Ai
trong chúng ta khi sinh ra đã có số phận an bài kẻ giàu người nghèo
duyên nợ và bao cảnh chia ly khi có duyên thì chân trời cũng gặp vì thế
hnay sẽ có câu truyện trc một tình yêu vĩ đại ân đền oán trả các bạn
cùng đón xem nhé Chương 1: Người ta nói chết là hết nhưng sự thật
ko phải vậy.ở cõi âm ty cũng phải gánh chịu những hậu quả mà khi ở dương
gian ta đã mắc phải có người tu thành chánh quả có người phải chịu kiếp
đọa đày và tôi cũng trong những người phải chịu kiếp nạn đọa đày đó ko
biết đến bao giờ mới có thể tái sinh.tôi đứng canh giữ bên cầu nại
hà.nơi mà những hồn ma có thể luân hồi chuyển kiếp thành người.chủ vương
nói khi nào tôi tu thành chánh quả đc 1000 năm đạo hành thì tôi sẽ đc
tái sinh.nhưng với tôi có đc hay ko cũng ko còn quan trọng bỡi nơi đây
cho tôi sự sống mãi mãi ko phải chịu cảnh chia ly đau thương khi trãi
qua một kiếp người.hôm nay cũng như thường lệ tôi vẫn ngồi bên cầu và
hát khúc bi ai.một hồn ma như tôi thì chẳng làm đc gì ngoài việc canh
giữ và học đạo.tôi kết thúc bài hát thì nghe tiếng khóc khẽ đằng sau tôi
quay lại tôi bắt gặp một cô gái có mái tóc dài khuôn mặt thật xinh
đẹp.có thể nói đây là lần đầu tiên tôi gặp đc một ma nữ đẹp đến vậy có
lẽ cô gái đó đã đi lạc đến nơi đây.tôi ko biết vì sao cô ấy khóc tôi đã
tiến lại
- có chuyện gì sao cô lại khóc nơi đây
Cô gái ấy nhìn tôi ánh mắt vô hồn nó sâu thẩm như chứa ngàn nỗi đau
-tôi ko thể tái sinh tôi sẽ mãi mãi sống nơi đây .tôi thì ko muốn như thế
-vậy tôi có thể giúp gì đc cho cô - ko ai có thể giúp đc tôi đâu -nhưng vì sao cô lại ko đc phép -tôi chết oan và mang nhiều nghiệp báo nên ko đc luân hồi phải mấy ngàn năm mới có thể tái sinh nhưng c ko đc làm người
Tôi nhìn cô gái ấy một nỗi đau đang hằn sâu trong đôi mắt ấy đột nhiên tôi muốn làm điều gì đó cho cô ấy.
-cô muốn làm người đến vậy ah
Cô gái ấy gật đầu
-nếu
đc trở lại kiếp người tôi sẽ ko suy nghỉ bồng bột va gây tội nửa.nhưng
có lẽ mãi mãi tôi cũng ko đc thoát khỏi nơi đây tôi bùn lắm
Nghe cô ấy nói mà tôi thấy thật tội nghiệp nên tôi đã đánh liều mà dẫn cô ấy đến xin chủ vương
-đc rồi tôi sẽ giúp cô nhưng có đc hay ko thì con tùy vào cơ duyên của cô nữa
cô
gái ấy mừng rỡ ôm cánh tay tôi cười thật tươi nụ cười làm tôi run rẫy
cả người lẫn bối rối.tôi dẫn cô ấy đến gặp chủ vương tôi ko biết vì sao
tôi làm vậy có thể tôi đã thích cô ấy rồi dù chỉ mới gặp nhau nhưng cảm
giác rất thân quen
-ngươi dẫn cô gái này đến đây làm gì -dạ xin chủ vương xem xét mà cho cô ấy đc tái sinh -ngươi có biết ả ta đang chịu nghiệp báo ko và như vậy sẽ ko đc tái sinh phải nơi đây chịu tội -vậy có cách nào giúp cô ấy ko chủ vương
Nghe
đến đây chủ vương nỗi trận lối đình.mắng tôi đủ điều khiến tôi thấy lo
sợ.cô gái ấy cũng ko dám nán lại.chủ vương cho người đưa cô ấy đến thành
uông tử nơi mà dành cho những người chết oan hoặc vấn số.cô ấy nhìn tôi
tuy ko thể nói đều gì nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.kể từ đó tôi chỉ
len lén nhìn cô ấy từ đằng xa.tôi có cảm giác nhớ cô ấy và muốn làm điều
gì đó để giúp cô ấy thoát khỏi nơi đây.hằng ngày tôi thấy cô ấy ra bờ
sông lẵng lặng ngồi một mình đến khi khuya mới quay trở về.tôi muốn đến
bên cô ấy nhưng ko thể vì tôi chỉ có thể đứng đây mà nhìn cô ấy từ xa
chỉ như vậy thôi đối với tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.một hôm tôi gặp
bạch đại ca.
-bạch đại ca nếu người đang chịu ác nghiệp thì làm sao mới có thể tái sinh -nếu
như có ai đắc đạo mà nhường kiếp tái sinh đó thì người ấy sẽ đc mà đâu
có con ma nào mà ngu nhường cơ hội làm người cho người khác như vậy
Lúc
đó tôi lặng yên.tôi quay về bên dòng sông nại hà đông đến xuân đi đã ko
biết bao nhiêu người bao nhiêu tháng và có thể là cả mấy trăm năm tôi
cũng ko nhớ nỗi.và cũng từ đó tôi ko còn gặp cô ấy nữa.một hôm chủ vương
cho gọi tôi đến nó làm tôi cảm thấy có chút lo sợ
-ngươi đã đắc đạo 1000 năm vậy ngươi có muốn tái sinh ko hay tiếp tục tu hành để đc về cõi thiên đàng -thưa chủ vương tôi muốn đc tái sinh -vậy ra sẽ cho con đc giàu sang vs có kiếp sống thật tốt -dạ
con cảm ơn người đã ưu ái cho con đc làm người nhưng con muốn nhường
lại kiếp sống đó cho cô gái ấy người đang chịu nghệp báo thưa ngài
chủ vương trợn mắt nhìn tôi bách đại ca cũng ngạc nhiên ko kém
-ngươi ko hối hận chứ -dạ ko? -vậy ngươi sẽ phải canh giữ cầu nại hà tu thêm đạo hạnh mới đc tài sinh phải 1000 năm nửa vậy ngươi có chấp nhận ko? -dạ con chấp nhận
Chỉ
nói đến đây tôi bước đi ra ngoài.cuối cùng tôi cũng làm đc điều gì đó
cho cô ấy và tôi mong cô ấy sẽ cuộc sống trên dương gian thật hạnh
phúc.ngày cô ấy tái sinh tôi đã đứng nhìn mà rơi nước mắt cô ấy đã uống
xong bát canh lãng quên cũng có nghĩa cô ấy sắp rời khỏi nơi đây bỏ lại
trong tôi nỗi nhớ đong đầy tôi cố gắng thu nhỏ hình ảnh cô ấy lần cuối
để nó mãi tồn tại trong tôi.1000 năm nữa tôi vẫn mong sẽ gặp đc cô
ấy.bóng cô ấy đã khuất dần và tôi đã ko còn gặp cô ấy nữa bỗng đưng tôi
ngồi phịch xuống khóc như đứa trẻ tôi sợ sẽ ko còn gặp lại cô ấy nữa tôi
sợ mình sẽ mãi mãi ở nơi đây sẽ ko có dịp tái sinh cùng cô ấy.lúc đó
tôi gặp địa tạng vương bồ tát khi nhìn tôi ngài đã nói
-khổ tận cam lai
tôi chấp tay cúi lạy dưới chân ngài
-ý của ngài là thế nào? - con đã hy sinh kiếp người cho cô ấy.vì thế trên dương gian cô ấy phải gánh chịu nhiều đau khổ hơn thế nữa -vậy con đã sai rồi sao
-con có biết duyên và nợ là hai chuyện khác nhau.con có duyên gặp nhưng ko có nợ thì cũng đừng quá đau khổ -con hiểu.nhưng con yêu cô ấy con biết như vậy là tự làm khổ mình nhưng con ko hiểu vì sao con lại yêu cô ấy -vậy giờ con muốn gì khi đã nhường cho cô ấy -dạ con muốn đc tái sinh và gặp lại cô ấy xin địa tạng vương bồ tát giúp con -ta
hiểu tấm lòng của con.vì thế ta sẽ giúp con đc toại nguyện nhưng đây là
việc trái ý trời nên con chỉ có thể cho von đc một kiếp người hoàn hảo
sẽ chịu nhiều dày giò đau khổ tại dương gian con có đồng ý ko
Dạ con xin chấp nhận dù ở dương gian con là ai con mong sẽ đc gặp lại cô ấy chỉ như vậy thôi với con cũng đã mãn nguyện lắm rồi
Lúc
này địa tạng vương đưa tôi đến sông nại hà rồi biến mất tôi mừng rỡ đi
cùng bạch đại ca.tôi vội uống bát canh lãng quên do thời gian cũng đến
nên tôi chỉ kịp chào bạch đại ca.cuối cùng rồi tôi cũng tái sinh cùng cô
ấy.chúng tôi sẽ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.tôi ko biết rồi đây
số phận của chúng tôi sẽ thế nào nhưng nếu có duyên thì tôi tin sẽ đc
gặp cô ấy.
-chúc mừng lão gia phu nhân đã hạ sinh một cô công chúa thật dễ thương
-ông GIANG mừng rỡ vội chạy vào trong
-công chúa nhỏ của tôi đâu đưa tôi xem
ông
nhìn đứa con mà bao năm ông đã hằn mong ước dù là trai hay gái đối với
ông ko quan trọng chỉ như vậy cũng đã quá đủ.cũng cùng ngày hôm đó tại
một gđ nghèo khổ hiếm muộn con cũng hạ sinh một cậu bé khôi khô đó cũng
là đứa con mà ông bà đã khẩn cầu đức phật từ bi thương xót cuối cùng
trời thương mà cho vợ chồng bà một đứa con an ủi lúc tuổi già.hai đứa
trẻ ấy rồi sẽ ra sau.một người là tiểu thư đài cát và một anh nông dân
nghèo liệu rồi đây 2 người ở 2 giai cấp khác nhau sẽ như thế nào cùng
đón xem các chap của truyện nhé các bạn