Giới thiệu nhân vật chính: Ngô
Gia Hân: nhị tiểu thư nhà họ Ngô, 25 tuổi xinh đẹp, quyến rũ, thông
minh, cũng không kém phần đanh đá nhưng ẩn sâu trong đó là một tâm hồn
thiện lương và đáng yêu, nắm trong tay bằng đại học về kinh tế nhưng lại
không thích đi làm. Trần An Kỳ : 22 tuổi, hiền lành và nhân hậu, ba
mẹ qua đời do tai nạn lúc An Kỳ 10 tuổi và để lại cho An Kỳ một khối tài
sản kết xù, từ khi ba mẹ mất An Kỳ sống cùng bà quản gia đến giờ. Nhìn
An Kỳ không ai biết là con gái, vô cùng đẹp trai , từ lúc ba mẹ qua đời
An Kỳ đã thay đổi như một người con trai, sống tự lập hơn. Hiện tại An
Kỳ đang kinh doanh một tiệm cà phê và bánh ở quận 3. Tuy giàu có nhưng
An Kỳ không thích khoa trương, cậu sống giản dị và sở thích là kinh
doanh cà phê mà thôi. Nhân vật phụ: Ngô Gia Tuấn 29 tuổi, độc
thân, anh trai Gia Hân, là một soái ca của bao cô gái hằng mơ ước, tài
giỏi đang làm tổng giám đốc công ty đá quý của Ngô Gia. Gia Tuấn hết mực
thương yêu và cưng chiều Gia Hân, cô muốn gì thì được đó. Ngô Thành : ba của Gia Hân và Gia Tuấn, chủ tịch Ngô Gia, nhân hậu và thương yêu con của mình Nguyễn Ngọc Chi: vợ ông Thành, xinh đẹp, hiền hậu, và yêu thương 2 đứa con hết mực, nhất là Gia Hân. Thanh My: bạn thân Gia Hân, xinh đẹp không kém gì Gia Hân, cũng là tiểu thư giàu có, điềm đạm và tốt bụng
Chap 1 : đồ biến thái Tiệm
coffee Rain của An Kỳ lúc nào cũng đông đúc khách, mà phần lớn là các
cô gái bởi họ đến đó chủ yếu là để ngắm người chủ đẹp trai như trai hàn
của tiệm coffee này. An Kỳ đã quá quen với ánh mắt các cô gái ngồi đó
chăm chú nhìn mình, cậu vẫn cứ như thường ngày chăm chú vào công việc
của mình mà thôi. Quán coffee đến 10h tối cũng đã hết khách, sau khi
nhân viên ra về hết thì An Kỳ cũng đóng cửa để đi về nhà, xong xui hết
mọi thứ, vừa xoay người thì từ đâu xuất hiện một cô gái say rượu, bước
đi loạng choạng rồi vấp ngã trước mặt An Kỳ. An Kỳ thấy vậy vội chạy đến
đỡ cô gái đứng lên, nhưng thôi cô ta đã ngủ luôn mất rồi. Bởi tính tốt
bụng, nên khi gặp một người đang say như thế này, lại đi một mình mà còn
là con gái nữa nên lòng tốt trỗi dậy, An Kỳ không thể bỏ mặt cô ta,
đành phải đem cái của nợ này về nhà. Bế cô gái lên xe, để cổ nằm trên
dãy ghế sau, An Kỳ ngồi vào ghế lái và khởi động xe đi thẳng một đường
về nhà của mình. Nói về cô gái kia, không ai khác là Gia Hân nhà ta,
hôm nay vô tình bắt gặp tên bạn trai của mình đang ôm hôn một cô gái
khác, Gia Hân tức giận vô cùng, đi thẳng đến tên bạn trai và cho hắn một
cái tát rồi buông một câu " chia tay đi, đồ khốn”. Gia Hân không biết
mình đã chia tay người yêu hết bao nhiêu lần rồi, chẳng có người nào là
thật lòng với cô, không lẽ bọn họ quen cô là vì gia đình cô giàu, và
cũng vì nhan sắc của cô thôi sao. Gia Hân không buồn vì yêu người ta mà
cô cảm thấy buồn vì từ trước đến giờ chưa một ai thật lòng với cô ngoại
trừ những người thân và bạn bè của cô. Gia Hân tắt nguồn điện thoại và
một mình đi thẳng đến bar, uống cho đến say mới về, cô bước đi mà không
phân biệt được phương hướng, rồi lại vấp ngã và hình như có ai đỡ cô
lên, nhưng say quá Gia Hân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. An Kỳ
về đến nhà thì người làm ra mở cửa, cậu cho xe chạy vào gara rồi sau đó
bế Gia Hân lên, đưa về phòng. Bà quản gia nghe thấy An Kỳ đã về thì đi
ra đón cậu, thấy An Kỳ đang bế một cô gái, bà ngạc nhiên không biết là
ai vì từ trước tới giờ An Kỳ chưa đem ai về nhà cả. Bà đưa ánh mắt khó
hiểu nhìn về phía An Kỳ, như hiểu ý, cậu giải thích - Con bắt gặp cô
gái này trước quán, cô ấy bị say và ngủ gục ở đó, con không thể bỏ cô ấy
một mình được vì sẽ có nhiều kẻ xấu làm hại cổ - Vậy con đem cô ấy lên phòng đi, có cần gì thì nói ta giúp. - Vậy bà thay đồ cho cô ấy giúp con được không, không thể để cô ấy ngủ như vậy được, rất là khó chịu. - ừm vậy con đưa cô ấy lên phòng, ta sẽ giúp con Bà
quản gia theo An Kỳ lên phòng, An Kỳ đi lấy khăn nhúng nước và vắt khô,
sau đó đưa cho bà quản gia lau người cho Gia Hân, còn cậu thì đi tắm.
Khi tắm xong và đi ra ngoài, An Kỳ đã thấy bà quản gia mặt đồ chỉnh tề
cho Gia Hân rồi, xong hết mọi việc, bà quản gia cũng đi về phòng ngủ và
để lại An Kỳ cùng Gia Hân. An Kỳ lúc này mới nhìn kỹ gương mặt của Gia
Hân, xinh đẹp vô cùng, trong lúc ngủ nhìn cô như thiên thần vậy, hàng mi
dài và cong, đôi môi chúm chím và đỏ như quả anh đào, làm da trắng mịn
không tỳ vết, mái tóc nâu dài gợn sóng. An Kỳ bất giác cảm thấy tim mình
đập nhanh vô cùng, cậu không biết tại sao, cứ nghĩ chắc do mệt quá nên
tim đập nhanh vậy thôi. Nhìn cô gái ngủ trên giường mình, An Kỳ đành
phải lấy gối ngủ ở sô pha thôi, mặt dù bản thân cũng là con gái nhưng
vẫn thấy ngại. An Kỳ với tay để lấy cái gối thì bất chợt từ đâu Gia Hân
nắm tay cậu và lôi cậu té nằm xuống bên cạnh, rồi lại còn ôm cậu thật
chặt nữa chứ. An Kỳ hồi hợp vô cùng, lần đầu bị một người con gái ôm
chặt như thế này, An Kỳ có cảm giác tim đập nhanh hơn lúc nãy, nhưng lại
thấy ấm áp vô cùng, cậu cố thoát ra khỏi vòng tay của Gia Hân nhưng
không được, và cũng do buồn ngủ quá đành nằm đó ngủ luôn đến sáng. Sáng
hôm sau, An Kỳ chưa kịp mở mắt thì đã nghe một tiếng la thất thanh rồi
cảm giác mình bị ai đạp xuống giường. Tiếp đất một cách đau đớn, An Kỳ
tỉnh hẳn, vội mở mắt, và lồm cồm bò dậy thì đã thấy Gia Hân ngồi đó nhìn
cậu bằng ánh mắt giết người - Này đồ biến thái, anh là ai, ai cho anh ôm tôi hả, hôm qua anh đã làm gì tôi, nói mau… -
Nè cô kia, ai ôm ai hả, là cô ôm tôi đó, đúng là làm ơn mắt oán, hôm
qua là ai say xỉn rồi ngủ trước quán nhà tôi, tôi không mang cô về đây
thì cô đã bị kẻ xấu hại lúc nào không hay - Này anh làm như anh tốt
lắm chắc, lợi dụng tôi ngủ say rồi ôm tôi, mà ..mà tại sao tôi mặt đồ
này, đồ tôi đâu, không lẽ..không lẽ anh nhìn thấy người tôi hết rồi
sao…tôi không biết anh phải chịu trách nhiệm - Tôi làm gì cô mà phải
chịu trách nhiệm chứ, với lại đồ của cô là bà quản gia thay, không phải
tôi, mà tôi nói cô biết, tôi là con gái đó, con gái ..cô nghe rõ chưa - Nhìn anh từ đầu tới chân có chỗ nào là con gái hả, đừng hòng lừa gạt tôi ( Gia Hân đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn An Kỳ) - Này cô nhìn cho rõ chứng minh nhân dân của tôi đi, nhìn rõ nghe chưa ( An Kỳ đưa chứng minh cho Gia Hân xem) Cầm chứng minh trên tay, Gia Hân xem rõ từng chi tiết một rồi nhìn An Kỳ, vẫn tỏ ra không tin lắm - Này tên kia, anh…à cậu tên An Kỳ à, tên cũng đẹp lắm đó, à mà nhỏ tuổi hơn tôi, tôi tên Gia Hân 25 tuổi, xin lỗi vì hiểu lầm. - Không có gì, làm ơn lần sau có gì thì nghe giải thích trước đi rồi hãy hành động, cô đá tôi một cái đến giờ còn đau nè. -
Đã nói xin lỗi rồi mà, người gì nhỏ nhen thấy ớn…thôi tôi phải về đây,
chắc gia đình tôi đang lo lắng lắm..à quần áo tôi đâu, tôi muốn thay đồ -
ừm.. quần áo cô đã được giặt và sấy khô rồi, để tôi lấy cho cô, à mà
bên trong có bàn chảy đánh răng mới tôi để trong đó ấy, cô vệ sinh cá
nhân thay quần áo xong rồi xuống lầu ăn sáng hãy về ( An Kỳ đi lấy quần
áo cho Gia Hân thay, rồi cậu đi xuống dười nhà trước) - cám ơn ( Gia
Hân cầm quần áo và đi vào nhà vệ sinh, 5 phút sau thì cũng đi ra và
không thấy An Kỳ đâu, cô cầm điện thoại và đi xuống dưới lầu) Khi xuống lầu, thì Gia Hân thấy An Kỳ ngồi đó cùng một bà cụ, cô bước đến chào bà - con chào bà, con là Gia Hân, xin lỗi vì đã làm phiền bà đêm qua ạ - à không sao, ta là quản gia của An Kỳ, con ngồi xuống ăn sáng cùng chúng ta đi -
dạ, con cám ơn bà ( nói xong Gia Hân cũng ngồi xuống dùng bữa và không
quên liếc nhìn An Kỳ, bây giờ nhìn kỹ thì thấy cậu cũng đẹp trai thật) - nè ăn đi, cô nhìn tôi làm gì ( An Kỳ trêu ghẹo Gai Hân khi bắt gặp Gia Hân đang nhìn mình) - ai nói tôi nhìn cậu, có cho tôi cũng không thèm nhìn nha ( Gia Hân bị An Kỳ bắt gặp nhưng vẫn cố cãi) - ờ..không nhìn thì thôi, ăn nhanh đi rồi tôi đưa cô về, sẵn tiện tôi cũng đến tiệm coffee của tôi..à mà nhà cô ở đâu. - Không cần đâu, nhà tôi cũng gần đây thôi, để tôi kêu taxi về - Có gì đâu, sẵn tiện tôi cũng đi mà - ừm..vậy cám ơn trước Ăn
sáng xong, Gia Hân tạm biệt bà quản gia và cùng An Kỳ đi, ngồi trên xe
Gia Hân chỉ đường cho An Kỳ thì mới phát hiện, nhà của cô và nhà An Kỳ
gần nhau, nhà họ chỉ cách nhau có mấy con đường mà thôi, chẳng mấy chốc
thì đã tới nhà Gia Hân, Gia Hân cám ơn An Kỳ xong thì đi vào nhà, cô
không quên quay lại và nói "hy vọng có duyên gặp lại”. An Kỳ ngồi trong
xe mĩm cười rồi cho xe chạy đi. Gia Hân bước vào nhà thì đã thấy ba
mẹ và anh trai đang ngồi đợi sẵn, thấy cả nhà ngồi đó thì cô biết mình
không thể trốn khỏi rồi - hôm qua con đi đâu không về nhà, ba mẹ gọi con lại không được, biết ba mẹ lo lắm không ( ông Thành làm mặt hình sự hỏi) - đúng rồi, con đi đâu, mẹ lo lắm con biết không ( bà Chi lo lắng nắm tay Gia Hân) -
em nói đi, cả nhà lo cho em quá trời, em lại không thông báo về nhà cho
cả nhà một tiếng là sao? ( Tuấn chất vấn em gái cưng, phải biết cô làm
cho cả nhà lo lắng vô cùng) Gia Hân nhìn thấy cả nhà lo lắng cho mình
thì thấy có lỗi vô cùng, nhưng cô không dám nói mình hôm qua say rượu
lại còn ở nhà người lạ nữa, nên cô đành diện lý do. - Ưm..hôm qua con
ở nhà bạn chơi, mà điện thoại hết pin nên không gọi về được ( Gia Hân
bước đến ôm bà Chi để lấy lòng, bởi cô biết trong nhà mẹ cô là lớn nhất
mà) - Nhà bạn, em ngoài Thanh My là bạn ra thì còn ai, hôm qua anh hỏi Thanh Mi,cô ấy nói em không có qua đó (Tuấn chen vô nói) -
Thì em có ở nhà Thanh My đâu, em ở nhà người bạn mới quen thôi, người
ta mời em ở lại dùng tiệc, mà khuya quá nên kêu em ở lại thôi - Bạn là gái hay trai ( bà Chi lên tiếng) - Dạ, là con gái, mẹ yên tâm đi mà -
Thôi con lên phòng đi, à mà con bớt đi chơi lại đi, lo mà đến công ty
phụ giúp với anh con ( ông Thành im lặng nãy giờ mới lên tiếng) - Dạ, từ từ đi ba, con chưa muốn đi làm đâu, cho con một thời gian nữa thôi mà ( Gia Hân nghe tới đến công ty thì mặt ỉu xìu) - Thôi ta cho con thời hạn 2 tháng nữa rồi sao đó đến công ty làm nha chưa - Dạ..con biết rồi, thôi con lên phòng đây ( nói rồi Gia Hân chào cả nhà rồi đi lên phòng )
Chap 2: Làm bạn An
kỳ sau khi đưa Gia Hân về nhà thì lái xe đến tiệm, vẫn như mọi ngày An
Kỳ vẫn đứng ở quầy pha chế để đưa nhân viên đem ra cho khách, trong lúc
làm việc An Kỳ lại bất chợt nghĩ về Gia Hân, bất giác mĩm cười một mình,
nhân viên trong quán nhìn hấy An Kỳ như thế thì trêu ghẹo. - Cậu chủ của tui tương tư ai rồi phải không? ( tuy biết An Kỳ là con gái nhưng mọi người vẫn kêu là cậu) - Làm gì có, thôi mọi người làm việc đi kìa, không thì em trừ lương ráng chịu à ( bị trêu An Kỳ ngại, đành phải đưa lời đe dọa) - Haha, tui đi làm đây chứ không bị trừ lương oan uổng. Đến
chiều, khi An Kỳ đang đem bánh ra cho khách thì thấy 2 người con gái
xinh đẹp bước vào quán, và một trong 2 người nhìn rất quen, An Kỳ nhìn
kỹ lại thì thấy người đó là Gia Hân. Gia Hân và Thanh My đi uống cà phê,
cô nghe nói quán này cà phê và bánh rất ngon nên rủ Thanh My đi. Đến
quán cô vẫn không phát hiện cái quán tối qua, vì ban đêm và còn say nữa
nên không để ý. Bước vào quán, Gia Hân và Thanh My tìm một chỗ trong góc
khuất, cô ngắm nhìn khung cảnh nơi đây, nó được trang trí một cách nhẹ
nhàng và trang nhã. Từ khi bước vào đến giờ, Gia Hân vẫn không thấy ánh
mắt của An Kỳ nhìn cô từ xa, cho đến khi nghe được tiếng của An Kỳ - Xin hỏi, quý khách dùng gì ạ? Gia
Hân đang chăm chú nhìn menu, nghe thấy tiếng nói quen quen nhưng không
nhớ ở đâu, khi ngước lên nhìn thì thấy An Kỳ đang đứng bên cạnh. - Là cậu An Kỳ, cậu làm ở đây sao? ( Gia Hân ngạc nhiên vô cùng) - ừm tôi là chủ quán này, không ngờ chúng ta có duyên với nhau nhỉ? -
Gia Hân, cậu quen với anh ta à ( Thanh My nãy giờ nhìn 2 người họ nói
chuyện, cô thắc mắc hỏi Gia Hân, và đương nhiên cô không nhìn ra An Kỳ
là con gái) - À.. chào cô..tôi là An Kỳ, chủ quán ở đây, hôm nay coi như tôi mời 2 cô, 2 cô muốn dùng gì - À ..cảm ơn anh, cho chúng tôi cafe là được rồi ( Thanh My mĩm cười nói) - 2 người chờ tôi một chút nha ( An Kỳ nói xong rồi quay vào làm cafe cho 2 người) Thấy An Kỳ đi rồi, Thanh My mới hỏi Gia Hân - Nè, sao cậu và anh ta quen biết nhau vậy? -
ừm thì…..chuyện là vậy đó ( Gia Hân kể từ đầu đến đuôi câu chuyện cho
Thanh My nghe, từ khi bắt gặp người yêu bắt cá 2 tay rồi đến khi được An
Kỳ đưa về nhà) Thanh My nghe xong, cô cảm thấy Gia Hân cũng may gặp
được người tốt, chứ không gặp phải kẻ xấu là xong rồi. Cô nhìn Gia Hân
cười nói - Mình thấy anh ta đẹp trai đó, lại tốt bụng nữa, hay là 2 người tiến tới luôn đi - Cái gì, cậu đừng nói thế, đẹp thì có đó nhưng mà cậu ta là con gái đó - Cậu nói gì, con gái..mình nhìn không ra luôn..nhưng mà thì đã sao..thời buổi nào rồi..mình thấy 2 người rất xứng đôi đó.. Trong
lúc 2 người đang nói chuyện thì An Kỳ đem cafe ra, bên cạnh lại có 2
đĩa bánh kem nhỏ trong rất hấp dẫn. Nhìn thấy đĩa bánh kem, Gia Hân thắc
mắc - Lúc nãy, chúng tôi đâu gọi bánh - À ..bánh này của tiệm rất được khách yêu thích, tôi mời 2 cô dùng thử xem có ngon không - Cám ơn anh, nhìn bánh rất hấp dẫn ( Thanh My lên tiếng) - À ..thôi 2 cô cứ tự nhiên, phần cafe và bánh tôi mời 2 cô coi như mình kết bạn với nhau nha - ừm..tôi và cậu cũng như có duyên, chúng ta làm bạn, nè cho tôi số điện thoại của cậu đi ( Gia Hân nhìn An Kỳ rồi nói) - ừm..cô đưa điện thoại của cô đây Gia
Hân đưa điện thoại của mình cho An Kỳ, An Kỳ cầm điện thoại bấm số của
mình vào, lưu tên lại và gọi qua máy của cậu để lấy số của Gia Hân. Xong
xui, An Kỳ trả điện thoại cho Gia Hân. Gia Hân nhìn vào danh bạ thì
thấy An Kỳ đã lưu tên vào rồi, cô ngước nhìn An Kỳ rồi nói - Chúng tôi sẽ thường xuyên đến đây để ủng hộ cậu, còn hôm nay cám ơn vì đã mời chúng tôi -
À không có gì, cô đến đây thường xuyên thì tui rất vui..thôi 2 cô cứ tự
nhiên, tôi vào trong đây..( nói rồi An Kỳ đi vào và dặn nhân viên chút
nữa không cần tính tiền bàn của Gia Hân) Gia Hân và Thanh My ngồi đó dùng cafe và bánh, rồi trò chuyện một chút thì cũng đến quầy chào tạm biêt An Kỳ đi về. Kể
từ ngày đó, Gia Hân thường xuyên đến quán An Kỳ, chủ yếu dùng cafe và
bánh, ngắm cảnh rồi ngắm luôn chủ của quán nữa chứ. Gia Hân và An Kỳ
cũng có vẻ ngày càng thân thiết hơn, thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi thì
trò chuyện cùng Gia Hân. Càng ngày An Kỳ càng muốn được gần Gia Hân
hơn, trái tim đập nhanh khi gần Gia Hân và những lúc lại nhớ về Gia Hân,
An Kỳ nghĩ có lẽ cậu đã thích Gia Hân rồi. Còn Gia Hân thì sao, cô cũng
thích được trò chuyện với An Kỳ, những lúc trò chuyện cùng An Kỳ, Gia
Hân thấy rất vui và gần gũi nữa, nhưng cô chưa có cảm giác gọi là thích
hay yêu An Kỳ, mà cô nghĩ đơn giản cô và An Kỳ là bạn của nhau.