Gặp ai có phải muôn đời
* * *
Khi bóng hoàng hôn đang nuốt dần mọi vật trên khu phố nhỏ thì ở một góc khuất nào đó của khu phố, hiện lên hình ảnh của 2 người con gái, bóng dáng của họ trải dài trên mặt đất rất cô độc và bi thương.
'' Tú Vi, cô nhớ anh Bảo Thiên chứ? '' đó là giọng nói của người con gái có mái tóc vàng hoe, khuôn mặt cô gái ấy vô cùng xinh đẹp nhưng cũng không kém phần sắc xảo, đôi mắt lạnh lùng ẩn dưới hàng mi cong vút, lúc này chợt ánh lên sự căm hận.
Tú Vi nhíu mày nhìn người đàn bà trước mắt:
'' Cô biết anh Bảo Thiên sao ??? Lâu rồi tôi cũng không gặp anh ấy !!!... ngập ngừng một chút, cô nói tiếp ''Cô... biết anh ấy ở đâu sao, chỉ tôi với!!''. Khi nói câu đó, cô cảm thấy mình có chút hồi hộp và chờ mong, có lẽ là vậy vì đã một tháng nay cô không còn thấy tin tức gì của anh. Anh ấy biến mất bí ẩn cũng như chính sự xuất hiện của mình vậy.
Người con gái đó nhếch miệng, một nụ cười vô cùng lạnh lẽo cùng bi thương đồng loạt xuất hiện, bàn tay cô ta nắm chặt lại:
'' Đáng nhẽ cô không có tư cách để nói câu đó, nhưng tôi vẫn phải nói, để cô biết cô tàn nhẫn đến mức nào "
Dừng lại một phút cho sự căm hận lắng lại, cô ta nói tiếp:
'' Một tháng trước, vào cái hôm cô nói chia tay anh ấy, cô biết không, anh ấy đã uống rất nhiều, rất nhiều rượu. Anh ấy như người mất đi lý trí phóng xe một cách điên cuồng ngoài phố... Cô ta dừng lại, hít một hơi thật sâu như cố kìm nén cảm xúc của mình. Nhưng đôi mắt thì không biết như vậy, nó trống rỗng vô hồn, cũng đỏ hoe đến đáng thương:
'' Và...rồi sau đó một vụ tai nạn đã xảy ra, tôi chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe của anh ấy lộn rất nhiều vòng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất,... nổ tan tành ''
Giọng nói nhỏ dần, rồi dường như không còn chút khí lực, vô lực mà ám ảnh
Cô dường như nghe thấy tin động trời, người cô bủn rủn, khuôn mặt tái nhợt dựa vào tường, bàn chân run run có thể ngã bất cứ lúc nào hết. Cô như con búp bê bị nát, trượt dần xuống cho đến khi ngồi bệt dưới đất. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mi của cô vương trên má, một giọt hai giọt rồi ba giọt, nước mắt như những viên ngọc trân châu lặng lẽ rơi xuống đất rồi tan biến không còn dấu vết.
Nhưng không chỉ cô như vậy, người con gái đó cũng lặng lẽ rơi nước mắt, một lời nói nhưng lại động đến nỗi đau của 2 người.
'' Chưa hết, cô có biết không, đã bao lần tôi nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt, một người lạnh lùng như vậy, mạnh mẽ như vậy nhưng lại dịu dàng ôm cô vào lòng mỗi khi cô nhớ tới người yêu cũ. Lặng lẽ rơi nước mắt mỗi khi thấy cô tự làm khổ mình chỉ vì một người đã không còn nữa, lặng lẽ ôm cô mỗi khi thấy cô thất thần đi dưới trời mưa,...những việc làm của anh ấy liệu có đáng giá không?'' Bàn tay cô ta run run nắm chặt lại, móng tay khảm sâu vào da thịt, đau điếng. '' Cô tưởng chỉ một mình cô đau khổ? Không anh ấy còn đau khổ gấp đôi!!''
Cô ra sức lắc đầu, lắc điên cuồng cho tới khi trời đất chao đảo. Cô cứ nghĩ chia tay một người là đau khổ nhất, nhưng không phải vậy. Đau khổ nhất chính là lúc nhận ra tình yêu của mình trong khi người đó đã đi xa. Trái tim cô co thắt lại, hơi thở dường như mỗi lúc một yếu dần cho tới khi cô cảm thấy không thể thở nổi nữa. Nhưng người con gái đó vẫn tiếp tục nói:
'' Những lúc cô đau khổ nhất, buồn bã nhất còn có anh ấy ở bên cạnh, vậy những lúc anh ấy đau khổ nhất thì cô ở đâu??'' Cô ta gào thét lên, đôi mắt lạnh lùng đã hằn lên những tia màu đỏ, không hẳn là cô ta điên rồi, cả người run rẩy đén cực hạn:
'' Cô biết không, đã có lúc tôi từng hỏi anh ấy rằng, cô là gì của anh ấy? Anh ấy đã mỉm cười rất dịu dàng và nói '' Cô ấy chính là trái tim của tôi '' đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy cười, nụ cười đó ấm áp và dịu dàng biết bao nhiêu.....'' - Người con gái đó nói ra điều sâu thẳm trong trái tim này, cô đơn đến kì lạ
'' Tôi ...xin cô... hãy nói cho tôi biết...hiện giờ anh ấy đang ở đâu ?'' Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào, dường như người con gái đó cũng cảm hấy sợ hãi, cô ta ngồi sụp xuống, ôm lấy cô khóc không thành tiếng, liên tục lắc đầu:
'' Tôi không biết, hôm qua...bác gái bảo, phẫu thuật bên Pháp không thành công, anh ấy...chết rồi ''
Cô ra sức gào thét: ''Không, không, Bảo Thiên anh ấy không được chết, tôi còn phải đền đáp cho anh ấy, còn phải yêu anh ấy thật nhiều, không... thể như thế được"
Lời cô mỗi lúc một bé dần cho đến khi không còn sức lực nữa, cô ngã rạp xuống dưới đất, nước mắt đã cạn nhưng nỗi đau vẫn còn
có lẽ người con gái đó cũng yêu anh thật nhiều
Cô bỗng nhìn thấy anh đang mỉm cười thật tưoi với cô, chiếc hoa tai màu bạc kim trên tai anh sáng lấp lánh giống như chính nụ cười của anh vậy. Sau đó trước mặt cô hoàn toàn tối đen
'' Bảo Thiên em phải làm gì để đền đáp lại anh đây?"
Cô gái kia vô lực đứng dậy, bước đi loạng choạng, mái tóc vàng dưới ánh chiều tà cũng xác xơ và đượm buồn. Cô nhớ lại mọi kí ức về anh, nhớ lại từng hơi thở của anh đã len lỏi vào trái tim cô như thế nào:
" Kỳ Hinh, tôi xin em đừng để trái tim mình rung động vì tôi. Cả cuộc đời này. Cả kiếp này. Được không …”
*******
3 năm sau
Trên một con phố nhỏ tai thủ đô Pari của nước Pháp
Người người tấp nập, không ai nhìn thấy có hai đôi mắt nhìn nhau, bất ngờ, rung động và khao khá. Nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai ấy, ánh nắng dịu dàng ấy cả đời, cả kiếp này chỉ hướng về cô.
Trên tai anh, là chiếc hoa tai màu bạch kim lóng lánh.
- Hoàn -
Đôi lời của tác giả:
Trong một chiều mưa rả rích, khi những tiếng mưa như ai oán, thì thầm thì bên khung cửa sổ, lòng người cũng vì tiếng mưa và tiếng lòng xao xuyến. Cũng trong ngày mưa như vậy, tôi chợt lục lại vài cuốn sổ cũ, và câu chuyện này cứ như vậy được tôi tìm thấy. Không đề ngày tháng, năm nào, có lẽ tôi đã viết nó từ thập kỉ nào rồi.
Lúc đó có lẽ tâm hồn cũng chơi vơi và mông lung như này nên cũng để lại một cái kết chơi vơi chăng ? Sửa lại vài chỗ rồi đăng lên cho độc giả. Trong lúc đang giành thời gian cho " Yêu anh sáng ngang cùng trời đất” thật sự tôi cũng không định viết ra vài mẩu chuyện ngắn hay đoản gì đó, nhưng khi nhìn thấy tập truyện nhỏ này, một thứ gì đó lại thôi thúc tôi. Sự đồng cảm chăng ? Hay cũng là mong độc giả sẽ góp ý cho bản thân, cũng mong muốn mọi người chiêm ngưỡng, chiêm ngưỡng gì đây, sự không hoàn hảo của tập truyện nhỏ này sao ?
Nhưng đối với tôi, sự chơi vơi khiến lòng người day dứt. Càng hơn cả, đối với một người viết truyện, thật không muốn để đứa con của mình chìm trong lớp bụi cũ kĩ, là một nhà văn thì phải đem tâm hồn của mình ra cho đời chiêm ngưỡng, chân thực nhất, khô khan cũng được mà ngọt ngào cũng chẳng sao.
Mong rằng cái kết chơi vơi này sẽ để lại trong lòng ai đó chút dư vị của những ngày mưa rả rích
Nhím Xù
Vote Điểm :12345