Phần 1: Xuyên không gặp nghịch cảnh.
"Đây là đâu?”
Lý
Vân tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài với cái đầu thì đau như búa bổ. Hắn cảm
thấy não mình dường như có cái gì đó đang nạp vào kèm theo hàng loạt
những hình ảnh xuất hiện liên tiếp trong tâm trí khiến cho cơn đau ngày
càng trở nên dữ dội. Một lúc sau, hắn bất tỉnh. Cho đến khi ngày mới bắt
đầu độ khoảng 0 giờ thì Lý Vân lại một lần nữa tỉnh dậy.
"Cuối cùng cũng coi xong ký ức của 14 năm qua, thật là hành chết ta mà” – Lý Vân than thở.
Giờ
đây hắn đã biết mình xuyên qua thế giới tu chân sau khi bị cái
container khốn nạn tông. Linh hồn hắn nhập vào thân xác của một cô nhi
14 tuổi đang chạy trốn khỏi sự truy sát của bọn sơn tặc rồi bị rơi xuống
dưới đáy vực. Toàn thân xương cốt đều vỡ vụn, trở thành một phế vật
không hơn kém.
"Không lẽ sau khi xuyên qua ta lại chết như thế
này sao" - Trước nghịch cảnh trớ trêu hiện tại, Lý Vân không khỏi buông
lời than thở.
Có lẽ như trời không triệt đường sinh của hắn. Một
tiểu nữ hài khả ái xuất hiện với bộ y phục luyện võ màu lam nhạt toát
lên vẻ tao nhã, dịu dàng.
Như vớt được cọng rơm cứu mạng, hắn dùng hết sức bú sữa mẹ ra mà kêu lên:
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Tiểu nữ hài nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lý Vân phàn nàn:
"Nhà người có thể yên lặng một chút được không. Ta và phụ thân
đang chơi trốn tìm. Ngươi kêu to như vậy ta sẽ bị phụ thân tìm được mất”
Lý Vân vừa nghe xong liền tâm niệm phát hỏa:
"Ta gần chết tới nơi rồi còn đợi hai cha con ngươi chơi trốn tìm xong thì chắc ta vô quan tài luôn cho rồi a!”
Tiết chế hỏa tâm của mình lại, hắn bắt đầu suy nghĩ:
"Tiểu quỷ này vừa nói là đang chơi trốn tìm với cha nó thì phải...Có cách rồi!”
Một lần nữa hắn vận hết sức lực còn lại trong thân thể mà kêu to:
"CỨU TÔI VỚI!”
"Ta bảo ngươi im miệng lại mà” - Tiểu nữ hài khó chịu lấy tay bịt miệng hắn rồi nói.
"Muốn bịt miệng ta, đâu có dễ!”
Hắn nhe răng, há miệng thật to chuẩn bị cạp thì bỗng nhiên một tiếng nói vang vọng khắp cả đáy vực:
"Nhiên nhi! Ta tìm thấy con rồi!”
Một bóng người đàn ông trung niên xuất hiện sau lưng tiểu nữ hài.
Lý Vân giật mình, vội vàng ngậm lại miệng, yên lặng ngước nhìn người đàn ông kia.
"Không chịu đâu! Không chịu đâu” - Tiểu nữ hài phòng má lên bướng bĩnh nói.
Thấy con mình như vậy, người đàn ông vội hỏi:
"Sao vậy bảo bối của ta, con không chịu cái gì?”
"Cũng tại tên chết bầm này kêu to...nên...híc...” - Tiểu nữ hài nức nở vừa nói tay vừa chỉ về phía Lý Vân đang nằm.
Theo
hướng ngón tay tiểu nữ hài, người đàn ông bỗng trông thấy một tên tiểu
tử đang nằm bất động nhìn mình. Tiểu tử này không ai khác ngoài Lý Vân.
Trong lòng hắn giờ đây đang thấp thỏm lo sợ, tâm niệm:
"Không biết ổng có nhìn thấy mình chuẩn bị cạp tiểu bảo bối của ổng không nữa...Hy vọng là không đi, ta vẫn muốn được sống a!”
Liếc mắt qua thân thể của cậu, người đàn ông lộ ra thần sắc ngạc nhiên. Tâm niệm:
"Tên
tiểu tử này toàn bộ xương cốt đều đã gãy vỡ, vậy mà nội tạng lại không
một chút hư hao nào, đúng là quái lạ, nếu không phải quan sát kĩ, ta còn
xém chút tưởng hắn là cổ thi thể rồi đây”
Người đàn ông bế nữ hài tử, rồi bước qua bên chỗ Lý Vân đang nằm. Ánh mắt cương nghị nhìn hắn, ông ta hỏi:
"Sao ngươi lại bị như thế này?”
Mặc
dù tâm lý có chút sợ hãi, nhưng Lý Vân vẫn có thể áp chế được. Hắn bình
tĩnh kể lại đầu đuôi sự việc. Hắn là côi nhi được dân làng nhận cưu
mang nuôi lớn, đến khi hắn được 10 tuổi thì phải tự đi kiếm ăn. Mỗi
ngày, hắn đều lên núi đốn củi bán lấy tiền để trang trải cuộc sống. Cuộc
sống cơ cực nhưng may ra vẫn không có chết đói. Bỗng dưng hôm nay khi
hăn lên núi lại trông thấy một đám người áo đen bịt mặt đang tàn sát
thường dân. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng cỏ dại. Tiếng la hét của những
người đàn ông, tiếng van xin của những người phụ nữ bị hãm hiếp, rối
đến những cái đầu người lăn qua lăn lại trên đất khiến cho hắn từ kinh
hoàng đến sợ hãi tột độ, cùng hoảng loạn. Hắn chạy. Hắn quyết định chạy
thật nhanh ra khỏi chỗ này. Nhưng thật không sáng suốt, quyết định của
hắn đã dẫn đến bị một tên áo đen truy sát. Hắn vẫn ra sức chạy cho đến
khi lưỡi kiếm đẫm máu sắp chạm vào cổ thì hắn rớt thẳng xuống vực sâu,
và bất tỉnh.
"Ngươi nói là ngươi rơi xuống từ trên đó?” - Người đàn ông chỉ tay về phía bên trên vách núi.
Lý
Vân nhìn theo thì ngỡ ngàn. Vách núi này cao ít nhất trăm mét, vậy mà
hắn rơi xuống mà vẫn còn sống. Tâm niệm: "Không lẽ ta có kinh cương bất
hoại thần công năng lực sao, nhưng như thế cũng quá ảo đi!”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Vân, người đàn ông cũng chỉ đành thở dài:
"Cứ
cho là người phước lớn mạng lớn đi, nên rơi từ trên đó xuống cũng không
chết. Nhưng tình trạng của người hiện tại thì chỉ có thể nằm vậy đến
khi tắt thở”
Lý Vân đến bây giờ mới chợt nhớ lại tình trạng của
mình đang nguy cấp đến mức nào, tâm niệm: ”Thôi xong rồi, nãy giờ lo kể
mà quên luôn mình đang gần chết a. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm
sao để người đàn ông này cứu mình đây? Van xin? Khóc lóc van xin?...”
Trong lúc Lý Vân đang suy nghĩ làm sao để được cứu thì người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng:
"Ta gặp người có lẽ do là duyên phận, ta sẽ giúp người hồi phục lại xương cốt đã vỡ vụng”
"Được cứu rồi!” – Lý Vân trong lòng vui mừng khôn siết.
"Nhưng mà...”
"Ta sẽ không giúp người mà không có chút lợi lộc gì”
Lý Vân trong lòng thầm nhổ nước bọt: "Đây chính xác là mượn gió bẻ cành a. Ta đúng là nhìn lầm người!”
"Ta sẽ giúp ngươi với điều kiện người sẽ phải theo ta về làm gia nô. Ngươi thấy sao?”
"Ông hỏi vậy không phải là thừa thải sao?”
Thầm nhổ nước bọt Lý Vân không còn lượt chọn nào khác ngoài việc gật đầu đồng ý.
Thỏa thuận xong, bất giờ người đàn ông mới lấy ra từ trong tay áo một lọ dược màu trắng và nói:
"Đây
là lọ thung phẩm đan dược, Hóa Cốt đan, có công dụng hồi phục xương cốt
bị tổn thương. Với tình trạng hiện giờ của người thì cần phải uống hết
một lọ này mới có cơ may hồi phục lại người xương cốt vỡ vụng”
Nói xong, người đàn ông đưa lọ thuốc cho tiểu nữ hài, rồi bảo:
"Tiểu bảo bối của ta ngoan, con cầm lọ thuốc này nhét vào miệng
tên tiểu tử chết bầm đằng kia giùm ta được chứ?”
Nghe
phụ thân nói xong, tiểu nữ hài đang còn phòng má bướng bĩnh liền trở
nên vui vẻ hẵn ra. Bỗng nhiên, Lý Vân có một dự cảm không lành.
Hắn nhìn nụ cười ngây thơ của tiểu nữ hài không khỏi cảm thấy giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng.
"Há miệng ra nào. AAAAA...”
Trực
giác hắn mách bảo là không nên mở miệng ra. Nhưng nếu không mở miệng
thì làm sao hấp thu được dược liệu. Không lẽ hắn phải nằm ở đây cho đến
chết sao? Tất nhiên là không thể. Tâm niệm: "Lão tử sẽ nhớ kỹ ngày hôm
nay hai cha con các người trêu đùa lão tử. Lão tử nhất định trả đũa a!”
Lý Vân nhắm mắt lại, mở miệng khe khẽ để uống đan dược. Nhưng hắn nào ngờ đây cũng là một quyết định sai lầm.
"Rắc!” - Tựa như tiếng xương vỡ vang lên.
Lúc bấy giờ đan dược đang tràn vào cổ họng hắn cùng với máu của hai cái răng cửa.
Nước
mắt hắn chảy ra trong đau đớn mà không thể hốt lên thành lời. Tâm niệm
lại lần nữa bốc hỏa: "Thù nãy lão tử nhất định báo a, có chết cũng phải
báo”
Sau khi cái lọ đan dược được nhét gọn gàn vào miệng Lý Vân.
Tiểu nữ hài tỏ ra vô cùng hài vọng, rồi chạy tung tăng về phía phụ thân
nàng. Người đàn ông chỉ đành cười trừng. Ông ta không nghĩ rằng tiểu bảo
bối của mình lại bạo như thế, chắc do ông chiều hư rồi.
"Thương thế của ngươi cần một ngày thời gian để hồi phục. Ngày mai
ta sẽ cử người đến đưa ngươi đi”
Dứt lời, người đàn ông cùng tiểu nữ hài liền biến mất.
Lý
Vân nằm uống đan dược mà tâm tình như chết lặng. Hắn nhớ trước kia hắn
sống đàng quàng lắm mà, cớ sao bây giờ số hắn lại bi ai như thế.
Vài phút sau, bỗng nhiên trong đầu cậu lại vang lên một giọng nói kì lạ:
"Phát hiện dịch thể lạ đang xâm nhập vào cơ thể xin hỏi có xuyên không giả có muốn loại trừ không: [Yes] [No]”
"Hahahaha trời không phụ ta hahahaha”
Lý
Vân mừng như điên. Hắn không ngờ mình lại có được bàn tay vàng a. Hắn
hồi tưởng lại kiếp trước mình xem truyện tranh, nhân vật chính có hệ
thống trợ giúp bá đạo như thế nào, vô định tầm cở nào. Nghĩ đến đấy, hắn
không khỏi tự luyến một chút.
"Do xuyên không giả vẫn chưa đưa ra lựa chọn nên hệ thống sẽ tự động loại trừ.”
"Étttt. Khoang đã!”