[Tang Thi Vương Hệ Liệt] Đệ Nhất Quyển: Tân Sinh Tại Tiên Hiệp Thế Giới
Tác giả: Nguyễn Diệu Ly
Nguồn MangaToon
Y là tang thi vương, sở hữu dị năng hệ hoả đỉnh cấp.
Y thống trị tận thế suốt 56 năm, cho tới khi kẻ thừa kế của y tới giết y.
Y nằm trên mặt đất, cảm nhận tinh hạch dần tiêu tan đi năng lượng của nó. Bầu trời ngày y đi tuyết rơi đầy.
Lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với y.
Đây là câu chuyện về một tang thi xuyên không đến thế giới khác và bắt đầu công cuộc mỗi ngày gà bay chó sủa.
Đệ Nhất: Bổn tang thi thực ra rất lười, không rảnh làm lam nhan hoạ thuỷ.
Hệ liệt gồm:
-Đệ nhất quyển: Tân sinh tại tiên hiệp thế giới
-Đệ nhị quyển:
-Đệ tam quyển:
-Đệ tứ quyển:
Cắn Nuốt
Y đang ở trong một không gian lạ lẫm.
Thực
lòng y chẳng hề cảm thấy bất an với mấy chuyện này, hay bởi y vốn không
có khả năng cảm thấy được bất an. Nhưng không gian này ngoại trừ bốn bề
tối đen thì không có uy hiếp gì lớn. Không đáng để phí tinh lực mà để
ý.
Y tự hỏi mình sẽ rời khỏi vào lúc nào, y đã ở đây từ rất lâu
rồi. Tuy y mang danh Quân chủ của Sự giận dữ nhưng y cũng cũng không
phải là hán tử lỗ mãng thích dùng cơ bắp thay não mà dễ mất đi kiên
nhẫn. Nhưng cảm giác bị tù đày hoàn toàn không phải cảm giác dễ chịu gì
cho cam.
Y hiện tại đang cảm thấy tâm trạng của y không được tốt cho lắm.
Đột
nhiên, không gian đằng sau lưng y đột nhiên sáng lên. Y quay đầu, theo
bản năng nheo mắt lại. Phía trước y xuất hiện một lối đi ánh sáng, con
đường hòng dẫn y đi đâu đó không rõ.
Y không quá thắc mắc về tồn
tại của con đường, thậm chí là lười phản ứng với nó, nhưng phía bên kia
có một thứ gì đó đang cố thu hút y đi đến. Âm thanh bên đấy lúc lên lúc
xuống khó có thể nghe thấy. Y hiện tại chỉ là một "linh thể”, giác quan
không thể như được lúc còn là tang thi, cũng khó mà biết được là chuyện
gì đang diễn ra.
Y thử tới gần, chân y vừa dẫm lên phần ánh sáng
chiếu lên liền có một lực hút cực lớn hút lấy cả thân thể. Trong cả
không gian rộng lớn không một vật dư thừa để lại, vì thế y chẳng thể
ngăn lại lực hút đấy kéo y về phía nơi ánh sáng soi rọi bí ẩn kia.
————————————————
Trong một căn nhà gỗ nhỏ, Chấn Vân Tông...
Mắt
lờ đờ mở ra, đối diện tầm nhìn là một cánh tay mảnh khảnh gầy gò, bàn
tay đang nắm chặt thứ gì đó. Người nằm trên giường cố thử cử động tay,
nhưng cả cánh tay vô lực không chịu nhúc nhích. Y muốn ngồi dậy, nhưng
thân thể không chịu nghe đại não chỉ huy, hoặc có thể nói là cơ thể
không còn chút sức lực để làm điều mà đại não muốn làm.
Y cảm
thấy đói, bụng của y hiện tại có thể chứa tám người trưởng thành đến
không còn một mảnh. Y liếm liếm khoé miệng khô khốc, nước miếng đang
trào ra vì đói cũng bị y cố kiềm lại mà nuốt vào bụng.
Nhờ nước
miếng mà miệng y bớt khô lại, nhưng cơn đói vẫn còn và đối với một tang
thi đã coi đói khát là hiển nhiên, vấn đề hàng đầu hiện tại là phải kiếm
cái gì lót bụng.
Mềm mại, đàn hồi, nóng hổi, tanh ngọt đan xen.
Cũng
đã hơn 43 năm kể từ khi lần cuối y đi săn. Cái dư vị vẫn còn đọng lại
trong trí nhớ và bản năng của y. Tiếng la hét của con mồi, máu của con
mồi bắn lên mắt, mũi y, cảm giác da thịt mềm mại nơi đầu lưỡi, cảm giác
cắm răng nanh vào da thịt, máu tanh ngọt chui vào cổ họng, hơi ấm của
"thịt” làm nóng cái lưỡi lạnh băng của tử thi. Thật may là hiện tại y ở
một mình, nếu không y đã không nhịn được mà cắn đứt cổ họng của một ai
đó.
Lòng bàn tay đang nắm của y đột nhiên nóng lên, tựa như đang
nắm một cục than đang cháy. Thân thể lập tức phản ứng lại mà vứt viên đá
trong tay đi nhằm bảo vệ cái mạng nhỏ yếu ớt mà y đang nắm giữ này.
Một
tiếng "cạch” phát ra trên sàn, y cố thử dịch người về phía ngoài rìa
giường. Có vẻ như nằm một lúc làm thân thể y hồi một chút sức lực. Y cố
cúi người xuống nhặt viên đá mà "cơ thể” y cầm từ lúc y có ý thức.
Khi y cúi xuống được rồi, trước mắt y là một viên đá màu hổ phách. Đồng thời y cũng vô cùng quen thuộc với nó.
Vì nó là tinh hạch của y.
Tinh
hạch của tang thi cũng như tim của nhân loại nhưng ngoại trừ công năng
duy trì sự sống của tang thi, nó có rất nhiều công năng khác. Tỉ như
khống chế nội quan, điều khiển cơ thể, dự trữ năng lượng. 70% tinh thần
lực của tang thi là được dự trữ trong tinh hạch. Còn 30% là tinh thần
lực mà tang thi có thể điều động để dùng vào những việc khác.
Tinh
hạch rất quan trọng, không chỉ với đám tang thi mà với cả con người
trong thời kì mạt thế. Nhưng tầm quan trọng của tinh hạch trong mắt con
người với tang thi rất khác nhau.
Một loài coi nó là tính mạng của mình, một loài coi nó là công cụ tăng thực lực tối ưu.
Tinh
hạch của tang thi vương trong mắt nhân loại không khác gì nhân sâm ngàn
năm là mấy. Nhưng có sức để nuốt một cỗ năng lượng cấp thiên văn này
trừ phi có may mắn cấp nghịch thiên ra hoặc thực lực gần với tang thi
vương thì đều sẽ bị nổ banh xác.
Mà thời điểm y chết, tang thi có
cấp cao nhất lúc đó chỉ có phụ tá của y và người thừa kế của y. Nhưng
dù mang danh là cấp cao nhất nhưng vẫn cách thực lực của y tận một quãng
dài. Nếu nuốt tinh hạch của y thì vận mệnh cũng chả khác tang thi bình
thường là bao.
Nhưng một thứ không nên tồn tại tại sao lại ở đây? Câu trả lời lập tức rõ ràng trong đầu y.
Y
nhặt tinh hạch của y lên, rồi tinh hạch đột nhiên vỡ tan trong lòng bàn
tay y. Trong đầu y xuất hiện một ý tưởng, rồi y bỏ những mảnh vỡ vào
miệng rồi nuốt.
Và khi nuốt xong, một cơn đau ập đến, y lập tức ngất lịm đi.
————————————————
Đã hai ngày rồi.
Mộc
Tĩnh đi trên đường nghĩ ngợi, đã hai ngày Lâm Thần không tới Lập Nhân
Đường. Đối với vị đệ tử mới vào này, Mộc Tĩnh luôn mang một thái độ
không mặn không nhạt. Với cả tiểu sư đệ này cũng không phải người dễ ở
chung, bình thường cũng khiến người ta đau đầu.
Mộc Tĩnh đi đến
căn nhà gỗ được cấp cho đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn mỗi người sẽ
được cấp một phòng ở. Lâm Thần vốn dĩ phải ở chung một khu với các sư
huynh sư đệ, nhưng lúc đó phòng riêng đã hết, mà không ai muốn ở chung
với y, Lâm Thần đành ở một mình cách xa bọn họ vài dặm.
Căn nhà
gỗ mà Lâm Thần ở vốn thuộc về một tiền bối luyện đan sư, nhưng người kia
vân du tứ hải nay đây mai đó mãi không trở về, dần dần căn nhà gỗ cũng
bị bỏ hoang không ai ngó ngàng. Các đệ tử muốn dùng thì ngại thực lực
không đủ, vì căn nhà đặt ở gần lối vào Lâm Cốt - nơi được coi là mồ chôn
của đệ tử Trúc Cơ Kỳ. Người mạnh hơn thì chê bai đủ đường, chướng mắt
căn nhà đó vì nó nhỏ và xập xệ. Cho đến tận bây giờ mới chỉ có Lâm Thần
dùng nó vì mấy năm nay Chấn Vân Tông đã đặt kết giới trước lối vào Lâm
Cốt, ma thú sẽ không chạy ra được. Nhưng vẫn không ai muốn sinh hoạt ở
một nơi bao phủ bởi cây cối và có khả năng gặp nguy hiểm bất ngờ cả.
Rời
khỏi con đường lát gạch của Phụ Minh Phong, Mộc Tĩnh liền đi sâu vào
trong rừng. Rừng cây rậm rạp khiến cho người khác khi đi vào thường dễ
lạc mất phương hướng. Nhưng Mộc Tĩnh là tu sĩ, một chút vấn đề này không
làm khó được hắn. Thân thể linh hoạt di chuyển trong rừng cây. Rất
nhanh thôi, hắn đứng ở trước căn nhà gỗ có phần xập xệ, cách lối vào Lâm
Cốt vài dặm.
-Lâm sư đệ, đệ có ở trong đó không? - Mộc Tĩnh gọi lớn.
Cục chăn to lớn trong phòng nhúc nhích khi nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.
-Lâm sư đệ, đệ mau ra đây. -Mộc Tĩnh tiếp tục gọi.
Cục
chăn nhúc nhích một chút, rồi một cái đầu thò ra từ trong lớp chăn bông
dày cộm. Cái đầu hướng về phía cửa trầm ngâm một chút, rồi cả người
chui ra khỏi chăn mà đi xuống giường. Đôi chân chạm trên nền đất lạnh,
ống quần có phần bị kéo căng quá mức. Cái áo thì thít chặt vào người.
Nhưng người mặc dường như không để ý tới sự không thoải mái này mà vẫn
đi ra mở cửa.
-Sư đệ, đệ— -Tiếng nói bị ngắt vì cửa mở, người bên trong cũng bước ra trước mặt Mộc Tĩnh.
-Mộc sư huynh. -Người bên trong nói lời chào.
-Lâm
sư đệ, đệ đã không tới Lập Nhân Đường báo danh hai ngày, nếu như đệ có
vấn đề gì đệ phải nói trước cho chúng ta. -Mộc Tĩnh lên tiếng răn dạy.
-Xin lỗi sư huynh, ta đột nhiên bị bệnh. Cho tới hôm nay mới đỡ. -Y nói không chút ngập ngừng.
-Nếu
vậy đệ nên coi trọng sức khoẻ mình một chút, đừng có tuỳ tiện nghỉ, ta
không mong lại có chuyện này thêm một lần nữa. -Mộc Tĩnh thở dài.
-Vâng, sư huynh dạy bảo rất đúng. -Y nói.
-Ta
hôm nay tới nhắc nhở đệ, tiện thể bảo đệ ngày mai nhất định phải tới
Lập Nhân Đường. Mộ Trần chân nhân hiện tại thất vọng về đệ lắm đấy. -Mộc
Tĩnh nhắc nhở lần cuối rồi rời đi.
Mộc Tĩnh lúc đó không hề nhận
ra rằng Lâm Thần vốn thấp hơn hắn đột nhiên cao hơn hắn một cái đầu.
Cũng không nhận ra gương mặt của Lâm Thần đã thay đổi ít nhiều. Gương
mặt của cậu ta lúc đó đã từ gương mặt bình thường sang anh tuấn bức
người. Giọng nói cũng trở nên trầm và dày hơn so với thiếu niên đồng
trang lứa.
Vote Điểm :12345