Giới Thiệu Chào
mọi người. Đây không hẳng là một câu truyện mà có thể nói là một quyển
nhật ký với những nhân vật, tình tiết đến 70% là sự thật. Tất nhiên vì
một số lý do riêng tư, mình có đổi tên một số nhân vật, địa điểm khác
với ngoài đời một chút. Đồng thời, có một số chi tiết, nhân vật do mình
tưởng tượng ra cho nó thêm sinh động, vui vui. Chứ sự thật trần trụi
không thì chán lắm. Mình là dân Tự nhiên nên cực dốt văn và dở văn
nhé. Đây là lần đầu tiên mình viết lách nữa nên chắc chắn sẽ có nhiều
điểm dở, lời văn không hay, mạch lạc. Nhưng hy vọng mọi người sẽ ủng hộ,
theo dõi truyện như nghe một người bạn kẻ lại câu truyện của đời mình. Ngoài
đời, các nhân vật vẫn chưa biết kết thúc của mình như thế nào nên
truyện chắc sẽ còn dài. Mình và các bạn ấy đều 25 tuối nhé ! Có một
số đoạn, lời hội thoại mình sử dụng ngôn ngữ địa phương cho nó sát nhân
vật nhất chứ không phải sai chính tả nha (kiểu như đi về = đi dề, xài =
soài…) Chương I: 2007 – Một thời ngây ngô Thiên Ân, là tên của nó.
Một cái tên có thể nói là đẹp đẽ, mỹ miều nhất trong cái xóm nhỏ này.
So với những cái tên Cu, Tèo, Tí, Lượm…đôi lúc sao nó phục cha mẹ nó
quá. Kiếm đâu ra một cái tên đẹp vậy cho nó dù 1001 người ở cái xứ này
đều đặt tên con theo cái nghĩa đen nhất có thể. Nhà nó thuộc dạng nghèo,
nhưng sang (theo mấy thiếm, mấy bác trong xóm nó gọi) vì ngoài anh hai,
nó và nhỏ em gái đều được cha mẹ cho ăn học đàng hoàng, tử tế; thậm chí
còn tính chuyện đường dài đến đại học. Như nó thường nghe cha mẹ bảo,
học giỏi thì mới hết nghèo được. Nhà nó có 3 anh em, Anh hai nó tên
Khánh, lớn hơn nó 5 tuổi nhưng lúc nào nó cũng nghĩ anh lớn hơn nó cả
chục tuổi ấy chứ. Trong 3 anh em, ông Khánh là người giống cha nhất.
Thân hình của thằng con trai 20 tuổi cao lớn, cơ bắp rắng chắc, cao 1m75
cộng với nước da bánh mật đặc trưng của vùng nước mặn này đủ làm thiếu
nữ khắp xóm đỏ mặt khi thấy anh hai nó cởi trần, hì hục vác mấy bao lúa.
Nó có cảm giác con gái xóm này ai cũng thích anh hai của nó, không biết
sao điều này làm nó ghét mấy cô đó vô cùng. Đôi lúc nó vẫn hay chọc anh
nó giống con trâu nước. Vì ổng ăn khỏe, làm cũng như con trâu vậy, sẵng
sàng lao vào hút đứa nào trong xóm dám ăn hiếp nó. Nó thương anh hai
lắm, lúc anh học hết lớp 9. Anh xin cha mẹ nghĩ, để đi làm công nhân phụ
giúp cha mẹ nuôi nó và e gái học. Nó còn nhớ, lúc ổng bảo ổng nghĩ học,
nó khóc như điên, dỗ sao cũng không nín. Bực quá ổng mới chửi "Thằng
heo, tao nghĩ chứ mày nghĩ đâu mà khóc dữ vậy”. Nó vốn đã học giỏi, từ
đó nó quyết tâm học nữa nên lúc nào cũng nhất lớp, thành con cưng trò
giỏi của cả nhà, cả cái xóm nghèo, cả trường. Đi đến đâu ai cũng biết,
lắm lúc nó thấy tự hào lắm, kiểu giống như mấy anh minh tinh Hàn Quốc
nỗi tiếng trong phim nó hay coi, dù cái xóm nó có tí tẹo. Nó quyết
định thi vào trường NKH. Một ngôi trường chuyên nổi tiếng nhất ở cái
tỉnh lẻ này. Vậy mà nó cũng mới biết cái trường đó một tháng trước khi
ông Khánh đi làm về, quăng cho nó cái tờ giấy bé tí tẹo đăng tin tuyển
sinh. -"Eeh. Tao thấy trường này tuyển nè. Mày nói với mẹ cho mày thi vô đi.” -"Trường nào vậy anh?” -
"Trường Chuyên. Tao nghe mấy đứa làm chung nói trường này nổi lắm. Toàn
dân học giỏi. Mày mọt sách, vô đó bảnh rồi” - Ổng cởi trần, ngồi chồm
hổm trên cái li văng, mồ hôi nhễ nhại vừa hì hụp ăn mì vừa trề cái mỏ
thấy ghét nói xéo nó. Nhìn bộ dạng đó, nó muốn đạp một phát cho ổng té
xuống đất mới hả dạ. -"Ồ. Để em nói mẹ cho em đăng ký thi, mà chắc học phí cao lắm.” -"Tao nuôi mày được mà. Yên tâm” -"…” Tự
nhiên nó thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Tim như bị trùng xuống một
nhịp. Nó vẫn không biết cảm giác đó là gì. Chỉ biết là nó thương ổng
nhất nhà, muốn chạy lại ôm con trâu đang ngồi trước mặt mình hết sức. Lúc
học cấp 2 nó chơi rất thân với 2 đứa - Thằng Tí, Con Lượm. Ở nhà, tên
tụi nó xấu vậy thôi chứ lúc đi học tụi nó tên Minh với Thư. Nó chơi thân
với con Thư từ lúc lọt lòng. Cha mẹ tụi nó vẫn hay gọi nhau là ông bà
xui. Từ nhỏ đến giờ, 2 đứa như hình với bóng. Học xong là 2 đứa cứ tụ
tập lại chơi đủ thứ trò trên đời mà tụi con ních trong quê có thể nghĩ
ra được. Từ chọi đô (cái trò lấy bao thuốc lá xếp lại rồi để vô vòng,
lấy dép phan cho nó ra khỏi cái vòng là thắng), nhảy lò cò, banh đũa,
nhảy dây,…và rất rất nhiều trò nữa mà hình như chỉ toàn là trò cho con
gái, tuyệt đối không có đá banh, bóng chuyền gì cả. Đến tận bây giờ, lúc
nó 25 tuổi, mỗi khi cơ quan tổ chức hội thao, nó lại nghiến răng thầm
rủa con quỷ Thư đã luyện cho nó thành như vậy. Con Thư và nó tính tình
thì hoàn toàn trái ngược nhau. Nó tính tình khá nhút nhát, ít nói và dễ
dạy (theo như lời mọi người trong xóm hay bảo). Còn Thư thì tính khí như
con trai, chạy nhảy lung tung khắp xóm. Hình như không có ngóc ngách
nào trong xóm mà không có dấu chân của Thư và nó (Đa phần nó đều bị nhỏ
lôi kéo, dụ dỗ kéo theo chứ ít khi nào nó chủ động). Giữa nó với Thư là
những buổi trưa hè, hai đứa lén đi ăn cắp xoài nhà ông Năm cách nhà cả
cây số. Đối với những đứa con ních, 2 3 cây số là một quảng đường dài vô
tận, đi mãi mà không thấy tới, vừa lội bộ vừa chửi rủa nhau lầm bầm,
chóc chóc lại quay sang hỏi "Tới chưa con kia?” "Gần tới rồi, ráng chút
đi”. Vậy mà khi cầm trong tay mấy trái sài (xoài) thì quay sang thầm
ngưỡng mộ nhỏ như kiểu nhỏ là ông Colombo gì đó tìm ra châu mỹ vậy. Mà
từ nhỏ nó đã phát hiện, con Thư chơi rất thân với nó, nó rất thân với
anh 2 nhưng con Thư lại vô cùng mắc cỡ với ổng. Cái miệng của nó tía lia
suốt nhưng chỉ khi có nó với thằng Minh. Chứ mỗi lần có ông Khánh ở
nhà, nhỏ Thư lại câm như hến. Lần đầu, không biết, nó với thằng Minh còn
tưởng nhỏ ăn trúng cái gì mà im re. Đặc biệt, lúc lên lớp 9, nó càng
tránh xa ông Khánh, y như rằng nơi nào có mặt ổng là nó ra sức tránh né.
Thôi thì, nó cũng không thèm để ý nhiều, chắc tại con trâu nước đó nhìn
mặt hầm hầm nên làm cho con gái người ta thấy sợ. Đang ngồi ngẫm
nghĩ lại chuyện bửa con Thư qua nhà tiễn nó ra chợ thi vô trường Chuyên
(Ở quê nó, người ta thường gọi thành phố CN của tỉnh là chợ) mà nhịn
không được cười. Nhỏ Thư vốn tính xởi lởi, lại ăn dầm nằm dề nhà nó nên
nhỏ cứ tự nhiên như ở nhà mình vậy. Số là bửa đó nó đang mê mẫn nghe
nhạc bằng cái máy mp3 mà ông Khánh mua cho. Nghe cái bài Mirro Mirro của
nhóm M2M, vừa nghe giọng hát ngọt xớt của mấy cô ca sỹ mà mắt tưởng
tượng ra coi dung nhan của 2 cổ như thế nào. */* Nhắc tới mới nhớ,
bửa phải chiến đấu với ông Minh giữ lắm mới có được 5 6 bài hát tiếng
Anh để nghe. Phải ra tuốt thành phố mới chép được nhạc vào máy, mà ổng
quăng về một đống gì mà Lá trầu xanh, Tình anh bán chiếu…Phải giả bộ
giận hờn vu vơ, không thèm nói chuyện với ổng cả tuần lễ ổng mới mượn
người ta chép được mấy bài nhạc mà nó nhờ cô giáo dạy tiếng anh giới
thiệu. Bửa đó đang nằm trên võng, ổng quăng cái máy vô bụng, nói như
kiểu giận lẫy " -Vừa lòng chưa ông trời con”. Mẹ đang hâm đồ ăn kế bên,
cũng bồi thêm mấy câu "-Mày đừng chiều nó riết hư. Muốn ngăn nào được
ngăn nấy à”. Nó thì bất chấp, có nhạc là hý hửng, nghe ngày nghe đêm, dù
chỉ có 5 bài bắt tới bắt lui. */*