Vô Thanh Hí 1938
Tác giả:Phong Hoa Tuyết Duyệt
Edit: Du Du (với một niềm yêu thương đầy khói lửa)
Thể loại: đam mỹ, cường cường, cận đại, Trung Hoa Dân Quốc, chiến tranh Trung-Nhật.
Tình trạng bản gốc: 34 chương (hoàn).
Giới thiệu –
Trên đài đang diễn vở "Tử Thoa Ký", còn Bạch Văn Thao đang nói với Đường Thập Nhất một câu: "Từ giờ tôi sẽ ở bên cậu”.
Còn bao lâu họ mới diễn tới đoạn hạ màn, một kết cục mĩ mang, gương hợp thoa lành?
—–
(*)
Tử Thoa Ký: một vở kịch kiệt xuất của Thang Hiển Tổ trong thế kỷ 16
(thời nhà Minh) nằm trong 4 vở "Lâm Xuyên tứ mộng” (ba "giấc mộng” còn
lại là "Mẫu Đơn đình”, "Hàm Đan ký”, "Nam Kha ký”). Nội dung vắn tắt như
sau:
Sĩ tử Lũng Tây đời Đường Lý Ích (Thập lang) tới Trường An
ứng thi, trong đêm nguyên tiêu chàng nhặt được cây tử thoa ngọc yến của
nàng Hoắc Tiểu Ngọc, họ nhờ cây thoa mà nên tình duyên. Được sự cổ vũ
của bằng hữu, chàng cầu thân với Tiểu Ngọc và được chấp thuận. Trước khi
Ích gặp Tiểu Ngọc chàng từng gặp gỡ Yên Trinh, nữ nhi của Lư thái úy.
Yên Trinh mến mộ tài năng của Ích, và ấy cũng là mầm họa cho mối lương
duyên Lý, Hoắc. Ngày tân hôn của họ cũng là ngày Lý Ích đỗ trạng nguyên.
Lư thái úy cố ý hạ lệnh cho tân tiến sĩ đến bái kiến mình, ý đồ an bài
hôn sự cho chàng, nhưng năm lần bảy lượt Lý Ích đều khước từ, bởi vậy Lư
thái úy bắt chàng đi tòng quân phương xa, lại cố ý cắt đứt mối liên hệ
giữa hai người Lý, Hoắc. Lý Ích đi ba năm, Tiểu Ngọc ở nhà sống rất kham
khổ, rốt cuộc phải bán cây tử thoa đi. Ba năm sau Lý Ích được triệu về
Trường An, Lư thái úy vẫn muốn chàng làm rể nên bày gian kế, ngăn Ích về
nhà rồi âm thầm tìm mua được cây thoa Tiểu Ngọc bán đi, lấy nó giả làm
bằng chứng để nói với Ích Tiểu Ngọc đã lấy người khác. Thập lang từ lúc
thấy thoa lòng đã nguội lạnh, không muốn thành thân lần nữa nên định
nuốt cây thoa để cự hôn, tiếc rằng lại bị Thái úy bày mưu uy hiếp lần
nữa.
Sau đó Tiểu Ngọc xảo ngộ vị khách áo vàng bí ẩn, được anh ta
giúp gặp lại Lý Ích, đôi bên xóa bỏ hiểu lầm, Thập lang cài lại cây
thoa cho Tiểu Ngọc, nối lại lời thề hẹn xưa. Lư thái úy biết chuyện thì
giận dữ cho người bắt Lý Ích về phủ bức phải thành hôn ngay với Yên
Trinh. Tiểu Ngọc lại được khách áo vàng giúp lần nữa, nàng liều mình
xông vào Lư phủ giành lại phu quân. Thái úy gán cho nàng tội xông vào
tiệc cưới, đòi đánh chết nàng. Cuối cùng vị khách áo vàng xuất hiện,
hiển lộ thân phận là Tứ Vương gia, vạch trần tội ác của Lư thái úy. Sự
hậu, Tứ Vương gia hạ lệnh điểm lại hoa chúc, tổ chức lễ thành hôn cho Lý
Ích và Tiểu Ngọc.
Chương 1
Ngày
ngả về chiều, những dãy đèn nê-ông đỏ vàng rực rỡ chập chờn sáng lên
như hàng mốc biểu trưng cho thành phố. Hoa gạo đỏ thắm rụng dày trên mặt
đất, bánh xe kéo nghiến qua thảm hoa đỏ để lại một khoảng sặc sỡ nhàu
nhĩ khó coi. Đường Thập Nhất liếc nhìn dưới chân, vừa vặn lọt vào mắt là
mớ hoa rụng bị dày xéo đến không còn nhìn ra màu sắc vốn có nữa, hắn
nhíu mày, không muốn bước xuống xe.
"Tiến lên chút nữa đi, nhanh
nhanh lên!” một người đàn ông trung niên đậm người chạy vượt lên xe kéo,
ông ta móc khăn tay ra lau mồ hôi trên trán rồi bảo phu xe kéo lên chỗ
sạch sẽ hơn đằng trước, đoạn quay lại nói với Đường Thập Nhất, "Thiếu
gia, qua bên đó sạch hơn cậu hẵng xuống.”
"Khách sạn Ái Quần lớn
thế này mà trước cửa cũng không biết quét dọn cho sạch, chẳng bằng đến
rạp Bình An xem hát cho xong.” Đường Thập Nhất phủi phủi bộ đồ Tây ca-rô
thời thượng trên người. Ngũ quan hắn thâm thúy, vốn nên là một chàng
thanh niên sáng sủa tinh anh vậy mà lại tự biến mình thành bộ dạng ăn
chơi đàng điếm, đuôi mắt trời sinh hằn một nếp mảnh dài chỉ càng khắc
sâu thêm tướng mạo đa tình phong lưu của một cậu ấm nhà giàu.
"Biểu
thiếu gia không thích xem hát, cậu ấy nói chỗ đó ồn ào quá, khách sạn
Ái Quần này là tự tay cậu cắt băng khánh thành nên biểu thiếu gia mới
chọn tổ chức ở đây.” người đàn ông trung niên này tên Chu Bính Quyền, là
quản gia của Đường Thập Nhất. Lão gia của Đường gia là Đường Thiết đã
qua đời, vốn ông ta nên gọi Đường Thập Nhất là "lão gia”, nhưng gọi
thiếu gia hơn hai mươi năm, nhất thời thật khó mà sửa miệng. Với Đường
Thập Nhất mà nói Chu Bính Quyền này cũng gần như người thân trong nhà,
trước nay vẫn gọi "Quyền thúc, Quyền thúc”, bởi vậy hắn cũng không để
tâm đến chuyện xưng hô này.
Đường Thập Nhất bĩu môi, vẫn nguyên
thái độ khinh khi bỡn cợt. Phó Dịch Viễn mà không thích xem hát ư? Không
thích xem hát thì anh ta giấu hai nàng tiểu hoa đán ở Đông Sơn làm cái
gì? Chẳng qua anh ta sợ trống chiêng náo nhiệt át mất giọng điệu hùng
hồn của anh ta, thành ra không dọa được mình mà thôi. "Ừm, cũng được,
lâu lâu chưa được ăn sủi cảo thủy tinh của Ái Quần rồi, lát nữa bảo nhà
bếp làm một xửng đem về cho Tiểu Đào ăn thử.”
"Dạ, thiếu gia.”
Đương nói chuyện xe đã đến cửa bên kia khách sạn, đứa nhỏ trực cửa mau mắn cúi rạp mình nói, "Chào buổi tối Thập Nhất gia!”
"Ừm,
lanh lợi lắm, Quyền thúc.” Đường Thập Nhất giơ tay, Quyền thúc liền móc
tờ giấy bạc mười đồng trong túi ra đưa cho thằng bé, "Chỗ Phó thiếu gia
bao nhiêu người đến rồi?”
"Lão gia và thiếu gia Trình gia, La
gia đều đã đến, Trịnh lão gia đổ bệnh nên chỉ có thiếu gia đến, mợ chủ
Tưởng cũng đến rồi.” thằng nhỏ trực cửa được cho tiền liền hỏi gì đáp
nấy, còn đáp thật tường tận.
Ba nhà Trình, La, Trịnh đều là những
tiệm buôn, tiệm bạc lớn nhất Quảng Châu. Lão gia Trình gia, La gia đều
còn mạnh, thiếu gia Trình gia là Trình Nhất Nặc và thiếu gia La gia, La
Chí Minh hơn Đường Thập Nhất hai, ba tuổi đều đã lập gia đình. Trịnh
thiếu gia Trịnh Thừa Chi lớn nhất, lão gia nhà ấy xem ra sức cũng sắp
tàn, bởi vậy bấy nay hắn đã đứng ra làm chủ gia đình. Tưởng gia thì dở
nhất, vì nhà đó chuyên những nghiệp bất chính, thuốc phiện, đánh bạc,
cho vay nặng lãi không ngón gì không dính vào, nhưng Tưởng lão gia đau
ốm quanh năm, công việc trong nhà hoàn toàn do vợ ông ta là Tưởng Lệ Vân
gánh vác. Cũng may bà ta có bản lĩnh để Đường Thiết để mắt đến nên mấy
mối làm ăn bất chính đều để cho nhà đó làm… không sai, Đường gia nắm
phần lớn cổ phần trong mọi chuyện làm ăn của Tưởng gia, nên nói cho cùng
ấy vẫn là của Đường gia cả. Mà sự thực là không chỉ Tưởng gia, vốn
liếng của cả ba đại gia Trình, La, Trịnh hầu hết đều thuộc về Đường gia,
chênh nhau bất quá chỉ là sáu hay bảy phần mà thôi.
Nếu Đường
gia chỉ là một thương nhân đàng hoàng hoặc một băng xã hội đen liều
lĩnh, tuyệt đối không có chuyện thâu tóm được cả hắc đạo bạch đạo Quảng
Châu… Đường gia khác với mọi gia tộc khác ở chỗ họ có quân đội. Không
phải như đám quân phản động tạp nham ở Hoa Đông, Hoa Bắc, quân đội của
Đường gia được huấn luyện chính quy ngay giữa Quảng Châu, người nào
người nấy đều oai vệ cường tráng, thỉnh thoảng còn ra mặt giúp cảnh sát
Quảng Châu tróc nã tội phạm, chính sở cảnh sát cũng từng trao tặng bằng
khen danh dự cao quý nhất cho Đường lão gia.
Chỉ là, sau hôm nay đội quân ấy sẽ mang họ gì, không ai dám nói trước.
Đường
Thập Nhất bước lên lầu, vào phòng thượng khách, người gác bên ngoài
thấy Đường Thập Nhất cũng không mấy câu nệ, chỉ cười khì mở cửa cho hắn,
bên này mở bên kia ngó vào trong phòng báo, "Thập Nhất gia đến rồi!”
Vote Điểm :12345