ông phải chấp nhận cả mạng sống của mình để sinh
ra một đứa trẻ k ? Vì cô ấy chỉ còn sống được ba tháng thôi, trước khi
vào phòng sinh cô ấy đã nói với tôi một điều'' hãy cố gắng làm một người
cha thật tốt, và yêu thương nó thật sự '' còn một điều nữa cô ấy nói
tên của đứa trẻ là thiên tú tên đầy đủ của nó là hoàng thiên tú! À! Nó
thật sự là con gái anh đấy ! Vậy cả tin tốt là vợ anh vừa sinh được
một đứa con gái .Là một đứa con gái , khuôn mặt lạnh nhạt ấy bay giờ
mới có chút biểu hiện của sự mất mát, kèm theo một nỗi lo lắng, và vui
mừng, nhưng còn một dấu chấm hỏi to làm sao mà người bác sỹ đó lại biết
nhiều về vợ anh thế. Bỗng một tiếng chuông điện thoại reng lên cắt đứt
dòng suy nghĩ của anh nhìn vào màn hình là bố anh gọi đến hỏi là con
trai hay con gái, mà k thèm hỏi đến con dâu mình như thế nào có được mẹ
tròn con vuông không ông phải trả lời như thế nào đây gia đình ông trọng
nam khinh nữ làm sao con ông có thể hưởng được một cái gọi là sự yêu
thương đây nhưng rồi câu nói vừa nãy lại làm cho ông có thêm một suy
nghĩ và thế ông mở máy lên nghe Ông: con nghe thưa ba ! Chủ tịch: ừm! Là con trai hay con gái ? Ông: thưa !Là con trai ạ!
Bên đầu dây kia rất vui mừng vậy là họ sắp có người thừa kế cả một gia
tài đồ sộ rồi đầu dây bên kia đã tắt người đàn ông kia k thèm hỏi tới
sức khỏe của họ mà đã vội vàng tắt máy để lại môt người đau khổ và một
đứa trẻ sinh ra lại không có mẹ thử hỏi có ai sinh ra mà cần một cái sự
lạnh nhạt kia không ông không thể yêu thương được ông, ngay cả ông cũng
có sự lạnh nhạt kia 10 năm sau Tại một căn biệt thư lớn tại
ngoại ô sông sài gòn, căn biệt thự đó được xây theo kiến trúc phuong tây
giống lâu đài cổ xưa mà các nhà quý tộc thường ở Một buổi sáng tại
căn phòng lớn theo màu chủ đạo xanh nhạt(xin lỗi nha tg k biết về trang
trí phòng , do suy nghĩ) xung quanh căn phòng toàn là những thứ mắc
tiền bên trái là một chiếc giường lớn cũng theo phương tây Ánh nắng
chiếu rọi vào khung cửa sổ làm bằng gỗ bên cạnh đó có một con người vẫn
dang còn ngủ say trên giường . Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt trắng min
kia mà vẫn k thể làm cho con người kia tỉnh giấc. Tiếng gọi của quản gia
Quản gia: thiếu gia ! Cậu đã dậy chưa vậy ? Nghe tiếng gọi
người kia trở mình, làm động tác dụi mắt nhìn khuôn mặt người đó rất
tuấn tú, khuôn mặt lạnh như một tảng băng cứng không bao giờ tan chảy,
nhưng đôi mắt lại chứa nỗi buồn vô tận sau đôi mắt đen đó tiếng gọi của
quản gia lần thứ 2 cậu liền trả lời nhanh '' cháu dậy rồi! Bác cứ xuống trước đi '' bác quản gia là người mà cậu kính trọng cậu coi như là một người thân của mình vậy Cậu ngồi dậy bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân sau đó rồi đi học
Đồng phục của cậu đơn giản: quần tây, áo trắng lịch sự,đeo một cặp kính
không độ(nhìn cho có tri thức) giày hiệu màu đen cậu mặc vào rồi xoắn
tay áo lên nhìn rất handsome
chỉnh tề xong cậu bước xuống nhà ăn sáng .Căn nhà chỉ có mình cậu sống
còn ba cậu chỉ chăm sóc cậu được có 8 tháng tuổi rồi bị tai nạn mà qua
đời(thật đáng thương) giờ cậu chỉ còn có một mình, một cái cảm giác sao
mà cô đơn quá, và nỗi buồn cứ deo bám cậu mãi Ngồi vào bàn ăn .
Thực đơn hôm nay có bánh kẹp sanwich và 1ly sữa ăn xong quản gia hỏi
cậu: thiếu gia! Hôm nay thiếu gia đi xe hay la xe đạp? Cậu chỉ vào chiếc xe đạp rồi mang ba lô trên lưng leo lên chiếc xe đạp thể thao đắt tiền không nói gì nữa dắt xe ra ngoài