Nhật Cửu Di Tân
Nguyên tác: 日久弥新
Tác giả: Satcbnight
Editor: Ba Vạch 3vachh
Poster: Chè
Thể loại: Rape, HE, vườn trường, ngụy huynh đệ.
Trước vườn trường cấp ba, sau sếp Phác x sinh viên Hiền.
Spoil:
Biên
Bá Hiền không thể ngủ yên khi có Phác Xán Liệt bên cạnh, trong lúc nửa
tỉnh nửa mê như trở lại mùng một, vừa tạm biệt khăn quàng đỏ, lần đầu
thấy đàn anh cấp ba ưu tú, người đó trở thành phần nhật ký đầu tiên
trong học kì của cậu, đọng lại trang giấy một dòng bút, "Có thể đứng
chung một chỗ với anh là tốt rồi."
Bây giờ anh và cậu, da kề da, thịt kề thịt, nằm chung một giường, tâm cách ngàn dặm.
Quyển thượng - 1.
"Lớp trưởng nhỏ, đàn anh Phác Xán Liệt tìm cậu kìa." Nữ sinh trong lớp
nổi danh hóng hớt vui vẻ chạy tới chỗ Biên Bá Hiền - lớp trưởng lớp Ngữ
Văn, nhắc xong còn không quên trông ra Phác Xán Liệt đang đứng ở ngoài,
Biên Bá Hiền đi học sớm, nhỏ hơn hai tuổi so với bạn cùng lớp, hơn nữa
chiều cao khá thấp, vì là bạn nhỏ nhất trong lớp thế nên mọi người đều
thích gọi cậu là "lớp trưởng nhỏ". Phác Xán Liệt hạ mình xuống
lầu một, tìm Biên Bá Hiền khối mười đúng là chuyện đáng ngạc nhiên, một
đám người xôn xao túm tụm đứng ngóng ngoài cửa, dẫu gì hai người này
chẳng có tí tin đồn nào dính dáng tới nhau. Một là kẻ không đội trời
chung, sang năm chắc chắn sẽ lấy được bằng tiến sĩ đại học, Phác Xán
Liệt. Một là bé ngoan vâng lời, thành tích thuộc dạng trung, Biên Bá
Hiền. Bất kể ra sao cũng khó tin hai người quen biết nhau. "Đêm nay về nhà ông nội, tài xế sẽ đến đón." Giọng điệu trầm ổn mà lạnh nhạt, chỉ có ý định thông báo không có gì hơn. "Tôi biết rồi." Ở nhà luôn trốn mình trong góc, đến trường cậu càng không muốn làm tiêu điểm dây dưa..
Biên Bá Hiền đứng chờ xe ở ngã tư đường, Phác Xán Liệt ngồi ở hàng ghế
sau, anh ung dương lướt điện thoại, lúc Biên Bá Hiền bước vào chỉ ngẩng
đầu nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi xuống. Biên Bá Hiền không màng quan
tâm anh đang làm gì, chẳng qua vô tình thấy hàng lông mày anh hơi nhíu
lại mới lén nhìn điện thoại anh một chốc, màn hình hiện một đề hóa rất
dài. Vốn tính Biên Bá Hiền không hay để ý chuyện người khác, từ khi
quyết định học lớp Văn, nhìn thấy đề khoa tự nhiên cậu liền bật chế độ
"trời đất bao la cậu khó khăn liên quan quái gì đến tôi". Trường
đã đổi sang đồng phục mùa đông, Biên Bá Hiền nghe lời bà ngoại mặc áo
khoác to. Vì chiếc áo đó mà cậu đã bé giờ lại càng bé hơn, trông cậu hệt
trốn nhui trốn nhủi trong áo đông, máy sưởi ấm trong xe tỏa khắp làm
cậu hơi buồn ngủ, mãi đến khi cảm giác lạnh lẽo từ eo truyền đến, sau đó
nhanh chóng tràn đến toàn thân cậu mới giật mình. Biên Bá Hiền
dứt khỏi cơn buồn ngủ thoáng run rẩy, tức khắc ngồi thẳng dậy, người ban
nãy còn nhăn mặt nhíu mày vì đề hóa giờ đây lại thoải mái lướt điện
thoại, có lẽ đã giải ra đề kia rồi, hiện tại đang trưng gương mặt không
cảm xúc lướt sang đề hình mới, một tay khác thì lẻn vào áo Biên Bá Hiền
xoa bóp cho cậu.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến làn da Biên
Bá Hiền, tựa muốn tìm nơi có nhiệt độ giống vậy, mỗi một mảng da tay anh
lướt qua như bị đốt cháy. Biên Bá Hiền căng thẳng ngồi thẳng lưng, lo
lắng nhìn tài xế trước mặt, cậu muốn đẩy tay Phác Xán Liệt ra, nhưng
nghĩ đến tối nay gia đình tụ họp, để tránh Phác Xán Liệt trước gia đình
làm xấu mặt cậu đành yên lặng nhẫn nại. Dường như Phác Xán Liệt
không vừa ý chỗ ngồi của mình, ngả người nghiêng mặt nhìn Biên Bá Hiền
khó chịu nghiến răng cắn môi sợ mình thốt ra âm thanh gì. Thấy thế Phác
Xán Liệt càng ám muội hơn, ngón trỏ và ngón cái niết nhẹ điểm nhô trước
ngực cậu, hơi kéo một chút rồi buông, cường độ đàn hồi không lớn, nhưng
nơi Biên Bá Hiền nhạy cảm anh rõ như lòng bàn tay. "A." Tiếng rên
bật ra khỏi miệng, cũng may vì cố sức kiềm chế nên âm thanh rất nhỏ,
chỉ có Phác Xán Liệt bên cạnh nghe được, anh nhìn cậu cười nhạt, nụ cười
xấu xa này chính là dáng vẻ nữ sinh thích nhất, trừ người đang bị anh
đùa giỡn. Bữa tối ở gia đình Phác chỉ có người họ nội, gồm cô chú
của Phác Xán Liệt và mẹ Biên Bá Hiền - vợ hai của ba Phác, dù sao xuất
thân vẫn từ nhà bình thường, huống hồ còn dẫn con trai vào gả, địa vị
trong nhà không cao, không thể so với vợ lớn, làm việc phải quan sát sắc
mặt mọi người, Biên Bá Hiền càng bị xem là con riêng chẳng ra gì.
Cũng may bữa cơm này Phác Xán Liệt không khiến cậu lúng túng, thỉnh
thoảng Phác Xán Liệt còn mang theo tính cách của người anh gắp thức ăn
cho cậu, làm Biên Bá Hiền thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn với Phác Xán
Liệt. Làm ông nội trong nhà khen hai người sống chung thật tốt.
Đối với việc ăn cơm xong còn ngủ qua đêm ở nhà Phác gia Biên Bá Hiền hơi
chống cự, ngôi nhà còn dư lại căn phòng bên trong, khi Biên Bá Hiền đi
vào còn khóa kĩ cửa phòng, nếu không phải bị Phác Xán Liệt chặn lại đi
vào. Phác Xán Liệt từng sống ở đây đến mười tuổi, đây là chốn
chứa kỉ niệm tuổi thơ một nhà ba người hạnh phúc của anh, thế nên ban
đầu thấy Biên Bá Hiền và mẹ cậu bước vào, anh rất ác cảm. Số lần Biên Bá
Hiền ở chung phòng với anh có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đó vô
cùng thê thảm. Phác Xán Liệt thích bày ảnh khi bé của mình trong phòng,
còn có mô hình máy bay ô tô, áo giáp Ultraman, tất cả đều là sở thích
của con trai, không giống bây giờ, đơn điệu và lạnh nhạt. Lúc
Phác Xán Liệt tắm xong đi ra, Biên Bá Hiền đang nằm lỳ trên giường ngắm
bộ sưu tập nổi tiếng khi bé, loại thẻ này Biên Bá Hiền đã sưu tầm nhưng
vẫn còn thiếu hai tấm, bây giờ vẫn thấy tiếc. Khi bị Phác Xán Liệt đè
xuống, cậu sợ hãi khép bộ thẻ trong tay lại, "Lớp trưởng nhỏ thích nó à?
Biểu hiện cho tốt, tôi sẽ đưa nó cho cậu." Vành tai bị cắn,
không phải kiểu nhẹ nhàng, mà pha thêm cắn xé tạo nên cảm giác đau nhức.
Hơi thở Phác Xán Liệt phả bên tai, trong bầu không khí tỏa hương sữa
tắm, có lẽ người hầu gia đình Phác cho rằng hai người là thiếu gia cần
dùng sữa tắm hương bò, so với mùi bình thường đặc trưng của thân người
Phác Xán Liệt, giờ chỉ còn lại mỗi mùi bò. Biên Bá Hiền hốt hoảng vì suy
nghĩ của mình. Người này rõ ràng thích bạo lực, đâu phải còn bé, hơn
hết là xâm phạm người khác. Lúc trước để cho tiện, Phác Xán Liệt
cố ý sắp xếp phòng ba mẹ ngay bên cạnh, hiện tại cách nhau một bức tường
chính là phòng của mẹ Biên Bá Hiền và ba Phác Xán Liệt. Thậm chí Bá
Hiền còn nghi ngờ, có khi nào bọn họ đã nghe thấy âm thanh trong này
không? Phác Xán Liệt rất thích cắn xương quai xanh Biên Bá Hiền,
mỗi lần đều để lại dấu răng ở đó, có lúc dùng sức cắn, như muốn ăn luôn
thịt cậu, do đó xương quai xanh bên phải của Biên Bá Hiền chồng chất vết
thương. Lần trước kết vảy chưa lành, giờ xuất hiện vết thương mới. Đôi
khi cậu đứng trước gương nhìn vết cắn trên cổ, hay nghĩ, bây giờ là đóng
vảy, sau này không biết có vơi đi không. Đối với Biên Bá Hiền,
Phác Xán Liệt chưa từng có kiên trì, lột quần cậu chỉ trong chớp mắt.
Biên Bá Hiền vất vả giãy giụa, đẩy Phác Xán Liệt không ngừng cọ vai
mình, "Hôm nay, hôm nay đừng làm được không?" "Cậu còn muốn thương lượng với tôi?" "Mai tôi có tiết thể dục."
Toàn trường ngoại trừ bạn bè Phác Xán Liệt đều cho rằng, lớp trưởng nhỏ
Biên Bá Hiền 10/6 và Phác Xán Liệt không ưa đối phương, ai ngờ rằng
Biên Bá Hiền từng bị Phác Xán Liệt đè trong phòng dụng cụ thể thao xâm
phạm, sau đó cậu phải kiên trì chạy một ngàn mét kiểm tra, kết quả là
sốt cao nghỉ một tuần, tiếp theo lại bị anh đè lên piano trong phòng
nhạc thoả thích đâm thúc. Trong lúc ngẩn ngơ Phác Xán Liệt nhớ
lại lần trước Biên Bá Hiền mang tinh dịch mình trong thân thể cậu, cố
gắng chạy ngàn mét. Nhưng anh vẫn chưa có ý định buông tha Biên Bá Hiền. "Vậy cậu, khẩu giao cho tôi."
Mệnh lệnh thiếu kiên nhẫn, Biên Bá Hiền bị anh bắt nạt, toàn thân chỉ
còn lại áo len màu lam nhạt, xen lẫn với bóng đêm mờ ảo cậu toát ra vẻ
ngoan ngoãn đáng thương hơn, ngữ văn Biên Bá Hiền rất giỏi, tài ăn nói
cũng giỏi, thay thế toàn trường vào thành phố tham gia thi đấu diễn
thuyết được giải nhất, từ đó về sau, dường như Phác Xán Liệt nổi lên một
loại yêu thích với miệng cậu. Với mọi người Biên Bá Hiền luôn được ca
ngợi xuyên lục địa, về phần phun ra nuốt vào tính khí của anh, là vui
sướng chỉ thuộc riêng anh. Phác Xán Liệt đưa hông về mặt Biên Bá
Hiền, ban đầu Biên Bá Hiền không thành thạo, thỉnh thoảng lại lỡ răng
cắn làm Phác Xán Liệt đau buốt, tiếp theo mấy lần, nắm giữ điểm cốt yếu
được, ngón tay xinh đẹp của cậu nhẹ nhàng nắm chặt dương vật Phác Xán
Liệt, tuốt động lên xuống, sau đó đưa vào miệng mình. Trước đây vì Phác
Xán Liệt ghét cậu, anh luôn miệng mắng, "Hệt mẹ cậu, như đi bán."
Lúc đó Biên Bá Hiền nghe thấy trong lòng khó chịu, nhưng không lên
tiếng, cậu hết cách, lần đầu bị Phác Xán Liệt đặt dưới thân, anh đã nói
rằng, "Muốn mẹ cậu sống tốt trong gia đình Phác thì ngoan ngoãn nằm
xuống để tôi chịch." Phác Xán Liệt ấn đầu Biên Bá Hiền thúc vào,
miệng Biên Bá Hiền bị vật lạ tho to xâm chiếm khó chịu, lại không có cơ
hội thở dốc nào, mỗi lần đều cắm sâu trong cổ họng cậu, cậu muốn nói mà
đau rát, thế rồi anh vẫn không dừng lại, Phác Xán Liệt thúc mấy cái liền
bắn ra một luồng chất lỏng theo yết hầu cậu chảy xuống dạ dày, anh chưa
chịu rút ra, Biên Bá Hiền theo bản năng ho sặc sụa, nhịn không được
phun ra một phần. Phác Xán Liệt nhìn dáng vẻ chật vật của Biên Bá Hiền,
bên khóe miệng cậu trào ra chất lỏng màu nhũ bạch, anh lau sơ đi, vỗ mặt
cậu, "Mai chạy cho tốt." Tiếng ho khan của Biên Bá Hiền hơi lớn, mẹ cậu đi ngang qua nghe thấy, gõ cửa hỏi vọng vào, "Bá Hiền? Làm sao vậy? Bị ho à?"
Bây giờ Phác Xán Liệt đang nghiền ngẫm nhìn Biên Bá Hiền, cậu đẩy Phác
Xán Liệt trên người mình ra, ngồi xuống đáp lại về phía cửa, "Uống nước
bị sặc thôi mẹ." "Vậy thì được, đừng quấy rầy anh con học tập." "Con biết rồi."
Biên Bá Hiền không thể ngủ yên khi có Phác Xán Liệt bên cạnh, trong lúc
nửa tỉnh nửa mê như trở lại mùng một, vừa tạm biệt khăn quàng đỏ, lần
đầu thấy đàn anh cấp ba ưu tú, người đó trở thành phần nhật ký đầu tiên
trong học kì của cậu, đọng lại trang giấy một dòng bút, "Có thể đứng
chung một chỗ với anh là tốt rồi." Bây giờ anh và cậu, da kề da, thịt kề thịt, nằm chung một giường, tâm cách ngàn dặm.
Giấc mơ Biên Bá Hiền quá ngổn ngang, tạo thành cảnh Phác Xán Liệt tách
chân cậu đâm vào mạnh mẽ, cậu chạy về nhà bà ngoại, khóc lóc được mẹ đón
về, còn có cảnh sau cánh cửa khẩu giao cho anh, qua một lớp sương mù
chợt biến thành bạn bè hỏi Phác Xán Liệt, "Sao gu mày là con trai mẹ kế
lạ thế, không nén nổi nên chịch nó à."
Dứt lời là một tràng
tiếng cười nhạo chói tai, Biên Bá Hiền kinh hoảng ngồi phắt dậy,
phiền đến Phác Xán Liệt bên cạnh, anh mất kiên nhẫn kéo tay ôm cậu vào
lòng, siết chặt cậu lại lẩm bẩm, "Mẹ nó, cậu có chịu ngủ không?" Biên Bá Hiền không để ý anh, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có mỗi tiếng cười vang vảng.
Vote Điểm :12345