Chương 1: Xuyên không rồi!
Xen qua những tán lá cây, bên cửa sổ của một căn phòng trong bệnh viện,
một người con gái với mái tóc màu tím nhạt, mắt nhắm chặt đang đứng yên
lặng như một bức tượng búp bê bằng sứ tinh xảo, tuyệt mỹ. Dạ Nguyệt
đứng yên lặng tại nơi đó, cô vẫn đang cố gắng thích nghi với thực tại.
Tại sao lại vậy? Đơn giản, bởi vì.....cô xuyên không rồi! Muốn nói về lý
do xuyên không? Cô cũng không rõ, cô chỉ là ốm một trận, và rồi cô
xuyên. CMN, cô muốn đánh người. Dạ Nguyệt cô, từ bé đã mồ côi cha, sống
với mẹ và chị gái, từ nhỏ đã học được cách sống khép mình, có thể nói
đến trình độ tàng hình. Những người quen cô đều có một chung một nhận
xét khiến cô thật sự muốn bật cười, rằng cô quá lương thiện và hiền
lành. Trời ạ, bọn họ thật sự không biết rằng, che giấu sau đó là một tâm
hồn đen tối, lãnh tình và biến chất đến mức nào. Nếu như nói cô là
người hai nhân cách cũng không sai. Dạ Nguyệt nghĩ, thứ góp phần tạo nên
tính cách thứ 2 của cô không có gì ngoài việc từ khi còn nhỏ đã ở một
mình, tự sống. Cô chán ghét mọi thứ ở thực tại, nơi cô từng sống. Đến
khi 25 tuổi, cô vẫn sống một mình và vẫn giữ nguyên cái suy nghĩ đó. Rồi
một cơn sốt bất ngờ trong đêm khiến cô bất tỉnh, khi tỉnh dậy thì cô đã
xuyên không rồi. Mặc dù không có quá nhiều ý kiến về chuyện này nhưng
thật sự, Dạ Nguyệt đã rất shock. Nguyên chủ thân thể này tên một chữ
Huyên, họ Ma. Là tiểu công chúa bảo bối của Ma đại gia tộc phù thủy. Dạ Nguyệt có thể biết rõ như vậy bởi vì, đây là kí ức còn sót lại của nguyên chủ. Còn
đây là một thế giới thần kì, một thế giới mà nơi đó không thể so sánh
được, một thế giới tràn đầy phép thuật. Thế giới này gồm có bốn chủng
tộc chính là con người, phù thủy, vampire, thú nhân. Nói là bốn nhưng
thực chất chỉ có ba là con người, phù thủy và vampire. Bởi vì thú nhân
phải sống phụ thuộc vào vampire và phù thủy. Trong loài người có những
người mang dị năng thì được gọi là thợ săn, kẻ chuyên đi săn phù thủy,
vampire và ma thú gây hại cho loài người. Còn thú nhân vì sao phải sống
dựa vào vampire và phù thủy thì rất dễ hiểu, bởi vì thú nhân là kết quả
của ma thú và con người. Cho thú nhân không được con người và cả ma thú
chấp nhận. Mà để tồn tại thì cần có sức mạnh, nên thú nhân đã phải dựa
vào phù thủy và vampire, chỉ cần kí kết khế ước trung thành. Đó chính là
giao ước cổ xưa của cả ba. Nhưng về sau, thú nhân tộc dần dần lớn mạnh,
đã thoát ly khỏi sự bảo hộ của vampire và phù thủy tạo ra một loài mới.
Tuy nhiên đó là trên lý thuyết, về thực tế thì không có nhiều thú nhân
tồn tại độc lập được, vì vậy mặc dù đã tách ra nhưng họ vẫn phải dựa vào
vampire và phù thủy. Còn nguyên chủ bây giờ chỉ mới 11 tuổi, sức
mạnh trong cơ thể vẫn chưa thức tỉnh vì cô chưa làm lễ trưởng thành. Đây
cũng có lẽ là lý do vì sao cô bị ‘ bạch liên hoa’ hãm hại đến chết, cô
mới có thể tiến vào đi. Trong đó cũng có nêu rõ lý do vì sao nguyên chủ
bị hãm hại bởi vì một trong số hậu cung của ‘bạch liên hoa’, Bách Lý
Thiên Hạo. Và bây giờ cô đang cố gắng tiếp nhận một sự thật là cô xuyên
không rồi. Nhưng lúc này, đứng chếch dưới lùm cây, một người con
trai đứng yên lặng tại nới đó, ngắm nhìn người con gái như búp bê sứ
đứng yên lặng bên cửa sổ kia. Trong ánh mắt đỏ rực yêu dã, lạnh lùng vô
tình kia ánh lên sự yêu thích. Vậy mà Ma Huyên lại hoàn toàn không biết,
vẫn hồn nhiên trong suy nghĩ của mình. Mà nếu cô biết chắc sẽ hoan hô
thật to, cười cả ngày không dứt, bởi vì Ma Huyên tức Dạ Nguyệt thật sự
là một sắc nữ. Cùng lúc này, bên cửa vang lên ba tiếng gõ đầy thong
dong và quy củ của một nhà quý tộc. Ma Huyên bỗng mở hai mắt, thật là
đẹp làm sao một đôi song đồng,một xanh như nước, một tím hồng yêu dị như
bảo thạch, bao bọc bên trong là một màu đen thăm thẳm không đáy. Cả
khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như búp bê chợt sáng bừng đầy sức sống. Cô
quay người lại, dựa vào cửa sổ, lạnh nhạt lên tiếng: _ Mời vào! Tiếng
mở cửa vang lên, và bước vào phòng của cô là hai người, một nam một nữ.
Ánh mắt cô ánh lên vẻ hiểu rõ, nhưng chỉ là thoáng qua, không một ai có
thể bắt gặp. Nam nhân cao trên 1m8, một đầu màu nâu tóc, thâm lam ánh
mắt sâu cuốn hút. Khuôn mặt anh tuấn, cương nghị. Nữ tử xinh đẹp, yêu mị
quyến rũ, dáng người bốc lửa đang như chim nhỏ nép vào lòng nam nhân.
Trong đầu cô hiện lên hai cái tên, mà chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô
tức đến nghiến răng. Hai kẻ đã khiến cô (Ma Huyên) phải chết, Bách Lý
Thiên Hạo và Diệp Di Khê!