»  
»  
10:39, 08/07/2015

✿ Người Đăng: daotruongxuan

995 Lượt Xem 4 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Tình Cờ Ta Gặp Nhau

TÌNH CỜ TA GẶP NHAU
Hôm nay là ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân, tiết trời hơi se lạnh. Ngoài đường, từng đôi trai gái yêu nhau nắm tay dạo bước. Họ tặng nhau những thỏi socola ngọt ngào hay những nụ hôn nồng cháy. Thế nhưng, vào ngày 14 tháng 2 hằng năm, tại một xóm trọ, đó là ngày dân FA tụ tập lại để LẬP ĐÀN CẦU MƯA. Tuy nhiên, chưa năm nào họ thành công.
-Thiêng linh linh, địa linh linh. Các vị thần từ bốn phương tám hướng mau về đây hiển linh!
-Năm nào cũng cầu vậy không chán hả mày?
Người vừa nói là chàng trai tên Phong. Năm nay anh 24 tuổi. Anh chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Anh đang là trưởng phòng của một công ty phần mềm máy tính.
-Ai cũng như mày thì đến mọt đời cũng chẳng có ma nào thèm ngó. Để im tao khấn.
Người này là Tuấn, bạn thân của Phong, cũng là đồng nghiệp với anh.
-"Các vị thần mau về đây chứng giám cho lòng thành của chúng con! Hôm nay là 14 tháng 2. Lũ FA chúng con chỉ có một thỉnh cầu. Cầu mong các vị thần ban mưa xuống để cho những đứa có gấu không đi chơi được với nhau. Xin thần Cupid mau bắn mũi tên vào người chúng con! Cầu xin các vị thần hãy cứu vớt lấy chúng con! Đừng để chúng con ăn bánh GATO cả đời. Thiêng linh linh, địa linh linh. Các vị thần từ bốn phương tám hướng mau về đây hiển linh!”
Người tên Tuấn đứng trước đàn lễ chấp tay thỉnh cầu. Sau anh còn hàng tá người cũng đang chấp vái lia lịa.
Chẳng mấy chốc. Mưa. Là mưa đó. Chắc thần linh đã nghe thấy lời thỉnh cầu của họ. Người đã ban mưa xuống. Họ cười rạng rỡ, đưa tay hứng những hạt mưa. Trừ Phong. Anh đang đứng trước cửa nhà nhìn một nhóm người vừa cười vừa dang tay ra như dở hơi.
-Lũ ranh con! Mới sáng ngày ra chúng mày khấn vái gì hả?
Là tiếng bà chủ xóm trọ. Giọng bà the thé từ trên tầng vọng xuống. Tay bà đang cầm cái vòi phun nước phun vào đám người ở dưới.
-Chủ trọ đó! Chạy mau!
Những tiếng kêu la thất thanh. Đám người chạy như cái chợ vỡ. Chỉ còn mình Tuấn đứng đó nghệt mặt, đầu hơi nghiêng nhìn Phong đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.
-Đáng đời!-Phong trêu ghẹo
Tuấn vẫn giữ nguyên bộ dạng đó lững thững đi về phía Phong. Anh giơ tay đấm nhẹ vào ngực Phong một cái.
-Thằng quỷ!-Tuấn tức giận mắng Phong rồi bỏ về.
Phong dõi mắt nhìn theo thằng bạn lắc đầu.
***
"Gió khẽ đưa cánh hoa đào miên man
Bay về đâu hỡi cánh hoa đỏ thắm?”
Mùa xuân đang qua đi, những cánh hoa đào đang phai nhạt dần. Cây đào trong vườn nửa nhạt nửa sẫm đang đung đưa trong gió. Mỗi khi cơn gió thổi qua, có vài cánh hoa lại rời cành. Phải chăng khi hoa đào rụng hết cũng là lúc chấm dứt cuộc đời của một cô gái cùng tên? Cô gái ấy tên Đào. Một cô gái trẻ mong manh, thuần khiết. Cô đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía những cánh hoa đào đang phủ một khoảng lớn trên mặt đất.
18 tuổi, cô đem trái tim trao cho một chàng trai tên Quang Hạ, một chàng lãng tử hào hoa cùng một nụ cười tỏa nắng. Anh hơn cô 2 tuổi. Họ tình cờ gặp nhau khi cùng lúc cả hai đều đưa tay rút một cuốn sách. Cứ như là ông trời đã sắp đặt từ trước. Hai cuốn sách đó được xếp cạnh nhau. Họ nhìn thấy nhau qua khoảng trống. Chàng trai cười. Một nụ cười mang bao ánh hào quang. Một nụ cười giống như cái tên của anh-Quang Hạ.
Tim cô như loạn nhịp. Và…cô thích anh. Nhất là nụ cười của anh.
***
Sau ba tháng tìm hiểu, cuối cùng họ cũng chính thức yêu nhau. Cô chìm đắm trong sự hạnh phúc. Thế nhưng, mọi chuyện không như cô nghĩ. Cô đang tự mình viết nên câu chuyện cổ tích tình yêu của chàng hoàng tử và nàng công chúa, một câu chuyện chẳng có thật.
Vào ngày sinh nhật Quang Hạ, cô tự tay làm bánh để mừng sinh nhật anh. Bữa tiệc chỉ có hai người. Đào lấy bánh ra từ trong hộp. Cô châm nến, quay sang định bảo Quang Hạ hãy ước một điều ước trong ngày sinh nhật thì anh bất chợt ôm cô.
-Anh hạnh phúc lắm! Em biết không?-anh thì thầm vào cô.
Cô mỉm cười. Cô cũng rất hạnh phúc.
-Cho anh được gần gũi với em, được không?-Anh nói
Cô hơi sững người, nhìn anh bằng đôi mắt ngạc nhiên.
" Ý anh là sao? ”
-Em không tin anh sao? Hay là em không yêu anh?-anh nhìn cô
-Không phải vậy. Chỉ là em cảm thấy sợ-cô rối rít giải thích
-Không có gì phải sợ cả. Có anh ở đây. Em phải tin anh!
Và rồi anh ta vứt bỏ cô như một món đồ chơi cũ.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy đã chẳng thấy Quang Hạ đâu. Người cô đau ê ẩm. Cô gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Trong lòng cô lo lắng, bất an. "Anh đi đâu? Hay là anh đã xảy ra chuyện gì?” Cô không dám tự hỏi bản thân rằng liệu anh có chối bỏ cô hay không. Cô tin anh, tin những lời nói của anh. Cô chẳng biết rằng anh ta đã biến mất khỏi cuộc đời của cô kể từ giây phút đó.
Cô buồn bã trở về nhà. Ở nhà, bố mẹ đang lo lắng cho cô. Tối qua con gái không về làm hai người đứng ngồi không yên. Bố cô sốt ruột cứ đi đi lại lại. Mẹ cô cũng đang bồn chồn thấp thỏm.
-Đào!-cô về đến trước cửa nhà thì nghe thấy tiếng gọi. Đó là tiếng của người bạn thân gần nhà cô. Người đó chạy tới, bộ dạng hấp tấp.
-Sáng tao lên mạng thấy clip nóng có hình mày được chia sẻ đầy trên mạng kìa. Tao chỉ thấy mỗi hình của mày. Còn mặt thằng con trai thì bị làm mờ. Tao nghĩ chắc có đứa nào muốn bôi nhọ danh dự của mày nên mới cắt ghép hình ảnh rồi tạo ra cái clip giả như vậy đó-Người đó nói vẻ hơi tức giận.
Cô sững người.
"Không thể nào! Anh ấy không phải loại người như vậy.”
-Mày sao thế?-người bạn đó hỏi
-Không có gì! Tao đang nghĩ xem đứa nào muốn hại tao thôi-cô đáp
Ở trong nhà, bố mẹ Đào nghe thấy hết những gì mà hai cô gái vừa nói.
-Cây ngay chẳng sợ chết đứng. Thôi mày vào nhà đi! Tao đi có việc một chút-nói rồi người bạn đó chạy đi.
Cô thầm nghĩ " cây ngay chẳng sợ chết đứng, vậy còn cây không ngay thì phải làm sao?”
Đào bước vào nhà thì thấy mẹ ngồi khóc sướt mướt, bố đang đứng quát mẹ:
-Bà có im đi không?
-Bố mẹ, con…
-Đêm qua mày đi đâu?-Đào chưa kịp nói hết câu thì bố cô lên tiếng.
Đào cúi đầu không đáp.
-Trời ơi là trời, sao mày lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy hả Đào? Bây giờ ra đường còn biết nhìn mặt ai?-bố cô vừa mắng vừa lấy roi đánh cô tới tấp.
-Ông ơi tôi xin ông! Ông đừng đánh con nó! Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mình phải bảo ban nó chứ!-mẹ Đào vừa khóc vừa ôm lấy tay chồng.
-Bà tránh ra!-ông hất tay bà rồi lại đánh vào người Đào.
Đào đứng đó khóc. Cô không chạy, mặc để cho bố đánh mình. Cô không cảm thấy đau vì nỗi đau ở tim còn gấp trăm lần như thế. Bố Đào thôi không đánh. Ông ngồi xuống ghế khóc. Mẹ Đào ôm lấy con gái khóc. Cả ba người họ đều khóc.
Kể từ đó Đào giam mình trong phòng không bước ra ngoài. Chỉ có mẹ Đào đến bữa lại mang cơm lên cho con. Bố Đào không chịu được những lời chỉ trích của những người xung quanh nên hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau. Đến nay đã hơn một tháng.
***
"Hoa đào chỉ đẹp khi ở trong nắng
Nắng tắt rồi hoa đào chóng tàn phai”
Liệu cuộc đời của cô có giống như những cánh đào kia, sẽ mau chóng tàn lụi?
Cô quay qua nhìn tấm ảnh chụp gia đình. Có ba người đang cười thật rạng rỡ.
-"Bố mẹ, con gái bất hiếu.”
Cô bước đến ngăn kéo, lấy ra một chiếc dao lam. Cô đưa lên cứa vào cổ tay mình. Một cảm giác tê buốt chạy thẳng vào tim. Cô tự nhủ chỉ một lúc thôi sẽ không cảm thấy đau nữa. Mắt cô mờ dần. Hai chân khuỵu xuống. Cô nằm sõng soài trên đất.
-"Kiếp này con không báo đáp được gì cho bố mẹ. Hẹn kiếp sau sẽ lại được làm con của hai người”
Đào từ từ nhắm mắt. Giọt nước mắt lăn dài trên má.
***
Tiếng còi cấp cứu réo inh ỏi trên đường. Mẹ Đào ngồi trên xe ôm con khóc sướt mướt. Cũng may lúc đó bà mang đồ ăn lên cho con gái. Thấy con đang nằm dưới đất, máu từ cổ tay vẫn chảy âm ỉ. Bà hoảng hồn ném khay thức ăn chạy đến ôm con. Bố cô ngồi dưới nhà nghe thấy tiếng vỡ chạy lên. Họ kịp thời đưa cô tới bệnh viện.
-Xin người nhà đứng đợi ở ngoài-cô y tá yêu cầu hai người đứng đợi trước phòng cấp cứu.
Bố mẹ Đào ngồi chờ ở ngoài. Mẹ Đào không ngừng khóc.
Cạch. Cửa phòng bật mở.
-Ai là người nhà bệnh nhân?-cô y tá hỏi bố mẹ Đào
-Chúng tôi là bố mẹ của con bé-bố Đào nói
-Bệnh nhân mất rất nhiều máu. Chúng tôi cần người hiến máu.
-Lấy máu của tôi-bố Đào nói với cô y tá
-Vậy xin mời ông đi theo tôi!
***
Rất lâu sau đèn trong phòng cấp cứu mới chịu tắt. Vị bác sĩ già bước ra ngoài.
-Con tôi sao rồi bác sĩ?-mẹ Đào lo lắng hỏi
-Bệnh nhân tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch. Hiện giờ cô ấy chưa thể tỉnh lại. Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy sang phòng hồi sức.
-Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn đã cứu con gái tôi!-bố mẹ Đào thở phào nhẹ nhõm, rối rít cảm ơn.
-Tuy nhiên, do bệnh nhân vừa trải qua một cú sốc lớn, vì vậy có tỉnh lại hay không là do ý chí của cô ấy-vị bác sĩ nói với bố mẹ Đào rồi quay người bước đi.
***
Không biết phải mất bao lâu sau Đào mới tỉnh dậy. Cô từ từ mở mắt, tay khẽ động đậy. Đào nhìn thấy mẹ đang ngủ gục trên giường mình. Cô không thấy bố. Chắc bố còn giận lắm. Đào gọi mẹ nhưng không thấy mẹ trả lời. Cô ngồi dậy đưa tay tới lay mẹ. Không biết có phải là do mắt cô lâu không được hoạt động nên giờ nó không được tốt không. Cô không thể chạm vào mẹ mình. Đào lắc đầu, nhắm chặt mắt rồi mở ra. Cảm thấy tỉnh táo hơn, Đào bắt đầu đưa tay lên với.
"Không thể!” Đào cố gắng đưa hai tay lên ôm dáng người xanh xao của mẹ. Cô cứ ôm, ôm mãi nhưng chẳng thể ôm được.
"Tại sao?”
Bố Đào bước vào phòng, trên tay ông cầm một chiếc cặp lồng.
-Bố ơi!-Đào gọi. Nhưng hình như bố cô chẳng nghe thấy.
-Bà nó dậy ăn ít cháo đi!-Ông đặt chiếc cặp lồng lên bàn rồi khẽ lay người mẹ Đào.
Mẹ Đào tỉnh dậy. Đào thấy mắt mẹ mình sưng húp, thâm quầng, da xanh xao, người gầy hẳn. Còn bố thì trông già hơn, dáng vẻ tiều tụy.
-Nó chưa tỉnh à?-bố Đào hỏi vợ
Mẹ Đào lắc đầu.
Đào vẫn ngồi ở trên giường. Nghe bố nói thế mới giật mình quay đầu lại nhìn. Một người con gái giống ý hệt mình đang nằm ở đó.
"Không! Mình là cái thứ gì?”
-Bố ơi! Mẹ ơi! Hai người có nghe thấy con nói không?-Cô ra sức gọi nhưng chẳng ai đáp lại
Cô khóc. Cô vừa khóc vừa chạy đi điên ra ngoài. Xung quanh nhiều người như thế, mà chẳng có ai nhìn thấy cô. Cô như một linh hồn lạc lối giữa cõi trần. Người đời thường nói, sau khi chết linh hồn người tốt sẽ được lên thiên đàng còn người xấu bị đày xuống địa ngục. Vậy nên nếu ai không muốn xuống địa ngục thì lúc sống hãy làm điều tốt. Cô vẫn còn ở trần gian là vì cớ làm sao?
Cô đi lang thang. Cảm giác giống như bị cả thế giới quay lưng lại. Không ai nhòm ngó, hỏi han. Thì ra sống mà bị người ta chỉ trích, sống mà bị bố đánh, bố mắng còn thích hơn nhiều. Ít ra cô còn cảm thấy bản thân vẫn tồn tại, vẫn được người ta chú ý, vẫn được bố mẹ quan tâm. Cô cứ nghĩ chết đi là sự giải thoát. Nhưng cô nhầm rồi. Cái chết chẳng những không tự giải thoát được bản thân mà còn làm liên lụy đến gia đình. Cô còn trẻ, vẫn chưa hiểu thấu hết mọi chuyện trên đời. Những người chết vì bệnh tật, vì tuổi cao, vì tan nạn…đó là cái số mà người đó phải chịu. Thật ra thì chẳng ai muốn chết cả. Vì khi họ chết, người thân của họ sẽ rất đau lòng. Thử nghĩ mà xem! Tại sao chỉ có mình cô lưu lạc ở chốn trần gian này? Đó là vì cô không đáng chết. Số cô chưa đến lúc phải chết. Cô mới 18 tuổi, vẫn còn trẻ lắm. Sao cô lại tự kết thúc cuộc đời của chính mình? Cô đang tự trách bản thân ích kỷ. Cô chỉ nghĩ cho riêng mình mà không nghĩ tới bố mẹ. Phải chăng chính sự day dứt này mới khiến linh hồn cô còn vương vấn nơi đây?
Cô đi đến một bãi cỏ xanh. Nơi đây thật yên bình. Cô nằm trên bãi cỏ nhìn mặt trời đang dần tắt. Cô thầm nghĩ " Có khi nào mình sẽ mãi là một linh hồn lang thang? ”
Đang suy nghĩ mông lung thì cô nghe thấy có tiếng người nói.
-Sao em lại nằm một mình ở đây?
Cô quay ra nhìn người đó. Nghĩ thầm, chắc không phải người ta nói với mình. Làm gì có ai nhìn thấy cô.
-Em nhìn gì thế? Anh đang nói với em đấy!
Người đó lại lên tiếng. Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh xem có ai gần đây không. Chẳng có một bóng người nào khác ngoài cô và anh. Cô quay ra nhìn anh, tay chỉ chỉ vào mũi mình.
-Anh đang nói với em sao?
-Không em thì ai? Ở đây làm gì có người thứ ba.
Chàng trai nói rồi bước đến ngồi xuống cùng cô.
-Sao anh nhìn thấy em được?-cô ngạc nhiên hỏi người đó
-Em hỏi lạ thật. Em to đùng thế này người cận nặng còn nhìn thấy-chàng trai tỏ vẻ ngạc nhiên đáp
-Không…ý em là sao anh lại nhìn thấy em khi mà tất cả mọi người đều không thấy em?
Chàng trai hơi nhíu mày. Anh cảm thấy cô gái nói chuyện thật kỳ lạ.
-Vậy em biết tàng hình sao?-anh hỏi cô
-Em không phải là người. Em chỉ là một linh hồn-cô bối rối giải thích
-Ha ha ha! Cô bé à, đừng kể chuyện cười cho anh chứ! Ai mà tin mấy chuyện ma quỷ.
Anh bật cười, vẻ chế giễu. Cô nhìn anh, không biết phải giải thích ra sao.
-Anh đưa tay đây!-cô nói
"Không biết cô bé lại giở trò gì đây?” Anh nghĩ thế, một tay đưa lên. Cô đưa tay mình chạm vào tay anh. Tay của họ xuyên qua nhau.
"Không phải hoa mắt. Đúng là không thể chạm vào được.” Anh chuyển nét mặt từ đang cười sang ngạc nhiên tột độ. "Không lẽ nào cô ấy đúng là một linh hồn? Tại sao?”
-Anh tin chưa?-cô thôi không nắm tay anh nữa, cô hỏi.
-Có thật em...?-Anh hỏi lấp lửng
-Vâng!-cô buồn bã đáp
-Anh chưa bao giờ nghĩ trên đời thật sự có ma-anh nói
-Em cũng chưa bao giờ nghĩ trên đời chỉ có em là ma-cô đáp lại anh
Hai người im lặng. Họ nhìn về phía hoàng hôn. Một lúc sau anh lên tiếng.
-Em tên gì?
-Em tên Đào. Còn anh?
-Anh là Phong.
Họ lại im lặng. Chẳng lâu sau mặt trời tắt hẳn.
***
Ở bệnh viện, bố mẹ Đào đang sốt ruột bên giường bệnh. Đến bây giờ Đào chưa tỉnh lại. Hai người vô cùng lo lắng. Mẹ Đào mấy ngày nay mất ngủ vì chăm con. Bà dường như chẳng ăn chẳng uống, chỉ nhìn con khóc. Bố Đào vừa phải chăm sóc con vừa phải chăm sóc vợ.
-Con à, con tỉnh lại đi con, con đừng bỏ mẹ mà đi con ơi!-Mẹ Đào nắm tay con khóc
-Đào à, con có thương bố mẹ thì mau tỉnh lại đi, đừng để bố mẹ lo lắng thêm nữa! Mẹ con mấy ngày nay vì thương con, bà ấy mất ăn mất ngủ. Trông bà ấy tiều tụy lắm. Bố hứa, bố sẽ không cãi nhau với mẹ nữa. Chỉ cần con tỉnh lại thôi.-Bố Đào ngồi cạnh vợ, nhìn con gái nói.
Mẹ Đào lại khóc. Ông ôm bà , để bà dựa vào vai mình.
-Bà nó yên tâm đi! Con nó sẽ mau tỉnh lại thôi-ông trấn an vợ.
***
-Trời tối rồi, bây giờ em định đi đâu?
-Em cũng không biết nữa. Em không có chỗ nào để về.
-Vậy thì em đến nhà anh đi. Ít ra thì cũng không phải làm một con ma vô gia cư.
Cô gật đầu. Hai người đứng dậy đi về nhà Phong. Phong mở cửa bước vào. Đào đang định đi vào theo thì bị một người đàn ông chặn ở cửa.
-Cô là ai mà lại đi theo con tôi? Cô định ám nó sao đồ ma nữ xấu xa. Có tôi ở đây cô đừng hòng đạt được mục đích.
-Ơ cháu...-Đào ấp úng
-Em làm gì thế? Mau vào nhà đi!-thấy Đào đứng mãi ở cửa không chịu vào Phong bèn cất tiếng gọi
-Bác để cháu vào đi! Cháu hứa sẽ không làm hại anh ấy! Lát nữa cháu sẽ giải thích cho bác hiểu. Cháu xin bác đấy!
Người đàn ông tuy không bằng lòng nhưng cũng vẫn cho Đào vào. Ông ta cùng vào theo.
-Em ngồi đây đợi anh một chút!
Nói rồi anh chạy ra ngoài. Giờ trong nhà chỉ còn Đào và người đàn ông lúc nãy. Ông ta cứ nhìn Đào chằm chằm. Cô cúi đầu.
Lát sau Phong quay về, trên tay cầm hai hộp cơm.
-Em ăn được cơm hộp chứ?-Phong hỏi
-Em là ma thì đâu có ăn được-Đào nói
-Ừ nhỉ, anh quên mất. Vậy em nói xem ma thích ăn gì?
-Em không nghĩ là ma biết đói.
Phong nhún vai rồi mở hộp cơm ra ăn. Anh quên béng đi việc Đào chỉ là một linh hồn. Cô ngồi nhìn anh ăn. Đột nhiên anh hỏi:
-Em chết vì lý do gì?
-Tự tử-Đào nói nhẹ bâng.
Phong dừng ăn, ngẩng mặt lên hỏi Đào:
-Sao lại tự tử?
-Người yêu phản bội. Hắn tung clip nóng của em và hắn lên mạng.
Phong trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
-Thật ra anh cũng từng có ý định tự tử giống như em. Năm anh 9 tuổi, tình cảm của bố mẹ anh bắt đầu rạn nứt. Ông có người tình ở bên ngoài. Một lần anh nhìn thấy bố mẹ anh cãi nhau. Anh thấy bố đánh mẹ. Sau đó mẹ anh chạy ra ngoài. Anh chạy theo mẹ thì bố anh kéo anh lại. Đúng lúc đó anh thấy một chiếc xe đang lao tới, anh nhìn nó đâm vào mẹ mình. Anh tận mắt chứng kiến mẹ anh chết. Sau khi mẹ anh chết, bố anh lấy người đàn bà khác. Bà ta thường xuyên đánh đập anh lúc bố anh đi vắng. Anh bỏ nhà đi. Anh lang thang khắp các xó xỉnh. Gốc cây là chỗ ngủ quen thuộc của anh. Anh phải đi ăn xin từng bữa cơm. Một lần thì người ta cho, lần sau thì người ta đuổi. Có hôm đói quá chẳng xin được ai anh phải đi ăn trộm, ăn cướp. Anh bị người ta đánh người ta đuổi. Anh ngồi nép vào một xó tường. Anh nghĩ thà mình chết đi còn hơn sống khổ như con súc vật. Đúng lúc đó một người đàn ông bán tò he đi qua, ông ấy đem anh về và nhận anh làm con nuôi. Bố nuôi anh làm nghề bán tò he thì đâu có khả giả gì. Hai bố con chật vật sống qua ngày. Ông dạy anh cách nặn tò he. Hằng ngày hai bố con cùng nhau đem đi bán. Cuộc sống tuy cơ cực nhưng anh thấy thật hạnh phúc. Anh cảm nhận được tình thương mà ông dành cho anh. Bố anh nói anh nên đi học. Học để không phải khổ nữa. Anh nghe theo bố. Vậy là ông phải lo thêm cả tiền học cho anh. Anh thương ông lắm nên cố gắng học. anh nghĩ sau này kiếm được ra tiền anh sẽ tận tâm chăm sóc ông. Năm anh 18 tuổi, anh đậu vào ngành phần mềm máy tính của một trường đại học. Đó cũng là năm bố anh mất. Anh vừa đi học vừa đi làm. Bốn năm sau anh ra trường, anh xin làm cho một công ty. Họ thấy anh có năng lực nên rất trọng dụng anh. Bây giờ anh 24 tuổi, anh đã leo lên chức trưởng phòng. Lương tháng của anh cũng kha khá nhưng anh chẳng thuê một căn trọ tốt hơn hay mua lấy một căn nhà. Anh vẫn ở đây, nhà của anh và bố anh. Anh ở đây để chăm lo hương khói cho ông như lời anh đã tự hứa.
Giờ thì Đào đã biết người đàn ông đang ngồi kia là ai. Vừa nãy cô quên không thắc mắc là tại sao ông nhìn thấy cô. Bây giờ cô đã hiểu rồi.
-Anh biết không? Thật ra bố anh đang ở đây-Cô nói, mặt hướng về phía người đàn ông đang đứng.
Câu nói của cô làm anh ngạc nhiên. Tại sao anh chỉ nhìn thấy cô mà không nhìn thấy bố mình?
-Bố anh đang ở đâu? Em nói cho anh biết đi!-anh hỏi cô
-Ông ấy đang đứng bên trái anh.
Anh quay ra. Không thấy gì.
-Ông ấy có nhìn thấy anh không? Có nghe thấy anh nói không?
-Có. Ông ấy đang nhìn anh. Ông đang cúi xuống ôm anh.
Tuy không nhìn thấy nhưng Phong có thể cảm nhận được cái ôm của bố anh lúc ông còn sống. Nó rất thật. Đến nỗi anh còn cảm thấy được vòng tay đó đang siết chặt.
-Bố à, con nhớ bố lắm!-Phong nghẹn ngào nói
-Ông ấy nói ông sẽ thường xuyên về thăm anh. Ông nói là ông rất tự hào về anh-Đào nhìn người đàn ông, vừa mỉm cười vừa nói với Phong.
-Ông còn nói anh nên tìm một người con gái có thể chăm sóc cho anh. Ông bảo anh đừng ở xóm trọ nghèo này nữa.
-Con không đi đâu hết. Con sẽ ở đây với bố. Kể cả khi con lấy vợ, chúng con sẽ cùng nhau chăm sóc bố-anh quả quyết.
Cô và ông nhìn anh mỉm cười.
***
-Bác sĩ, tại sao con gái tôi vẫn chưa tỉnh?-bố mẹ Đào sốt ruột hỏi vị bác sĩ.
-Có lẽ là do cô ấy không muốn tỉnh dậy.
***
"Gió khẽ đưa cánh hoa đào miên man
Bay về đâu hỡi cánh hoa đỏ thắm?”
Đêm. Lúc Phong đang ngủ, Đào đi ra ngoài ngồi. Cô thầm nghĩ liệu mình có đủ nghị lực để vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân? Cô nghĩ đến bố mẹ. Chắc họ lo cho cô lắm.
-Muộn rồi sao cháu còn chưa ngủ?
Cô hơi giật mình. Cô quay lại nhìn thấy bố Phong đứng ở đằng sau. Ông đi đến ngồi xuống cùng Đào.
-Bác!
-Vữa nãy bác được nghe câu chuyện của cháu. Bác hiểu cảm giác của cháu. Đúng là không dễ dàng gì khi sống mà bị người khác soi mói, chỉ trích. Nhưng cháu à, cháu còn có bố mẹ, cháu phải nghĩ đến họ chứ. Lúc cháu nghĩ đến cái chết cháu không nghĩ bố mẹ cháu sẽ ra sao nếu mất cháu ư? Cháu làm vậy là dại lắm. Người ngoài có thể quay lưng lại với mình nhưng bố mẹ thì không. Chẳng có cha mẹ nào muốn con cái mình phải chịu khổ. Họ có mắng hay có đánh cháu thì cũng chỉ là vì lo cho cháu, quan tâm cháu. Cháu có biết cảm giác khi bị chính cha mẹ mình ruồng bỏ không? Nó còn đau đớn hơn cái chết. Bây giờ trở thành một linh hồn bơ vơ giữa chốn trần, hằng ngày nhìn mọi người sống vui vẻ, nhưng thời gian chẳng có ý nghĩa gì với cháu, cháu có thấy hạnh phúc không? Sống khổ mà biết mình vẫn tồn tại còn hơn thấy mình chỉ là không khí thôi cháu à. Bác đã từng này tuổi, bác đã trả qua không ít khó khăn nên bác biết. Từ ngày có thằng Phong đến sống cùng, bác vui lắm. Hai cha con tuy sống cơ cực nhưng chẳng thiếu thốn tình thương. Thấy nó đỗ đại học bác mừng lắm. Bác chết chẳng còn gì hối tiếc nữa. Thấy nó bây giờ thành đạt bác đã mãn nguyện rồi. Bác không còn lý do để quyến luyến hồng trần nên thỉnh thoảng chỉ về thăm nó một lúc rồi đi ngay.
-Thật ra…cháu vẫn chưa chết.
Cô thành thật. Ông bất ngờ quay sang nhìn cô.
-Hôm đó trong bệnh viện cháu nhìn thấy bố mẹ đang lo lắng cho cháu. Nhưng là lo cho thân xác của cháu đang nằm trên giường bệnh. Họ không nhìn thấy cháu. Cháu thấy gương mặt bố mẹ tiều tụy. Cháu tự hận bản thân chẳng đền đáp được gì cho bố mẹ mà còn để họ phải lo lắng cho cháu. Lúc đó cháu nghĩ, nếu như mình tỉnh lại không biết sẽ phải đối mặt với bố mẹ, với mọi người ra sao. Bố mẹ sẽ lại cảm thấy xấu hổ vì cháu, sẽ lại lo lắng cho cháu. Vì thế cháu bỏ đi.
Phong nằm ở trong nhà nghe hết những gì cô vừa nói. Anh tự nhủ rằng, mình nhất định sẽ phải khuyên được cô ấy quay lại thân xác.
Sáng hôm sau Phong tỉnh dậy thấy Đào đang ngồi trên ghế. Hình như cả đêm qua cô không ngủ. Ánh mắt cô nhìn về một nơi xa xăm.
-Là ma nên không thấy buồn ngủ à?
Anh hỏi làm cô giật mình.
-Anh tỉnh rồi à?
-Ừ. Hôm nay anh muốn đưa em tới một nơi.
-Ở đâu vậy?
-Đi thì biết.
Anh đưa cô tới một rừng hoa đào.
-Đẹp quá!-cô thốt lên
-Đẹp giống em-anh nói
Họ nhìn nhau mỉm cười. Anh đưa cô đến một cây đào to. Họ ngồi xuống. Cô đưa tay hứng cánh đào đang bay trong gió. Một cánh hoa rơi khẽ trên mái tóc cô, xuyên qua rồi lại bay mất.
"Anh là gió còn em là ai?
Gió anh đưa hương hoa đào thơm ngát
Cánh hoa mỏng vương nhẹ tóc em bay
Phải chăng em là cô gái của mùa xuân?”
-Em nói xem, hoa đào rụng rồi sẽ đi về đâu?
Cô nhìn những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất, sau đó trả lời:
-Rơi xuống đất.
-Sai rồi!
Cô nghiêng đầu khó hiểu.
-Có những cánh hoa theo gió bay đi mãi. Nhưng cũng có những cánh hoa không muốn bay đi cùng gió mà lại rơi xuống đất. Nhưng rồi lại thêm một cơn gió nữa. Những cánh hoa dưới đất tiếp tục bay đi, cứ thế đi xa mãi, đi đến một chân trời bao la.
Anh vừa nói vừa chỉ những bông hoa dưới đất, từ từ đưa theo cánh hoa đó bay lên, xa dần. Cô nhìn theo động tác của anh. Mắt họ vẫn nhìn về phía cánh hoa đó, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
-Con người cũng vậy. Có người biết vươn lên trong cuộc sống. Có người lại dễ dàng gục ngã trước khó khăn. Chẳng có thử thách nào mà không vượt qua được. Chỉ là do con người ta có muốn hay không. Em nên quay trở lại thân xác. Em phải sống. Sống vì bản thân, vì bố mẹ. Bao nhiêu người muốn được sống vậy tại em lại muốn chết? Trên đời ai chẳng gặp nhiều khó khăn. Nhưng họ vẫn cố gắng vươn lên. Họ muốn được sống và khao khát được sống. Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Em sẽ nhận ra cuộc sống tươi đẹp biết bao. Em sẽ tìm được một người yêu em, tốt với em. Hai người sẽ lấy nhau, cùng nhau xây dựng một mái ấm, một ngôi nhà nhỏ với những đứa con đáng yêu. Anh không quan tâm đến quá khứ của em ra sao. Tình yêu không quan trọng trinh triết. Chỉ cần hai người yêu nhau, tốt với nhau, sống bên nhau hạnh phúc. Với anh như vậy là đủ. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có tình yêu sét đánh với một cô gái. Nhưng ngay lúc này đây, trái tim anh mách bảo rằng anh muốn được ở bên cô ấy, anh muốn được quan tâm chăm sóc cho cô ấy. Anh sẽ dùng đôi tay này để bảo vệ cô ấy. Hãy tin anh! Anh yêu em!
Lời anh nói khiến cô cảm động. Cô khóc. Và cô nhận ra rằng " cô yêu anh ”. Yêu anh vì sự chân thành của anh. Anh không đẹp trai bằng Quang Hạ, cũng không có nụ cười tỏa nắng. Nhưng ở bên anh cô cảm thấy con tim mình thật ấm áp. Anh mang đến cho cô sự bình yên mà một người như Quang Hạ không thể làm được. Cô sẽ nghe anh vì cô muốn được ở bên anh, muốn được chạm vào anh. Cô tin anh. Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô.
-Em tin anh! Em cũng yêu anh!
-Vậy em nghe lời anh được không!
Cô gật đầu.
-Anh sẽ ở đây đợi em chứ?
-Đương nhiên! Anh sẽ đợi em cho đến khi anh chết.
"Cây đào trong gió khẽ đung đưa
Cánh hoa rời cành bay theo gió
Bay về đâu hỡi những bông hoa nhỏ
Phải chẳng đến một phương trời rất xa?”
Bố mẹ Đào đang ngồi bên giường con đột nhiên nghe thấy tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim. Hai người hoảng hốt vội kêu bác sĩ. Chẳng mấy chốc vị bác sĩ cùng cô y tá chạy vào.
-Nhịp tim đang giảm. Y tá, máy kích điện!
Ông bác sĩ nói với cô y tá. Cô ta nhanh chóng đưa máy kích điện cho ông.
-Kích điện lần một!
-Nhịp tim đang giảm mạnh thưa bác sĩ.
-Kích điện lần hai.
Mẹ Đào đứng nhìn cô nức nở, bà gục đầu vào vai chồng. Bố Đào cũng không kìm nén được cảm xúc.
-Bác sĩ, tim ngừng đập rồi.
Ông bác sĩ đang cố gắng làm nhịp tim của Đào trở lại bình thường. Bố mẹ Đào nghe thấy tim con ngừng đập thì vô cùng đau đớn. Đúng lúc đó Đào đang tức tốc chạy về phòng bệnh. Vừa đến nơi thấy bố mẹ đang khóc và ông bác sĩ đang kích điện cho cô. Cô vội chạy đến giường, trèo lên rồi nằm vào thân xác.
Một lúc sau.
-Nhịp tim trở lại bình thường rồi thưa bác sĩ-cô y tá nói.
Không chỉ có bố mẹ Đào mà ngay cả ông bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Đào ôm chồng. Hai người vỡ òa trong niềm hạnh phúc.
Một tuần sau.
-Bị cáo Lê Quang Hạ phạm tội tung clip nóng nhằm bôi nhọ danh dự của cô Doãn Tú Đào khiến cô ta phải tự tử chết. Nhưng do sau khi phạm tội, bị cáo có biểu hiện ăn năn hối lỗi và cô Doãn Tú Đào đã bình phục trở lại. Tòa tuyên án phạt bị cáo 20 năm tù để răn đe.
Vị chủ tọa nói với tất cả mọi người trong phiên xét xử. Mọi người khá hài lòng với mức án mà tòa đưa ra. Lúc đi ngang qua Quang hạ nói với Đào:
-Anh xin lỗi!
-Nhờ anh mà tôi tìm thấy một nửa đích thực của đời mình. Người như anh không bao giờ hiểu thế nào là tình yêu chân chính đâu.
Phiên tòa kết thúc cô lập tức đi tìm anh.
-Con đi đâu thế?-mẹ Đào hỏi
-Con đi làm một việc quan trọng nhất cuộc đời mẹ ạ-cô cười nói
Mẹ cô mỉm cười. Bà vui vì con gái mình đã có thể vượt qua khó khăn.
Cô đi đến vườn đào mà hai người đã hẹn. Hoa đào đã rụng gần hết nhưng vẫn còn những bông hoa ương bướng chưa chịu rời cành. Cô tìm đến cây đào anh nói sẽ chờ cô.
"Anh không tới”
Cô hụt hẫng khi không nhìn thấy bóng dáng anh.
-Làm gì mà bây giờ mới đến?
Anh bất ngờ ôm cô từ đằng sau. Cô quay lại nhìn anh nghẹn ngào.
-Em cứ tưởng anh không tới.
-Ngốc! Ngày nào anh cũng ở đây đợi em.
Anh đưa tay gỡ cánh hoa đào vương trên mái tóc cô. Hai người mỉm cười trong hạnh phúc. Họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Họ đã được chạm vào nhau.
Anh là gió còn em là ai?
Gió anh đưa hương hoa đào thơm ngát
Cánh hoa mỏng vương nhẹ tóc em bay
Phải chăng em là cô gái của mùa xuân?
Đám cưới của hai người diễn ra trong niềm hạnh phúc của tất cả mọi người, đặc biệt là bố mẹ cô. Họ cười thật hạnh phúc khi con gái họ đã tìm được một bến đỗ.
-Thằng Phong sướng nha mày! Không cần cầu đến thần linh mà cũng có gấu.
Tuấn cười trêu chọc Phong. Anh cũng cười đáp lại:
-Tao đâu có muốn được bà chủ trọ tưới nước vào buổi sáng.
-Ê ê ngày vui đừng chọc giận tao nha thằng quỷ-Tuấn làm vẻ tức giận sau đó lại cười.
-Bố anh cũng đến chúc mừng chúng ta đó-cô khẽ thì thầm vào tai anh.
-Ở đâu?
-Đằng kia kìa.
Anh nhìn theo hướng cô chỉ nhưng chẳng thấy ai.
-Lại đây!
Cô vẫy tay ý bảo anh cúi xuống. Cô hôn lên mắt anh.
-Anh nhìn lại đi.
Anh nghe theo cô quay lại hướng đó nhìn. Quả nhiên nhìn thấy bố nuôi anh đang đứng đó. Ông mỉm cười hạnh phúc. Anh cũng mỉm cười đưa tay nâng ly rượu hướng về phía ông.
Anh là gió còn em là hoa
Gió đưa hoa đi về nơi xa lắm
Ở đó chỉ có anh và em
Đôi ta sẽ mãi chẳng chia lìa…
HẾT
LỜI KẾT:
Dựa trên một tình huống có thật: cô gái 15 tuổi tự tử vì bị bạn trai tung clip nóng. Câu chuyện được xây dựng theo chiều hướng tích cực nhằm gửi gắm thông điệp đến mọi người cần có cái nhìn sâu sắc về cuộc sống.
-Mỗi cá nhân cần phải biết tự quý trọng tính mạng của bản thân.
-Con người phải biết vươn lên trong cuộc sống. Đừng trốn tránh khó khăn bằng cách chọn cái chết làm sự giải thoát.
-Tình yêu không coi trọng trinh tiết bởi đó không là thước đo để đo độ chân thành.
-Con cái không nên sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến gia đình.
-Các bậc cha mẹ nên quan tâm và hiểu con cái của họ nhiều hơn về những thay đổi về suy nghĩ và tâm sinh lý của con mình từ độ tuổi vị thành niên đến tuổi mới trưởng thành.
-Và con người có thể tìm thấy hạnh phúc ngay trong chính cái khó của bản thân. Hạnh phúc không ở đâu xa chỉ là do ta chưa nhìn thấy.

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile