Thoát ly
Au : Kylin
Disclaimers : Họ không thuộc về tôi
Genres : sad, angst.
Rating : K+
Pairings : GTOP
Summary : Vì tình yêu dành cho gã và BigBang Vipz quyết định sẽ lừa dối gã…….và cả thế giới hầu như đều lừa dối gã…………
Status : Đã End
Cảnh vật như nhòe đi trước mắt, JiYong nghĩ có lẽ sẽ thiếp đi một chút trước khi giải quyết mớ công việc hỗn độn chưa hoàn thành xong của mấy ngày qua. Ở cương vị là sáng tác kiêm chế tác JiYong luôn gói trong đầu hai từ ”Hoàn Hảo” chuyện gì cũng phải đích thân làm nó một cáchtốt hết mức có thể. G-Dragon của BigBang là thế, con người luôn say mê với công việc không biết dừng lại cho đến khi nào chưa kiệt sức và ngã quỵ.
Phòng thu lúc này trở nên thưa thớt yên ắng dần cho đến kim đồng hồ chỉ đúng 1h30 thì căn phòng chính thức trở nên trống trải. Xung quanh chỉ còn nghe thoảng tiếng côn trùng kêu rin rít. Mọi người đều đã ra về khi vừa hoàn thành xong việc thu âm bài ”Cafe” – Một hit trong đợt BigShow lần này.
Âm thanh chiếc máy điều hòa cũ kĩ chạy rè rè hòa vào sự tĩnh lặng rộng lớn trong phòng thu. Hình như lâu rồi đồ đạc trong đây chưa thay đổi cái mới mặc dù ngày nào cũng có người dọn dẹp, nhưng cảnh tượng bừa bộn luôn xảy ra sau nhưng lần thu âm trễ của BigBang.
Bài ”Cafe” phải hoàn thành trong chiều mai, chỉ còn thiếu phần thu của nó nữa thôi là có thể xuất bản. Kim đồng hồ chỉ đúng 2h đêm, những chiếc ly nhựa chứa cafe thừa chất ngổn ngang trên bàn, thỉnh thoảng, lại có một cái rỗng rơi xuống đất. Nó gụt chiếc đầu trên cạnh bàn gần đó trong khi tay vẫn giữ tập lyric.
Gã ấn nhẹ tay dây dây trên thái dương tự thư giãn một chút rồi cởi bỏ bớt chiếc áo khoác xuống salon gần đó. Để chuẩn bị cho comeback BigBang lẫn bố Yang đều mệt mỏi, họ hầu như vắt cạn kiệt sức lực để hướng tới cái gọi là hoàn hảo tuyệt đối mà người tiên phong đi đầu luôn luôn là tên nhóc JiYong leader của gã.
Gã nhìn cái con người đang gật lên gật xuống trên bàn làm việc trước mặt mình, một người ham mê công việc đến quên cả bản thân. Tên nhóc JiYong này sẵn sàng kháng cự lại gã nếu gã có ý định bắt nó rời việc đang làm dang dở và nằm nghĩ thư giãn 5′ hay 10′ gì đó. Những lúc ấy mỏ miệng nó cứ dẩu lên, tóc tai cứ bù xù ra do công trình luôn vò nát bằng hai tay khi nghĩ chưa thông điều gì đó. Nhìn nó lúc ấy gã chỉ muốn ngay một cái đập cho nó ngất đi rồi tiện tay quăng nó lên salon chẳng hạn? Gã tự hỏi vì sao lại để con sóc chuột gặm nhấm ốm nhom như nó ăn hết trái tim của mình đến nỗi chẳng còn miếng nào cho người khác. Liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn sang nó gã thở dài một cái.
– Không biết nhóc còi như em sẽ chịu đựng được bao lâu nữa….!! – Gã nhẹ nhàng phủ lên người cậu chiếc áo khoác của gã lúc nãy. Có lẽ gã hơi không được nhẹ nhàng cho lắm đã làm nó thức giấc nó khẽ mở mắt.
– Umm…Top hyung? Em đã ngủ bao lâu rồi? Trời ạ, còn phần thu cuối chưa xong….shit thật…!! – Nó lay hoay như gà mắc đẻ nhìn đồng hồ rồi thở phào nhẹ nhõm khi biết mình chỉ vừa thiếp đi 5′ mà thôi.
– Em đói không?
– À…ừ không…mà thật ra là có một chút!!
– Buông tha cái tập lyric đó đi!! – Gã đã kịp đét vào mông nó một cái khi nó xáp mắt vào màn hình vi tính, người nó bị gập lại bởi cái ghế vướng lại ở bụng.
– Thôi trò con nít đó đi hyung em đang chóng cả mặt đây này….!!!
Gã quyết bắt nó phải dừng lại và nghĩ ngơi trên chiếc salon dài đằng kia bằng cách bế sốc cái thân 57kg lên rồi thô bạo buông phịch mớ thịt ít hơn xương đó đáp xuống không được êm ái cho lắm. Nhanh tay gã chặn nó lại bằng chiếc chăn mỏng sọc đỏ gã hay mang theo bên mình trước khi tính bướng bỉnh của nó lại trỗi dậy và ngoi lên.
– Cấm ngồi dậy trước khi hyung quay về, nghỉ chút đi chẳng chết ai đâu…hyung ra ngoài mua chút gì về ăn, cái bao tử chết tiệt đang reo lên đây này!!
Biết chắc là nó đã chịu ngoan ngoãn nằm yên,gã nở nụ cười hài lòng rồi rút chiếc áo khoát đi về cửa chính. Nó nhõm dậy đi ra ban công nhìn xuống đường nơi gã đang đứng mồi điếu thuốc đang cháy dỡ,nó quên cả mang giày và chạy nhanh ra chỉ để được nhìn xuống gã. Nó thích thú nhìn gã trong hình dạng nhỏ xíu như một con búp bê cách nó tận 8 tầng lầu.
– Hyung đi về nhanh nhé…..!! – Giọng nó vang vọng cả khu phố yên tĩnh. Gã ngước mặt nhìn nó rồi vẫy ra hiệu bảo nó nhanh chóng vào bên trong vì tuyết đang rơi dần nặng hạt.
Nó yên tâm nằm vào vị trì ban đầu gã đặt nó xuống rồi kéo tấm chăn sọc đắp lên mình,mùi hương của gã quen thuột mà luôn cho nó có cảm giác an toàn và dễ chịu. Đôi mắt nâu nặng trĩu đã khép lại khi trên môi nó vẩn nở nụ cười thoải mái.
”Cộp”
Lại một chiếc cốc nhựa rơi nhẹ xuống đất do tay nó bất giác va vào, nước thừa bên trong nhanh chóng tràn ra sàn nhà.Tập lyric đặt trên bàn bị thổi rơi xuống nền nhà và thấm chất dịch lỏng màu nâu của cafe dưới sàn khi nó đã dần đi sâu vào giấc ngủ ở salon êm ái . Bên ngoài nhiệt độ về đêm đang giảm dần, tuyết bắt đầu rơi dày đặc trên những mái nhà, chúng bám vào mấy cành cây khô khốc ở hai bên đường.
Gã bước vào một cửa hàng mini mở cửa 24/24, mua một ít đồ ăn vặt nó hay ăn và nước suối nữa. Cả đêm Jiyong của gã đã nốc rất nhiều cafe sẽ không tốt cho cuống họng khi hàng loạt những lần diễn sắp tới đang chờ đợi nó. Xem sơ qua lại mớ đồ ăn thức uống đã đầy đủ, gã với tay lấy thêm một lô khăn giấy ướt để dành chùi tay sau khi ăn Jiyong sẽ la toáng lên nếu gã sơ suất mà không mua nó tên nhóc ấy là trùm ở sạch. Cái tính kĩ càng của nó đôi khi làm gã muốn đấm vỡ mặt nó ra. Mọi thứ có vẻ đã ổn gã gật gù vừa ý việc còn lại chỉ là đến bàn thu ngân và chi trả thôi. Gã liếc mắt qua màn hình TV trong khi chờ ông chú bán hàng tính tiền.
– Đài đang kêu tuyết sẽ rơi nhiều hơn và nếu cậu không mau tranh thủ về ngay, thì chúng sẽ bắt xe cậu phải bị nghẽn giữa đường vì cái thứ lạnh lẽo đáng ghét này đấy! – Ông chủ cửa hàng với cặp kính dầy cộm, loay hoay rút hóa đơn bỏ vào chiếc túi nilong chứa lỉnh kỉnh các thứ gã chọn.
Ông chú nói quả thật chẳng sai tí nào, xe của gã bị tuyết bám dầy trắng xóa. Mãi mất một lúc vất vả, gã mới có thể vào bên trong xe. Nghĩ đến bộ mặt sáng rỡ thấy quà vặt của nó, gã nhìn túi đồ mỉm cười nhẹ. Bên ngoài cảnh sát giao thông có vẻ đông đúc, họ đang dẹp đường cho các công nhân dọn các đống tuyết làm nghẽn lối xe chạy. Một cảnh sát cầm chiếc gậy phát quang ra hiệu cho gã quẹo qua lối khác do đang ách tắc nặng, xem ra chẳng còn cách nào đành phải chọn đường khác mà đi thôi. Nhưng hiện giờ ở mọi con đường đều bị kẹt lại, tiếng còi xe vang lên ầm ĩ bên ngoài. Gài thắng và chờ ngoài việc đó ra gã không thể làm gì được hơn nữa, bụng gã bắt đầu cồn cào có phần hơi sốt ruột. Có lẽ nên làm tan bầu không khí nhàm chán trong xe này một chút, gã bật công tắc radio lên. Âm thanh bài hát Baby Good Night trên radio làm gã có phần giãn ra được đôi chút.
”Bản tin nóng chúng tôi đang trực tiếp vụ hỏa hoạn đang xảy ra tại tòa nhà của YG, đám cháy rất lớn ở tầng 8. Lính cứu hỏa đang ra sức chữa cháy,nghe nói trong đó vẫn con người. Và chúng tôi sẽ đưa ra thông tin chính xác trực tiếp cho quý vị…..” *tít tít*
– YG?? JiYong??? – Gã xông ra bỏ chạy thật nhanh hết mức có thể, mặc kệ cái lạnh đang phủ vây, mặc tuyết rơi bám cả vào người ướt đẫm, trước mặt gã bắt đầu tối sầm lại, dùng hết sức lực có thể mà cứ chạy và chạy.
Tim gã ngừng đập khi trước mặt lúc này chỉ bao phủ một màu xám của khói đen và màu vàng nhạt đáng sợ của lửa, bụi tro bay mịt mù xung quanh dãy phố, những ngọn đèn đường đã tắt hẳn, chỉ còn lại ánh sáng duy nhất trên tầng cao ốc số 8, trông nó cứ như ngọn đuốc to khổng lồ giữa nền trời đêm thẳm rộng lớn. Mọi người hoản loạn bỏ chạy khi một chiếc cửa sổ rơi xuống tạo tiếng vang dữ dội. Tàn tro đã bao trùm cả khu vực gần đó, mùi dây điện nóng cháy khét nực nồng. Lâu lâu lại có tiếng nổ vang lên bên trong những hộp thiết chứa mớ dây nối chằng chịt vào nhau trên trụ điện cao thế. Những vòi nước chữa cháy to lớn với sức phóng mãnh liệt vào bên trong. Mấy ngọn đèn chớp tắt trên xe cứu hỏa luân phiên rọi về hướng đám cháy. Mùi hóa chất bắt đầu xộc lên mũi, những người bên ngoài có người không chịu nổi đã ngất đi.
Bố Yang và mọi người của YG cả BigBang đều có mặt đông đủ, họ bị lính cứu hỏa chặn lại bên ngoài. Daesung luôn cắn môi nhìn lên chỗ đám cháy, thằng nhóc Ri đã không cầm được nước mắt miệng nó luôn thốt lên. – Jiyong hyung! Jiyong hyung vẫn còn trên đó! – YoungBae ôm nó vào lòng không ngừng vỗ về, lâu lâu miệng cậu ta lại thốt ra một câu kinh cầu nguyện. Ánh trăng nhuộm cả màu đỏ rực của ngọn lửa phía trên cao, nó đang trêu ngươi gã.
”TOP hãy nhìn xem ta đang bóp chặt mạng sống của nó trong tay đây này! Xem đi xem đi…nó đang thoi thóp vùng vẫy khỏi tay ta đây.”
Gã nhìn thấy được nó đang gượng thoát khỏi cánh tay to lớn đang xiết ngang tấm thân nhỏ bé gầy còm của nó, nhưng rồi chỉ được một lúc toàn thân bất động tay nó bắt đầu buông lơi xuống. Con mắt sắt và hàm răng nanh nhọn hoắt đang cười cợt trên sự bất lực tội nghiệp và đáng thương của gã
Tai gã ù đi trong phút chốc gã chẳng còn nghe thấy được gì ngoài tiếng kêu gào từ lòng ngực thôi thúc, gã hãy mau chạy vào trong đó lôi nó ra. Rồi người mà gã kính trọng nhất xuất hiện trước mặt như một người cứu rỗi với vẻ mặt đầy lo lắng cùng nghiêm trọng. Bố Yang gằn giọng lại với gã:” TOP…con không sao chứ?”
Gã đứng lại đột ngột, mắt bắt đầu lờ đi rồi nuốt nước miếng từ cuống họng khan, môi gã khô lại và nứt nẻ:”JiYong? JiYong….mọi người, JiYong đâu rồi? Cậu ấy đã xuống rồi đúng không?”- Gã quên luôn cái cách xưng hô thân thiết là ”bố Yang” với ông.
– Top bình tĩnh đã….!!- Ông Yang vịn vay gã, ông có thể cảm nhận được nếu ông không giữ gã lại thì ngay bây giờ và sau này BigBang sẽ không còn cả Leader G-Dragon lẫn rapper T.O.P.
-…Nói cho con biết…JiYong đã an toàn rồi đúng không? Cậu ấy không ở trên đó đúng không?? – Gã bắt đầu sốt ruột hơn lý trí của gã đã bị suy nghĩ cậu vẫn còn trong đó ăn mòn. Và gã chính thức nổi loạn khi nhận lại mấy câu trả lời của ông Yang chỉ là cái im lặng không có lý giải.
– TOP hyung, hyung hãy bình tĩnh mọi người đang tìm cách đưa nó xuống, nó sẽ không sao đâu !!- Bae vịn tay gã ghị lại.
– JIYONGGGGGG…….!!! – Thoi cho Bae một quả vào mặt Bae ngã xô vào người của DaeSung, nhanh chân, gã chạy vụt lại hướng ngôi nhà đang cháy. Những dải băng màu vàng niêm phong khu vực bị gã làm đứt đôi, người xung quanh la toáng lên :”Có người chạy vào trong! Có người chạy vào trong!”
– BẮT NÓ LẠI!!! – Mọi người đổ nhào đến gã lại khi nghe tiếng bố Yang quát lên chỉ tay theo hướng gã đang chạy. Những người lính cứu hỏa lẫn BigBang nhanh chóng chạy theo trấn áp gã lại
– BUÔNG TÔI RA,TÔI PHẢI ĐƯA JIYONG RA NGOÀI!! CẬU ẤY VẨN CÒN TRONG ĐẤY!! – Cả chục cánh tay bám lấy gã, họ đều lên tiếng trấn an gã nhưng mấy âm thanh đó truyền vào tai gã chỉ là nhưng tiếng ù ù không nghĩa. Gã gào lên như con thú hoang bị thương cố thoát khỏi lưới bao phủ của thợ săn, rồi tất cả cảnh vật trước mắt gã chỉ là một màu trắng xóa, nó trắng như tuyết rồi phụt tắt chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm.
– JiYong! Chờ hyung, đừng bước đến đó nữa em sẽ rơi xuống đấy, đưa tay cho hyung !! – Toàn thân gã như bị giữ chặt lại bởi một sức mạnh vô hình, trước mặt gã Jiyong không ngừng bước đến phía trước khi chỉ cần vài bước nữa cậu sẽ đến vựa thẵm của tòa nhà. Chỉ còn cách đó vài bước nó bỗng dừng lại,chỉ hơi nghiêng ra sau nhìn gã bằng nữa khuôn mặt
– Hyung…hãy sống tốt…và…đừng đi tìm em!
– Em nói gì vậy? Đừng đùa nữa, JiYong……không vui đâu, lại đây với hyung! Chết tiệt! Sao chẳng nhúc nhích được thế này?
– Đừng bước tới nữa Seunghyun! Khi trước mắt hyung còn lại màu trắng như đám tuyết kia hyung sẽ không còn nhớ đến cái tên Kwon Ji Yong nữa!!
Một luồng gió mạnh thổi qua kéo theo một làn khói mờ ảo vây quanh người gã rồi nhanh chóng lan sang nuốt trọn cả người nó vào trong. Phút chốc nó tan nhanh theo làn khói vô hình.
– Em làm cái chó gì thế? Lại đây mau !!! JiYong….JiYongggggggggggg………..!!!
– Hyung ấy tỉnh rồi! Tỉnh rồi kìa, may quá!! – Gã nghe được tiếng thằng Dae đâu đó, xung quanh mùi thuốc sát trùng ập vào mũi. Đầu gã nhức như búa bổ nhìn xung quanh thì hình như BigBang đang ở đây. Gã bật dậy và đương nhiên sẻ hỏi những câu hỏi quen thuộc như các bệnh nhân ngất đi….
– Sao hyung lại ở đây? Sao mấy chú tập hợp đông đủ thế kia? Không có việc gì làm à?
– Hyung không nhớ gì sao? – Bae nói.
– Nhớ gì ???
– À thì……!!
– Gượm đã….!!- Dae vỗ vay Bae rồi nhìn gã cười nhẹ – À không có gì đâu, hyung ngất đi vì quá sức thôi nên tụi em lo cho hyung mới đến đây đó mà!
– Aigiooo…đám nhóc này, anh không sao, T.O.P này không dễ gì có sao đâu, xuất viện thôi !
Thằng nhóc Ri nhìn gã không cầm được nước mắt, hai bên bầu mắt nó sưng lên trông rất rõ – Cái thằng này!! Anh có chết đâu mà khóc như đưa đám thế hả? – Gã gắt.
– Em…em…đi gặp bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho hyung !! – Nó nhanh chóng chạy ra khỏi cửa trong con mắt ngạc nhiên của gã.
Sau đó mọi người không ai nhắc đến cái tên JiYong hay đại loại là GD hoặc G-Dragon, và trong kí ức của gã thì BigBang chỉ có bốn người. Cái tên JiYong hình như không tồn tại trong đầu gã, vì tình yêu của VIPz dành cho gã với cả BigBang nên hầu như cả thế giới đều lừa dối kẻ đáng thương là T.O.P rapper có chất giọng khàn khàn quyến rũ. Nhưng gã luôn thấy có gì đó trống trải và thiếu vắng đến kì lạ, gã luôn tự hỏi vì sao đồ vật trong nhà riêng của gã đều là hai cái. Từ chiếc cốc uống cafe rồi cái bàn chải trong toilet, đều là một cặp. Chai sữa tắm dâu ngang nhiên xuất hiện trên kệ để xà phòng ngay khi đó không phải là gu của mình. Gã cũng không thích loại cafe đắng nghét đang chất đầy trong tủ ở ngăn bếp. Khẩu vị gã là capuchino loại lớn có tráng một ít kem lên đó.
Ngọn gió thổi nhẹ luồng qua tấm rèm cửa sổ xanh nhạt tràn vào nhà làm chiếc phong linh phát lên kêu leng keng.Gã ngả người ra phía sau chiếc salon trắng to lớn ngoài phòng khách, mắt chăm chú nhìn lên trần nhà màu xanh nhạt. Mắt gã in hằn những quần thâm mệt mỏi, trước mặt chiếc tivi lúc bấy giờ đang bật to với công suất hết cỡ, gã vẫn im lặng để nó tự động chuyển từ tin tức sang phim ảnh hay mấy chương trình music. Những màn bụi đóng lên dầy cộm, phủ mờ cả chiếc bàn kiếng chỉ trong vòng hai tuần không động chạm đến việc lau chùi. Mấy chiếc đèn trong nhà luôn thắp sáng xuyên suốt, kể cả đèn trong phòng tắm cũng sáng rực cho dù có là ban ngày.
Nhìn ra phía hướng đông trên ngọn đồi xanh mượt đối diện nhà mình gã thấy có một cậu bé khoảng chừng 15 tuổi đứng nhìn gã. Trên tay nó cầm một cái giỏ nếu đoán không nhầm bên trong có lẽ là táo đỏ, nó mặc chiếc áo sọc đỏ đen, mái tóc của nó hình như gã đã thấy đâu đó nhưng không tài nào nhớ ra được.
Nó vẫy tay với gã, miệng nó nở một nụ cười thật tươi mặc dù nó có vẻ gầy còm xanh xao. Gã bước lại gần cửa sổ để trông cho rõ hơn. Cậu bé…nó ra hiệu cho gã nhìn theo hướng ngón tay nhỏ xíu nó đang chỉ về hướng một ngọn đồi khác cao hơn và rộng hơn chỗ nó đang đứng. Phút chốc gã nhìn lại thì nó đã đâu mất, cứ như là bốc hơi vậy.
Rồi bầu trời vàng nhạt của buổi hoàng hôn biến mất nhường chỗ cho màu xám xịt âm u. Sấm chớp nhoáng lên như xé nát bầu trời rồi kéo theo đám mưa dài vô tận, lâu lâu vệt sấm lại nhóe sáng như một con quỷ tham lam muốn thống trị cả lòng trời sâu thẳm. Những giọt nước trên không trung rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn. Gã tiến đến chỗ góc quầy bar tìm kiếm chai Wisky mà theo trí nhớ không tồi, gã đã cất nó vào đâu đó. Thế rồi quầy bar trở nên bừa bộn vì gã không tài nào moi nó ra bằng cái bộ não thật sự bị mai một của hai tuần nay.
Bên ngoài mưa vẫn không dứt, có âm thanh thút thít não ruột trộn lẫn tiếng mưa rã rít trong đêm tối mù. Gã bước đến cánh cửa mở tung nó ra, một luồng gió lạnh luồn qua lớp áo sơ mi mỏng màu kem gã đang mặc. Xa xa ngoài chiếc ghế đá trước cửa nhà một thân hình gầy còm đang hiện diện như con mèo hoang đang run rẩy dưới những giọt nước lạnh trên không trung rơi xuống. Con người trước mặt gã mang một làn da trắng xanh, đôi môi cậu ta tím ngắt lại vì lạnh, mái tóc ướt rũ xuống ôm sát vào hai gò má hơi hóp vào. Cậu ta ngồi trên gế đá trước nhà, thân hình nhỏ nhắn đó run lên bần bật, mắt cậu ta luôn cúi nhìn chăm chú vào đôi giày cổ cao đen bóng.
Ngọn đèn neon vàng nhạt trước cửa nhà bị bóng gã che khuất khi gã lân la tiến gần lại thân thể nhỏ nhắn đó. Gã hơi e dè với cái chạm vào vay nó, cái lạnh đến tận linh hồn toát lên ngấm vào người, khi nó ngẩng mặt lên nhìn gã. Cái nhìn vô cảm nhức nhói tâm can.
– Cậu…..!!
– Em có thể vào được chứ?? Em không tài mở nó ra khi bên trong đã khóa trái!
Giọng gã bị ngắt khoảng khi cậu cất tiếng nói, chất giọng cậu ấy như từ cõi âm vọng về kéo theo vô vàn uất ức
– Em cần ấm một chút!!
Không cần biết gã có chấp nhận hay không? Cậu ta cứ nhấc người người lên và di chuyển từng bước đến cửa.
Giầy cậu ta hầu như không bị ướt, mặc dù có vô tình dẫm phải trũng vũng nước. Những chỗ bước qua cũng không in hằn lại dấu giầy.
– Em biết nó sẽ như thế này nếu không có em mà !!! – Đó là câu nói đầu tiên khi nó bước vào bên trong, quan sát sơ ngôi nhà lần nữa – Còn chỗ này, chỗ kia nữa, hyung biết em không chịu được bẩn mà !!!
Gã vẫn im lặng nhìn còn người trước mặt mình, rồi tự hỏi tại sao lại dễ dàng cho tên nhóc ấy vào nhà. Tay và miệng nó không ngừng chỉ trỏ chỗ này, soi mói chỗ khác. Gã như bị nó thôi miên và cứ thuận theo tự nhiên.
– Cậu có thể ngừng nói để tôi hỏi chút không ?? – Gã tự hỏi làm quái gì phải ăn nói với cậu ta tử tế như thế trong cái nhà mà chủ chính là gã.
– Hyung cứ nói! – Mắt nó vẫn không rời khỏi hộc tủ gỗ chỗ quầy bar ngay cả khi trả lời gã. Rồi không biết bằng cách nào nó moi ra chai Wisky mà gã lục tung chỗ đó khi nãy lên mà chẳng tìm ra.
– Cậu là bạn của tôi sao? À….ừm….trong kí ức của mình, tôi nhớ là không quen cậu.
-Tốt hơn là hyung nên như thế! Hyung vẫn chưa mua thêm mứt dâu sao? Tệ thật, đã nhắc trước rồi mà lại.
Trăng hôm nay đặc biệt tròn vành vạnh, in xuống mặt nước thành hai quầng sáng song song. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm tan mảnh trăng soi trong nước.
Lần đầu gã gặp nó, nhưng cảm giác này rất quen thuộc, hình như gã đã từng thấy ở đâu đó trong bộ nhớ đã bị bọn virus ăn bớt đi một số dữ liệu quan trọng.
Gã đang tự hỏi nó không cần hong khô quần áo trên người sao? Không làm nó ấy lạnh ư? Có lẽ gã sẽ bày tỏ một chút quan tâm của chủ nhà bằng một chiếc khăn lông chăng?
Gã mở tủ và lấy một cái trong mớ khăn được xếp ngăn nắp trong đó! – Lau khô người đi, kẻo cảm lạnh.
Gã vừa nói vừa choàng lên người nó, nhưng đáp lại cử chỉ đó chỉ là sự im lặng kì lạ. Tóc nó không ngừng nhỏ nước, chảy xuôi theo chiều rũ xuống.
– Cậu….vẫn ổn chứ? Thấy không khỏe chỗ nào?
-Tôi là Kwon Ji Yong!
-Sao? À…ừ…Tôi tên Choi Seung Hyun
-Tôi biết!
Gã ngạc nhiên vì câu nói ấy,càng đáng ngạc nhiên hơn khi gã chạm vào người nó. Cái nóng khủng khiếp nuốt cả da thịt trói gã vào cái nhìn sửng sốt.
– Cậu sốt rồi!
– Không! Tôi rất ổn SeungHyun!
Nó ko nhìn gã,chiếc khăn trùm trên đầu làm tối đi cả khuôn mặt. Gã sực nhớ từ lúc nó vào nhà,gã vẫn chưa thấy được rõ cả khuôn mặt bị che khuất dưới lớp tóc dày ướt mem đó.
– Vậy…tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu, mưa thế này tôi nghĩ chắc sẽ lâu tạnh.
– SeungHyun…! – Cậu rướn tới chụp lấy tay trước khi gã xoay người, rồi cái ôm chầm từ sau lưng trong cái sững sờ của gã.
”Rầm”- Tiếng sấm chớp to ngoài kia chẳng mảy may dao động không gian bên trong phòng. Cái nóng hừng hực từ người nó lan tỏa sang khắp người gã, xung quanh, mọi thứ im bặt cái còn động đậy và tồn tại duy nhất đó là hơi thở. Nó áp sát người vào lưng gã rồi choàng tay qua eo, đầu nó tựa vào tấm lưng to lớn rắn chắc của gã.
– Ji…..!!
– Làm ơn…thế này, chỉ một chút thôi….!!
.
.
.
Gã thức giấc trên chiếc giường quen thuộc, việc đầu tiên gã làm là đảo quanh tìm nó nhưng ngay cả một tờ giấy nó cũng không để lại cho gã. Trên đời này có người vô ơn vậy sao? Gã cười nhẹ lắc đầu rồi bước xuống giường, cái chân gã tiếp xúc đầu tiên là một vũng nước. Không chỉ dưới chân gã mà còn nhiều chỗ khác trên sàn nhà, trông nó như mấy dấu chân đang di chuyển xung quanh vậy. Nó đầy rẫy trong nhà tất cả các phòng góc ngõ ngách trong nhà đều có hiện diện.Chẳng lẽ đêm qua gã quên đóng cửa để mưa tạt vào? Thôi kệ gã phải quay lại việc viết lyric cho bài hát mới của BigBang, tuần sau họ có chuyến lưu diễn tại Nhật.
.
.
.
Cảnh vật về đêm nơi nước Nhật khi nhìn xuyên qua ô cửa sổ cứ như 1 thế giới về đêm thu nhỏ trong chiếc tivi, những chiếc đen trang trí cho các toà cao ốc như cái đèn chùm trong mấy ngôi biệt thự sang trọng của nước Pháp xa hoa quý tộc, BigBang vừa kết thúc buổi biểu diễn cách đó không lâu. Tuyết lại rơi…..Gã sải bước chậm rãi trên con đường trải nhựa, dừng lại kéo nhích chiếc áo cao lên cổ một chút rồi gã lại tiếp tục bước đi với chiếc kính râm to lớn và chiếc mũ phớt trên đầu khó ai có thể nhận ra gã chính là T.O.P của BigBang.
Chuyến xe buýt dừng lại nơi đỗ, gã bước lên chọn cho mình một chỗ ngồi hơi khuất gần cửa sổ, mọi người đều có chỗ để dừng lại và bước xuống riêng gã thì không. Họ lần lượt bước xuống cho đến khi chỉ còn lại 1 người khách duy nhất là gã, chuyến xe lại dừng lại ngay chỗ đỗ ban đầu của nó nơi gã bước lên lúc nãy. Một người khách…hay nói đúng hơn là một cậu nhóc bước lên và tiến lại chiếc ghế ngang mặt với gã và ngồi xuống, nó thu hút ánh nhìn của gã. Trên tay nó cầm 1 trái táo màu đỏ, hình như gã đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải?
– Anh sẽ đi về đâu? – Cậu nhỏ nói, chất giọng của nó gã cảm nhận chút gì khá quen thuộc. Khi nó nhìn gã, ánh nhìn như vô hồn ẩn chứa phía sau đôi mắt nâu ướt trong veo đó.
– À ừ…tôi cũng chưa biết mình sẽ đi về đâu nữa, nhưng cậu nhỏ…khuya thế này sao còn ra đường? Không sợ ba mẹ lo à?
– Tôi đang đi làm một việc…tôi nghĩ nếu ba mẹ tôi biết được sẽ không trách mắng tôi đâu!
– Cậu định làm việc gì? Nó quan trọng lắm à?
Cậu nhỏ hơi cúi đầu xuống rồi nhích miệng cười nhẹ làm gã có chút ngạc nhiên, gã nghĩ có lẽ mình hơi mất lịch sự cho dù nó là 1 đứa trẻ gã cũng không nên hỏi sâu quá vào chuyện riêng tư của nó.
– Tôi mời ăn anh táo – Nó đột ngột lên tiếng làm gã có chút bối rối, sao gã lại có thể bối rối trước một đứa trẻ như thế?
– Ừm…cám ơn nhưng tôi không ăn táo – Gã chặn trái táo lại khi nó đưa ra trước mặt mình, một lần nữa nó lại cười nhích môi
– Sao cậu lại cười ? – Gã hỏi.
– Tôi biết anh không ăn táo khi còn vỏ và chưa cho vào tủ lạnh.
Không gian xung quanh im ắng chỉ còn nghe những tiếng còi xe vang lên đâu đó, gã tựa đầu vào thanh ghế, hơi nghiêng ra nhìn cảnh vật bên ngoài mắt gã nhòe lại rồi thiếp đi….
Part II :
Những chiếc lá phong đỏ rơi nhẹ xuống chiếc cầu váng dài và nhỏ,thỉnh thoảng chúng bị gió hất tung lên rồi trôi theo dòng suối bên dưới tạo nên tấm thảm màu sắc rực rỡ. Cậu nhỏ với quả táo nắm tay gã di chuyển chậm rãi qua chiếc cầu nhỏ đó, nó cứ thế bước tới và gã cứ bước theo như một kẻ bị thôi miên.
Nó và gã dừng lại ở giữa ,buông tay gã ra và nó ngồi xuống, hai chân buông thả đung đưa tự do. Nhìn nó ngạc nhiên một chút rồi gã cũng ngồi xuống cạnh nó, đưa quả táo lên một lần nữa nó lại hỏi gã: ”Có thật anh không thích táo?”. Gã chỉ gật đầu một cái rồi nhìn hướng ra phía trước mặt. Một chiếc lá phong rơi trúng tay gã, trên đó có ghi một dòng chữ hơi khó nhìn. Ngắm kĩ một chút gã mới nhận ra nét chữ đó chính là của gã.
Kwon Ji Yong
Cái tên trên chiếc lá…hình như gã đã từng nghe ở đâu? Đến đây đầu gã đột nhiên đau như búa bổ, gã ôm đầu, những chuyện xảy ra trước mắt như một đoạn phim được tua qua rất nhanh…
Có một thanh niên thân hình nhỏ nhắn hơi gầy độ khoảng 16t hay 17 tuổi gì đó đang chạy theo sau một người thanh niên cao to khác chắc là lớn một hay là hai tuổi. Gã cứ như một kẻ qua đường mà đứng nhìn họ.
– Chết tiệt! Seunghyun chờ em….!! – Chất giọng người thanh niên nhỏ nhắn trong trẻo, nhưng sao lại kêu tên gã? Có lẽ là trùng tên với gã chăng? Người thanh niên cao to đứng lại, trông vẻ mặt cậu ta có vẻ hơi tức giận chuyện gì đó.
– Đừng có đi theo hyung, sóc chuột Jiyong…..!! – Bỏ chiếc kẹo mút vào miệng rồi cậu ấy tiếp tục bước đi, mặc kệ cậu nhóc nhỏ hơn mình vẩn tiếp tục chạy theo phía sau miệng không ngừng chửi rủa.
– Chỉ giảm cân thôi mà…hyung có thể làm được tất cả em biết mà…Chết tiệt dừng lại đi Seunghyun…Em không thể ở YG mà không có hyung! – Cậu thanh niên cao to đứng lại đột ngột làm cậu thanh niên nhỏ hơn va mạnh vào lưng té ngửa xuống đất. Đỡ cậu ta đứng dậy, người thanh niên cao to nhéo vào đôi má ửng hồng do phải đuổi theo tận mấy con đường, còn cậu nhóc ấy luôn xua tay khỏi mặt mình ra vẻ giận dỗi.
”Bụp”
Xung quanh gã lúc này chỉ là một màu đen tối sẫm lại, gã hốt hoảng nhìn xung quanh. Rồi một luồng sáng màu xanh lá của đom đóm phát sáng, gã bất giác cứ đi theo nó…đi mãi đi mãi cho đến khi trước mắt cách gã không xa một ánh sáng xanh nhạt lóe lên, gã tiếng tới chậm rãi khi đến gần thì nó hiện ra một cánh cửa. Phân vân, gã đặt lên tay cầm và vặn nó, luồng gió mạnh thổi qua khi cánh cửa hé mở hất tung cả tà áo gã ra sau. Đưa tay che mắt mình lại, rồi gã nghe có tiếng người nói ồn ào xung quanh gã, hình như đang rất nhiều người. Gã chậm rãi bỏ tay xuống thì nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng với một đám khoảng 4,5 người đang tập tụ đông đúc,hình như là đang luyện vũ đạo cho một bài hát.
Trông đám đông cũng có 2 người thanh niên mà gã gặp lúc nãy trên phố,nhưng sao trông họ có vẻ lớn hơn lúc nãy? Cậu thanh niên cao to mập mạp đã gầy đi và cậu nhỏ hơn thì không khác với lúc nãy cho lắm. Tuy nhiên trông cậu ấy chững chạc hơn nhiều với mái tóc màu bạc kim,khi cậu ấy nói những người còn lại đều phải nghe chăm chú lắng nghe. Đám người đó…hầu như không hề biết sự hiện diện của gã trong căn phòng này, họ đều chú tâm vào từng động tác vũ đạo của mình sao cho thật hoàn hảo theo yêu cầu của cậu thanh nhiên gầy nhom kia.
Nhìn kĩ hơn…thì ra họ chính là Daesung, Youngbae, Seungri và đây là phòng tập của BigBang. Gã chạy đến người còn lại…thì mới bàng hoàng nhận ra đó chính là gã, vẫn vụng về trong những bước nhảy. Người trước mặt gã là gã…vậy còn gã là ai? Quăng bỏ chiếc kính râm gã quay sang nhìn cậu thanh niên tóc bạch kim, còn người này? Cậu ta là ai? Trông cậu ấy rất giống cậu thanh niên mắc mưa trước nhà gã. BigBang, họ vẫn dửng dưng và không ai trả lời gã, một lúc sau họ chuẩn bị ra về gã chạy đến trước cửa và chặn họ lại. Gã gào thét bắt họ phải trả lời các câu hỏi của gã, nhưng đều vô dụng…họ hầu như đi xuyên thấu qua người gã…
Gã ngã quỵ, cúi gập mặt xuống đất trông sự bất lực, trông gã như đứa trẻ bị bỏ rơi. Gã đang tự hỏi điều gì đang xảy ra Rồi đột nhiên một chiếc giầy đen bóng xuất hiện trước mắtgã ngước nhìn lên thì ra là cậu tóc bạch kim kia.”Top hyung không sao chứ ?”
Gã ngạc nhiên khi ai cũng xem gã như không tồn tại,chỉ riêng cậu tóc bạch kim này là nhìn thấy được gã. Đang bồn chồn không biết mình đang ở cái nơi khỉ gió nào thì cậu ấy lại hỏi. ”Hyung không khỏe ở đâu à ?” Cậu ấy đưa tay đỡ gã đứng dậy,gã có thể cảm nhận được cái chạm đó vào người mình. Nhữg người khi nãy đi xuyên qua người gã là gì ? Nhìn cậu ấy 1 lúc gã cất tiếng đáp lại ”Tôi chỉ hơi choáng,cậu tên gì ?”
– JiYong…Kwon JiYong !! – Cậu ấy cười nhếch miệng cứ như là biết trước hết tất cả,từ câu hỏi và cái ngạc nhiên gã nhìn cậu. Cầm chiếc balo đeo lên vay cậu di chuyển ra cửa chính,không quên quay đầu lại nhìn gã. ”Trailer Iris….nó tuyệt lắm ! Em rất thích tạo hình sát thủ của hyung,cố lên nhé !”
What ? Gã đang tự hỏi cậu ta nói cái quái gì không biết ? Trailer Iris là sao ? Gã đã hoàn thành nó lâu rồi kia mà ? Và gần đây gã vừa mới nhận giãy cho Into The Fire,liệu cái việc chó chết gì đang xãy ra ? Bóng cậu ta vừa khuất sau cánh cửa gã vội vàng đuổi theo ra đến cửa chính của YG thì đã không còn thấy nữa,cứ như là bốc hơi. Nhìn xung quanh mọi vật đang diễn ra trước mắt gã như một cuốn fim chiếu lại,cái siêu thị đối diện YG vẩn còn mà theo trí nhớ của gã nó đã bị giãy tỏa để xây cao ốc rồi kia mà ? Cái hàng rào thằng nhóc Seungri hay phóng nhào qua và 10 lần đúng đủ 10 lần nó bị vướng lại cũng đã được phá bỏ từ lâu. Gã bắt đầu thấy choáng,trước mắt những hình ảnh nhòe đi trong chốc lát những giây thần kinh như co lại và ngừng hoạt động….
– Top hyung ! Top hyung ! – Giọng nói quen thuột của Youngbae đang rất gần,gã mở mắt nhìn ra cửa sổ. Màu cam hoàng hôn đã bao phủ khắp nơi,toàn thân ga uể oải,nhưng đốt xương như rời rạt. Sờ nhẹ trán gã Bae nói : – Hyung sốt rồi ! Tính hôm nay thì hyung đã hôn mê được 3 ngày rồi…Lịch diễn vất vả quá hả hyung ?
– Không ! Không sao…chỉ mệt chút thôi,mà hyung đã ngủ 3 ngày rồi ư ? Sao mấy chú không kêu hyung dậy ?
– Bố Yang kêu tụi em cứ để hyung nghỉ ngơi !!! : Bae đáp
Gã cố suy nghĩ những chuyện mình đã trải qua…Trong đời gã chưa bao giờ có giấc mơ nào kì lạ như thế. Nó rất thật…thật đến nổi khi nghĩ tới các dây thần kinh của gã chúng như căn cứng lại. Gã cố nhớ lại tất cả những gì mình đã chứng kiến trong giấc mơ lạ lùng đó,chúng thật khó nói nên lời. Rồi suy nghĩ của gã dừng lại cái tên ”Kwon Ji Yong” mà cậu thanh niên tóc bạch kim kia đáp. Sao nó vừa lạ lẫm lại quen thuột như thế ? Nhắm chặt đôi mắt lại rồi mở mắt ra,gã cũng không thể nào lần ra được.
– Yongbae !: Gã gọi
– Vâng em đây ! : Bae đáp
– Cậu có biết cái tên Kwon Ji Yong không ? – *xoãng* Tiếng vỡ chiếc li thủy tinh chứa nước trên tay Bae đang rót dỡ rơi xuống. Mặt cậu ta chuyển sắc ngay lập tức khi gã nhắc đến tên của nó.
– Chú mày sao thế Youngbae ? : Gã hỏi
– À…không ! không có gì…..! : Thái độ lúng túng Bae càng làm tăng lên sự nghi vấn trong gã. T.O.P của BigBang là một người tuy bề ngoài lạnh lùng,nhưng bên trong lại rất nhại cảm. Mặc dù có nghi ngờ,nhưng gã chỉ gật đầu nhẹ…Sâu tận bên trong gã quyết phải tìm cho ra cái tên Kwon Ji Yong,hoặc dã gã sẻ có được gì trong mớ kí ức rối rời như tơ đó ?
.
.
.
Vài ngày sau đó,gã không còn những giấc mơ kì lạ như thế nữa. Chúng bốc hơi…như chưa từng xuất hiện trong gã. Bố Yang đã hủy tất cả các lịch diễn cho gã nghỉ ngơi một thời gian,vì sâu trong thâm tâm hơn ai hết ông thấu hiểu được nổi đau mất mát mà gã phải gánh chịu.
Từ YG trở về nhà,sau khi gã nhận tờ lịch trình diễn tháng sau từ tay ông Yang. Căn phòng màu xanh nhạt im ắng…nó im đến nổi vẩn nghe được cả tiếng róc rách từ chai nước khoáng gã đang rót ra li. Tiến lại cửa sổ ngắm nhìn ngọn đồi xanh mướt đối diện,nơi mà gã từng thấy đứa trẻ với giỏ táo trên tay nó không còn xuất hiện nữa.Lúc này mới đúng yên tâm là gã chỉ ngủ mơ thôi.
– Nhưng…Kwon Ji Yong là ai ? Mình với cậu ta có quan hệ như thế nào ? Chết tiệt sao mình chẳng nhớ gì cả…!!!
Đưa li nước lên môi gã hớp một ngụm. Làn gió hiu hiu thổi nhẹ qua tóc gã…đưa li nước lên ngắm,phản chiếu trong đó là hình ảnh cậu thanh niên tóc bạch kim gã từng gặp. Giật mình buông chiếc li gã quay ra sau…Mọi thứ xung quanh vẩn im ắng,căn phòng vẩn bao phủ làn gió mát rười rượi.
.
.
.
– BUÔNG TÔI RA,TÔI PHẢI ĐƯA JIYONG RA NGOÀI!! CẬU ẤY VẨN CÒN TRONG ĐẤY!!
– Lửa ! Lửa ! Có người còn bên trong ! Cứu Cứu !
Tất cả trước mắt gã lúc này là những con người chạy loạn xạ,miệng thì la hét. Còn tòa nhà YG thì đang bốc cháy ngùn ngụt không cách nào dập tắt được. Gã nghe được có cả tiếng mình trong đó. Mùi khét xộc lên mũi làm gã mém buồn nôn,choáng ngợp trược mọi sự việc gã sắp phải ngã quỵ….
– TOP…con không sao chứ?’ – Gã cảm giác một bàn tay đặt lên vay gã,thì ra đó là ông Yang.
– Bố Yang ? chuyện gì đang xảy ra ? YG tại sao bốc cháy ? – Gã bịt miệng ngăn lại chứng nôn mửa.
– Vì…con sẻ mất đi 1 thứ rất quan trọng…..!! – Mặt ông Yang chuyển sắc dần thành màu tím rồi mất dần trong làn khói xám.
– Khoan ! bố Yang……Chuyện gì đang xảy ra thế này ? – Gã đưa tay vịn ông Yang lại nhưng chỉ là ảo ảnh của nhưng làn khói mờ ảo.
Mọi thứ như ngưng đọng lại,những con người đang kêu la họ di chuyển rất chậm như một vật thể trên mặt trăng. Chỉ có gã là khác biệt…một cái mảnh kính vỡ bay đến gã vẩn né nó được rất dễ dàng. Mọi thứ diễn ra nó vừa lạ vừa quen làm đầu gã đau như búa bỗ. ”Làm ơn…có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra….”
– CHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA ?? – Gã quỵ xuống đất ôm đầu đau đớn. Rồi gã khựng lại khi có một bàn tay chạm vào người. Ngước lên thì chính là cậu trai tóc bạch kim đó,cậu ta nhìn gã với sắc thần đượm buồn.
– Cậu…..! – Gã chỉ vừa chạm vào nó,thì ngay lập tức nó cũng tan biến theo làn khói xám. Phút chốc kí ức gã ùa về,cảnh tượng phòng thu,những chiếc li nhựa,và…..Cả lời nhắc nhở của ông chú trong cửa hàng. Bài hát Baby Good Night vang vọng,lớp tuyết dày phủ bao quanh mấy con đường. Từng thứ,từng thứ hiện ra rất rõ và ăn sâu vào não gã.
…….Đầu anh quay cuồn……
……Trái tim đầy hỗn loạn…….
….Anh biết anh sẻ không thể làm gì thêm được nữa….
– JIYONGGGGG….! – Hình bóng nó tan biến ngay sau những cú chạm tay gã sờ vào nó. ”Tại sao ? tại sao ? Em đã cho anh tìm ra em để rồi em lại lẫn tránh anh ? Em ra đi mang theo kí ức về em,về chúng ta….Jiyong em ra đây đi….JIYONGGGGG…EM LÀ KẺ ĐÁNH CẮP…JIYONGGGGG….!!”
…….Đây là nổi ám ảnh của anh……
……..Xin đừng trừng phạt anh……….
…….Đây là nổi ám ảnh của anh……
…….Xin đừng chạy trốn anh nữa……..
……Nổi ám ảnh của anh đây……
…….Đừng nói với anh,làm ơn đừng nói với anh……
….Đây là nổi ám ảnh của chính riêng anh…….
– IYONGGGGG….!! – Gã giật mình vì volum rất lớn mà gã đã bỏ quên ngủ thiếp đi,mồ hôi trên trán gã rịn ra. Mắt gã đảo quanh căn phòng,gã cười nhạt một cách lạ lùng,môi gã run lên bần bật,miệng luôn gọi tên nó. Một lúc sau gã móc chiếc điện thoại trong túi áo phone ngay cho ông Yang.Tiếng reo chuông đầu dây bên kia vang lên,gã vui mừng vì nghe được tiếng ”Alo” của ông Yang. ”Bố Yang…Con tìm được rồi…!” Gã hớn hở nói.
– Sao Top ? Con tìm được gì ? – Ông Yang có vẻ lo lắng khi nghe được tiếng nói gã hơi bất bình thường hơn mọi khi,gã vốn không còn bình thường từ khi nó bỏ gã ra đi.
– Kí ức….kí ức của con…và….cả….Jiyong….! *tít tít* Tiếng gác máy ngang sau đó. Linh cảm không tốt,ông gọi ngay cho những thành viên trong BigBang còn lại mau đến ngay nhà gã. 15′ sau họ có mặt đông đủ tại nhà gã,đáp lại tiếng chuông cửa chỉ là những âm thanh im bặt. Họ sốt ruột bấm nhanh hơn nữa…đến lúc Seungri không còn chịu đựng được đã tung chân đạp mạnh vào cánh cửa làm nó văng ra.
Họ lập tức ập vào thì chẳng thấy gì cả,xung quanh im bặt. Mãnh ly thủy tinh vỡ còn vương vãy trên sàn nhà cùng chiếc áo khoát gã mặc ban sáng. Họ bắt đầu chia nhau ra tìm….Daesung và YoungBae ra vườn tìm,ông Yang lên sân thượng còn Seungri thì tìm xung quanh nhà. Miệng họ luôn phiên gọi tên gã,nhưng cũng không thấy tâm hơi gã nơi nào.
Và rồi mọi ánh nhìn tập trung vào tiếng gọi của Seungri nơi góc nào đó trong nhà,mọi người liền trở vào nhà. Mắt họ bị đứng tròng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Chiếc bồn tắm chứa đầy máu tràn lan khắp sàn,gã nằm trong đó với bàn tay bị rạch nát một cách cố ý. Mùi tanh tưởi của máu trộn lẫn với mùi rượu từ chai wisky nằm lăn lóc trong xó. Căn phòng tắm chỉ một màu đỏ tươi, làm Seunngri không chịu đựng được đã nôn mửa,cảnh vật xung quanh xòe đi….lóe sáng rồi vụt tắt.
.
.
.
Mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi gã,chiếc máy đo điện tim kêu típ típ trong sự im ắng của căn phòng trắng xóa. Gã chậm rãi mở mắt ra,toàn thân như bất lực,môi gã trắng bệch khô khốc. Vết thương trên tay đã được cầm máu,nhưng cái đau âm ỉ vẩn không buông tha gã. Ngoi đầu định ngồi dậy thì một bàn tay nhỏ nhắn gầy còm ấn nhẹ gã xuống. ” Hyung….nằm nghỉ đi,đừng ngồi dậy !!
Tiếng nói trong trẻo quen thuộc,trước mắt gã là mái tóc bạch kim,thân hình ốm yêu. Nó đứng kế bên giường gã với nụ cười thật hiền an ủi. Nhanh chóng gã nắm chặt tay nó.
”Jiyong….Jiyong…Em đến để đưa anh đi cùng đúng không ?”
Nó cười nhẹ nhìn gã. ”Hyung….cái quái gì xảy ra với hyung vậy ? Sao hyung ít kỉ như thế ? Còn BigBang…họ sẻ ra sao nếu ngay cả hyung cũng bỏ rơi họ ?”
”Jiyong……..”
” Em không ngờ T.O.P mà em biết lại hèn nhát đến thế ! Chỉ là một kẻ chạy trốn…em quá ngu ngốc khi trông vào anh để hoàn thành tâm nguyện của em đấy Top ! À không…phải kêu là Choi Seung Hyun mới đúng chứ…Đúng không ngài Choi ?”
” Nghe đây JiYong ! Em không thể vì đam mê của em mà bắt anh phải cô đơn trên cõi đời chết tiệt này….Anh…cần em Jiyong à !”
” Nhưng còn BigBang ? Bố Yang ? Và tất cả VIP nữa….hyung nỡ bỏ lại tất cả sao ? Bỏ những người yêu thương hyung sao ???”
Gã chưa kịp thốt lên lời nào thì nó đã biến mất. Gã giật mình mở mắt ra,vẩn tiếng kêu tít tít của máy đo nhịp tim,tay gã được băng bó rất cẩn thận. Cạnh giường Daesung đang nằm ngủ gật,trông cậu ta có vẻ mệt mỏi. *cạch* Tiếng mở cửa Youngbae và Seungri cùng bước vào,cùng lúc Daesung cũng thức giấc. Ba người họ thấy gã đã tỉnh,thế là họ đổ xô lại cạnh gã,miệng tuông ra mấy câu khuyên nhủ đủ thứ. Bởi họ rất sợ….sợ mất đi anh cả của BigBang,người mà họ luôn yêu quí tôn trọng.
– Xem nào ! Xem nào ! mấy chú yên được không ? Anh có nói là sẽ làm gì nữa đâu ? Đừng có nháo nhào lên như thế chứ !!!
Sau một lúc định thần nhìn sâu vào mắt,họ…những thành viên BigBang mới tin những đều gã nói. Một tuần sau gã được xuất viện,nhưng thời gian nghỉ phép vẩn còn nên gã muốn đi du lịch đâu đó cho khây khỏa.
.
.
.
Cánh đồng dâu đỏ rực thẳng tắp hiện ra trước mắt dâu tây trong thật ngon lành. Những con người đang hớn hở thu hoạch dâu đầy cả giỏ,nhìn vẻ mặt tươi rói của họ trên tivi làm gã cũng thấy vui lây.
– Dâu ?? – Không chần chừ,lấy vội chiếc áo khoát gã bước ra xe.Chính là nơi đó, gã muốn đến nơi mà nó và gã từng ghé qua nhiều lần .
Dựng xe vào bãi,nhanh chóng chạy đến phòng bán vé.Gã mặc kệ những fan nhận ra và vây lấy mình,cố trường tới chổ bán vé một cách khó nhọc.,cô bán vé mĩm cười đỏ mặt khi nhận ra gã Top rapper của BigBang.
Chuyến tàu cuối cùng lăn bánh trên đường rây,hắn nhìn cảnh vật thay đổi xoành xoạch qua khung cữa kính.Cuốn phim phong cảnh đang lao đi vun vút,trên xe mọi người yên lặng chìm vào giấc ngủ say.Chỉ 5h nữa thôi gã sẻ đến đó…
.
.
.
Đứng trước cánh đồng dâu,mắt gã cay xè đi,những giọt nước mằn mặn lăn dài trên má gã. Một nổi đau như càu xé tim gã,nổi đau mất mát tràn về làm gã ứ ngẹn nơi cổ họng. Gã ngã quỵ xuống…kí ức tràn về bao trùm toàn thân gã. Nó xâu xé,dày vò gã….”Jiyong !!”
Nắng vàng chuyển dần thành màu mật ong nâu nhạt,xa xa từng bầy cò trắng toát tìm đường bay về tổ.
Mặt trời như lòng đỏ bánh trung thu bị ngọn đồi cao ngất nuốt đi phân nữa. Gió thổi nhẹ mơn trớn làn tóc mềm mại rồi luồng vào từng thớ bên trong,cảm giác thật dễ chịu gã nhắm nhẹ đôi mắt hít thỡ thật sâu tận hưởng cảm giác được bên. Buổi chiều ở thôn quê thật khác xa với khu đô thị Seoul ồn ào đến nhức óc,gã không nhớ lần trước đến đây là khi nào.
Gã với nó thường lui đến chổ này,đơn giản vì nó thích vườn dâu chính đỏ ngoài kia. Hàng dâu thẳng tắp,những quả dâu đã đến lúc thu hoạch toát lên mùi hương ngòn ngọt. Hắn thích chocolate,mùi vị đăng đắng của nó làm gã dễ chịu hơn khi trong tủ đã hết nhẵng cofe. Gã ghét dâu tây nó luôn khiến hắn ê ẩm cả hàm răng khi cho vào miệng,nhưng không biết bằng cách nào mà tên nhóc Leader của gã có thể chén sạch cả một đĩa dâu đầy khi hắn vừa rữa sạch sẵn bỏ vào tủ lạnh không lâu. Gã cũng ghét mưa,những bộ đồ đắt tiền và mấy đôi giầy hiệu của gã không thể ráo hoảnh trong những ngày mưa dầm mùi ẩm mốc làm gã khó chịu, dù sao dâu vẫn dễ chịu hơn với gã hơn là mưa.
Đóm lửa lóe sáng khi gã vừa châm điếu thuốc.Phã một hơi thuốc vào không trung,làn khói mờ ảo tựa làn sương trắng mỏng rồi nhanh chóng hòa tan vào không khí. Gã sãy bước chậm rãy trên con đê nhỏ hẹp,hai bên là những cây dâu thẳng hàng nối bước theo. Cái lòng đỏ trứng gà bây giờ đã bị ngọn đồi nuốt trọn,chỉ còn lại một màu đen thẩm. Điếu thuốc trên tay đã tàn đi từ lúc nào,điếu thuốc thứ hai được đốt lên nhanh chóng nó sáng rực lên khi gã rít một hơi thật sâu. Bầy đom đóm tung bay lên vây quanh gã nhưng những ánh đèn trên sân khấu chíu vào người khi gã nghịch ngợm quơ tay vào lùm cây làm những con đom đóm bị động bay ra làm gã cười thích thú.
.
.
.
Tiếng chim kêu chích chích đâu đó trên cành dâu,hắn tỉnh dậy qua khe hỡ bàn tay dưới một góc dâu. Những tiếng sáo rít lên của lũ dều những âm điệu lạ tai mà hắn từng nghe cậu tạo ra . Màu sắc đỏ vàng đũ màu chúng hòa lẫn vào bầu trời trong xanh xa tít thăm thẵm tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
”Bộp” quả dâu chín đỏ rơi trúng đầu,hắn cầm nó lên rồi nghĩ ngợi đến món mứt dâu cậu hay phết lên món sanwis của bữa sáng cùng ly dứa ép không đường.
Lúc này có lẽ hắn sẽ làm gì đó cho hũ mứt dâu gần cạn trong bếp của cậu chăng?
Cơn mưa đổ ập xuống bất chợt không báo trước, hắn cởi áo khoác bên ngoài rồi trùm lên đầu. Hắn luôn ghét mưa, nhưng cơn mưa ngay lúc này thì không thừa chút nào.
Trông hắn cứ như con mèo mắc mưa trong những bộ film hoạt hình của Walt Disney
Nghĩ ngợi, hắn bỏ chiếc áo khoác xuống đất rồi ngửa mặt ra hứng trọn những hạt mưa rơi vào mặt chan chát.
Mưa có thể thỏa mãn hy vọng trửa trôi tất cả mọi thứ trong đầu.
Có đôi lúc mưa không đáng ghét như hắn nghĩ. Mưa ngược lại lại rất có ích cho hắn, dù mưa ra đi khi dòng kí ức vẫn đọng lại thì hắn vẫn cần mưa lúc này.
– Chú Seunghyun….!! Giọng một đứa trẻ gọi tên gã từ xa,gã nhìn nó mĩm cười bước đến ôm nó vào lòng.
– Jiyong năm nay được mấy tuổi rồi ? – Gã hỏi.
– Dạ cháu được 8 tuổi ạ !!!
– Ngoan quá ! Cháu ra đây với ai ? – Gã bẹo đôi má hồng hồng của cậu nhóc,nụ cười nó rực rỡ như ánh nắng ban mai vậy. Chú bé im lặng nhìn gã. Một lúc sau có đôi vợ chồng đi tới,họ là chủ vườn dâu này và là ba mẹ của chú bé. Họ chào hỏi gã một cách thân mật,vì nó và gã hay đến nơi này tiếp xúc thân thiết với họ.
– Chú Seunghyun ơi ! Chú Jiyong đâu rồi,không đi với chú sao ?
– À…ừm…Chú Jiyong đã đi đến một nơi rất xa rồi !!’ – Nói đến đây,mắt gã lại đăm chiêu về một hướng xa xăm nào đó.
– Jiyong này…về chuẩn bị đi học thôi,đừng phá chú nữa ! – Mẹ chú bế bế nó lên,làm ngắt ngang dòng suy tư của gã.
Gã xoa đầu chú bé rồi nói : ”Jiyong ngoan về đi học nhé! Phải học thật giỏi để sau này lớn lên mới thực hiện được ước mơ của mình !”
Mẹ chú bé cuối chào gã rồi bế nó đi,gượm mẹ lại một lúc chú bé vẫy tay chào gã và nói với lại.
”Sau này lớn lên cháu sẻ làm một Rapper thật nổi tiếng !”
Dòng đời vẩn tiếp diễn……
Con xoay của thời gian vẩn quay….
Và chúng ta vẩn phải sống tiếp…..
Biết đâu ở một nơi nào đó…..
Chúng ta sẽ bắt gặp……….
– Cháu tên là Jiyong,sở thích của cháu là âm nhạc ạ !!!
End :
Vote Điểm :12345