Nỗi Niềm UKE Xấu
Mọi người thường hay nói: "Xấu thì không được quyền pđ” .Đúng vậy, xấu
thì hok được quyền pđ, mà nếu muốn chóng cự vẫn mún pđ thì sẽ được
khuyến mãi thêm quyền ế, quyền FA, và quyền bị người đời chê cười vì
"Xấu mà bày đặt đòi hỏi”. Điều này có lẽ không đúng với thiểu số vì nó
thấy nhiều người cũng đâu có đẹp đâu mà người yêu của họ đẹp dễ sợ, tuy
nhiên nó lại không may mắn nằm ở trong thiểu số gay xấu bồ đẹp đó, mà nó
nằm ở đa số gay xấu và ế. Dù không muốn xát muối vào tim nhưng… sự thật
vẫn luôn phũ phàng.
Sinh ra tại miền trung, "đất mặn, đồng
chua” thế nên nhìn thấy nó là người ta thấy ngay cái sự xấu mặn mà, cái
giọng chua đặc trưng. Là uke nhưng từ bé đến giờ chưa bao giờ nó
nhận được một cái nhìn trìu mến của một thằng seme nào, (kể các uke).
Còn những cái nhìn ngỡ ngàng đến kinh hoàng về cái nhan sắc "Khủng
khiếp” của nó thì thừa rồi. Không cần người khác nhìn và nhận xét, nó tự
soi gương và tự đứng tim mấy lần. Cái mặt thì bành to, cái mũi thì tẹt
xấu xí, đôi mắt nhỏ xíu đúng kiểu châu á, cái miệng thì chành bành… hic.
Ông trời thiệt là bất công khi "nặn” ra nó là gay mà không cho
nó một chút gì gọi là " đẹp ". Có lẽ vì cái mặt tiền đầy khuyết điểm
này mà nó hầu như không có bạn nào chơi cùng. Bạn trai hả? Nhiều khi nó
còn ko hiểu từ này nghĩa là gì. Với nó, đó là thứ gì đó rất xa xỉ mà nó
không bao giờ có được. Nhìn bạn bè cùng trang lứa tuổi ai cũng có "kẻ
đưa, người đón” trongkhi đó nó lúc nào cũng lủi thủi một thân, một mình.
Nhiều lúc tủi thân quá nó ấm ức khóc một mình,, thế nhưng khóc mãi cũng
chán, thành ra trái tim nó cũng hóa đá luôn.
Xã hội xa lánh
nó, trót mang gương mặt "quỷ” thế nhưng gia đình ai cũng đón nhận nó. Đó
như là một sự an ủi, một đặc ân duy nhất mà ông trời "bố thí” cho nó…
Tất nhiên, đây không phải là câu chuyện kể lể về một cuộc đời đầy đau
thương của một "uke xấu”, đây chính là một câu chuyện lãng mạn đầy mơ
mộng cũng như đầy hi vọng của kẻ trót mang kiếp gay xấu…
CHAP 1: MAGIC
– Mở cửa coi thằng kia!
Tôi mở cửa và cười tươi với lại một con nhỏ, nhỏ này chính là chị họ
tôi, cũng như là bạn thân của tôi. À mà quên giới thiệu, tôi nhân vật
chính của câu chuyện tên là Phương, còn nhỏ chị họ nó (thực ra bằng tuổi
nhau) tên Quỳnh. Có lẽ vì bằng tuổi nhau, nên hai đứa xưng hô với nhau
rất thân mật, toàn là thằng với con. – Gì vậy bánh bèo vô dụng? – Đi dạo biển không? – Ả hỏi tôi và không quên cầm cái ống nhòm lên kèm theo 1 nụ cười gian xảo "Ra tia trai tắm biển”. – Đi liền đi liền, đợi tao thay đồ đã. – Tôi hớn hở – Vậy tao đợi ở dưới lầu nghe. – Quỳnh ríu rít.
Đối với uke đẹp, mặc gì cũng đẹp, ra đường là tự tin. Uke xấu thì ngược
lại, Tôi chật vật mất gần 15 phút để lựa được một bộ nhìn được được.
Mặc dù Tôi là uke xấu nhưng được cái tôi được bố mẹ chu cấp rất thoáng,
nên tủ đồ của tôi rất nhiều đồ hiệu. Tuy nhiên, đã xấu thì có mặc đồ dát
vàng vẫn xấu. Tôi nghĩ vậy mà ngậm ngùi chạy xuống nhà. Tôi và Quỳnh đi
bộ thơ thẩn ra biển, mua 2 lon pepsi, kiếm một bãi cát và ngồi hóng
chuyện. Công nhận Nha Trang nhiều trai đẹp, hai đứa giành nhau cái ống
nhòm. Tất nhiên, mụ Quỳnh thắng, tôi đành chấp nhận nhìn bằng mắt chay
vậy.
– Quỷ cái, rủ đi biển mà giành của người ta, giận dễ sợ, bữa sau không thèm đi nữa. – Tôi phân bua. – Gì? 2 lon pép si ai trả tiền hả thằng kia? – Đồ ích kỷ, thôi ko ngắm nữa, đi tắm biển luôn đây. – Dứt lời, tôi chạy tung tăng ra bờ biển, và phóng xuống biển.