Anh bán cháo dạo "
Một ngày.
Hai ngày.
Một tuần.
Một tháng.
Đôi vợ chồng ấy vẫn sống một cuộc sống bình thường, cho đến một hôm người chồng dường như thấy được trong tôi điều gì đó làm anh hơi chút bồn chồn, một chút hân hoan… Người chồng vẫn thường hay đi qua đi lại trước cửa nhà tôi để xua bốn con gà ác mà anh ta nuôi.
Tôi vẫn thường thấy bóng dáng anh.
Một người đàn ông độ ba mươi, cơ thể có cơ bắp múp míp, vòng ba nóng bỏng, mái tóc hơi xoăn, đặc biệt gương mặt rất khôi ngô.
Nhưng anh là trai thẳng, vì tôi thấy anh có vợ và cô ấy đang mang thai.
Cho nên sự quan tâm của tôi chỉ là nhìn, hơi xao xuyến, và.
.
thôi.
Vì anh sẽ chẳng để ý đến tôi.
Một tháng đó, tôi luôn nghĩ anh là trai thẳng, vì yêu trai thẳng chỉ mất thời gian mà không hề có kết quả, tôi đã lờ anh đi.
Nhà tôi có nuôi một con chó Phú Quốc, nó rất thích đùa.
Anh hay đến đùa giỡn với nó.
Hôm ấy tôi vừa trong nhà bước ra cửa, cũng tình cờ, tôi nhìn anh đang nựng nịu con chó, anh ngoảnh mặt nhìn tôi, chỉ khoảng hai giây.
Nhưng với giây phút ngắn ngủi ấy, tôi biết những nhận định ban đầu của tôi về anh đã trật lất hết.
Tôi mỉm cười nhẹ với anh và đi ngược vào nhà, lòng rạo rực không thể tả.
Tôi chính thức để ý đến anh.
Và tôi biết anh cũng có một sự quan tâm đặc biệt đến tôi.
Bởi đôi mắt ấy của anh, đã khiến tôi nhận ra điều đó.
Nhưng chúng tôi chỉ cười với nhau, chứ chưa hề mở lời.
Anh vẫn qua trước sân nhà tôi chơi với con chó từ lúc nó còn bé tí cho đến khi nó bự ra.
Đó là khoảng thời gian dài nhưng thầm lặng giữa chúng tôi.
Buổi sáng nào anh cũng chở thùng cháo đi bán rất sớm, anh bán cháo dạo, đến tầm trưa anh chạy xe về ngang qua cửa nhà tôi.
Tôi biết anh chạy thật chậm và liếc vào nhà tôi.
Tôi cũng chỉ chờ giây phút ấy để nhìn anh một cách công khai.
Hai đứa nhìn nhau, có khi được hai giây, ba giây, có lúc chỉ một giây, nhưng cũng đủ làm chúng tôi nhói ran khi nhìn thấy nhau.
Nhiều lần tôi giả vờ ngồi ngoài sân hì hục đào bới, nhổ cỏ vu vơ, cốt chỉ để nhìn anh đang ngồi rửa chén cách nhà tôi chừng sáu mét.
Vì đi bán cháo về anh phải làm cả việc nội trợ phụ vợ anh đang mang thai khá là to rồi.
Nhưng tôi không hướng về phía nhà anh nhìn chằm chằm vào như thế, lố bịch lắm.
Tôi quay lưng lại, cầm điện thoại bấm, nhưng thật ra là để cái điện thoại phản chiếu ảnh của anh vào màn hình để tôi ngắm nhìn, lén lút nhưng nhìn rất rõ.
Và anh không biết có người đang ngắm anh.
Anh chỉ biết tôi đang ngồi ngoài sân, thế thôi.
Qua màn hình điện thoại, tôi thấy anh cởi trần ngồi cong lưng rửa chén thật tội, và sự trong sáng của tôi biến đâu mất khi tôi thấy lưng quần lót của anh lộ hẳn ra ngoài.
Trên lưng anh lấm tấm giọt mồ hôi, từng giọt chảy xuống và thấm vào lưng quần lót.
Bất giác anh quay lại nhìn về phía tôi, tay vẫn đang rửa chén.
Rồi lại nhìn vài ba lần nữa.
Rõ ràng anh cũng đang nhìn lén tôi.
Lòng tôi bồi hồi khôn tả, thằng bé của tôi cũng "thức giấc” tự khi nào.
Tôi thật sự yêu mến con người này.
Có một điều gì đó trong anh, chân chất, chịu đựng, hiền lành, nam tính, yêu quý động vật, nhưng nóng bỏng vô cùng.
Rồi cũng có lúc tôi buộc phải mở lời làm quen.
Nhưng anh đã làm điều đó trước tôi.
Vẫn đang nựng con chó, anh hỏi tôi tên gì, nhiêu tuổi, và tôi biết anh tên Lợi, ba hai tuổi, bán cháo ở gần trường học, đang thuê nhà ở với vợ có thai sắp sinh, hai vợ chồng cùng quê Bình Định, tháng sau vợ về quê sinh nở, một mình anh ở lại mưu sinh.
Tôi như mừng thầm trong bụng.
Anh ở lại một mình là cơ hội để tôi tiếp cận anh nhiều hơn.
Trưa nay anh đi bán về sớm hơn mọi ngày, cháo ế.
Anh múc một tô cháo to mang sang nhà cho tôi.
Không cầu kỳ, anh mời tôi ăn cháo, anh nói ế quá, quên mất hôm nay thứ bảy học sinh nghỉ học, nghe mà xót xa quá đỗi.
Tôi mời anh vào nhà.
Lần đầu tiên bước vào nhà, dù ở rất gần bên nhau, nhưng đây là lần đầu anh hiện diện trong nhà tôi.
Cơn nắng dường như tập trung toàn bộ sức nóng vào cái xóm nhỏ này, nó khiến anh và tôi đổ mồ hôi ướt đẫm.
Tôi bắt đầu ăn cháo, ôi nó thật sự không hề ngon, nhưng tôi biết do chính anh dậy sớm mỗi ngày để nấu đem bán nên cháo dở giờ đây cũng trở nên ngon ngọt vô cùng (hic).
Vừa ăn cháo, tôi ngửi rõ cái mùi gì đó phảng phất trong nhà.
Chính là anh, là mùi mồ hôi cơ thể của anh, nồng, mặn, như cây cỏ bụi bờ, như đất bị nắng đun, mùi của anh làm tôi phấn chấn.
Bao giờ vợ anh về quê đẻ, để em qua chơi (ý tôi là ngủ) chung cho vui.
Tôi thấy rõ bàn tay tôi đang run bần bật vì câu nói của chính tôi, phóng lao thì phải theo lao, nhưng tôi không thể ngờ tôi phóng nhanh quá, khiến anh hơi bất ngờ.
Anh bảo ừ, qua chơi cho vui, nhà anh có karaoke.
Nửa tháng sau, vợ anh khăn gói về quê.
Hỡi ôi, ngươi tính không bằng trời tính.
Anh cũng theo vợ anh về quê.
Anh về quê quá nhanh, như cơn gió chướng, như dòng nước trôi, một thoáng là mất dấu.
Anh đi khi tôi còn đang ở công ty làm việc.
Khoảng thời gian đó, tôi, giống như cây thiếu nước, bướm thiếu hoa, mỗi buổi chiều chạng vạng, tôi trở về nhà liếc qua căn nhà nhỏ mà anh đã thuê, nó tối đen, lòng bần thần rồi bỗng nhói ran, nỗi nhớ anh rất gần mà anh xa vô tận.
Tôi muốn ôm lấy anh như nỗi khao khát tột cùng cần được khoả lắp.
Hoang hoải.
Rã rời… Tôi tự nhủ, đời mà, đôi khi mình nên tự học cách mỉm cười với thử thách.
Và có lẽ tôi đã quá nhạy cảm, tự làm mình rối trí.
Anh về quê cùng vợ là phải rồi, cô ta mang thai to thế kia làm sao đi về quê một mình được.
Với suy nghĩ đó, tôi chờ ngày anh trở lại.
Chiều nay đi làm về, vẫn liếc vào căn nhà nhỏ đó, tôi vui sướng vô cùng vì căn nhà sáng đèn, bóng dáng anh lom khom rửa chén, tấm lưng anh căng phồng, vẫn mái đầu hơi gợn sóng.
Đôi khi chuyện tình cảm, những điều giản dị như thế lại kì diệu lạ thường đối với người trong cuộc như tôi.
Tắm rửa xong xuôi, tôi đánh bạo qua nhà anh.
Anh đang xem tivi, thấy tôi, anh mỉm cười thân thiện.
Vào nha, ừ vào đi, thời sự hả, ừ,… Tối nay em ngủ đây được không? (tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu hỏi này, nó lố bịch quá chăng, hay lộ liễu, nhưng cơ hội chỉ có một lần, sợ lố bịch, sợ lộ liễu thì mãi mãi tôi không bao giờ được gần bên anh).
Trước câu hỏi có vẻ hơi bất ngờ, anh vẫn đồng ý.
Tôi và anh tiếp tục coi tivi mà lồng ngực tôi vỗ trống thùm thụp.
Lòng dậy lên một nỗi niềm hân hoan như trẻ con chờ mẹ mua quà về.
Nỗi khao khát chờ mong đã gần đạt được.
Bạn khó mà hình dung nỗi cái cảm giác ngồi sát bên người mình thích nó lâng lâng thế nào.
Chỉ vài giờ nữa thôi, đèn sẽ tắt, tôi sẽ công khai ôm lấy anh, trong chăn nệm nồng ấm mùi hương của anh, và… Anh vươn vai, tôi biết anh chuẩn bị đóng cửa ngủ, đã mười giờ.
Anh bắt đầu trải nệm ra, tắt đèn tối thui.
Tôi và anh nằm cạnh nhau, gió quạt vi vu góc nhà nhưng có vẻ hơi lạnh.
Hai đứa nằm ngay ngắn, anh lấy điện thoại ra bấm vu vơ.
Tôi nghiêng người về phía anh.
Ánh sáng điện thoại rọi gương mặt anh lộ rõ sóng mũi cao, nhìn anh rất khôi ngô, sáng sủa, mà có nét gì đó hiền lành, tử tế để người nhìn vào là có thể tin cậy.
Anh tắt điện thoại, giơ hai cánh tay lên phía đầu, hít thở sảng khoái.
Tôi bạo dạn dùng bàn tay vuốt vào hàng lông mọc đều trên vùng da dưới cánh tay múp míp của anh.
Lông nách anh mọc đều quá, anh à ừm, của em sao, giở lên anh coi nào.
Tôi giở cánh tay lên, dưới ánh đèn màu đỏ của bàn thờ ông Địa, anh thấy rõ tôi, tôi thấy rõ anh.
Em có hôi nách không, không biết nữa, để anh ngửi thử coi.
Anh bắt đầu ngửi, hít sâu, rồi áp sát vào nách tôi, mũi anh lượn vòng.
Em có mùi thật ngộ, cũng dễ chịu lắm.
Hành động của anh làm tôi mê mẩn.
Mùi của anh thế nào, tôi mau mắn hít lấy một hơi, thơm dịu nhẹ của xà bông, xen lẫn mùi hăng nồng tự nhiên của anh, một thứ mùi hỗn hợp đặc biệt.
Chúng tôi bắt đầu ôm nhau, anh siết tôi hơn.
Trong bóng tối, môi anh bắt đầu tìm kiếm điều gì… Như hai làn gió thổi ngược, tan vào nhau.
Môi anh đã chạm môi tôi.
Hơi thở anh nóng.
Tôi cảm nhận được mạch đập ở cổ anh.
Đôi tay tôi ôm lấy gương mặt anh.
Anh chuyển tư thế đè lên tôi.
Sức nặng của anh, sức nóng cơ thể, tấm lưng căng, anh cố đè ép phần dưới cơ thể anh vào cơ thể tôi, tôi tan chảy.
Bàn tay tôi váu lấy da thịt anh.
Đôi môi anh điều khiển làn môi tôi.
Đầu lưỡi anh cố tìm kiếm một khe hở để đi vào miệng của tôi.
Nhưng tôi chưa vội mở miệng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích, mở miệng ra đi em, tôi à ừm.
Anh lại dùng chiếc lưỡi như một con dao bén ngọt cố chém đứt hàng rào để tìm cách chui vào trong.
Và chiếc lưỡi "hư hỏng” của anh đã nằm sâu trong miệng tôi.
Lần đầu tiên, tôi nếm trải một nụ hôn sâu đến vậy.
Nó không ngọt ngào như những bài thơ tình vẫn thường miêu tả.
Nụ hôn anh dành cho tôi, nó nhớt, vị lợ, sự uốn éo cơ lưỡi, hơi thở, sức nóng cơ thể, tất cả những điều đó làm tôi tê dại, mê mẩn tột cùng.
Tôi siết anh thật chặt, cố nút hết chiếc lưỡi của anh, rên rỉ.
Vẫn chiếc lưỡi ấy (một thứ vũ khí chết người), anh liếm dần xuống cổ, nách, mân mê đầu vú của tôi.
Tôi những tưởng tất cả dây thần kinh của tôi đã quy về nơi đầu vú, cảm giác mãnh liệt khiến tôi bất chợt rên lên một tiếng rợn người.
Bàn tay tôi vò nát mái tóc anh, ghì chặt cho đôi môi anh ngấu nghiến bộ ngực đã căng cứng của tôi.
Anh liếm dần xuống rốn, xoáy vài vòng trước khi giáp trận vùng cấm địa.
Anh nhẹ nhàng cởi quần đùi tôi ra.
Bàn tay anh nắn bóp cậu bé của tôi qua lớp quần lót mỏng.
Anh hít hửi không giấu giếm, xoa liên hồi trước khi lột trần cậu bé.
Nó chĩa thẳng vào mũi anh, kéo theo dòng tinh nhớt chảy dài từ đầu khất của cậu bé dính vào chiếc mũi anh.
Ngón tay anh quệt lấy dòng tinh ấy, anh cho vào miệng nếm mút một cách ngon lành.
Đôi môi anh bắt đầu hé mở, ngoạm lấy cái đầu khất, ưm ưm, anh mút chặt.
Tôi như điên dại.
Bạn có thể hình dung được cái cảm giác được người mình yêu thương thật sự làm chuyện ấy cho mình, sung sướng vô cùng… Đó là một đêm ngọt ngào nhất trong đời tôi.
Chính anh, một chàng trai ba hai tuổi, như dòng nước tinh khiết đã tìm được cây cỏ úa khô (tôi).
Rưới vào nó để nó bừng lên xanh rì sau tháng ngày tàn tạ.
Chính anh, một người đàn ông chân chất, đã mở lòng một cách chân thành không giấu giếm để đón nhận tình cảm của tôi.
Tôi tự hỏi tình yêu là gì, liệu tôi có xứng đáng được anh trao tặng? Bởi tôi biết anh có hoàn cảnh lâm li, vợ đang mang thai một sinh linh bé nhỏ của anh, mà anh, tôi biết sẽ nuôi nấng nó bằng tất cả sinh lực và tình thương của anh.
Và vợ anh, sẽ là một sự ràng buột anh.
Tôi đã biết nhiều gia đình như anh tan vỡ trong thù hận và nước mắt bởi những cuộc hôn nhân không vì tình yêu, mà, tôi hiểu rõ không ai là tác nhân gây ra nỗi bất hạnh đó.
Chính cái xã hội này, bảo thủ, hẹp hòi, thiển cận, ích kỷ, đã đẩy anh buộc phải lựa chọn một người làm vợ mà tôi biết anh không hề yêu thương.
Nhưng anh là người có trách nhiệm.
Anh sẽ bảo vệ cho cô ấy, vì cả anh và cô ấy đều là nạn nhân, và cô ấy yếu đuối hơn anh nhiều.
Về phần tôi, sau nhiều đêm cùng anh chăn gối ngọt ngào, tôi quyết định ngưng lại.
Không phải vì tôi không còn thương anh, mà vì tôi chỉ muốn anh yên ổn lo cho vợ con, nếu lỡ cô ấy phát hiện ra (điều đó sẽ xảy ra thôi, dù muốn hay không thì đó là sự thật), anh sẽ khốn đốn trăm bề.
Lường trước những kịch bản bi đát nhất, tôi bắt đầu hạn chế qua nhà anh.
Dường như anh cảm nhận được điều khác lạ, anh có vặn hỏi tôi nhưng tôi chỉ à ừm chẳng nói gì, mà lòng nhói ran.
Thậm chí anh tìm cách qua nhà tôi nựng con chó chỉ để gặp tôi, tôi cũng không ra cửa gặp mặt.
Dần dần anh không qua nữa, và tôi cũng không qua nhà anh.
Nhưng cuộc đời luôn tìm cách trêu chọc tôi, càng xa anh, tôi càng muốn gần anh.
Càng trốn anh, tôi càng muốn tìm anh.
Ước gì anh có thể hiểu tôi xa anh vì anh quá hiền lành, điềm đạm, luôn luôn nhiệt tình nhưng vẻ ngoài điềm tĩnh, tôi không thể phá hoại gia đình anh, anh chỉ vừa đám cưới gần một năm.
Mọi thứ với anh tạm yên ổn.
Và thời gian, sẽ làm phai nhạt mọi chuyện.
Gần giáp Tết, tôi thấy anh vẫn một mình đi bán cháo mỗi ngày.
Mặc dù thời điểm này học sinh đã nghỉ học hết, anh chuyển qua bán cháo ở khu công nghiệp cho công nhân.
Vẫn thầm lặng đi về, dù đã hơn hai tháng tôi và anh không tiếp xúc, thi thoảng tôi vẫn thấy anh vừa chạy xe vừa liếc vào nhà tôi, như muốn nhắn gửi một điều, sao em tàn nhẫn thế? Chiều hai lăm Tết, khi tôi đi làm về, có một cái túi nhỏ, đặt trước cửa nhà tôi, con chó vẫn nằm đó ngoan ngoãn.
Tôi lấy cái túi mở ra, trong đó có một sấp bánh tráng miền trung quê anh, một cây bánh tét to, và một tờ giấy.
Tôi mở tờ giấy ra, những hàng chữ được viết một cách cẩn thận: "Em trai, anh biết tất cả những ngày tháng vừa qua mà em dành cho anh, đó là tình cảm thật của em, anh biết điều đó và anh cảm kích vô cùng.
Cảm ơn đã dành thời gian cho anh, và cũng để cảm ơn em đã cho anh nếm trải vị tình yêu chân thật mà từ bé đến giờ anh chưa từng trải qua.
Có vài điều anh muốn nói với em, những ngày em trở nên lạnh lùng khó hiểu, anh bối rối vô cùng.
Nhiều đêm không ngủ được, anh muốn chạy qua nhà em, gõ cửa gọi em ra, để hỏi cho ra lẽ, và để ôm lấy em cho đỡ nhớ.
Nhưng thái độ lạnh nhạt của em đã khiến anh chùn bước.
Rồi anh chấp nhận để mặc em, một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày, nhưng anh vẫn nhớ em rất nhiều.
Anh vẫn đi bán bình thường, có điều thu nhập ít hơn mấy tháng trước, có lẽ người ta đã chán ăn cháo của anh rồi.
Hai hôm trước vợ anh đã đẻ, con trai, anh nghe tin này chỉ muốn chạy ngay qua nhà em để báo cho em biết, nhưng anh buồn thái độ lạnh lùng của em, và cách em đón nhận tin anh làm cha sẽ thế nào, vui hay buồn.
Anh biết con người ta lúc này lúc khác, nên cũng không giận em đâu, anh sẽ chờ đợi em cho đến khi em thay đổi hoặc nếu không, anh cũng chấp nhận và xem em như một kỷ niệm đáng nhớ trong đời anh.
Hôm nay anh đón xe về quê, để nhìn con anh nó mặt mũi ra sao.
Ông chủ trọ thông báo với anh là sẽ tăng tiền trọ thêm hai trăm.
Chắc có lẽ sang năm anh sẽ không vào lại nơi đó nữa vì em biết mà, anh không đủ khả năng trả tiền trọ.
Vậy nên anh viết lá thư này như là một lời chào cuối cùng đến em.
Nhớ và hôn em.
” Nước mắt tôi ràng rụa.
Tôi chạy qua nhà anh, cửa đã đóng kín tự bao giờ… Tôi luôn tự nhủ hãy thử mỉm cười với thử thách, bạn có thể vượt qua dễ dàng.
Nhưng giây phút này đây, khi anh đã xa khuất, sao tôi có thể mỉm cười.
Cơ hội chỉ đến một lần! Tôi đã bắt đầu thấm thía câu nói ấy.
Chỉ vì thương cho gia đình anh được yên ổn, tôi chấp nhận rời xa.
Tình yêu tôi dành cho anh, như đốm lửa mà tôi không còn nhúm củi, nó sẽ tắt, và sẽ không còn chút ánh sáng nào có thể rọi vào cuộc đời cô độc của tôi.
Chính anh, như ánh sáng cuối con đường, dẫn lối cho tôi thoát khỏi hai mươi mấy năm vất vưởng, nhưng tôi đã chủ động rời bỏ ánh sáng dẫn đường ấy, để đi theo một hướng khác tối tăm hơn.
Tôi luôn tự hỏi, qua những chuyện vừa rồi, đóng vai kẻ rút lui, liệu tôi có vui hơn, và anh, liệu có hạnh phúc hơn? Tết này nữa là đã gần hai năm xa nhau.
Trong những kỷ niệm về anh còn đọng lại trong tôi, nó vẫn sáng rực rỡ.
Nhiều lần đi qua căn nhà mà vợ chồng anh đã thuê hai năm trước, nó nhốn nháo hơn xưa bởi những con người mới.
Và họ có biết rằng, chính tại nơi này, tình yêu của hai chàng trai đã hiện hữu.
Có thể họ sợ, họ lạ, họ kì cục hoá tình yêu của chúng tôi.
Nhưng với tôi (và cả anh), nó đẹp đẽ vô cùng.
Trưa nay, tôi mới gọi điện cho anh ấy.
Ôi cái cảm xúc này, đã hai năm nay tôi lại được trải nghiệm một lần nữa, là đối diện với người mình thương, dù là chỉ qua sóng điện thoại.
Anh không biết ai gọi vì tôi dùng số mới, nên rất bất ngờ, tôi cảm nhận giọng anh hơi run và vui sướng.
Anh còn đang ở ngoài quê ăn Tết.
Anh hỏi tôi dạo này ra sao, có vợ chưa, thu nhập ra làm sao,… Tôi cứ để cho anh hỏi thật nhiều, để lắng nghe giọng nói chân chất của anh, không hề cầu kỳ, uỷ mỵ, đánh võng, giăng tơ.
Những lời anh nói cho tôi nghe rất thật.
Thật đến nỗi nước mắt tôi bắt đầu ứa ra, và tôi tin tình yêu của tôi dành cho anh là thật.
Tôi hỏi anh có dự định vào Sài Gòn nữa không, anh bảo có.
Anh bảo đã mua vé xe tối nay lên đường.
Chiều mai tôi có thể gặp anh ở bến xe Miền Đông… Mới gặp anh ấy tối hôm qua.
Vừa thấy mình ảnh rất vui, ôm chầm lấy mình, lúc đó bến xe cũng đông người lắm.
Tối đó ảnh về thẳng nhà mình luôn.
Hai đứa ngủ chung nhưng chỉ tâm sự chứ chưa có quan hệ.
Mình đợi ảnh quen với cuộc sống mới một hai hôm rồi mới tính.
Tối qua tuy chỉ ôm nhau ngủ nhưng hưng phấn vô cùng.
Mình có kể lý do chia tay, ảnh bảo mình đừng dại khờ như vậy nữa.
Mình hỏi còn vợ con anh tính sao? Ảnh bảo vợ con là một phần của đời anh, còn mình là phần còn lại, quan trọng như nhau.
Anh có nói mấy câu mình rất cảm động "cô ấy đã sinh con cho anh, chịu nhiều thiệt thòi, vì sự thật người anh mong nhớ là em chứ không phải cô ấy, cho nên nếu thấy anh lo cho cô ấy em cũng đừng buồn nha”.
Anh còn bảo là anh có gọi cho mình mấy lần nhưng không được vì mình xài số mới.
Ảnh suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên vào Sài Gòn tìm mình không vì anh cứ nghĩ đến mình suốt, và rất ít gần gũi với vợ từ khi cổ sinh con.
Ảnh bảo cuộc đời ngắn ngủi, chỉ sống có một lần, cho nên sống sao cho không hối tiếc, nên ảnh quyết định ăn tết xong là mua vé xe vào Sài Gòn tìm mình, với đi tìm việc luôn, nhưng ngờ đâu mình đã gọi điện cho ảnh trước khiến ảnh vui không thể tả và là động lực giúp ảnh mau chóng vào đây.
Hiện tại ảnh mới thăm nhà bà con của ảnh ở quận 6 mới về, tranh thủ ảnh đang tắm, mình rất hồi hộp và muốn chia sẻ với các bạn quan tâm chuyện của mình nên mình online nhắn vài dòng để các bạn biết.
Câu chuyện về anh ấy chưa kết thúc đâu.
Thankssss! Những ngày cuối tháng một 2013, khi mà lại một cái Tết đang cận kề, tôi vẫn sống một cuộc sống bình thường, và có khi nhàm chán.
Mọi thứ đến với tôi như một vị khách vãng lai ghé vào quán uống ly nước mía chẳng mấy ngon rồi vội đi, không chút gì đọng lại.
Đồng lương tôi nhận mỗi tháng, cộng với chút tiền thưởng cuối năm cũng đủ để tôi "sống” qua mùa Tết này, nếu tiết kiệm.
Hai mươi sáu, tôi nghỉ Tết.
Chạy xe từ chỗ làm về ghé vào siêu thị, chẳng biết mua món gì, người đông như nem cối.
Họ có vẻ xô bồ, ôm đồm, như thể lát nữa thôi, nếu tôi không chọn mua vài món đồ, thì họ sẽ mua hết, kiểu như nếu không mua thì không còn gì để mua nữa.
Cho nên họ chen lấn chọn, xô đẩy mua, xếp hàng dài chờ tính tiền mà mặt mũi người hăm hở, kẻ đâm chiêu.
Nhìn họ tôi bỗng phì cười, làm gì mà vội thế, Tết chứ có phải sắp chết đâu.
Mà cũng bởi những cảnh tượng như thế tôi mới giựt mình, Tết thật rồi.
Nhưng, cái Tết năm nay không làm tôi nao núng như những năm trước nữa, vì sao vậy? Cái tâm trạng rộn ràng đón Tết, phấn khởi chờ du xuân hầu như không còn.
Tôi biết, tôi đang nhớ anh.
Mà cái nỗi nhớ anh ôi chao nó cũng kì cục.
Lúc, nó làm tôi nhói ran khi đi ngang qua chỗ hai đứa từng dừng lại ven đường để to nhỏ với nhau.
Có khi, nó làm tôi rã rời muốn buông cả tay lái khi lái xe ngang qua cây cầu lớn đầy gió chướng, cơn gió đã từng ru ngủ chúng tôi trên nền cỏ ở ngoại ô.
Những cảm xúc trong tôi lúc này, nó rối ren như đống quần áo lộn xộn, mà tôi thì cứ vật lộn với đống quần áo nhàu nát ấy, cố tìm cho được chiếc áo anh, để cứu vớt lấy chút hơi ấm của anh còn đọng lại.
Nhưng tất cả đã xa rồi.
Cũng đã gần hai năm, với nhiều người hai năm không dài, như đứa trẻ biết mình thêm hai tuổi, như người lớn biết mình sắp về hưu (hay sắp lãnh tiền hưu), nên họ vui vẻ đón nhận những điều ấy.
Còn tôi, hai năm là một chuỗi ngày dài như vô tận, và vẫn chưa có dấu hiệu dứt, bởi tôi biết nó sẽ còn dày vò tôi trong đau khổ.
Tôi thường hay tỉnh giấc, thoát ly cơn mộng mị kéo dài làm tôi hoang hoải khi mở mắt ra, cố kiếm tìm hình bóng anh, hoặc thứ gì đó hao hao như anh, để cho tôi thoả mãn "cơn đói” về anh.
Nhưng, tất cả chỉ là những sự thoát ly vụn của tâm hồn trong những ký ức về anh.
Nó tràn đầy nên vẫn thường trào ra sau những giấc mơ, mà khi tỉnh dậy, tôi te tái biết rằng, anh không ở bên tôi nữa.
Chỉ còn gió chướng, cái ghế đá, con chó, hàng cây mận, nền xi măng, vũng nước, con nòng nọc,…tất cả đều chứa hơi thở của anh, dù có nhạt đến mấy, thì tôi, với nỗi nhớ se sắt, đau đáu trong lòng vẫn không phai hình bóng anh, người tình, người bạn, người anh trai mà tôi, cách đây hai năm, đã dại khờ từ bỏ, đến khi không còn gì đoái hoài đến tôi, tôi mới tỉnh trí kiếm tìm, rồi nhớ nhung.
Nhưng tất cả đã quay lưng lại với tôi, mặc nhớ, mặc thương, mặc rã rời, hay chính tôi, kẻ đã chủ động quay lưng đi, giờ đã biết mình làm vỡ nát chính mình… Cho nên, tôi quyết định tìm anh.
Nhưng bằng cách nào? Lần mò vùng ký ức, cố tìm ra những điều gì đó có thể có liên quan tới anh, tôi mới chợt nhớ trước đây, khi anh chỉ vừa biết đến sự hiện diện của tôi ở cái xóm nhỏ này, và chủ động qua sân nhà tôi nựng nịu con chó, thì tôi cũng đã nghĩ cách làm quen anh.
Tôi đã từng giả bộ sang nhà anh mượn điện thoại gọi cho má tôi với cái cớ cũng hơi lộ liễu là tôi không có điện thoại.
Anh đã vui vẻ cho mượn và tôi đã gọi điện sang điện thoại của mình, để có được số của anh.
Nhưng số này thật ra là của em họ anh, và điện thoại anh cho mượn là của người đó, anh không xài điện thoại.
Tôi vội mở điện thoại ra, tìm trong nhật ký cuộc gọi, rất may là tôi ít có thói quen xoá nhật ký nên số đó còn nguyên.
Tôi hồi hộp gọi vào số điện thoại đã cách đây gần hai năm, hy vọng có tín hiệu, vì số cũng khá đẹp nên chắc người em họ của anh vẫn dùng.
Có tiếng nhạc chờ vang lên, giọng của một người đàn ông miền trung, chắc là người em họ, tôi hỏi có phải số của anh Lợi không (tên anh ấy), người ấy bảo không, rồi cúp máy.
Tôi chân hẩn, sao vội vàng thế, hay lộn số.
Tôi chán nản vô cùng bởi ngoài cách này ra tôi không biết tìm anh bằng cách nào khác.
Hồi quen nhau tôi có cho số điện thoại cho anh, nhưng số đó đã mất cùng với chiếc điện thoại, nên không hy vọng gì nữa rồi.
Một lát sau tôi nhận được tin nhắn từ số vừa gọi, anh Lợi là anh họ của mình, đây là số của anh ấy, 012… Tôi vui sướng như trẻ con đi trẩy hội, thầm cám ơn người em họ dễ thương.
Tôi hít thở thật sâu, cố giữ mình khỏi hồi hộp, nhưng bàn tay tôi run lên bần bật khi gọi vào số người em họ vừa cho.
Chỉ một vài giây phút nữa thôi, tôi sẽ được nghe giọng nói của anh, người mà tôi ngày đêm mong nhớ.
Tôi đợi một hồi, không ai trả lời, tôi gọi lần nữa, bàn tay cứ run run.
A lô, a lô, dạ ai thế, em Dũng đây, Dũng nào,…Tôi biết tôi đang nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn chưa nhận ra tôi, có thể trong hai năm qua, với cuộc sống khốn khó ở quê, nên anh tạm quên tôi chăng.
À ạ.
.
Dũng, trời ơi, là em sao? Tôi như vỡ oà trước sự ngạc nhiên của anh mà chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ, vẫn chân chất, mộc mạc, cái ngạc nhiên của anh khiến nước mắt tôi rỉ xuống, giọng như nghẹn lại.
Là em đây, anh Lợi hả, ừ anh nè, sao em… Chúng tôi đã nói chuyện với nhau, sau hai năm, những sự chắp vá của hình bóng, hơi thở, giọng nói của hai tâm hồn nay đã được ghép nối lại trong sự hân hoan khôn tả tột cùng.
Giọng anh cũng nghẹn lại, bật ra từng tiếng một đầy hồn hậu, thương cảm, nỉ non.
Nước mắt tôi thành dòng trên má, rơi xuống nền xi măng khô khốc.
Tôi đứng giữa sân nhà, gió chướng lùa qua người từng đợt giật người tôi lay lắt theo mỗi cảm xúc dâng trào.
Em khoẻ không, em khoẻ.
Câu hỏi bình thường ấy, giờ như một câu nói cứu rỗi linh hồn tôi sau bao ngày rũ rượi.
Môi tôi run lên khi nghe anh hỏi, bằng một cách đơn giản, thoáng chút từ tốn, nhưng hình như có lửa, anh bắt đầu dắt tôi vào một giấc mơ, vượt qua những tháng ngày mộng mị rã rời, rồi đây, anh sẽ là giấc mơ đẹp nhất mà tôi từng có.
Và có thể giấc mơ ấy, sẽ trở thành giấc mơ có thật.
Tôi hỏi anh có vào Sài Gòn nữa không, anh bảo sao trùng hợp vậy, tối nay anh đi nè, mua vé rồi.
Vậy anh tính vào đâu, hay anh vào chỗ em ở tạm, rồi mọi chuyện mình tính sau… Chiều hôm sau, tôi ra bến xe Miền Tây, ngồi chờ anh mà như ngồi trên đống lửa.
Gần ba giờ đồng hồ, xe Hoàng Long từ Bình Định trờ tới, khách xuống xe rất đông, chắc dân ngoài đó mới ăn Tết xong vào Sài Gòn trở lại.
Khuôn viên bến xe dần nóng hơn bởi lượng người đổ xuống từ những chiếc xe khách ngày một đông đảo.
Tôi nhón người tìm bóng dáng anh.
Tuy hình bóng anh tôi vẫn nhớ, nhưng đã hai năm không biết anh đổi khác thế nào.
Tôi nao núng lạ lùng.
Chợt tôi thấy dáng người đàn ông mặc áo thun cổ tròn, quần jean,đội nón kết (trời tối lại trên xe mới xuống mà đội nón, đúng là thật thà khạc ra rơm), tôi đoán ngay là anh.
Tôi luồng qua dòng người xuôi ngược, cố tiếp cận người đàn ông có vẻ hấp dẫn ấy.
Tôi khều vai anh, kêu anh Lợi.
Anh quay lại.
Ôi đã quá lâu rồi, tôi mới được nhìn thấy anh rất gần thế này.
Đành rằng trong não tôi vẫn lưu lại hình bóng anh, nhưng hai năm qua, thời gian đã làm nó mờ nhạt đến nỗi tôi cũng khó hình dung gương mặt anh thế nào.
Và giờ anh đã đứng nơi đây, sát bên tôi.
Tôi thấy đôi mắt anh phát sáng, Dũng, anh ôm chầm lấy tôi, để mặc thiên hạ đi qua đi lại, đụng vào vai anh ngả nghiêng.
Anh vẫn cứ ôm tôi thật chặt.
Lúc này đây, trong vô vàn những kỷ niệm của tôi với anh, đang trào về như ngọn gió mát lành, thì chính anh, đang ôm tôi bằng hơi ấm của anh, là hiện thực sinh động nhất cuộc đời tôi cho đến giờ phút này.
Tôi chở anh về nhà, vẫn cái xóm này, anh thấy sao? Anh thấy thật kì diệu, cái cảm giác này anh có được là lúc vừa dọn đến đây hai năm trước và thấy em.
Nó lâng lâng trong dạ của anh.
Nhà tôi hơi nhỏ, anh biết điều đó.
Anh bước vào nhà tôi, ngó quanh rồi hít thở sảng khoái.
Anh đi tắm không, em nấu nước cho nhá, thôi không cần đâu, nước lạnh cũng tốt em ơi.
Tôi nghe tiếng anh xối nước ào ào trong nhà tắm mà lòng dạ hân hoan.
Anh, hình bóng tôi luôn muốn vẽ ra trong đầu, nay đã trở lại và hiện hữu trong căn nhà này.
Lát nữa đây, tôi sẽ mời anh một ít trà sen, bánh ngọt, trái quýt, hạt dưa, những thứ tôi có trong dịp Tết mà tôi tưởng buồn chán này, giờ trở nên sinh động trong tâm hồn tôi, nó đang rạo rực từng giây.
Anh có đói không, ăn chút gì chứ, không không em à, anh ăn rồi.
Rồi anh xà xuống sát bên tôi và ôm ngay tôi vào lòng.
Anh cởi trần, da thịt anh cọ sát da thịt tôi.
Tôi bắt đầu cảm nhận sức nóng cơ thể anh, mùi xà bông thơm.
Hai đứa ngồi trên nệm, như thế thật lâu.
Tôi tắt đèn.
Dường như mọi phiền muộn của ngày hôm qua sẽ mãi của ngày hôm qua, tôi hôm nay sẽ không còn cô đơn nữa, bởi vì anh, đã mang hơi thở dung dị, thật thà đến bên tôi, một cách lạ thường.
Tôi và anh bắt đầu ôm nhau, hàm râu anh cọ vào trán tôi.
Anh để râu à, ừ em thấy sao, tuyệt, vậy sờ thử đi, hôn vào cũng được.
Tôi ngước mặt đặt môi lên cằm của anh, rồi từ từ di chuyển đến môi anh.
Anh thở mạnh, hơi thở phà vào mũi tôi.
Cánh tay anh cuộn tròn cơ bắp, quàng lấy tôi và siết chặt.
Tôi hưng phấn tột đỉnh bởi mùi hương từ nơi có hàng lông mọc dưới cánh tay anh, nó nồng nồng, mê đắm.
Sự cám dỗ của thân xác anh làm cho tôi mau chóng tìm đến bờ môi anh, cố đưa lưỡi của mình tìm kiếm một khe hở, dù là nhỏ nhất, để như con hổ đói bằng mọi cách chui vào hang khám phá con mồi, và đã gặp một con hổ khác, hai con quấn lấy nhau.
Ẩm ướt.
Nhớt nháp.
Ngọt ngào.
Nhịp độ của hai bờ môi bắt đầu tăng nhanh hơn, ngấu nghiến nhau, như thèm khát nuốt trọn lấy nhau… Tình, có thể khiến người ta đau khổ, nhưng nếu được lựa chọn lại một lần nữa, và chắc chắn đau khổ nữa, thì tôi vẫn chọn anh.
Bởi cái giá mà tôi phải trả những tháng ngày qua, đã được bù đắp, và tiếp tục dung bồi.
Chúng tôi biết, phía trước chúng tôi vẫn không hề dễ dàng vượt qua, bởi nghịch cảnh của xã hội, của sự ích kỷ, bảo thủ của nhân loại,nhưng nếu tôi đến với anh bằng tình cảm chân thành (điều đó là chắc chắn), và anh đón nhận tôi bằng con tim chân thật, thì ngọn núi ấy sẽ trở thành đồng bằng, đại dương ấy sẽ trở thành suối nhỏ…Vẫn bài ca ấy, tôi và anh lại cùng ngân lên…
Vote Điểm :12345