Viếc cho vui thôi không hay như người đam mê. Vui thì viếc k vui củng viếc nói chung nhà còn thếu rạch với đá Trần
bảo nguyên: 17 tuổi không học giỏi, không xinh đẹp, nhà k giàu, từ nhỏ
sống bà nội gì cha mẹ chia tay. Có người chị ở sài gòn, cha lái vợ khác
có con riêng, mẹ thì không biết. Trần xuân ngọc: 17 tuổi cùng xóm vời
trần bảo nguyên, học cùng lớp, gia đình bình thường, học giỏi. Nhiêu
người theo không biết đên khi nào mới tới tôi theo Hồng bảo nhi: 20 tuổi con gài 1 chủ trang trại chăn nuôi ở bảo lọc, Đang theo học bếp trưởng.
- Nguyên thức dậy đi con trể giờ học rồi kia Tiếng bà nội gọi tôi, bà nội thương tôi lấm. Chỉ không nghe lời nội mới đánh đoàn thôi. - dạ.... Con …dậy liên..... Cuộc
đời tôi không có gì là nổi trội cả nhàm đến nổi chán ngái lun. Sáng đi
học vào lớp củng ít bạn bè nên không có được mọi tâm điểm, xuân ngọc thì
khác cô ầy lun được yêu mếm bởi cái tính vui vẻ và hoà đồng. Sao h tan
học tôi về nhà với bà nội làm việc nhà phụ bà công việc ngoài đồng. Trên
đường đi ra đồng tôi gặp xuân ngọc nực cười với cô nàng sợ rắn lại đi
cheo cây chốn. Hihi thấy thế tôi đứng nhìn cười một lúc mới đuổi con rắn
đi. - hihi xuông đi cô nương nó đi rồi Tôi đở xuân ngọc xuống. - cảm ơn bảo nguyên nhe, bảo nguyên mà không tới giờ xuân ngọc còn trên cây. Cô
nàng xuân ngọc này rắt lạ vời tôi, tôi lun có cảm giác muốn được bảo vệ
xuân ngọc. Rắt vui khi được nói chuyện và bên cạch xuân ngọc. - ukm không có gí thôi bảo nguyên đi trước nhe. - bảo nguyên… Xuân ngọc lúng túng nhìn tôi. Tôi biết sẻ nhờ t đưa về, sợ đi mình lại gặp rắn tiếp. - sao định nhờ giã gì. Hihi Tuy tôi vui nhưng vẩn tỏ ra bình thường, xuân ngọc nở nụ cười làm ấm lòng và nhói cả tim nửa. - hihi nhe nhe - ok ok T
đưa xuân ngọc về. Tuy 2 đứa đi cùng nhau nhưng không nòi gì cả thật ra
tôi không biết nói gì với xuân ngọc cả. Xuân ngọc nhìn tôi. - gì vậy cô nương - tới nhà rồi Đi lo nghỉ lung tung không để ý - ak vậy thôi bảo nguyên đi nhe Quay bước đi xuân ngọc kêu tôi - bảo nguyên… Tôi quay lại - cảm ơn chứ gì khỏi. Tôi đi ak Không
biết sao lúc nào tôi củng hiểu đuọc ý cô nàng xuân ngọc này. học song
tôi lên sài gòn để làm tuy đi vậy nhưng trong lòng buồn lấm. Trước khi
lên xe tôi gặp bảo ngọc. - ê ngưới đẹp làm gì mà chăm quá vậy người dựa vào hàng gáo trước cổng, đầu thò vào nói chuyên với xuân ngọc. - ak tưới cây, đi đâu đây. Xuân ngọc nhìn tôi rồi vẩn cặm cuội tưới cây. - ê giờ tháng mấy rồi bà ở nhà ôn thi quên mắt ngày tháng hihi Tuy cười vậy chứ buồn kinh lấm. Xuân ngọc nhìn tôi nheo mắt suy nghỉ. - ak tháng 7 rồi cuối tháng thi, bảo nguyên ôn tới đâu rồi định thi trường nào vậy. Tôi cười nhìn đồng hồ tới giờ lên xe tôi nhìn xuân ngọc rồi cưới cái thật tươi. - giờ tháng 7 vậy tết bảo nguyên về thâm xuân ngọc nhe. Giờ bảo nguyên phải lên xe đi sài gòn rồi. Pi xuân ngọc nhe Rồi tôi chạy 1 mạt lên xe, lên xe mà lòng tôi đau lấm tôi không biết mình lại thích xuân ngọc nhiêu như vậy.