Tương Tư Chàng Ca Sĩ
”Gặp em…từ buổi xem nhạc
Giọng ca ngọt êm xiết bao
Lời ca bỗng như lao xao
mà lòng anh thấy…sao nao nao
Tựa như giấc mơ…phương nào
Từ khi gặp em…anh buồn
Lòng anh…thầm nghe…vấn vương
Từ dạo ấy…đến hôm nay
mà sao em…vẫn như…không hay
để anh…nhớ thương ngày đêm…
Anh luôn mong gặp em hoài
Cho lòng vơi hết…đắng cay
Xin em chớ…vội ”lấy người”
Như người ta hát…diêu bông
như người ta trách…lá diêu bông…”
Có một lần nọ,tôi cảm thấy buồn bực trong lòng nên mua vé bay về Việt Nam chơi cho khuây khỏa đầu óc…
Mọi người nãy giờ nhìn thấy tôi thì cũng biết rồi đó…
Tôi tuy đã bước sang lứa tuổi bốn mươi rồi nhưng nhìn bề ngoài thì hãy còn trẻ chán !
Thân hình cao to,rắn chắc,lực lưỡng và quá sexy hấp dẫn…đúng không ?
Bởi vậy hồi đó tới nay…toàn là thiên hạ chết vì tôi thôi…Chứ tôi chẳng bao giờ khổ lụy vì tình với bất kỳ một người nào…
Đẹp thì có quyền…”chảnh” mà ?
Thú thiệt là bên Mỹ tôi có một lúc tới …hai người tình lận đó…
Ai cũng đều đẹp trai và hết mực thương yêu,chìu chuộng tôi từ lúc trẻ cho đến bây giờ…
Tôi cũng thuộc dạng khéo cư xử và biết ”giấu che tội lỗi” của mình nên chuyện này vẫn còn nằm trong vòng bí mật…
Thứ hai,tư,sáu…tôi dành cho anh A…
Thứ ba,năm,bảy…lại hẹn hò với chàng B…
Còn chủ nhật tôi vào Club tìm …của lạ chơi qua đường thôi !
Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi sung sướng quá chừng chừng rồi còn gì ?
Vậy mà có đôi lúc tôi cũng bắt chước người ta buồn…vu vơ,vớ vẫn cho cuộc đời thêm phong phú một chút…
Chứ sống mà vui hoài…thì…tẻ nhạt thí mồ…
Mọi người thấy tôi nói vậy đúng không ?
Nếu đúng thì vui lòng cho tôi một tràng pháo tay đi…
( tiếng vỗ tay lộp độp vang lên)
- Dạ,xin cảm ơn…xin cảm ơn…Thôi để tôi kể tiếp lý do vì sao mà mình quay về Việt Nam lang thang nha ?
Đi đêm ắt có ngày gặp…ma
Hay là chơi dao cũng có ngày đứt tay…
Những lời đó của ông bà mình là để dành cho…tôi chứ còn ai trồng khoai đất này nữa ?
Hôm chủ nhật nọ…tôi tung tăng dung dăng dung dẻ vô Club chơi…
Đang xà nẹo,xà nẹo với một thằng Mễ tuổi teen thì…
Úi chu choa mẹ ơi…tự nhiên ở đâu hai cha ”người tình duy nhất” của tôi bỗng đùng đùng xuất hiện trước mặt…
Thế là…
”Thôi là hết…anh đi đường anh
Tình duyên mình…chỉ bấy nhiêu thôi
Còn mong gì …hình bóng xa xôi
Nhắc làm gì…chuyện năm xưa
cho tim thêm…ngẩn ngơ…
Thôi là hết…em đi đường em
Từ đây sầu…dẫm nát tim côi
Vì sao trời đành bắt duyên em
Lỡ làng cùng người em thương
Lỡ làng cùng người em yêu…
Từ đây…anh xin…người yêu
Đừng oán trách…hay giận hờn gì anh
Nếu trước…chúng ta đừng biết
Thì thương nhớ…không về trong đêm nay
Nhiều đêm chăn gối…bên người không quen biết
Sao tim em…bỗng thấy như cô đơn…
Tại em không nói…hay tại anh không biết
mà tình ta…tan vỡ…theo thời gian…
Thôi là hết…chia ly từ đây
Người phương trời…kẻ sống cô đơn
Nhiều đêm buồn…về chiếm tâm tư
Nghe lòng mình còn…thương ai
Nghe lòng mình còn…yêu ai…”
Chơi xong bài hát đó thì nhóm ”tam ca” của chúng tôi liền tan biến như bọt xà phòng…
Nghĩ đi nghĩ lại tôi tức hai cha nội người yêu của mình ghê nơi…
Sống bên Mỹ bao nhiêu năm rồi mà mấy chả vẫn còn giữ mãi tập quán chung thủy của người Á Đông là sao vậy chời ?
Còn tôi,bất quá chỉ chơi trò ”bắt cá hai tay” thui mà…
Có phải tội gì lớn lao đâu ? Sao họ tàn nhẫn với tôi vậy nè ?
Bởi vậy người ta nói ”lắm mối,tối nằm không” đâu có sai ?
Tức mình tức mẩy nên tôi mua vé về Việt Nam chơi…
Tôi khác anh ”Vinh Cuong” một chỗ là hổng thích chơi ”gôn”,cũng chẳng ưa vào quán bar này nọ mà chỉ thích xem các chương trình ca nhạc thui à…
Nhưng tôi lại dị ứng với mấy cái phòng trà …vào đó ngộp gần chết…
Thế nên Câu lạc bộ Lan Anh hoặc sân khấu Trống Đồng là nơi tôi thường xuyên lui tới…
Ai cười mình bình dân tôi cũng mặc…
Còn một lý do nữa mà nếu hổng nói ra thì không ai biết…
Đó là trong liên khúc truyện kinh dị ”Tơ Lòng Vương Vấn” của cha nội ”nguyenthanhluan” thì tôi thích câu chuyện thứ chín ”Ca sĩ …lang thang” nhất…
Cho nên ngoài hai tụ điểm ca nhạc ấy ra,tôi cũng hay mò mẫm tới những quán ăn uống có phục vụ ca hát hằng đêm hầu tìm…”chàng ca sĩ ma quái” nọ.Bởi vì tôi tin rằng truyện của cha Luân viết toàn là thiệt không á…
Một đêm kia,tôi kêu taxi chở mình ra một quán ngoại ô trăng nước hữu tình để ăn tối…
Ngồi trên nhà sàn,vừa ăn vừa ngắm …lục bình trôi sao mà nó lãng mạn dễ sợ !
Bỗng có tiếng hát là lạ khiến tôi liền dõi mắt về ánh đèn sân khấu …
Chúa ơi, một chàng trai ở đâu đẹp hết biết vừa xuất hiện lại có giọng ca ngọt ngào quá chừng chừng vậy nè ?
”Cuộc đời chỉ để mà buồn sao em… mưa đêm,gió oán than
Còn gì đâu em…khi thu lại về…với lá rơi ly tan…
Còn gì đâu em…lời thề trăm năm…chỉ là dĩ vãng thôi…
Nay tình đã vắng…như vở kịch đời…giữa bóng đêm muộn màng…
Còn gì đâu em…vì tình ra đi…bay theo những bóng chim
Cho ta nhức nhối…đau hơn một lần…khi tan rã trái tim…
Hạnh phúc đã héo khô…giữa đôi tay…như nụ hoa thời gian
có nghe đêm này…tượng đá khóc…hơn mưa ngàn…
Như hồn ta…mang vết thương đời..
Kiếp này thôi trót…lỡ duyên rồi…
Ngày tháng yêu nhau…chỉ còn lại trong ta… bao nhiêu xót xa…
Thôi ta cố quên đi…buồn nào rồi cũng phai mờ…
Ta nhìn ta…cây lá sang mùa…
Quãng đời ta…tăm tối ưu phiền…
Một thoáng đam mê…trả lại để em… mang đi…như mũi tên
Ôi tình yêu…mũi tên…ngập sâu…vào đáy tim…”
Mèn ui,giữa vùng ven ngoại thành sao lại có Tuấn Ngọc xuất hiện vậy chời ?
Mà nhìn kỹ anh chàng này đẹp trai,trẻ trung hơn cha ca sĩ Tuấn Ngọc nhiều…
Tôi mừng quá nên chấp tay van vái ông thần ”nguyenthanhluan” :
- Anh Luân sống khôn thác thiêng làm ơn phù hộ cho em ”cua” được anh chàng ”ca sĩ không tên” này cái…Rồi mai mốt ngày rằm hoặc ba mươi gì em cũng gởi về ”cúng” cho anh tờ một trăm đô nha anh ? nam mô a di đà…lạt !
Mắc dịch gì mà bắt đầu từ đêm đó,tối nào nếu tôi mắc kẹt không đi ra cái quán ngoại thành nọ thì xem như đêm ấy tôi…thức trắng mà chẳng hiểu vì sao ?
Tôi nhớ đôi mắt to ,đôi môi cười khoe má lúm đồng tiền,nhớ luôn mái tóc bồng bềnh của anh chàng ”ca sĩ không tên” kia…
Vì lết d…tới hoài nên riết rồi tôi bỗng trở thành khách VIP của cái quán ấy tự hồi nào tôi cũng chẳng biết..
Hễ thấy mặt tôi là các cô phục vụ xúm xa xúm xít lại kẻ lấy khăn lau mặt ,người rót nước châm trà phục vụ nhiệt tình hết biết…
Có nhiều khi tôi cũng muốn hỏi thăm về anh chàng ca sĩ nọ nhưng vì lỡ gồng nên hổng dám thốt ra lời…Rủi mấy cô nàng ở đây phát hiện ra tôi là ”chị em” với mấy bả thì chết…
Mà cũng ngộ,anh chàng nọ hình như đêm nào cũng đến hát hay sao đó…và chỉ hát đúng một bài rồi biến…
Ngay cái lúc tôi hãy còn đang ăn dang dở mới chết chứ ?
Không sao,tôi đã có cách tiếp cận chàng rồi…
Đêm ấy,tôi đến quán mà chẳng thèm ăn…chỉ uống bia khơi khơi thôi…
Chàng đến hát xong một bài thì ra về…
Vì đã chuẩn bị sẵn kêu tính tiền từ trước nên tôi vội vã vọt theo…
Thời gian sau này,tôi không đi taxi nữa mà thuê luôn cho mình một chiếc honda để đi tới đi lui cho tiện…Cho nên lúc thấy anh chàng lội bộ khơi khơi tôi liền cho xe chạy chậm lại…
Đến bên nhóc,tôi giả bộ cất tiếng khen nức nở :
- Em ca hay quá à !
Cậu mỉm cười,cúi đầu chào tôi :
- Dạ,em cảm ơn anh !
Tôi thăm dò :
- Nhà em ở đâu ? Anh đưa em về nha ?
Nhóc đưa tay chỉ về phía xa xa :
- Dạ thôi để em đi bộ quen rồi…
Chèn ơi,điệu này là ca sĩ nghèo rồi …Còn không biết ra tay nghĩa hiệp ?
Thế là tôi bắt đầu tán hươu tán vượn tỏ vẻ thông cảm này nọ…
Miệng lưỡi của tôi thì chắc chắn là ăn đứt cha Luân nên chỉ một lát sau,chàng ca sĩ đã nhảy lên ngồi phía sau lưng chịu theo tôi đi khắp cùng trời cuối đất…ý lộn,đi uống cafe rồi !
Tên của nhóc thật là đẹp : Tuấn Tú…
Đúng là tên sao người vậy…đẹp mà dễ thương gì đâu…
Nhóc mới 20 tuổi thôi và nhà ở một tỉnh nghèo thuộc miền tây mình…Lên đây vừa đi học vừa đi hát buổi tối hầu kiếm thêm thu nhập…
Hôm trước đi hát về khuya chẳng may bị bọn xì ke chặng đường cướp mất chiếc honda đời một ngàn chín trăm hồi đó khiến cậu cụt giò luôn…
Bây giờ tờ mờ sáng,Tuấn Tú phải thức dậy đón xe buýt đến trường …
Buổi tối muốn cho kịp giờ hát thì cậu đành thả bộ thật sớm…Tà tà tới nơi,lên hát một bài lại lội bộ ra về…
Một đêm như vậy ,cậu được chủ nhà hàng trả cho 50 ngàn đồng…
Nghe Tuấn Tú kể mà nước mắt nước mũi của tôi cứ chảy ròng ròng…
Thương quá đi thôi…
Người trẻ đẹp vầy mà thượng đế nỡ nào đày đọa vậy trời ?
Ổng hành hạ thì tôi ra tay cứu giúp thôi…
Từ đó,đêm nào tôi cũng làm ”vệ sĩ” đưa đón chàng ”ca sĩ không tên” ấy…
Có một điều lạ là …
Tuấn Tú không bao giờ cho tôi biết nhà mình…Chàng lúc nào cũng đứng đợi tôi ở đầu hẻm…và khi về cũng yêu cầu tôi dừng lại nơi đó…
Gần tới nhà hàng cũng vậy…Chàng bắt tôi dừng lại một quãng khá xa rồi tự mình đi bộ lại…Sau đó cũng bắt tôi đón ngay chỗ vừa thả xuống lúc nãy…
Chiều hôm nọ…
Tôi vừa đến đầu hẻm thì Tuấn Tú phấn khởi báo tin :
- Hôm nay nhà hàng đóng cửa…Anh có muốn đưa em đi đâu đó không ?
Chúa ơi,câu này là câu tôi thích nhất trên đời…Mong đợi bấy lâu nay cơ hội đã đến…
Đêm ấy,chúng tôi ăn nhậu xong rồi đi lòng vòng vùng ngoại ô chơi…
Khách sạn vùng ven là…điểm đến cuối cùng !
Sau cái đêm ”thuộc về nhau” ấy,Tuấn Tú thỏ thẻ :
- Mai em về quê rồi,anh đừng đến rước em nữa nha ? Thứ bảy tuần sau em lên thì anh hãy đến há ?
Tôi nghe mà buồn muốn chết nhưng cũng ráng gượng cười …
Đưa nhóc ra bến xe,giúi vào túi áo cậu một ít tiền …
Tuấn Tú từ chối nhưng tôi ép mãi cậu mới chịu nhận…
Đợi xe đi khuất rồi , tôi mới một mình lủi thủi quay về…
Đúng hẹn,tôi đến đầu hẻm ấy đợi chàng…
Đứng hoài đứng mãi cũng chẳng thấy Tuấn Tú đâu nên tôi buột miệng hỏi thăm bà bán thuốc lá nơi đó…
Bà ta ngạc nhiên :
- Trong hẻm này hổng có ai tên Tuấn Tú ở trọ hết cậu ơi…Toàn là dân hút chích không à !
Thấy thái độ bà ấy thì tôi tin là thật bèn chạy lại nhà hàng…
Lần này thì tôi không nhát nữa mà mạnh dạn hỏi một cô bé phục vụ bàn …
Câu trả lời của nàng khiến tôi choáng váng :
- Anh Tuấn Tú đi Pháp du học rồi anh ơi…
Tôi lắp bắp :
- Cô…cô nói sao ? Chứ không phải cậu ta là sinh viên nghèo ở tỉnh lên hả ?
Nàng mỉm cười :
- Dạ,đâu có ! Ai nói với anh kỳ cục vậy ? Nhà ảnh giàu nhất nhì ngoại thành này á…Chẳng qua thích hát nên đêm nào cũng lại đây ca cho vui thôi mà…Ông chủ nhà hàng này đôi khi cũng mượn nợ nhà của ảnh đó anh ơi…
Tôi nghe xong mà thẩn thờ…
Đêm đó ra về mà tôi cứ nghe tiếng hát của chàng ”ca sĩ không tên” ấy như vẫn còn vang vọng quanh đây …
”Tình yêu như nắng..
nắng đưa em về…bên dòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió…
Gió mang câu thề…xa rời chốn xưa…
Tình như lá úa…
rơi buồn…trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi…
mây vẫn mây trôi…hắt hiu tình tôi…
Người vui bên ấy
xót xa nơi này…thương hình dáng ai ?
Vòng tay tiếc nuối…
Bước chân âm thầm…nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói…
mơ hồ…trong bóng tối
Em đã xa xôi…
Tôi vẫn chơi vơi…riêng một góc trời…”
”Galang84” trợn mắt :
- Lúc đầu cha nhí nha nhí nhảnh lắm mà ? Sao kết thúc gì thảm quá vậy cha nội ?
”jadeorchid” cười buồn :
- Tại chuyện nó vậy chứ bộ…Tui có muốn thế đâu ?
”A3_H” ra vẻ sành đời :
- Du học bên Pháp cũng dễ tìm mà ? Ông có đi tìm hắn không ?
”jadeorchid” thở dài :
- Tìm để làm gì chứ ? Biết cậu ấy có yêu mình không ? Lúc đầu thì nhóc đã ”chơi” mình te tua như vậy rồi…Vả lại,nhà cậu ta giàu có thấy mụ nội…làm sao mà hắn để ý tới mình nữa ?
”NickSJ” cười mỉm :
- Cho bỏ cái tật đùa giỡn với ái tình…Bây giờ bị ái tình giỡn hớt lại cũng đáng !
”crankyone” đăm chiêu :
- Theo tôi thì…bạn nên đi tìm cậu ấy…
”Hoan Long” tò mò :
- Tại sao ?
”crankyone” giảng giải :
- Nếu tôi đoán không lầm thì Tuấn Tú đã yêu ”jadeorchid”…Hoặc là cảm kích tấm lòng tốt của anh ta nên cậu mới trao ”cái ngàn vàng” cho người mình thương…Bởi vì,nếu cậu ấy không có cảm tình thì làm gì mà chủ động đề nghị ”jadeorchid” đưa mình đi chơi ? Đúng không ? Phần khác,cậu ấy đâu phải con nhà nghèo nên cũng chẳng cần lợi dụng ”jadeorchid” để làm chi cả…
”jadeorchid” như thấm ý…Hắn đưa tay vỗ trán :
- Trời ơi,đơn giản vậy mà sao tôi nghĩ không ra vậy trời ?Kỳ này tôi nhất định sẽ sang Pháp tìm cho bằng được chàng ”ca sĩ không tên” ấy…Hahaha,cảm ơn bạn hiền ”cà rem ký” nha ? Hun cái coi…Chụt,chụt…
”Cà rem ký” nhăn nhó :
- Nham nhở…trơ trẽn…đê tiện…
”jadeorchid” vì sung quá nên đứng giữa nhà hát to lên :
”Paris có gì lạ…không em ?
Mai anh về…em có còn ngoan
Mùa xuân…hoa lá vương …đầy ngõ
Em có tìm anh…trong cánh chim…
Paris có gì lạ…không em
Mai anh về…giữa bến sông Seine…
Anh về giữa…một dòng sông trắng
Là áo sương mù…hay áo em…”
Mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn nhiệt liệt khiến ”jadeorchid” trở lại nhí nha nhí nhảnh như lúc đầu :
- Dạ,em xin cảm ơn…Dạ,xin cảm ơn thật nhiều…
”Galang84” vỗ tay nghe bốp bốp rồi lên tiếng :
- Được rồi…giờ im lặng nghe tui tuyên bố nè…Xin mời bé ”Wonder Angel” lên đây !
Cậu bé ”Wonder Angel” thuộc dạng hãy còn ”nhi cô lai” nên tỏ vẻ ngại ngần …
Thấy vậy,Luân khuyến khích :
- Không sao đâu cháu…Biết gì thì kể nấy cũng được…Còn như cháu chưa biết yêu thì cứ kể chuyện vui đi nha…
”Galang84” nhăn trán :
- Mười chín tuổi làm gì mà hổng biết yêu ? Tui hồi đó mới mười bốn thì…mất đời con trai mẹ nó rồi á…
Mọi người nhao nhao :
- Ông nội,ăn nói đàng hoàng chút đi…Mình thuộc dạng chú bác của nhóc rùi à nha ?
”Galang84” biết lỗi nên im re…
Nhóc ”Wonder Angel”hình như lấy lại sự tự tin nên bắt đầu lên tiếng :
- Dạ,cháu xin chào các bác,các chú ạ…Xin gửi đến các dì các thím lời chào…trân trọng nhất ! (nghe quen quen,giống ca sĩ Sài Gòn ghê)
- Dạ…nhìn tới nhìn lui chỉ có mỗi mình cháu là ”bắc kỳ” nên cũng ngại…Vì thế nếu trong câu chuyện cháu sắp sửa kể đây nếu có gì không phải xin các bác thứ lỗi cho cháu nhé…
- Câu chuyện hôm nay cháu muốn gửi đến các bác,các chú là…
Vote Điểm :12345