Tôi đã từng đọc một bài viết như thế này
"Yêu đúng người vào
đúng thời điểm là một may mắn! Yêu đúng người nhưng sai thời điểm là muôn đời
nuối tiếc! Chọn SAI NGƯỜI vào đúng thời điểm là đại họa! May mắn chẳng từ trên
trời rơi xuống. Nó chỉ dành cho những người dũng cảm từ chối cơ hội "gặp
sai người" vào "đúng thời điểm" để chậm rãi và thanh thản chờ
đợi người phù hợp nhất”
Tôi đã từng nghĩ mãi về bài viết ấy, nghĩ tới nghĩ lui. Mỗi lần suy nghĩ, tôi lại tìm ra một thứ gì đó thú vị, không lần nào giống lần nào.
Tôi cũng từng thử hỏi một vài người bạn
"Cậu có yêu đúng người đúng thời điểm không?”
Phần lớn những người đang yêu đều gật đầu không do dự. Sau đó, tôi lần lượt chứng kiến bọn họ chào tạm biệt cái người mà bọn họ cho là "lựa chọn hoàn hảo” vào "đúng thời điểm” trước đây.
Cũng có một vài người thật sự đã có hạnh phúc hiện tại, nhưng sau này thì chẳng ai nói trước.
Cuộc đời là như thế, khi yêu một người, ta thường cho rằng người đó là người cuối cùng mà ta gặp, người cuối cùng ở bên ta đi hết một đời…
Cuộc đời dài lắm bạn ơi!
Nhưng tôi có nói cả tỉ lần những điều ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì tôi còn ngu ngốc hơn rất nhiều người.
Tôi đã từng yêu người, sai thời điểm.
Tôi cũng đã yêu đúng thời điểm, và sai người.
Thì vốn là trải qua vấp ngã ta mới đứng dậy mà, phải không?
Thế nên dù yêu ai, yêu lúc nào, sai cái gì đúng cái gì? Tôi căn bản là vẫn luôn yêu hết mình.
Dù là bị tổn thương, dù là tôi khép kín bản thân sau mỗi lần vấp ngã, tôi vẫn luôn dùng cả trái tim để yêu thương…
Vì tôi tin rằng, tình yêu đích thực là có thật!
Vào một ngày tiết trời mát mẻ, tôi đã gặp tình yêu chẳng đến nỗi cổ tích, nhưng đủ để sưởi ấm tôi giữa mùa Đông. Và dẫu anh chẳng phải người đúng nhất, yêu tôi vào thời điểm đúng nhất, thì tôi vẫn vui vì anh đã đến!
Quán Blue một ngày sau rất nhiều ngày…
"Chào em” Anh cất lời chào quen thuộc.
"Anh vẫn hay đến đây chứ?” Tôi ngồi hút trà sữa, thi thoảng nuốt chửng một hạt trân châu suýt nghẹn.
"Thi thoảng, ít hơn trước nhiều.”
"Em cũng thế, hôm nay trở lại không ngờ có thể gặp anh. Có nên nói là duyên số không nhỉ?” Tôi cười vui vẻ. Hôm nay tâm trạng tôi tốt, đột nhiên muốn tìm ai đó chia sẻ. Thế là tôi đánh cược thời gian buổi chiều ngày thứ bảy cho anh-một người chẳng quen chẳng biết đã nói cùng tôi rất nhiều câu chuyện. Chẳng cần biết gặp anh thế này là may mắn hay có chủ ý, gặp anh tôi vẫn thấy vui vui.
"Hôm nay em mơ mộng thật, uống trà sữa đến say rồi sao?” Anh không cười.
Hôm nay tôi mới có dịp nhìn kĩ anh, vì bình thường tôi rất thờ ơ. Ngay từ đầu tôi không hề có ý định làm bạn hay quen thân với anh. Anh là một chàng trai khá, mái tóc có vẻ hơi rối, mũi cao thẳng, mắt sâu. Tôi và anh đến ngoại hình cũng ngược nhau, tôi có cái mũi thấp tẹt và đôi mắt to tròn lanh lảnh, miệng anh dùng để cười còn miệng tôi dùng để ăn và nói. Chà, hôm nay anh mặc áo khoác bò bạc màu, đi đôi giày thể thao đen khoẻ khoắn, tôi chợt liên tưởng đến Johnny Trí Nguyễn trong "Bụi đời chợ lớn”, phải giống đến tám mươi phần trăm cũng nên.
"Dạo này em đang viết một kịch bản phim ngắn, anh giúp em nhá”
"Em nhờ anh sao?”
"Vâng, anh…bận ạ?”
"Không phải, chỉ là thấy em khác quá.” Anh hơi ngạc nhiên nhấp một ngụm café.
"Khác? Khác chỗ nào?” Tôi bĩu môi, gật gù cười.
"Thân thiện quá, giống mấy cô bé cấp ba.”
"Haha, vậy thế nào mới giống người trưởng thành?”
Anh không trả lời, nhìn ra cửa. Hôm nay anh thật kỳ lạ.
"Em không sợ anh lừa em à mà nhờ anh giúp? Em còn chưa biết tên anh, ngay cả bao nhiêu tuổi em cũng không biết. Em dễ tin người nhanh quá.” Anh lắc đầu, ánh mắt phức tạp.
Tôi chần chừ hút trà sữa. Tôi không biết vì sao lại có cảm giác rất an toàn khi ở bên anh, tôi chỉ là muốn nhờ anh một chút, tại sao hôm nay anh lại đề phòng như vậy? Anh thay đổi, hay là tôi thay đổi đây?
"Ừm…vậy anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Anh đứng bật dậy, ra thanh toán luôn cả trà sữa của tôi rồi lao ra ngoài.
Tôi vội vã chạy theo.
"Em đi theo anh làm gì? Định tán tỉnh sao?”
Trời mưa lất phất, mùa Đông Hà Nội rét không đậm, nhưng đủ để ta cảm thấy trống trải vô cùng.
Tôi, mái tóc dài buông xoã dính vài hạt mưa long lanh như sương, mưa dày hạt, tóc tôi như phủ một lớp bụi mờ. Lớp bụi ấy thi thoảng lại lấp lánh như có kho báu được ẩn giấu.
Tôi, đứng ngây người nhìn chàng trai phía trước.
Anh, cao ráo đứng khoanh tay trước mặt, hình như anh còn cau mày.
Chúng tôi đứng giữa dòng người, đường phố nhớp nháp mấy vũng nước mưa đọng lại.
Tựa như một thế kỉ trôi qua…
Tôi cảm thấy vô cùng rối bời, chẳng hiểu nổi cảm xúc của mình. Những người viết văn thường không rõ ràng với bản thân như vậy chăng?
Tôi cụp mắt, xoay người rời đi…
Một bàn tay.
Một bàn tay ấm áp giữa trời mưa đông…
Những ngón tay thon dài ửng đỏ vì lạnh
Ngón tay dường như còn buốt hơn những hạt mưa
Ngón tay anh lạnh lẽo đan vào ngón tay nhỏ của tôi.
Anh cứ thế, nắm tay tôi bước đi.
"Anh…” Tôi lúng túng giằng tay ra.
Anh vẫn tiếp tục nắm, thậm chí còn siết chặt hơn.
"Anh làm gì vậy?” Tôi tức giận.
"Đây không phải thứ em muốn sao? Hẹn hò? Tìm một người ấm áp qua mùa đông, không phải điều em đang chờ đợi à? Ban đầu tiếp cận em, em rõ là có ý tránh né, nhưng vừa rồi, không phải định nhờ tôi sao? Tìm tư liệu để viết kịch bản, chẳng thà chúng ta thực hành luôn đi. Như vậy không dễ tìm cảm xúc hơn sao? Ha, em ngây thơ quá” Anh cúi xuống nhìn tôi.
Rốt cuộc anh đang nói gì? Tôi không hiểu gì hết. Tôi cứng đơ người, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài, để lại vệt nước trên má.
Anh đưa tay xoá sạch…
"Vì sao khóc?”
"Anh hiểu lầm rồi!” Tôi run giọng đáp khẽ. Sau đó rút tay khỏi tay anh, tôi xoay người bước đi.
Mưa lớn hơn, hạt mưa cũng to hơn…
Mưa bắn vào mặt, ướt đẫm.
"Em còn muốn tôi đuổi theo em, giữ em lại bao nhiêu lần?”
Một đôi tay che lên đầu tôi, mắt anh nhìn tôi chằm chằm.
"Em…đúng là đại ngốc. Em có biết vì sao tôi lại bắt chuyện với em không? Vì tôi thấy em rất thú vị. To gan cướp chỗ ngồi yêu quý của tôi, cướp luôn cả cửa sổ có view đẹp của tôi. Lúc đầu tôi định ra đòi chỗ, vậy thôi. Nhưng sau đó lại muốn thử tìm hiểu về em, cũng chẳng biết vì sao lại tò mò đến thế. Tôi nói có thể em không tin, nhưng tôi là một chàng trai khá nổi tiếng đấy, vậy mà em chẳng thèm để tâm, cứ cắm cúi viết viết lách lách. Em cho là tôi không hấp dẫn bằng quyển sổ của em à?
"Em…” Tôi ấp úng, tròn mắt nhìn anh.
"Trời mùa đông mà gặp phải người lạnh như em, chỉ có nước đóng băng. Nhưng em biết không, tôi thích bị đóng băng đấy, không phải ăn kem giữa mùa đông rất thú vị sao? Chà, tôi thích nói chuyện với em, thích kiểu em hời hợt nhưng vẫn đáp lời tôi, thích em không quan tâm tôi là ai, không cần biết tôi có lừa em hay không vẫn nhẫn nhịn tôi làm phiền em. Sau khi trả em USB, tôi biết em đã ít phòng bị hơn với tôi, tôi biết em dần dần chấp nhận tôi là bạn em, dù tên tôi em cũng chẳng buồn hỏi.”
Anh ngừng một lát, rồi cúi đầu cười, nụ cười gượng gạo đến khó coi.
"Lần nào nói chuyện với em, tôi thực sự rất vui. Chúng ta không hợp nhau, sở thích chung không có chút nào, nói chuyện cũng vô cùng rời rạc, chỉ vài ba câu. Nhưng tôi thực sự mong đợi được gặp em, dù ít ỏi nhưng vẫn rất mong gặp em. Chỉ cần nhìn em, nói vài câu với em, chỉ cần biết em vẫn chăm chú viết đối diện là tôi lại thấy vô cùng ấm áp. Em nói rằng mỗi lần đến quán café lại gặp tôi, em nói đó là duyên số. Thực ra em biết không, chẳng có duyên nợ gì hết.
Mỗi lần em đến đều gặp tôi là vì tôi vẫn luôn ở đó chờ em!”
Luôn ở đó chờ tôi ?
Thực ra tôi đã từng nghĩ như vậy, nhưng chính miệng anh nói ra tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
"Vậy sao, hôm nay anh rất…ừm…giống như là ghét em?” Tôi cắn môi hỏi, giọng rất nhỏ.
"Rất lâu em không quay lại, tôi đã từng muốn bỏ cuộc. Vì tôi nhớ em, nhớ phát điên lên. Tôi phát hiện ra tôi rất sợ cảm giác nhớ em, có lần em đến, tôi rõ là đang chờ em lại phải chạy vội ra, trốn tránh em. Tôi sợ tôi nhớ em nhiều như vậy…sẽ thích em mất. Tôi sợ nếu tôi thích em nhiều như thế…sẽ chẳng được em đáp lại.
Nhưng hôm nay, tôi thấy em đã cười rất nhiều, đáng lẽ tôi phải vui, vì em đã bỏ đi rào cản giữa tôi và em mà. Nhưng khi em hỏi tên tôi. tôi lại cảm thấy mình giống như người thay thế. Tôi ghét cảm giác làm người thay thế.”
"Thay…thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh, thấy anh có vẻ rất thất vọng.
"Tôi đã xem USB của em.”
USB?
Tôi nhớ lại, đó là USB tôi lưu nhật ký của mình.
Tôi viết từ hồi còn học cấp ba đến khi gặp anh. Khi đó tôi bắt đầu thích Khang, một anh chàng trên tôi hai lớp, công tử đào hoa trong truyền thuyết.
Tôi bỏ viết vài năm trước, nhưng mấy tháng gần đây, tôi đã bắt đầu lại thói quen ấy…
"Ngày 23 tháng 8 năm
2014…
Hôm nay trời trở lạnh,
mình có việc phải đến tập đoàn X, tình cờ gặp lại người ấy.
Anh vẫn đẹp như hồi
xưa, mái tóc có khác một chút, nhưng ánh mắt vẫn vậy. Chà, mình nhìn anh đắm
đuối, nước dãi rớt liên hoàn ^^ ! Mình đã luôn nhìn anh như vậy, nhưng cho đến
tận hôm nay, anh vẫn chưa từng nhìn mình.
Liệu anh có biết, trên
thế giới có một người yêu anh nhiều như mình?”
"Ngày 25 tháng 8 năm
2014…
Lại đến tập đoàn X,
lại gặp anh.
Hôm nay đi chung thang
máy với anh, chỉ có hai người thôi. Hồi hộp, tim mình đập nhanh lắm.
Nhưng anh vẫn không để
ý đến mình.
Mình không thể mở lời
với anh, không thể nhìn thẳng vào mắt anh.”
"Ngày 26 tháng 8 năm
2014…
Sếp nói mấy hôm nay
hợp tác với công ty anh, mình phải sang đó một tuần.
Chà vui sướng kinh
khủng!!
Chào anh, em đến
đây!!!”
"Ngày 30 tháng 8 năm
2014…
Bao lâu thì anh nhìn
em?”
"Ngày 1 tháng 9 năm
2014…
Hôm nay là ngày cuối
đến công ty anh, mình cuối cùng cũng muốn nói ra.
Mình yêu thầm lâu như
vậy, có phải nên nói không?
Mình đã đứng trước mặt
anh, nhìn thẳng vào anh. Sau đó, nhìn sang người yêu anh…
Cô ấy rất đẹp, rất hợp
với anh. Họ sắp kết hôn.
Em yêu anh..em yêu
anh!! Mình đã hét lên ở trong lòng ngàn lần như thế.
Cuối cùng mình đã
không nói, buồn lắm chứ, cái tình cảm lâu như thế, nhưng mình đành từ bỏ thôi, chỉ
là không nói ra, mìnhthấy không can tâm.
Dù sao mình đã thông
suốt rồi.
Không thích chính là
không thích, anh không thích mình, mình cũng không nên tiếp tục ngông cuồng ngu
ngốc nữa!!
Mình sẽ tìm một người
mới tốt hơn thay thế anh, một tình yêu giữa mùa đông này, để quên hẳn anh, quên
hết….
Dù là mình vẫn rất yêu
anh.
Mà anh mãi mãi không
biết được
Nhưng mình hi vọng,
một người chân thành có thể đến bên mình…”
"Ngày 3 tháng 10 năm
2014…
Hết thích anh rồi,
mình cũng chẳng viết nhật ký nữa.
Hôm nay phải ra ngoài
cho tỉnh táo.
Nhật ký à, hôm nay tôi
sẽ đi tìm một tình yêu mới
Tạm biệt nhật ký…tạm
biệt anh..tạm biệt tình yêu thời học trò ngu ngốc…”
Tôi nhìn chàng trai đứng trước mặt, đột nhiên rơi nước mắt.
Có phải, tôi đã dần dần nhìn anh rồi không?
"Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi.” Anh nghiêm túc nói.
"…” Tôi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn anh, đổi ý? Đổi ý gì?
"Khi em chạy theo tôi, tôi biết mình có hi vọng. Vì thế, tôi đồng ý làm người thay thế”
Anh chìa tay ra, cười rất tươi.
"Chào em, anh là Lôi Minh Vũ, 27 tuổi, là một bác sĩ Tâm lý học, tôi không biết nấu ăn nhưng có thể dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và còn có thể chăm con nếu có. Tôi rất tin tưởng tình yêu chung thuỷ, nhất định không thay lòng. Vì vậy, rất mong được làm quen với em!”
Tôi bật cười.
"Anh đang đi xem mặt à?”
"Đúng thế. Hôm nay em là đối tượng của tôi!” Anh gật đầu ngây thơ.
"Vậy…em là Mạc Hoa, 23 tuổi, đã tốt nghiệp Đại Học có việc làm tuy không ổn định lắm nhưng thu nhập cũng khá, em rất lười làm việc nhà nhưng nấu ăn không tệ, khả năng sinh sản không hạn chế nhưng phải theo quy định của nhà nước. Còn về tình yêu thuỷ chung, điểm này chúng ta giống nhau. Rất vui được gặp anh!”
"Khả năng sinh sản không hạn chế? Haha, anh rất thích!” Anh cười rồi nắm chặt tay tôi.
Bước qua mưa, chúng tôi sẽ thấy cầu vồng.
Anh đã đến bên tôi, mùa đông này tôi sẽ không cảm thấy lạnh.
Giống như, gió buốt không còn nữa.
Giống như…Đông đã tan!
Lucc Lam