[Bác Chiến] Nhân Duyên Đã Định
Đăng bởi: cavoi2k
Nhất
Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau, nhận được chúc phúc của mọi người. Nắm
tay nhau đi trên thảm đỏ, đứng trên sân khấu hoàn thành lễ cưới. Tiêu
Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cả hai tay
trong tay mỉm cười. Đời này chỉ mong có vậy. Họ gặp nhau, có thể là do
nhân duyên, họ yêu nhau cũng có thể là do số phận, nhưng đi đến ngày hôm
nay, chính là do nổ lực của hai người.
Chương 1
Tiêu
Chiến đang ngồi trên xe khách di chuyển về Lạc Dương. Anh là sinh viên
năm cuối chuyên ngành mỹ thuật. Sắp tới phải hoàn thành luận văn để tốt
nghiệp, đề tài là "nghệ thuật chạm khắc tượng và xây dựng Chùa chiềng".
Vì Lạc Dương là cái nôi của phật giáo nên anh quyết định chọn nơi đây là
nơi để nghiên cứu đồ án của mình. Và một lí do khác nữa, dạo gần đây áp
lực khá nhiều nên anh cũng muốn đi du lịch đâu đó cho thoải mái, một
công đôi việc.
Tiêu Chiến bước xuống xe, nhìn ngắm xung quanh một
vòng. Cả một ngày ngồi xe, thật sự rất mệt mõi nhưng bù lại không khí ở
đây khá tốt. Vì lần này định làm xong đồ án rồi mới quay lại trường, nên
Tiêu Chiến ở lại đây khá lâu, vì vậy anh đã liên lạc với một chủ trọ để
thuê một căn phòng.
Tiêu Chiến cầm địa chỉ trên tay, kéo vali bắt taxi.
Nhìn
địa chỉ nhà sau đó so sánh với địa chỉ trên tay mình. Xác nhận đã đúng,
lúc này Tiêu Chiến mới bấm chuông. Người mở cửa là một cậu nhóc tầm 17,
18 tuổi. Có thể dùng từ "xinh đẹp" để hình dung cậu.
Thiếu niên kia nhìn anh đánh giá một lượt, sau đó mới lên tiếng:
"Thuê trọ à?"
"Ừm"
Vương Nhất Bác nghiêng người sang một bên cho Tiêu Chiến vào nhà, lãnh đạm nói:
"Vào trong đi"
Tiêu Chiến đi vào trong, nhìn xung quanh một chút, sau đó quay sang Nhất Bác:
"Nhóc bao nhiêu tuổi? Nhỏ tuổi thì không được nói trống không với người lớn."
Nhất
Bác không thèm để ý đến cậu, đi thẳng vào trong. Mẹ cậu thật biết chọn
lúc ra ngoài, người này thật biết chọn giờ mà tới. Cậu rất đang không
vui vì mẹ mình cho người lạ thuê nhà, người này còn lắm lời bắt bẻ cậu.
Thấy
Nhất Bác không thèm để ý đến mình, Tiêu Chiến tự đi vào trong. Cậu nhóc
này còn nhỏ mà tính khí lại không tốt như vậy. Đang nghiên cứu xung
quanh thì bên kia Nhất Bác đã lên tiếng.
"Phòng của anh ở đây"
Tiêu
Chiến nghe vậy nhanh chống kéo vali vào phòng. Xem một vòng, tuy phòng
không rộng lắm nhưng bố trí rất thuận mắt. Xem ra chủ nhân căn phòng này
rất ngăn nắp. Trong phòng có hai chiếc giường đơn, một cái bàn học và
một cái tủ đồ. Xung quanh có rất nhiều mô hình lắp ráp. Anh nhớ ra bà
chủ có nói rằng mình sẽ ở chung phòng với một người nữa, thế là đem thắc
mắc hỏi cậu nhóc đang khoanh tay đứng ngoài cửa:
"Phòng của cậu à?"
Nhất Bác gật đầu, cậu bước lại tủ, chỉ một bên:
"Bên này là của anh"
Tiếp theo cậu chỉ cái giường phía trong:
"Còn giường này là của anh"
Tiêu Chiến gật đầu, lại hỏi tiếp:
"Cậu ở đây lâu chưa?"
Ngớ ngẫn, đây là nhà của cậu lại hỏi cậu ở đây lâu chưa?
"Ở từ bé!"
Vương Nhất Bác không vui không buồn trả lời.
Tiêu
Chiến thật sự rất muốn đánh thằng nhóc này một trận. Thật sự rất hách
dịch. Nhưng mà vì thời gian sắp tới phải ở đây, nên cậu đành nhẫn nhịn.
Tiếp tục tìm đề tài nói chuyện:
"Vậy cô chủ nhà đâu rồi?"
"Mẹ tôi đi công tác rồi, một tuần sau mới về."
Tiêu Chiến gật đầu, thì ra là con trai chủ nhà, chủ nhà nhỏ.
Tiêu
Chiến sắp xếp xong đồ đạc cũng là buổi tối, cả một ngày vẫn chưa ăn gì
cho đàng quàng, bụng anh đã réo inh ỏi. Tiêu Chiến định ra ngoài mua gì
đó ăn, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Nhất Bác từ bên ngoài trở về,
Nhất Bác cũng thấy anh, vừa thay dép vừa nói:
"Mẹ tôi không có nhà, không có người nấu cơm, tôi mua cho anh luôn rồi, có muốn ăn không?"
Thật tốt, cậu đang không biết sẽ đi đâu mua cơm đây. Tiêu Chiến gật đầu, cười rạng rỡ vì được ăn:
"Muốn!"
Ăn cơm thôi có gì vui mừng đến vậy, trong lòng cậu thầm thắc mắc.
Tiêu Chiến vừa xơi cơm vừa nói chuyện, anh rất tò mò cậu bé này thật ra bao nhiêu tuổi rồi:
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Nhất Bác vẫn ăn cơm, cũng không liếc nhìn người hỏi:
"mười bảy"
"Haha, mau gọi anh trai"
Nhất Bác lúc này mới trừng mắt nhìn anh:
"Tôi có gọi em bao giờ?"
Tiêu Chiến được cấp lương thực, không chấp nhất với cậu, nhưng vẫn muốn dạy dỗ cậu nhóc một chút:
"Còn nhỏ nên lễ phép một chút, cậu xem từ lúc tôi vào nhà đến giờ vẻ mặt cậu cứ như tôi thiếu nợ cậu vậy!"
"Thiếu tiền cơm."
Tiêu Chiến ngỡ ngàng:
"Không phải cậu mời à?"
Nhất Bác lại trừng mắt nhìn anh:
"Tôi là học sinh đó, giàu có gì mà mời cơm chứ?"
Tiêu Chiến cũng chẳng chịu thua, đấu mắt với cậu tới cùng:
"Tôi là sinh viên nghèo, tiền đặt cọc phòng trọ hết rồi! Không có tiền trả."
Nhất Bác lại ung dung nhã ra một câu:
"Ghi sổ!"
Thật là tức chết anh mà, hiền lành như anh mà cũng bị chọc cho điên tiết.
Đêm
đầu tiên hai người ngủ chung một phòng, Tiêu Chiến quyết định bỏ qua
tính hắt dịch của Vương Nhất Bác. Vì nếu ở chung phòng mà im lặng như
thế này, anh cảm thấy rất ngượng ngùng, cho nên đành mở miệng:
"Cậu thường ở nhà một mình à?"
Nhất Bác mở mắt ra, cậu nhìn lên trần nhà, suy nghĩ một chút mới trả lời:
"Ba mẹ tôi thường đi công tác."
Tiêu Chiến gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Vậy sao họ lại cho thuê phòng, không sợ người lạ làm gì cậu sao?"
Nhất Bác cười khinh bỉ:
"Anh thì làm gì được tôi?"
"Cậu không được xem thường người lớn!"
Nhất Bác lại cười khinh bỉ, chẳng lớn hơn cậu là bao nhiêu.
Tiêu Chiến cầm chiếc mô tô mô hình trên đầu giường, đưa nó lượn lờ trên không trung, hỏi:
"Cậu không thích ở cùng người lạ à?"
Anh nghĩ vậy. Với tính cách này của cậu ta, e rằng người quen cũng cảm thấy khó ưa.
Nhất Bác không trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến mà hỏi ngược lại anh:
"Anh không như vậy à?"
"Tôi rất hòa đồng nha! Là cậu từ lúc gặp đến giờ cứ trưng bộ mặt khó ở ra."
"Tại anh lắm lời."
Tiêu Chiến quăng cái mô hình sang chổ Nhất Bác, sau đó phản biện:
"Anh đây là đang tạo không khí đó, đang tìm chủ đề nói chuyện đó, cậu chả thân thiện gì cả!"
Nhất Bác cầm mô hình Tiêu Chiến chọi qua, trừng mắt nhìn anh:
"Cái này đắt lắm có biết không? Tiền cơm anh còn không có, lấy cái gì mà đền cho tôi."
Tiêu
Chiến lè lưỡi với cậu, chỉ một cái mô hình, đúng là vua khó tính. Tiêu
Chiến quyết định không thèm để ý đến cậu nữa, nằm lại giường, đánh một
giấc say cho đỡ bực tức.
Nhất Bác trừng mắt với tấm lưng trên giường đối diện. Đúng là một đại phiền phức. Cậu thật muốn vo đầu lăn mấy vòng mà la lên.
Vote Điểm :12345