******* Anh Hùng Lĩnh Nam******* Thể Loại: Truyện Kiếm Hiệp Sử Việt ¤¤¤Thời Bắc Thuộc Lần I
Trời nắng thu, gió heo may rít lên từng cơn, những cây thông bên bờ
biển vi vu như tiếng ai oán của dân Việt mất nước. Trên bãi biển Ngọc
Đường, một người đàn ông tuổi khoảng 50, lưng đeo bảo kiếm, tay dắt đứa
trẻ, thả bước ngắm cảnh. Dân chài đang tụ tập làm việc, người thì vá
lưới, kẻ thì giặt lưới. Họ thấy cha con người đàn ông thì lễ phép đứng
dậy chào hỏi. Mỗi lần như vậy, cha con phải ngừng lại đáp lễ. Một lão
già đang vá lưới, đứng dậy chắp tay hỏi:
– Đào Hầu hôm nay thư thả, ra đây ngắm cảnh?
Người đàn ông chậm rãi trả lời:
– Khi trong lòng đau dớn, thì còn cảnh nào đẹp nữa? Khi nước đã mất thì còn lòng dạ nào mà dạo chơi?
Đứa trẻ đi cạnh ngước mắt nhìn cha hỏi:
– Bố ơi, nước mình đã mất đâu? Bố con ta chả đang sống trên đất nước mình đây sao?
Đào Hầu không trả lời, dắt con đi ngược lên đồi thông. Tới một mỏm đá
nhìn ra biển, ông kéo con ngồi xuống, chỉ ra hòn đảo cách bờ không xa
hỏi:
– Con có biết hòn đảo kia tên gì không?
Đứa trẻ trả lời:
– Đại sư huynh bảo đó là hòn đảo Nghi Sơn. Trên đảo có núi Biện Sơn.
Đảo dài 4 dậm, rộng 2 dậm. Từ đây ra đảo khoảng 150 trượng. Trên đảo có
đền thờ Mỵ Châu. Bãi biển Nghi Sơn có nhiều ngọc trai. Phía tây núi Biện
Sơn có một giếng nước tên là Ngọc-tỉnh, nghĩa là giếng ngọc. Đem nước
giếng ấy rửa ngọc trai, thì ngọc sáng và đẹp lắm.
Đào Hầu ngạc nhiên hỏi:
– Ai đã dẫn con đi chơi đảo Nghi Sơn?
Đứa trẻ cười nắc nẻ, giật tay cha:
– Thưa bố, anh Nghi Sơn.
Đào Hầu gật đầu, trầm tư nhìn những lớp sóng từ biển cuốn vào bờ, thở dài.
Đào Hầu tên thực là Đào Thế Kiệt. Ông có ba con trai, con lớn là Đào
Nghi Sơn, con thứ là Đào Biện Sơn, đều đã trưởng thành. Con thứ ba là
Đào Kỳ, tức đứa trẻ này, mới 13 tuổi. Ông thấy Kỳ còn nhỏ, nên chưa cho
biết những điều hệ trọng của đất nước, vì vậy trên bãi biển, nghe con
đặt câu hỏi có liên quan đến đại vận dân tộc, ông không trả lời.
Ông hiện là một trong chín Lạc Hầu ở vùng Cửu Chân. Tổ tiên ông nguyên
là tướng của Thục An Dương Vương. Khi An Dương Vương bị Triệu Đà cất
quân sang đánh, bị thua trận, chạy đến đây thì khám phá ra con gái là Mỵ
Châu vì ngây thơ dại dột trong tình yêu mà làm mất nước.
Ngài giết con gái để tạ tội với thiên hạ rồi nói với các tướng sĩ rằng:
– Ta vì sinh con, không biết dạy, đến nổi làm hư việc nước. Ta không
còn mặt mũi nào nhìn các quan, nhìn quốc dân nữa. Ta nguyện lấy cái chết
để tự xử mình. Sau khi ta chết rồi, các người hãy chịu nhục, ẩn nhẫn
theo gương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, giúp người già, dạy trẻ thơ, để mai
này khôi phục lại giang sơn.
Nói rồi An Dương Vương nhảy xuống
biển tự tử. Trong các tướng hồi đó có tổ tiên của Đào Hầu. Ông cùng
binh sĩ khai phá đất hoang, đốt rừng làm rẫy, lập ra Đào trang, đến nay
đã bảy đời.