Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật về chính tôi cũng như những nhân vật xoay quoanh câu chuyện này
Bố tôi là người Nga còn mẹ tôi là người việt ,bố phải quản lí khách sạn
ở nga còn tôi và mẹ thì ở việt nam nên mỗi năm hai bố con tôi chỉ gặp
nhau có vài lần , phần lớn đều là qua những cuộc gọi và lúc nào cũng vậy
bố cũng hỏi bấy nhiêu câu, con có khỏe ko hay con học sao rồi....chán
ngắt. Tình cảm của ba và mẹ tôi ngày càng mờ dần,vì sợ cuộc hôn nhân của
hai người tan vỡ nên ông đã tìm mọi cách thuyết phục mẹ con tôi qua nga
định cư. lúc đầu mẹ vẫn không đồng ý nhưng ba tôi cứ kiên trì, ngày nào
cũng vậy cứ 7h tối là ba lại gọi về nội dung hôm trước cũng như hôm sau
đại loại là nói về điều kiện sống bên đó rất tốt muốn mẹ tôi suy nghĩ
lại.Những cuộc điện thoại ấy kéo dài suốt mấy tháng rời và mẹ tôi cũng
đồng ý, nhưng tôi thì vẫn không muốn rời việt nam,vì tính tôi lại khá tự
lập nên mẹ tôi yên tâm tuyệt đối khi tôi ở lại một mình.ngày mẹ đi tới
khá nhanh,cũng vì bố đã chuẩn bị giấy tờ rồi chỉ đợi mẹ gật đầu là có
thể đi bất cứ lúc nào.Mẹ rao bán tất cả nhà ở việt nam chỉ còn căn nhà ở
quận 3 ở sài gòn mà ông bà tôi để lại,cho tôi sang đó sống để trông coi
nhà cửa . Đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất của tôi vì những đám
bạn từ thời mẫu giáo của tôi lại ở tít hà nội,vào sài gòn chẳng quen ai
lại còn đang hè nên tôi chỉ một mình tự kỉ rồi lại shoping,chỉ nói
chuyện với chị giúp việc mà mẹ tôi thuê cho đỡ chán mà chị còn gia đình
nên hết giờ làm lại bỏ tôi một mình