Bóng già
Ngày gã còn trai tráng. Gã cũng đẹp trai lắm. Hàng mi cong cong, đôi mắt nâu lúc nào cũng buồn, cũng long lanh. Đôi mắt gã sắc, mí mắt kẻ chì đen. Có nhiều người đến với gã, nhưng phần lớn là vì tiền của gã. Tiền hết, người ta cũng tự động bỏ gã mà đi. Những mối tình chóng vánh làm gã thấy cuộc đời trống rỗng, hiện thực không đem lại niềm vui cho gã. Gã say đồng, say chầu văn. Gã thấy mình là cô Bé chứ không phải là người bình thường nữa. Gã lao vào lễ bái để quên đi đời thực, thế nhưng, gã càng hầu đồng, gã lại càng nhiều tiền, càng nhiều người theo gã, rồi gã lại yếu lòng trước đàn ông. Những năm tháng trẻ trai cứ thế trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn.
Gã đặt điếu thuốc đã cháy gần sát tới cái đót vàng xuống, cốc cà phê đen đặc toát mồ hôi thành những giọt lạnh ngắt lên cái thành cốc, khi gã nhấc lên thì in xuống mặt bàn gỗ mộc một hình tròn bị khuyết mất một góc chỗ tay cầm. Nhấp một ngụm cà phê đắng, rồi lại cầm điếu thuốc lên hít một hơi sâu đến tóp cả hai bên má, thành một vệt hằn rất sâu.
Gã nheo mắt lại, đôi mắt già nua và cô đơn. Đôi mắt đã chứng kiến biết bao đổi thay của cuộc đời gã, đã có lúc nó nhắm tịt lại, và tưởng như không thể mở ra được nữa, nhưng số phận trớ trêu, bắt gã cứ phải chống mắt lên để nhìn người ta cười gã, khinh ngã, miệt thị gã và nhổ toẹt một bãi nước bọt kì thị lên cái kiếp đồng bóng của gã. Gã là bóng đã xế chiều, đã trơ khấc với nghiệt ngã thời gian. Cuộc đời gã là cả một tiếng thở dài, và đến giờ gã chỉ nhếch mép lên cười khi thoáng nghe ai đó nói về cái nghiệp đồng bóng của những người như gã. Những lúc ấy, đôi mắt già nua, cố chắt ra những giọt nước mắt còn lại, để làm mát tâm hồn đã teo tóp vì bị kì thị và yếu đuối trước thời gian.
Chiều nào gã cũng ngồi ở cái quán café cóc ở một góc của nhà thờ lớn. Chiều nào cũng một mình lúc đến và đơn côi lúc về khi đêm tối đã bật ngọn đèn cao áp xuống cái ngõ nhỏ làm gã phải nheo mắt lại. Những lúc ấy, cà phê đã nhạt lắm còn cái gạt tàn đã tràn cả những đót thuốc cháy dở ra ngoài.
Nhưng mấy chiều nay, người ta không thấy gã đâu nữa. Có người độc miệng, nói gã đã chết. Nhưng gã chưa chết. Gã không thể chết khi mà những tâm nguyện cuối cùng của gã vẫn chưa thực hiện được.
Sáng hôm ấy, gã tỉnh giấc khi đợt gió heo may đầu tiên cuốn cái se se lạnh vào cả ngôi nhà nằm khuất dưới những tán lá của giàn lan dây đang độ chín với những chùm hoa vàng đậm như những đốm lửa bập bùng. Gã thấy đôi mắt mình nặng trĩu, nhức buốt và vô cảm với ánh sáng, gã giơ bàn lên trước mặt, nhưng trước mắt gã chỉ một màu đen. Gã ôm mặt, khóc rưng rức, lúc này nhìn gã thật yếu đuối và đáng thương. Gã không nghĩ căn bệnh ung thư phổi lại di căn nhanh như thế, gã không biết gã còn đủ sức để làm nốt những gì còn dang dở hay không?
Cậu trai gọi xe đưa gã tới bệnh viện, cả một đời hầu đồng, gã lên voi, xuống chó, số tiền gã tích cóp được tiêu tốn phần lớn vào thuốc lá, cà phê, những đợt hóa trị liệu và những người đàn ông. Gã khánh kiệt, nhưng cậu trai không bỏ gã. Kể cũng may cho gã, ngày gã chuẩn bị giải nghệ, gã làm lễ cho một gia đình nghèo ở mãi bờ sông Hồng, chẳng biết duyên số thế nào, cậu con trai út của gia đình ấy cứ nằng nặc đòi theo gã, nghĩ đến cái kiếp mình, gã đồng ý cho cậu theo, nhưng tuyệt đối không cho cậu dính vào cái nghiệp đồng cô, cứ thế, từ ngày ấy, cậu theo gã, giúp gã những công việc thường ngày. Gã coi cậu như con, mười mấy năm ở với gã, cậu ngày một lớn, một đẹp trai. Có nhiều lúc, gã ngồi một chỗ, ngắm nhìn cậu rất lâu, đôi mắt gã ngây ra, không ai biết đằng sau đôi mắt ấy là điều gì nhưng gã thì có thể chắc chắn, vì cái danh dự cuối cùng của một thầy đồng, gã tuyệt đối không để mình vượt rào với những nhục dục tầm thường để phải hối hận. Xét cho cùng, thì gã cũng là con người, trước cái sự hớ hênh của một cậu trai đang căng độ xuân ngày ngày trước mặt mà một gã đồng bóng như gã còn giữ được mình thì gã cũng đáng tôn trọng lắm!
Gã ngồi trên chiếc xe lăn, choàng một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, những ngón tay gõ những nhịp rất đều lên cái tay vịn của chiếc xe theo một điệu chầu văn đã ngấm vào từng thớ thịt. Trước mắt gã chỉ duy nhất một màu tối om om. Từ khi gã không còn nhìn được nữa, những âm thanh của quá khứ hiện về trong gã rõ ràng và rành rọt hơn, gã cứ ngỡ mình vẫn đang say sưa trong những bộ xiêm y rực rỡ, vừa hát vừa nhảy trong hương trầm, những lúc ấy, gã không còn là gã nữa, gã là cô Bé thượng ngàn, gã là ông Hoàng Bảy. Rồi gã lại khóc, những nếp nhăn thắt lại trên gương mặt gầy guộc ép những giọt nước mắt qua khóe mi với đường xăm kẻ đã mờ nhạt đi nhiều.
Gã cứ ngồi đó, tay gõ vào chiếc xe lăn, miệng thì ngân nga một câu chầu văn mặc cho những cơn đau đang thắt chặt trong ngực. Gã hục hặc ho.
Cậu trai là một người kín đáo, ít nói và sâu sắc. Cậu theo gã đã lâu nên hiểu được tính gã. Những điều gã muốn nhất định là gã sẽ làm cho bằng được. Như cái việc đốt thuốc như một con nghiện, cậu cũng không thể ngăn gã. Với cậu, gã như một người cha, chỉ có điều, người cha này đồng bóng nên cậu chỉ dám gọi cậu, xưng con.
- Cậu thấy trong người thế nào?
- Con tới đấy à, cậu chỉ thèm một điếu thuốc thôi. Thiếu cái thứ ấy, cậu thấy nhàn nhạt miệng quá. Gã lại hục hặc ho.
- Cậu ăn cái này đi, đây là bệnh viện, bác sĩ không cho hút thuốc đâu, lát nếu cậu thèm quá, con đưa cậu ra ngoài khuôn viên. Con đút cháo cho cậu nhé.
- Ừ, một chút thôi, cậu cũng không thấy đói lắm! À, xong con xin bác sĩ cho cậu về nhà, ở đây, cậu buồn.
…
Ngày gã còn trai tráng. Gã cũng đẹp trai lắm. Hàng mi cong cong, đôi mắt nâu lúc nào cũng buồn, cũng long lanh. Đôi mắt gã sắc, mí mắt kẻ chì đen. Có nhiều người đến với gã, nhưng phần lớn là vì tiền của gã. Tiền hết, người ta cũng tự động bỏ gã mà đi. Những mối tình chóng vánh làm gã thấy cuộc đời trống rỗng, hiện thực không đem lại niềm vui cho gã. Gã say đồng, say chầu văn. Gã thấy mình là cô Bé chứ không phải là người bình thường nữa. Gã lao vào lễ bái để quên đi đời thực, thế nhưng, gã càng hầu đồng, gã lại càng nhiều tiền, càng nhiều người theo gã, rồi gã lại yếu lòng trước đàn ông. Những năm tháng trẻ trai cứ thế trôi qua trong cái vòng luẩn quẩn. Rồi thời gian vô tình, cướp đi tuổi xuân. Gã đã già và gã đến giờ thì gã vẫn cô đơn.
Gã nắm chặt lấy bàn tay của cậu trai, những ngón tay siết chặt lại. Gã lại khóc. Cậu trai cũng khóc. Người yêu trong thế gian này nhiều, nhưng nặng tình như gã thì không phải dễ kiếm. Cả ngày hôm ấy, gã đóng cửa, tô son phấn, thay xiêm y, rồi tự nhập đồng. Tiếng trống chầu, tiếng hát chầu văn. Khói nhang, tiền bạc vây quanh gã. Gã cách ly đời thực để quên anh, quên nụ hôn cuối không trọn vẹn. Nhưng càng cố, gã lại càng thấy nhớ. Mọi thứ quay cuồng trong gã. Chiếc máy bay, chiếc quạt, người đàn ông có gương mặt hơi tái… " Em có yêu anh không?... Em có yêu anh không?...” Gã gục xuống, rồi lịm đi. Chiếc khăn vuông thêu hình rồng phượng đỏ thắm phủ lên mặt gã.
- Cuối cùng thì cậu đã không tới? Con còn nhớ rất rõ là hôm ấy cậu trang điểm rất đẹp, rồi cả ngày ở trong phòng nhập đồng đến tối muộn con mới thấy cậu vội vã ra khỏi nhà mà còn không kịp tẩy trang.
- Đúng, cậu đã không tới. Và rồi thì anh ấy đã ra đi, kể từ ngày ấy, cậu không được gặp lại anh nữa. Cậu biết mình ngu ngốc. Nhưng bắt một thầy đồng từ bỏ son phấn, từ bỏ đèn nhang, trầu thuốc thì khác gì bắt ta phải chết đi một nửa. Đúng là con người không phụ thuộc vào số phận, nhưng nghiệp đã vận vào thân thì thay đổi là điều không thể khó khăn hơn con à.
Cậu trai không nói gì. Cậu biết trong gã bây giờ nhiều suy nghĩ lắm, cậu muốn để gã một mình trong miền kí ức của riêng gã. Có thể gã sẽ thấy bình yên hơn, đỡ cô đơn hơn. Cuộc đời của một gã bóng già đã mấp mé cái chết thì một vài phút giây tìm được hạnh phúc từ niềm vui quá khứ thì rất đáng để miên man. Cậu muốn làm gì đó cho gã nhưng việc nói ra cái bí mật của cậu đã hứa với anh lúc này có phải sớm quá hay không? Cậu không muốn gã sốc rồi đột tử khi mà cậu vẫn còn kính trọng gã như cha.
Cậu muốn gã sống thêm một vài năm nữa để chứng kiến cậu trưởng thành và nối được cái nghiệp của gã. Như gã nói, đã là nghiệp vận vào thân thì sao có thể cứ lần khất Thánh mãi được.
- Con à, cậu muốn gặp lại anh. Nhưng mắt cậu giờ đã mù lòa, cậu không đi xa được. Mang anh về đây cho cậu, mang anh về đây cho cậu…
Gã nắm chặt lấy bàn tay của cậu trai, những ngón tay siết chặt lại. Gã lại khóc. Cậu trai cũng khóc. Người yêu trong thế gian này nhiều, nhưng nặng tình như gã thì không phải dễ kiếm. Cả ngày hôm ấy, gã đóng cửa, tô son phấn, thay xiêm y, rồi tự nhập đồng. Tiếng trống chầu, tiếng hát chầu văn. Khói nhang, tiền bạc vây quanh gã. Gã cách ly đời thực để quên anh, quên nụ hôn cuối không trọn vẹn. Nhưng càng cố, gã lại càng thấy nhớ. Mọi thứ quay cuồng trong gã. Chiếc máy bay, chiếc quạt, người đàn ông có gương mặt hơi tái… " Em có yêu anh không?... Em có yêu anh không?...” Gã gục xuống, rồi lịm đi. Chiếc khăn vuông thêu hình rồng phượng đỏ thắm phủ lên mặt gã. Phủ lên một nửa cuộc đời còn lại của gã. Cũng buổi tối ngày hôm ấy, tại sân bay, người ta thấy gã ngồi như một cái bóng. Gương mặt nhòe nhoẹt phấn son và nước mắt. Lần đầu tiên gã tìm đến thuốc lá mà không phải trong lúc hầu đồng. Và cũng từ đấy, thuốc lá đã làm chai đi hai đốt tay của gã và căn bệnh ung thư phổi đến với gã từ lúc nào không hay.
…
Gã lại hục hặc ho.
Cậu trai đưa gã vào bên trong nhà rồi để gã ngồi một mình trong tiếng chầu văn. Lúc này gã đã bình tĩnh hơn và tay lại gõ theo những nhịp phách của tiếng trống chầu, từng nhịp rất đều "…..”
Cậu trai trở về phòng mở trong ngăn kéo tủ một chiếc hộp bằng kim loại vẫn còn khóa kín. Chiếc hộp này là một món bưu phẩm cậu nhận được cách đây gần 3 năm có kèm theo một bức thư tay mà anh viết cho cậu. Cậu trai thấy dằn vặt, đau đớn và tiếc thay cho gã khi đánh mất đi một tình yêu lớn trong cuộc đời. Nếu ngày ấy gã đến với anh thì có thể bây giờ gã không phải cô độc trong tiếng trống chầu mà miên man tìm về niềm hạnh phúc còn vương lại trong những mảnh kí ức chắp nối và mờ nhạt. Trong thư anh có viết, ngày ấy sau khi chia tay gã, anh quay trở về Mỹ và có một cuộc hôn nhân không trọn vẹn với một cô gái. Sau khi cuộc hôn nhân đổ vỡ, anh sống độc thân một khoảng thời gian rất dài trước khi quyết định nhận lời sống cùng với một thầy giáo dạy bộ môn tâm lý của một trường đại học danh tiếng bên đó. Cái ngày cậu nhận được hộp bưu phẩm cũng là ngày anh và thầy giáo làm lễ đính hôn trong nhà thờ và anh muốn cậu đừng nói cho gã biết. Anh không muốn gã buồn, vì tình yêu của anh dành cho gã vẫn còn lớn lắm. Kể từ ngày đó, cậu trai khuyên gã tìm cho mình một tình yêu để tựa vào khi xế bóng nhưng mỗi lần nhắc là gã lại tìm cách tránh đi. Với gã, thứ tình yêu duy nhất còn tồn tại trên cuộc đời là những tiếng trống chầu và những buổi nhập đồng đến mê man. Gã là thế và không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của gã.
Nhưng lần này, tình yêu trong gã trỗi dậy và cậu trai muốn giúp gã hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của mình.
Lần theo dấu bưu điện và địa chỉ trên hộp bưu phẩm, cậu trai không mấy khó khăn để tìm ra địa chỉ của anh. Anh vẫn ở Việt Nam, cậu trai thấy ngờ ngợ và linh cảm có điều gì đó không lành. Lần này cậu sẽ phải xa gã một thời gian. Cậu sẽ đi Sài Gòn
Cậu trai gửi gã tới bệnh viện để tiện cho những đợt hóa trị và có người chăm sóc cho gã. Lúc này nhìn gã gầy đi trông thấy và sự sống chỉ còn bám víu lại rất ít trong cơ thể teo tóp lại vì căn bệnh ung thư.
- Con chỉ đi một vài hôm thôi, cậu chịu khó ở đây, con nhờ bác sĩ rồi, nhưng chắc chắn là người ta sẽ không chiều cậu như con đâu nên đừng hút thuốc nhé, đợi con về rồi con châm lửa cho cậu.
- Con có chắc chắn là tìm thấy anh không? Thời gian với cậu không còn nhiều nữa, con đi sớm, về sớm. Đừng để cậu một mình. Cô đơn và tăm tối thế này cậu thấy sợ lắm.
- Cậu hứa là đợi con trở về nhé .
- Ừ, cậu hứa.
Cậu trai tới thành phố vào buổi chiều muộn. Nắng đã dịu và thành phố chợt đổ những cơn mưa rào. Lần theo địa chỉ mà cậu tìm được cộng với sự giúp đỡ của bưu điện trung tâm, cậu trai tới một gia đình một vị bác sĩ ở ngoại ô thành phố. Người bác sĩ vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu trai và hộp bưu phẩm trên tay.
Người bác sĩ kể rằng chủ nhân của chiếc hộp bưu phẩm bằng kim loại ấy là một người bạn cũng đồng thời là một bệnh nhân bất hạnh và đáng thương của mình. Căn bệnh tim bẩm sinh đã cướp đi sự sống của anh khi mà cuộc sống mới đi được một nửa chặng đường. Trong giờ phút hấp hối, anh đã nhờ bác sĩ viết hộ mình lá thư với những lời lẽ rất cảm động cùng với hộp bưu phẩm được khóa cẩn thận trong chiếc hộp kim loại rồi gửi ra ngoài Hà Nội. Không có thầy giáo, cũng không có buổi lễ đính hôn trong nhà thờ nào hết, tất cả chỉ là mơ ước và những lời nói dối để cho gã thấy nhẹ lòng. Đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình, vẫn chỉ có duy nhất gã tồn tại trong trái tim của anh.
- Cậu biết không, anh ấy là một người thật đáng thương và bất hạnh, qua những gì mà anh ấy nhờ tôi viết trong lá thư mà tôi đã hiểu ra được phần nào. Chiều nào, sau mỗi đợt truyền dịch, anh ấy lại xòe chiếc quạt trong chiếc hộp kim loại, có thêu hoa văn ra xem, rồi lại khóc rưng rức. Tôi không biết chiếc quạt ấy ẩn chứa điều gì nhưng chắc chắn nó phải có ý nghĩa với anh nhiều lắm! Mà cậu là như thế nào với anh ấy?
- Vâng, thưa bác sĩ. Tôi là con trai nuôi của người mà anh ấy đã dành cả cuộc đời để yêu thương và mong chờ. Người mà bây giờ cũng đang mấp mé cái chết và khao khát được gặp lại người yêu. Thật đáng tiếc, khi mà những người yêu nhau lại không đến được với nhau. Thưa bác sĩ, tôi phải làm gì khi trở về bây giờ, ba nuôi tôi có nên được biết sự thật này hay không?
- Hãy cứ nói sự thật đi chàng trai. Hãy cho ba nuôi của con biết trên cuộc đời này tình yêu vẫn tồn tại và ông ấy là một người thực sự hạnh phúc khi có một người sẵn sàng bỏ ra cả mười mấy năm chờ đợi và sống chỉ để muốn thấy người mình yêu hạnh phúc. Ta tin ông ấy sẽ hiểu và thấy cuộc đời ý nghĩa hơn.
…
Cậu trai quay trở lại Hà Nội ngay ngày hôm sau. Gã bóng già ngôi trơ ra bên cửa sổ. Không trống chầu, không thuốc lá không những nhịp phách gõ đều đều xuống tay vịn của chiếc xe lăn. Qua lớp cửa kính, bầu trời khoác một chiếc áo bông trắng xù xì, lạnh ngắt và tê tái. Gã cố hướng tai để lắng nghe những âm thanh của thời gian, của cuộc sống đang diễn ra xung quanh gã. Có thể ngay hôm nay, hay ngày mai, rất sớm thôi, gã sẽ chết. Đôi mắt đã toàn một màu đen, nay cả đôi tai cũng trở nên im lặng nốt. Tim gã sẽ thôi những nhịp yếu ớt và những làn khói thuốc thơm tho sẽ không thể tràn qua cổ họng mà xuống phổi gã. Chưa bao giờ gã thấy sợ thời gian như thế, gã đã phải nhờ cô y tá tháo chiếc đồng hồ treo tường cất đi vì không thể chịu nổi những tiếng dịch chuyển của kim giây. Gã phải đợi được cậu trai trở về, gã cần phải cố gắng lên.
Cậu trai đặt chiếc quạt vào trong tay gã. Những ngón tay thon dài, gầy guộc run lên khi chạm vào những đường chỉ thêu. Gã bật khóc, nhưng tiếng khóc không thành tiếng, nó dồn nén cả lại, thắt chặt trong lồng ngực. Nhói buốt và man dại. Cậu trai ôm gã từ phía sau. Áp má vào gương mặt đang đẫm nước mắt. Gã hít một hơi thật sâu lại, nuốt nước mắt vào bên trong. Một hồi rất lâu, gã mới nghẹn ngào
- Con trai. Cậu không sao, hãy nói cho cậu biết anh có khỏe mạnh và hạnh phúc không? Anh có muốn nói gì cho ta không? Sao anh không về cùng với con?
- Cậu à..
…
Nghe xong câu chuyện của anh, gã ngồi trơ khấc. Mặt trắng bệch đến nhợt nhạt. Gã buồn bã và cô đơn. Cả một khoảng trời rộng lớn đổ sập xuống cơ thể đã yếu đến nổi chỉ một cơn gió thoáng qua cũng đủ dập tắt mọi sự sống trong gã. Gã thấy mình yếu đuối lắm. Nhưng gã không thể khóc được nữa. Những giọt châu đã cạn kiệt theo thời gian, và giờ thì đã không thể giúp gã làm mát tâm hồn đang khô khốc đến nứt nẻ vì sự thật phơi bày ra trước mắt. Gã đã mất anh từ lâu lắm. Gã cứ ngồi đó, trơ ra bên cửa sổ. Rất lâu. Đôi mắt mù lòa. Bầu trời tối tăm. Cả một đời hầu Thánh. Gã chưa từng một lần được sống cho riêng mình. Những buổi nhập đồng đến mê man, ngây dại, tỉnh rồi mê. Gã luôn giữ mình trong phép tắc và giam mình trong vòng vây của những định kiến. Để đến bây giờ khi thần chết đến sát bên gã, gã vẫn một mình cô đơn. Gã còn sống làm gì nữa khi mà cái sợi dây mảnh giữ gã lại với cuộc sống đã đứt. Gã thấy mình đáng trách và cũng đáng thương. Và bây giờ gã thấy mình đã sẵn sàng để ra đi.
Cậu trai làm thủ tục xuất viện cho gã ngay buổi chiều hôm ấy, thay vì bắt taxi như thường ngày, cậu trai sẽ đẩy gã rất chậm trên chiếc xe lăn về ngôi nhà nằm khuất hẳn vào một con ngõ có rất nhiều những giò phong lan. Đấy là ý của gã, gã còn muốn cậu trai trang điểm thật đậm, thật đẹp để gã được làm chính mình trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời và tất nhiên là cậu trai chiều theo. Cậu trai khoác cho gã một chiếc áo choàng dài màu mận chín tới quá đầu gối, rồi quàng một chiếc khăn lông. Cậu châm một điếu thuốc cho gã. Những làn khói thuốc thơm tho nhả vào trong không khí như những sợi dây Trời se se lạnh và mây trắng nhẹ nhàng tách ra.
- Cậu đẹp không con?
- Cậu đẹp lắm!
Gã nhoẻn cười. Gật gù theo mỗi bước đi của cậu trai. Đôi bàn tay thon dài nắm hờ, xếp gọn gàng lên trên đầu gối.Cứ đi được một đoạn, gã lại ngước lên
- Cậu đẹp không con?
- Vâng, cậu là người đẹp nhất hôm nay.
Cả hai người lại bật cười, những nụ cười rộn vang cả góc phố rồi sau đó là những tiếng hục hặc ho…
Trong cái nhợt nhạt của một chiều cuối đông vồn vã. Hình ảnh một cậu trai có gương mặt thanh tú đẩy chiếc xe lăn cho một gã đồng cô cũng đã tàn như cái sắc chiều cuối đông nhợt nhat bợt phai, rất chậm trên con phố đông đúc những dòng xe qua lại đã để lại rất nhiều những dư cảm. Và gã đã tắt thở với một nụ cười rất nhẹ trước khi trở về được ngôi nhà có giàn hoa lan leo đang độ chín với những chùm hoa vàng rực như những đốm lửa bập bùng.
Một năm sau ngày chết của gã. Cậu trai chính thức trình đồng.
Vote Điểm :12345