Lưu Ly Mỹ Nhân Sát Quyển 2
Đào Chi Yêu Yêu
50 Chương
Người dịch: Henlen
Chung
Bên này, nàng chỉ là một nữ tử bình thường ; bên kia, nàng là vị tướng
quân lãnh huyết vô tình vang danh khắp lục giới... Bên này, nàng có một
gia đình hạnh phúc, bao huynh đệ tỷ muội xung quanh, hòa thuận mà đầm ấm
; bên kia, từ khi sinh mạng nàng xuất hiện nơi thiên địa đã không có
lấy một thân nhân, cô độc, tịch mịch... Hết thảy, đều bắt nguồn từ cái
đêm trăng tròn kia... đêm mà nàng biến thân... Ách, cũng không phải là
không có ai thu nhận nàng, nhưng là oa~ oa~ Một linh hồn, hai số phận,
hai kiếp sống hòa toàn khác nhau. Nàng - Toàn Cơ của Thiếu Dương phái,
một trong ngũ đại phái tu tiên, đầu thai mang theo sự ngốc ngếch và mờ
mịt về tình cảm. Nhưng, cũng chính là nàng - Chiến thần uy vũ vang danh
khắp lục giới, tưởng chừng đã nắm trong tay hết thảy, nhưng có mấy ai
biết được bao đau khổ nàng từng trải qua, về kiếp nhân sinh lênh đênh,
lận đận, nhiều đau khổ mà cũng lắm gian truân của nàng...
Chương 1: Tương phùng
Bắt
đầu mùa đông sau đó, bốn mùa tuyết lớn nhẹ nhàng hạ xuống ngọn núi Thủ
Dương, chóp của bảy đỉnh núi chính đều được trang điểm bằng một màu
trắng xóa của tuyết. Cảnh tuyết mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng hoạt
động lại có chút không tiện, thường xuyên phát sinh tình huống các tiểu
đệ tử mới nhập môn bước hụt chân mà ngã bị thương. Sáng sớm hôm
nay, Hà Đan Bình liền mang theo mười mấy đệ tử trẻ tuổi dọn dẹp tuyết
đọng trước cửa các đình viện của đỉnh Thiểu Dương. Quét được một đống
tuyết chất bên đường, chừng cao hơn một đầu người, có thể tưởng tượng
được mấy trận tuyết này lớn đến cỡ nào. Mấy năm nay Thiếu Dương
phái lại thu không ít tân đệ tử, chữ lót Mẫn không còn là trang lứa nhỏ
tuổi nhất nữa, dưới đó lại có thêm nhiều tân đệ tử chữ Văn nữa, nghiễm
nhiên là hãnh diện, thoáng cái đã trở thành sư huynh. Lúc này
tuyết đọng nghiêm trọng trên đỉnh Thiểu Dương , mười mấy đệ tử Hà Đan
Bình mang ra có chút không đủ dùng, vì thế liền vừa phân phó, chỉ đạo
tân đệ tử quét tuyết, vừa bảo lão nhị chữ lót Mẫn Trần Mẫn Giác: "Mẫn
Giác, con đi đến viện của các đệ tử mới nhập môn kêu thêm vài người quét
tuyết ở diễn võ trường xuống, bằng không nếu để bị đóng băng sẽ không
thể nào đi được." Trần Mẫn Giác nay đã là thanh niên vừa mới hơn
hai mươi, trước kia hắn rất thích giả bộ như đã trưởng thành, đi thì
phải sờ ria mép. Lúc này râu dê trên cằm rốt cuộc cũng dài ra , hắn lại
cảm thấy khó coi, chuyện đầu tiên phải làm mỗi ngày chính là cạo râu.
Bất quá thói quen nhiều năm như vậy, nhất thời còn chưa đổi được.
Lập tức hắn lại sờ sờ chiếc cằm trơn bóng, cười nói: "Sư nương, không
bằng để cho lục sư đệ đi đi ? Đệ ấy vừa mới xuất quan, chắc hẳn rảnh rỗi
vô cùng." Hà Đan Bình trừng mắt liếc hắn một cái, tựa tiếu phi
tiếu: "Biết sư đệ con mới xuất quan, con cũng có ý tốt đó chứ. Cũng
được, con đi gọi nó đi. Chắc hẳn Linh Lung cũng ở chỗ của nó, để cho hai
đứa bọn chúng dẫn người đi rửa sạch diễn võ trường đi." Trần Mẫn Giác cười hắc hắc hai tiếng, vuốt đầu liền đi.
Sau khi chấm dứt đại hội Trâm Hoa từ bốn năm trước, sư phụ liền thay
đổi tác phong nghiêm cẩn trước kia, bất luận vai vế, tự mình dạy cho
những đệ tử có thiên phú. Không chỉ đại sư huynh học được tâm pháp Dương
Khuyết công cao thâm nhất đầu tiên, mà ngay cả Lục sư đệ Chung Mẫn Ngôn
lại cũng được xem trọng, chẳng những học xong Ngọc Hoa kiếm pháp, còn
theo sư nương học rất nhiều chú pháp tiên thuật. Hắn nhị sư huynh
này ngược lại trở thành chữ lót Mẫn hiếm lạ nhất, đến bây giờ cũng chỉ
biết ngự kiếm. Tiên pháp và mấy thứ khác, một cọng lông cũng không học
được. Hắn không phải không ghen tị, có đôi khi ban đêm bỗng nhiên
tỉnh mộng, cũng sẽ thở dài cho bản thân mình không có thiên phú, sư phụ
sư nương bất công, cho nên cứ luôn nghĩ biện pháp chỉnh Chung Mẫn Ngôn.
Nhưng nếu luận về chân tâm, hắn vẫn là cảm thấy cao hứng thay tiểu sư
đệ này, tất cả mọi người là người trong một phái, phân cái gì trước sau ?
Một năm trước sư phụ truyền Dương Khuyết công cho Chung Mẫn Ngôn trước,
lại sợ đệ ấy vì việc vặt vãnh mà phân tâm, làm trễ nãi tu hành, liền
lệnh hắn đến động Minh Hà ở đỉnh Thái Dương bế quan tu hành.
Thanh danh Minh Hà động mọi người ở phái Thiếu Dương đều biết, bốn năm
trước, tiểu sư muội Toàn Cơ từng bị giam giữ ở bên trong vài ngày, sau
khi đi ra thật khủng hoảng đáng thương. Nhưng động Minh Hà ngoại trừ
dùng để trừng phạt đệ tử phạm quy, còn là nơi tốt cho đệ tử tu hành dùng
để bế quan luyện công. Chung Mẫn Ngôn cũng là người kiên cường,
ước chừng bế quan ở bên trong một năm, ba ngày trước mới xuất quan, tóc
đều bết dính lại đến không ra hình dạng gì, nghe nói đệ ấy đã đột phá
tầng thứ nhất khó khăn nhất, công lực so với trước kia không thể so sánh
nổi, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, hắn lại không biết.
Trần Mẫn Giác một đường đi đến biệt viện phía sau núi, dùng đầu ngón
chân nghĩ cũng biết lúc này Chung Mẫn Ngôn chắc chắn sẽ không ở trong
viện của mình, khẳng định là đang chơi đùa cùng Linh Lung. Theo
tuổi tác phát triển của mấy đứa nhỏ bọn hắn, hồn nhiên chân chất của
ngày xưa cũng chầm chậm biến thành rụt rè nội liễm. Duy độc chỉ có Linh
Lung cùng Chung Mẫn Ngôn vẫn vô tâm vô phế ầm ĩ như vậy. Bất quá xem ra,
sư phụ sư nương rất thích ý nghĩ ghép hai người bọn họ thành một đôi,
trên dưới Thiểu Dương cũng cơ hồ công nhận đó đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ,
cho nên ngày thường thật không có người rảnh rỗi tán gẫu đề tài này,
thường xuyên nói đến cũng là hỏi đến khi nào mới cho bọn hắn danh chính
ngôn thuận, ngày cưới như thế nào.
Vote Điểm :12345