Những năm cuối triều Ngô, hoàng đế ngu dốt, gian thần lộng hành, quan lại tham nhũng. Lúc này, trời còn giáng thêm đại họa, trước có nạn châu chấu càn quấy, sau có nạn lũ lụt hoành hành, chẳng thể thu hoạch nổi một hạt hoa màu. Dân chúng lầm than cơ cực, đói chết vô số, thậm chí còn dễ dàng bỏ mạng chỉ bởi một miếng ăn, cuộc sống bi thảm vô cùng. Vì thế, quần hùng trong thiên hạ sôi nổi khởi nghĩa, trong đó có thực lực nhất là gia tộc Mẫn thị. Mẫn thị là gia tộc thuộc tầng lớp trí thức, tộc chủ là Mẫn Quang, tự Công Nghĩa – một người có chí lớn lại biết suy tính sâu xa, nhìn thấy triều Ngô đã đến bờ vực suy tàn, liền dùng hết gia sản để chiêu binh mãi mã, tự phong làm tướng quân. Bởi vì gia tộc Mẫn thị là người đất Tấn, nên mọi người thường gọi là quân Tấn. Lúc đầu, quân Tấn tiến công đến đâu, thắng thế như chẻ tre đến đó, liên tục công phá được mấy thành trì. Nhưng binh ít lương thiếu, cuối cùng không thể trụ vững, rốt cuộc bị đánh phải tháo chạy tới sông Trạm Thủy. Sau này được gia tộc Trạm thị hỗ trợ, mất mười năm trời mới giành được thiên hạ về tay, lập nên triều Tấn. Mẫn Quang lên ngôi, xưng là Tấn Cao Tổ. Lúc Cao Tổ luận công để thưởng, Trạm thị là gia tộc có công đầu, nhưng khi ấy ở dân gian lại rất lưu truyền một câu hát: "Bên bờ Trạm Thủy có đảm đương, bảy trăm năm sau lập thành triều", lòng Cao Tổ nảy sinh nghi kỵ, bất an đến hàng đêm chẳng thể ngủ yên, chỉ muốn mau diệt trừ gia tộc Trạm thị. Nhưng giang sơn vừa mới định, nếu tru diệt công thần sẽ khiến lòng quân khủng hoảng. Sau nhiều lần suy đi tính lại, cuối cùng vào một đêm nọ, quyết định triệu kiến tộc chủ của Trạm thị là Trạm Bí, ý muốn gây khó dễ nên đưa ra đề nghị rằng: Một là Trạm Bí tiến cung làm phi, hoàng tử sinh ra sau này sẽ làm chủ Trạm thị; Hai là Trạm Bí phải suốt đời sống bằng thân phận nam tử, không phải huyết mạch của chính mình thì không được phép kế thừa Trạm thị. Ai có thể ngờ được vị đại tướng quân anh minh uy vũ của Trạm thị lại là nữ tử cơ chứ? Hóa ra Trạm thị là gia tộc coi trọng nữ tử, trước giờ vị trí tộc chủ đều do nữ nhân đảm đương. Từ nhỏ Trạm Bí đã là người thông minh trí tuệ, lại chẳng hề kiêu căng ngạo mạn, giỏi cả văn lẫn võ. Khi thiên hạ lâm vào loạn lạc, gia tộc Trạm thị cùng lúc phải chịu đến hai tầng áp bức của quan lại và dân du mục, khổ không thể tả, nên Trạm Bí quyết tâm muốn đưa mọi người trong gia tộc thoát khỏi khốn cảnh. Có điều trong thiên hạ mọi việc đều phải do nam nhân làm chủ, nữ tử làm sao có thể ra chiến trường, vì vậy bất đắc dĩ Trạm Bí phải thỏa hiệp với Cao Tổ, dùng thân phận nam tử để chinh chiến, ngoài Cao Tổ sẽ không để bất cứ ai biết được chuyện này. Lúc ấy Cao Tổ đang trong nguy khốn, đương nhiên nhận lời, giết hết bảy người thân tín bên cạnh biết được việc đó coi như tỏ lòng thành ý. Giờ thiên hạ đã định, Trạm thị thế lớn, chẳng khác nào giống cái xương cá mắc trong cổ họng Cao Tổ. Vì thế, hắn lợi dụng cơ hội này để áp chế, muốn Trạm thị phải khuất phục. Trong lòng Trạm Bí sớm đã hiểu rõ dụng ý của hoàng đế, nếu tiến cung làm phi, chẳng khác nào trở thành miếng thịt trên thớt gỗ. Vả lại, bất kể sau này có con nối dõi hay không, cho dù có đi nữa, cuối cùng gia tộc Trạm thị cũng sẽ rơi vào tay Mẫn thị. Còn nếu chiếu cáo thiên hạ rằng mình là nam tử, thì sau này sao còn có thể gả cho nam nhân khác để sinh ra huyết mạch được đây? Sau trăm tuổi không người thừa kế, Trạm thị rồi cũng sẽ rơi vào tay Mẫn thị thôi. Có điều Trạm Bí đâu phải loại nữ tử tầm thường, sao dễ dàng để người chèn ép chứ? Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, dứt khoát chọn phương án cả đời sẽ giả nam nhân, định đợi đến khi về Trạm Thủy rồi tính tiếp.