[Chap 1: Trời xanh khi em gặp anh!] Truyền thuyết kể rằng...
Khi Chúa tạo ra loài người, loài người vẫn chưa có khả năng tự cân bằng
và hoàn thiện tính cách của mình. Chính vì vậy Chúa đã bẻ gãy đôi cánh
của những thiên thần, lấy đi sức mạnh của những ác quỷ và thả họ xuống
trần gian. Ác quỷ luôn xúi giục con người làm điều xấu, ngược lại thiên
thần lại luôn khuyên bảo con người những điều tốt. Cứ như vậy, tuy trái
ngược nhưng thiên thần và ác quỷ luôn song hành. o0o o0o o0o
Reng... Reng... Reng...!- Tiếng chuông báo hiệu vào giờ vang lên. Lớp
11A3 vẫn ồn ào như ong vỡ tổ. Học sinh cả lớp kẻ đuổi, người hò, đứa
trang điểm tạo nên một khung cảnh vô cùng hỗn độn, tiếng ồn vang khắp
trường. Cái cảnh này toàn trường đã quen từ lâu nên chỉ biết lắc đầu cho
qua chứ không biết làm gì hơn. Ở bàn cuối cùng, trong góc lớp 11A3, cạnh cửa sổ, một chàng trai thiu thiu ngu, dôi lông mày khẽ nhíu lại.
-Im lặng!- Cậu ta nói lớn một tiếng, lớp 11A3 liền rơi vào tình trạng
im lặng. Chân lông mày cậu giãn ra ý hài lòng. Trong không gian im lặng
đó, một bóng dáng nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước lên bục giảng mang theo ánh
hào quang choáng ngợp. -Xin chào mọi người, mình là Trịnh Yến Nhi
học sinh mới của lớp. Mong các bạn chỉ giáo nhiều trong nhiệm kì tới.-
Nó cười tươi. Tất cả mọi người trong phòng im lặng nhất thể. Cậu nhăn
mày nhìn nó. -A! Yến Nhi đã làm quen với cả lớp rồi à?- ừ cửa vọng
lên tiếng nói pha chút ngữ điệu vui vẻ của cô Doan chủ nhiệm. Cô Doan
bước vào cười tươi.- Vậy em tự tìm chỗ nhé! Tuy nói là "tự chọn
chỗ" nhưng cả lớp có duy nhất một chỗ còn trống nên tất nhiên nó cũng
không có nhiều lựa chọn. Nhẹ nhàng như khi bước vào, nó đến bên bàn cậu.
-Mình ngồi đây nhé?- Nó hỏi nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.Cả lớp
đều hướng ánh mắt thương cảm nhìn nó. Chỗ của cậu, từ trước tới giờ chưa
có ai từng được ngồi. Kể cả là thầy cô giáo đến dự giờ cậu còn cấm nữa
mà. -Được, cứ tự nhiên.- Cậu nói, giọng điệu và ngữ âm vô cùng
thoài mái nhưng trong ánh mắt lại pha chút tinh nghịch. Nụ cười khẩy
thường ngày nở trên môi. Cả lớp rớt hàm ngay sau đó. -Cảm ơn!- nó cười tít mắt rồi ngồi vào chỗ. Nhìn nhìn cậu vài lần đánh giá cô rút ra kết luận: Mặc toàn đồ hiệu => con nhà giàu. Phong cách ăn mặc táo bạo và vô cùng phá cách, màu chủ đạo là màu đen, các chi tiết cũng thuộc tông màu lạnh => lạnh lùng.
Gương mặt hoàn mĩ không một tì vết => đẹp trai nhưng để có nhan sắc
như vậy chắc chắn phải nuôi dưỡng rất nhiều => chảnh. "Giàu, lạnh và chảnh con người này chắc chắn không nên dính dáng nhiều." Cô nghĩ thầm.
-Ngắm tôi đủ chưa??? Chép bài đi bà giáo nhìn cậu kìa.- Chợt cậu lên
tiếng nhắc nhở kéo nó về với hiện thực. Nó đỏ mặt lôi sách vở ra ghi
chép. Nó khẽ liếc sang cậu. Cậu đang nằm quay mặt về phía cửa sổ, im
lặng như vậy có lẽ là đang ngủ. Vậy mà vữa nãy còn nhẵc nhở nó cứ như
mình ngoan lắm không bằng. Nó hơi chu môi rồi lại tiếp tục ghi chép bài,
không chú ý đến cậu nữa. ... Tiết hai, giờ thể dục. Nó
loáy hoáy trong phòng thay đồ mãi mới ra sân tập. Ở đây mọi người đã
đông đủ cả, có lẽ nó là đứa đến muộn nhất. Nó thở dài đi vào hàng rồi
đứng nghiêm chào thầy thể dục. -Hôm nay các em sẽ luyện tập bóng
chuyền đôi nam nữ, các em tự chọn cặp rồi luyện tập nhé!- Thầy vừa nói
xong đã có một đám con trai bu vây quanh nó. -Nhi, ghép cặp với mình nhé?- Học sinh nam 1. -Nhi đừng ghép với nó. Ghép với mình nè.- Học sinh nam 2. Nó cười gượng khó xử. Vừa lúc đó một cánh tay dài và rộng giang ra ôm vai nó,một giọng nói vang lên kèm theo hành động:
-Thất lễ quá nhưng cậu ấy sẽ ghép cặp với tôi.- Cậu cười nhưng ánh mắt
lóe lên tia chết người khiến lũ học sinh nam xanh mặt. Nó khẽ ngẩng đầu
nhìn chủ nhân của đôi tay đang đặt lên vai mình. Là cậu. Cậu cao quá, nó
cao mới tới ngực cậu. Có lẽ lúc trước cậu ngồi nên nó không chú ý.