Học Sinh Trung Học 32 Tuổi (Hoàn)
Tác Gỉa : Vĩnh Viễn Đích HE
Thể loại: Hoan hỉ oan gia, hiện đại, trọng sinh
Bản QT: Hoàn (9 chương)
Bản edit: Hoàn
(26/1/2016 - 1/2/2016)
Edit: Tiểu Mộc (aka Hắc Mộc Nhĩ)
Văn án
Bị
bóng rổ đập trúng té xỉu thực sự là quá mất mặt, sau khi tỉnh lại,
lại phát hiện mình biến thành một đại thúc 32 tuổi, cảm giác mất mặt
biến thành khiếp sợ ! Nhưng cái người bên cạnh mình tự xưng là lão công
lại là tên lưu manh cùng lớp mà mình ghét nhất, không phải ánh mắt của
mình kém đến mức coi trọng hắn đi? Không đúng! Trọng điểm chính đó là
mình căn bản không phải đồng tính luyến ái, được chứ? ! Cũng không đúng!
Kỳ thực cái cần lo lắng chính là mình chỉ mới là một thiếu niên 17 tuổi
đang trưởng thành? Bao nhiêu tốt đẹp của tuổi thanh xuân còn chưa hưởng
hết liền biến thành đại thúc, đây mới là trọng điểm a!
Vai chính: Phùng Thiếu Huân, Hoa Thông Phi
1
☆ Chương 1:
Ta đứng khoanh tay nhìn về phía sân bóng rỗ, nhìn các đồng học tranh
đoạt bóng với nhau mồ hôi như mưa, có chút ao ước được như bọn họ. Bởi
vì sinh non , cho nên thân thể từ lúc sinh ra đã tương đối suy yếu, mỗi
lần đến tiết thể dục hoạt động kịch liệt như thế này, ta chỉ có thể ngồi
một chổ ngẩn người. "Này! Phùng Thiếu Huân! Ngươi là nữ sinh
sao? Mỗi tháng đều có mấy ngày không thoải mái?" Lúc sân bóng nghỉ ngơi,
Hoa Thông Phi đi tới bên cạnh cười nhạo ta. Ta lười nhìn hắn, phất phất tay không nhịn được nói: "Đi ra đi ra chỗ khác, tóc vàng của ngươi làm chói mắt ta ." Hắn vuốt vuốt lại cái mái, mang theo giọng kiêu ngạo nói: "Ngươi đúng là đồ nhà quê,kiểu này hiện tại rất thịnh hành a."
"Bây giờ hình xăm cũng rất thịnh hành đấy, tại sao ngươi không đi xăm
một cái?" Ta nhíu mày, tự hỏi tự trả lời, "A! Ta biết rồi, bởi vì ngươi
sợ đau ,quỷ nhát gan!" "Ngươi, ngươi mới quỷ nhát gan! Ngày hôm
nay tan học ta liền đi xăm! Ngươi có muốn cá hay không a?" Hắn trừng ta,
có chút tức giận nói. Ta ở trong lòng âm thầm cười hắn quá ngu, dễ dàng
bị ta làm cho tức giận như vậy. "Ngươi nếu quả như thật xăm một
hình, ta liền thừa nhận ngươi là lão đại." Ta nghĩ với tính cách của
hắn, ngày mai nhất định sẽ thật sự xăm cho mà xem, bất quá ta mới vừa
nói thừa nhận hắn là lão đại, cũng không nói thừa nhận hắn là lão đại
của ai, khà khà. "Đây là ngươi nói, đến lúc đó không được đổi ý!"
Hắn hướng ta lần thứ hai xác nhận , nhưng đáng tiếc vẫn không có bắt
được sơ hở trong lời nói của ta. Ta gật đầu: "Đổi ý là con khỉ!" "Vậy chúng ta ngoéo tay." Hắn tiến lên một bước muốn kéo tay của ta, ta bản năng lùi về sau một bước.
"Ngươi là nữ sinh à, bây giờ mà còn ngoéo tay? Ta mới không cần chơi
với ngươi." Ta một bên trốn tránh hắn một bên lui về phía sau, hắn đuổi
sát ta không tha. "A! Là giáo viên chủ nhiệm!" Ta hướng phía sau
hắn chỉ tay, hắn quả nhiên bị lừa quay đầu nhìn lại, ta lập tức xoay
người chạy. Đáng tiếc ta mới nghiêng đầu qua chỗ khác, một cái vật đen
như mực liền đập vào mặt ta, ta vốn chỉ là cảm thấy có chút đau, nhưng
khi ta ngã xuống đất thời điểm bị đập vào sau gáy, liền hoàn toàn mất
hết cảm giác . Ai, tại sao ta lại giống nữ sinh như vậy chứ, vừa
mới bị bóng đập liền ngất xỉu, thật là mất mặt quá mà! Ta đang khôi phục
ý thức, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ về vấn đề này. Thật sự không
nghĩ mình còn có thể tỉnh dậy, đây là ý nghĩ thứ hai của ta. Bất quá cho
dù ta muốn làm đà điểu châu phi đem đầu chôn dưới đất, thì trước tiên
cũng phải đem Hoa Thông Phi, cái kẻ cầm đầu lưu manh kia đem đi xử lí.
Ôm ý nghĩ như thế, ta cố gắng mở hai mắt ra. Cảnh tượng trước mắt có
chút xa lạkhông giống phòng y teé trong trường chút nào, chẳng lẽ là ta
bị thương quá nặng nên bị chuyển vào bệnh viện? Nhưng là nơi này một
chút cũng không giống bệnh viện a, ngược lại gióng một căn phòng ngủ
hơn. Ta kiên cường chống đỡ thân thể có chút suy yếu ngồi xuống,
chăn từ trên người ta rơi xuống, lộ ra ngực trần. Ồ? Này là làm kiểm tra
toàn thân ? Lúc ta đang nghi hoặc không hiểu gì thì dưới chân ta có gì
đó quơ quơ, ta lúc này mới phát hiện trên giường ngoại trừ ta còn có một
người. Người kia vốn là đưa lưng về phía ta, lúc này hắn đang vươn mình
ngồi dậy. "Thiếu Huân, đầu còn đau không?" Một khuôn mặt hết sức
quen thuộc hiện ra trước mặt ta, nhưng khuôn mặt hắn hình như có chút
khác biệt thì phải. "Ai? Tại sao ngươi không mặc quần áo? Ngươi
cùng ta nằm trên cùng một cái giường làm gì a?" Ta lui về phía sau ,
cách hắn xa một chút, đồng thời trong đầu hiện giờ có rất nhiều nghi
vấn, ta nhất thời không biết hỏi cái nào trước. "Ngủ đương
nhiên là không mặc quần áo , làm sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề như
thế a? Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta, đầu ngươi đã khá hơn chưa."
Hắn nhích lại gần ta, giơ tay tựa hồ là muốn sờ ta đầu, ta lập tức né
tránh. "Ta thấy ngươi rất kỳ quái a? Ngươi nói cho ta biết ngươi
là Hoa Thông Phi sao? Làm sao ta có cảm giác ngươi so với lúc trước già
hơn nhiều vậy?." Ta tỉ mỉ mà đánh giá hắn, mặt mày và mấy cái khác thì
không có gì thay đổi nhiều a, nhưng là khuôn mặt cùng dáng người thì đã
hơn hai mươi tuổi, tóc cũng thay đổi thành kiểu khác, chẳng lẽ là kiểu
tóc mới? "Thiếu Huân ngươi nói lão công ngươi như vậy cũng thật
quá đáng a? Rõ ràng ngày hôm qua chính ngươi nói mặc dù ta hơn ba mươi
tuổi, thế nhưng cùng thiếu niên hai mươi cũng không sai biệt lắm a."
Người trước mắt lộ ra gương mặt u oán, mà ta thì bị nội dung lời nói của
hắn làm cho mơ hồ. "Hơn ba mươi? Lão công? Là ý gì?" Ta phảng phất cảm thấy đại não trong đầu bị mấydấu chấm hỏi lấp kín. Hắn nhíu mày, khoanh tay nói: "Đừng đùa nữa Thiếu Huân, đều đã hơn ba mươi, người còn chơi trò trẻ con này."
"Cái gì mà hơn ba mươi, ngươi hơn ba mươi thì còn chấp nhận được, còn
ta là thiếu niên 17 tuổi đang trong tuổi phát triển a. Ngươi đừng có đùa
quá trớn như vậy! Nói, ngươi có phải ca ca của là Hoa Thông Phi, hắn
mời ngươi tới chỉnh ta ?" Ta dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, nghĩ người
này cùng Hoa Thông Phi trưởng thành rất giống nhau, nếu Hoa Thông Phi
hơn ba mươi tuổi mà được như vậy, chắc chắn sẽ là đại suất ca đi.
"Nháo cái gì? " hắn gãi đầu một cái, xốc chăn bắt đầu mặc quần áo,
"Nhìn ngươi tinh thần như vậy chắc cũng không có chuyện gì, bây giờ rời
giường rửa mặt, ta đi nấu cơm cho ngươi." Hắn vừa đứng lên làm ta
giật cả mình, ta cho là hắn chỉ ở trần không có mặc áo, ai ngờ phía
dưới của hắn cũng không có mặt a! Lẽ nào bây giờ thịnh hành trò chỉnh
người này sao? ! Hơn nữa ta còn chưa hiểu ra sao thì hắn đã rời đi,
chẳng lẽ là bị ta nhìn thấu cho nên muốn chạy trốn? Ta lập tức
đứng dậy muốn đuổi theo ra ngoài, chợt phát hiện chính mình cả người
cũng đang lõa thể, lập tức bỏ đi cái suy nghĩ kia, trước tiên đem mình
che chắn lại rồi mới tính sau. Trên giường có bộ quần áo ngủ chỉnh tề,
màu sắc nhìn thật già a, nhưng mà bây giờ chỉ còn mỗi bộ quần áo đó,
đành phải mặc tạm vậy. Ơ kỳ lạ, tại sao ta lại mặc vừa bộ đồ này?
Lúc trước vóc người ta không có to như thế a? Hơn nữa lúc mặc quần áo,
ta phát hiện ra trên người mình có cơ bắp nha, liền cảm thấy không đúng.
Ta nghĩ ta cần phải đi soi gương! Ý nghĩ này vừa lóe lên, ta liền nhìn
chung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy có một cái gương to ở đằng kia. Ta có chút sợ hãi đứng trước gương, cảnh tượng trong gương còn làm ta khiếp đảm hơn. "A --!" "Ngươi làm sao vậy?" Cửa phòng bị đẩy ra, Hoa Thông Phi vừa mới đi ra ngoài, nghe được tiếng hét liền vọt trở vào.
"Tại sao trông ta như một đại thúc hơn hai mươi tuổi vậy! Ta chỉ có
điều bị bóng rổ đập trúng đầu, còn không đến mức hủy dung đi? Hơn nữa
coi như là hủy dung cũng không nên phẫu thuật mặt của ta già như vậy
chứ? !" Ta thực sự có chút không thể nào tiếp thu được sự thật này,
khuôn mặt hơn hai mươi tuổi này làm sao nói chuyện được với mấy nữ sinh
yêu thích ta đây? ! Hoa Thông Phi mơ hồ bất đắc dĩ đứng đối diện
ta trong gương: "Ngươi lại hoang tưởng về tuổi trẻ của mình sao? Hơn nữa
ngươi là bị bóng đá đập cho, làm gì có bóng rổ ở đây?" "Trên sân
bóng rỗ tại sao lại có bóng đá? Ngươi đùa ta. Còn có, ta đang ở tuổi
thanh xuân tự dưng lại biến thành già như vậy, phản ứng như vậy mà cũng
gọi là hoang tưởng hả?!" Hắn nhíu mày, nghiêm mặt đem ta tỉ mỉ
nhìn đi nhìn lại, hình như nghĩ đến cái gì đó hỏi ta: "Ngươi có phải là
đầu ngươi bị đập đến hư rồi? Đây là số mấy?" Hắn duỗi ra ba ngón tay.
Ta vuốt ve hắn tay, có chút bất mãn mà trừng hắn: "Ngươi cho ta đứa nhỏ
ba tuổi sao? Ta rất tỉnh, rất tỉnh! Ta không đùa với các ngươi nữa, ta
phải về nhà." Ta đi lướt qua hắn, đến tủ quần áo muốn tìm đồ mặc, phát
sinh ra chuyện lớn như vậy, ba mẹ ta nhất định là biết đi? Về hỏi bọn họ
là tốt rồi.
Vote Điểm :12345