Chap 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Đèn
hoa lộng lẫy đã thắp sáng cả Hà Nội,gió Bắc lạnh giá thổi từng cơn buốt
giá, giữa con phố vắng vẻ, lạnh lẽo trong tiết Đông, một cậu bé trạc 17
tuổi lang thang trong cái giá rét, bụng đói cồn cào, mặt mày tái mét.
Khoác trên người bộ quần áo xốc xếch, cũ kĩ, cậu cố lê bước về chân cầu,
ngôi nhà thứ hai của cậu. Cậu nhớ lại cái quá khứ đau buồn của mình,
hai hàng nước mắt bất giác rơi xuống. Cậu trách ông trời sao nỡ đối xử
với cậu như thế, tại sao lại cho cậu sinh ra nhưng lại phải chịu khổ thế
này. Đôi mắt u buồn, thân hình gầy gộc, cậu gục ngã giữa vỉa hè. Một
chàng trai thấy vậy vội dừng xe và đưa cậu về nhà anh ấy.
Thiên (tên
cậu bé) bị sốt rất cao, cả người nóng như lửa đốt. Cậu mê man đã một
ngày mà vẫn chưa tỉnh lại. Suốt đêm, chàng trai ấy đã chăm sóc tận tình
cho cậu. Cậu ngủ li bì nhưng vẫn luôn miệng nói gì đó. Trong giấc mơ
những hình ảnh quen thuộc luôn hiện ra trong tâm trí của cậu bé. Đó là
những kí ức buồn nhất cuộc đời, là những ngày tháng đau khổ nhất đời
cậu. Người cha vô tâm, người mẹ kế vô tình, người anh trai vô cảm- người
cậu đã từng yêu rất nhiều. Cậu thấy anh ta nhìn cậu với ánh mắt khinh
bỉ, xỉ nhục. Bất giác nước mắt cậu tuôn rơi, cậu giật mình tỉnh dậy.
Cậu
không khỏi ngạc nhiên. Trước mắt Thiên là một căn phòng rộng rãi,thoáng
mát. Cậu thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng, chăn bông ấm
áp. Thiên ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh mà không để ý có người đang đến.
Cửa phòng mở ra, chàng trai bước vào, anh nhẹ nhàng hỏi cậu:
- Em tỉnh rồi à, em đã sốt li bì từ đêm qua tới giờ, anh đang định đưa đi viện đây. May mà em tỉnh rồi.
- Anh là ai, tại sao tôi lại ở đây.
- Anh là Huy. Tối qua, trên đường về anh thấy em ngất xỉu trên đường nên đưa em về đây. Em đã thấy đỡ hơn chưa.
- Cảm ơn anh, tôi đỡ hơn nhiều rồi. Thôi xin phép anh tôi về.
Anh Huy vội ngăn Thiên lại, anh ân cần nói:
- Em vừa hết sốt, chưa đi được đâu. Thôi ở lại đây ít hôm nữa hãy về.
Thiên một mực từ chối. Anh Huy cũng đồng ý, anh hỏi cậu:
Thế nhà em ở đâu, anh sẽ đưa em về.
Cậu giật mình, cậu nhớ rằng mình làm gì có nhà mà về, chả lẽ giờ lại bảo anh ấy đưa mình về cái gầm cầu ấy.
- Không cần đâu, tôi tự về được mà, cảm ơn anh vì đã chăm sóc cho tôi.
Nói
rồi Thiên chạy một mạch đi, Huy đuổi theo nhưng không kịp. Anh không
hiểu tại sao mình lại quan tâm cho cậu nhiều đến vậy. Lẽ nào anh đã rung
động.
Chap 2: Tuổi thơ khó quên.
Cuộc đời Thiên như một cuốn
tiểu thuyết dài. Tuổi thơ của cậu chỉ chứa đựng những nỗi buồn, uất ức
và thiệt thòi. Thiên vốn là đứa trẻ không đáng được sinh ra. Cậu là kết
quả của mối tình vụng trộm giữa ông chủ và cô hầu gái trong nhà khi xưa.
Năm ấy, cậu ra đời trong sự khinh bỉ và oán ghét của người đời, đặc
biệt là bà vợ cả. Từ khi sinh ra, cậu chẳng được sống cuộc sống của một
công tử dù cậu là con trai của chủ tịch tập đoàn lớn. Mẹ cậu lâm bệnh và
qua đời từ khi cậu mới 7 tuổi. Kể từ đó, cậu luôn bị hà hiếp, chà đạp
bởi những người hầu, đặc biệt là bà mẹ lớn. Chỉ khi nào ba cậu có ở nhà
cậu mới được làm công tử. Nhưng có bao giờ mà cha cậu ở nhà lâu đâu, ông
thường đi công tác mấy tháng trời, có khi là mấy năm. Trái ngược với
cậu, Hoàng lại là con của bà vợ lớn. Hoàng là anh trai cậu và lớn hơn
cậu 3 tuổi. Ngay từ nhỏ hắn đã sống với thân phận là một công tử nhà
giàu. Hắn được nuông chiều từ nhỏ nên sinh ra tính cách hư hỏng, vô cảm
và hống hách, thích nhạo báng người khác. Từ nhỏ hắn luôn hà hiếp, bắt
nạt Thiên. Hắn ta bắt cậu làm ngựa cõng hắn đi vòng quanh khắp nhà. Cha
cậu mua gì cho cậu, hắn cũng giành hết. Hắn căm ghét cậu vì có lẽ cha
thương cậu nhiều hơn hắn. Cậu với hắn ở chung phòng nhưng phân biệt giai
cấp rất rõ ràng. Bất cứ thứ gì trong phòng hắn đều là của hắn, ngoại
trừ manh chiếu, gối, cái mền rách và thùng quần áo của cậu thì cậu không
được đụng vào thứ gì trong phòng hắn. Mỗi tối hắn nằm trên giường còn
cậu phải nằm dưới đất ngủ. Nhiều khi hắn cố tình giẫm lên người cậu và
trả lại cậu một câu xin lỗi hời hợt. Và cứ thế, suốt 10 năm trôi qua,
cậu sống dưới thân phận như một nô lệ, một món đồ chơi để hai mẹ con thi
nhau xỉ nhục, hành hạ.
Chap 3: 10 năm sau.
Thấm thoát đã 10 năm
trôi qua, Thiên giờ đây đã 17 tuổi. Dáng người cậu mảnh khảnh, không lực
lưỡng. Làn da cậu trắng trẻo, đôi mắt to tròn, giọng nói ngọt ngào cùng
đôi môi đỏ hồng. Cậu đẹp đúng chuẩn một hotboy nhưng vẻ đẹp ấy chẳng
bao giờ được phơi bày cả bởi lẽ suốt ngày cậu quần quật làm việc nhà nên
mặt mày lấm lem, dơ dáy. Khác với cậu, Hoàng lớn lên đẹp như một nam
thần. Body rắn chắc, 6 múi, làn da ngăm đen quyến rũ. Nhìn mặt hắn rất
cá tính và có vẻ hiền lành nhưng đằng sau nét nai tơ ấy là một con người
hách dịch, khoe khoang và khinh người. Hắn được cha mẹ nuông chiều nên
đâm ra hư hỏng, suốt ngày ăn chơi, tụ tập bạn bè, không lo học hành. Đám
bạn của hắn cũng chả đàng hoàng gì, toàn mấy cô chiêu, cậu ấm đàn đúm
bay nhảy. Đêm nào hắn say xỉn là y như rằng hắn sẽ xỉ nhục cậu. Hắn chửi
cậu là con hoang, nhạo báng đủ điều. Có hôm cậu đang ngủ, hắn đạp một
phát và hâm dọa cậu dám méc ai là hắn xử đẹp. Những đêm đó, cậu chỉ biết
cam chịu, nằm khóc một mình. Về phần hắn, hắn cũng biết xấu hổ và ân
hận khi làm vậy với cậu. Nếu nói hắn xấu tính hoàn toàn thì không phải.
Thỉnh thoảng hắn cũng giải vây cho cậu khi cậu bị mẹ kế chửi, có lúc hắn
còn bảo vệ cậu khi cậu bị bắt nạt trên trường, cũng có khi hắn đắp chăn
cho cậu khi trời trở lạnh. Chỉ có lúc say lên là hắn không thể kìm chế
được mình. Cho đến một ngày, đêm ấy hắn cũng đi nhậu say như mọi ngày.
Về đến phòng hắn khóa trái cửa và xông đến chỗ cậu. Cậu biết hắn sắp làm
gì mình và cắn răng ngồi chịu đựng. Nhưng lạ thay hôm nay hắn không
chửi, thậm chí không hề đánh cậu. Hắn ôm choàng lấy cấu, bế cậu lên
giường. Thiên hết sức ngạc nhiên và cũng hơi run sợ. Hắn đè cậu nằm
xuống, ngấu nghiến hôn lên môi cậu. Cậu ra sức chống trả nhưng yếu đuối
như cậu thì sao chống lại hắn. Cậu càng đẩy hắn ra, hắn càng mạnh bạo
hơn. Hắn hôn tới tấp vào cổ cậu, ngậm lấy vú cậu mà nút liên hồi. Hắn
làm mạnh đến nỗi hai đầu vú cậu đỏ ửng lên. Cậu vẫn ra sức chống trả
nhưng hắn ta mạnh như trâu. Hắn nhanh chóng cới hết quần áo của cả hai.
Con cặc hắn cương lên, to tầm 3 ngón tay, dài khoảng 18cm. Cậu rất ngạc
nhiên. Bỗng cậu la toáng lên khi hắn đút nó vào lỗ hậu của cậu. Hắn bịt
mồm cậu và đẩy một phát lút cán. Thiên đau đớn quằn quại,cậu cảm giác
như mình bị xé toạt ra làm hai. Cậu báu chặt ga giường, nước mắt lăn dài
ướt cả gối. Hắn đẩy ra vào liên tục, còn cậu chỉ biết nằm chịu đựng.
Cậu đã kiệt sức, máu hòa cùng tinh trùng mà hắn bắn vào trong cậu chảy
ra thành dòng. Cậu ngất đi, cậu đã kiệt sức rồi.
Vote Điểm :12345