Tác giả: Cúc( giờ tên là Phương nè :v )
Chú ý: Đây là truyện mình viết hồi còn ở bên kenhtruyen cũ nhé!
Tôi đang ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh thành phố đêm nhộn nhịp trong ngày trung thu năm nay thì bỗng nghe tiếng nhạc chuông phát ra từ chiếc điện thoại yêu quý của mình nên vội vàng nhắc máy ngay lập tức. Không vội sao được khi mà đây là cuộc gọi đến từ Trung- người nắm giữ trái tim tôi. Đừng hỏi tại sao tôi biết được điều đó bởi lí do chỉ có 1: tôi đã cài đặt 1 bản nhạc dành riêng cho anh.
- Alo! Anh hả? Sao hai tuần nay không thấy mặt anh đâu thế? Đã vậy lại còn không chịu nhận điện thoại của người ta làm người ta lo muốn chết!- Mới bắt máy mà tôi liền tuôn luôn 1 tràng làm ah không có cơ hội nói gì.
- Anh xin lỗi! Tại công ty điều anh đi công tác đột suất nên không kịp báo cho em. Với cả công việc bận bịu quá!- Nghe giọng nói mệt mỏi của anh mà tôi cũng không nỡ trách nữa.
- Mà sao giờ này mới gọi cho em?- Tôi hỏi
- Ừm! Mình gặp nhau đi! Ở Khoảng lặng nhé!- Anh không trả lời mà chỉ nói vậy
- Vâng!- Tôi háo hức trả lời. Nhưng bỗng nhớ lại giọng nói hồi nãy của anh. Sao hôm nay anh khác vậy nhỉ? Sao giọng nói của anh không còn đầy ắp tình cảm như trước nữa. Nghĩ mình đã quá lo lắng nên tôi cũng không buồn nghĩ nữa mà lo sửa soạn thật nhanh để đi gặp anh. Tôi lấy chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt mà anh đã tặng mình hồi Trung thu năm trước ra mặc rồi vừa buộc lại tóc vừa chạy nhanh xuống nhà xin phép bố mẹ và lấy xe máy phóng đi luôn.
" Leng...keng...leng...keng..."- Chiếc chuông gió màu tím nhạt được treo trước cửa quán bỗng phát ra tiếng độg khi tôi đẩy cửa bước vào. Dù quán đang rất đông người nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cái bóng cao cao, gầy gầy và đôi mắt nâu dịu dàng của anh. Chạy lại chiếc bàn anh đnag ngồi, tôi kéo ghế ra rồi ngồi xuống và nói:
- Xin lỗi vì làm anh phải chờ lâu. Hôm nay Trung thu nên người đi đường đông quá!
- Tại anh đột ngột gọi cho em thôi, không sao đâu. Em uống gì?- Anh cười, hỏi.
- Như trước đi anh- Tôi cười tươi nói. Tôi đang rất vui vì được gặp lại anh sau 2 tuần xa cách.Chỉ có vài ngày thôi mà tôi cảm tưởng như mình đã phải xa anh hàng mấy thế kỉ lận.
Anh nghe tôi nói vậy thì quay ra gọi phục vụ:
- Lấy cho tôi 1 li cafe đắng nhé!
Chỉ 1 lúc sau, li cafe đen đắng đã được đặt ngay trước mặt tôi. Thấy phục vụ đã đi được 1 lúc mà anh vẫn yên lặng thì nỗi bất an hồi nãy lại bùng lên trong lòng và tôi quyết định lên tiếng trước:
- Sao anh lại yên lặng vậy? Chẳng lẽ anh gọi em ra đây để ngắm hả?- Tôi vừa hỏi, vừa nói đùa để xua đi nỗi bất an đang dần lớn lên trong lòng mình.
- À, ừm! Giang này! Mình... chia tay nhé!- Anh giật mình lúng túng 1 lúc rồi ngập ngừng nói.
- Hả? A...anh đừng đùa vậy chứ! Không vui đâu!- Tôi hốt hoảng khi nghe anh nói vậy.
- Anh không đùa! Mình chia tay đi- Giọng nói kiên quyết và ánh mắt vô cùng nghiêm túc của anh cũng khiến tôi nhận ra rằng không phải là anh đang nói đùa, đây chính là sự thật. Trái tim tôi như vỡ ra thành hàng ngàn mảnh.
Đau! Tôi đau lắm!
- T...tại sao sao chứ? Em đã làm gì sai sao?
- Mặc dù tim đang rất đau và dòng lệ vẫn không ngừng tuôn nơi khóe mi nhưng tôi vẫn cố gắng hỏi. Dù sao thì tôi cũng phải biết rõ lí do vì sao anh lại muốn chia tay. Tôi đã làm gì có lỗi chứ? Tại sao sau chuyến công tác anh lại đột ngột đòi chia tay? Anh muốn dùng nó làm quà tặng cho tôi sao? Nếu vậy thì tôi không muốn! Tôi ghét món quà đó và thậm chí là tôi CĂM HẬN nó!
- Xin lỗi em, anh đã yêu người khác rồi!- Ánh tránh né ánh nhìn của tôi và trả lời. Nói xong, anh liền đứng dậy và bước ra khỏi quán.
Giờ đây, đối với tôi, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của anh chẳng khác gì 1 con dao đang từ từ đục khoét trái tim tôi. Câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu tôi. Yêu ư? Sao anh có thể phát ra từ đó 1 cách dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ tình yêu của tôi dành cho anh suốt 6 năm qua nó nhạt nhẽo và dễ phai nhòa đến vậy sao?Nó nhạt đến nỗi anh có thể quên ngay và khiến anh có thể yêu 1 người khác trong khoảng thời gian ngắn như vậy ư?... Và rất nhiều, rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi nhưng ai có thể giúp tôi trả lời chúng?
Tôi không thể níu kéo anh nữa rồi! Như 1 con ngốc, tôi chỉ biết nhìn theo bóng anh đi xa dần và nhớ lại khoảng thời gian hai đứa quen nhau. Có lẽ, mối quan hệ của chúng tôi gắn liền với ngày Tết đoàn viên này vì tôi và anh gặp ở lễ hội trung thu ở trường và cũng trong ngày Trung thu của 6 năm trước, anh ngỏ lời yêu tôi. Và giờ đây, cũng chính vào buổi tối Trung thu, anh vô tình nói ra lời chia tay...
"Tách... tách..."- Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Hơn nửa tiếng trước trời còn quang đãng với những ngôi sao sáng và mặt trăng tròn vành vạnh mà bây giờ liền đổ mưa. Thật giống với tâm trạng của tôi. Mới hồi nãy còn vui vẻ vì được gặp anh mà bây giờ chỉ có thể ngồi trong này mà khóc.
"Rào......."- Trời bỗng đổ mưa to. Những hạt nước nặng trĩu nối đuôi nhau rớt xuống mặt đất. Người đi đường vội vã chạy vào những mái hiên để trú mưa nhưng nụ cười vui vẻ vẫn không hề dứt trên môi họ.
" Ngồi lặng thinh quán vắng tênh em một mình
Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng
Cành hoa trắng mỏng manh rụng trên phím cây dương cầm
Như chính em buồn héo hắt những chiều mưa
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen....mà hôm nay lại nhớ thêm...
Trách tim mình chẳng đủ vô tình để phôi phai màu kí ức
Đã lâu rồi mà cứ hi vọng anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong...
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà nhạt nhòa
Bỗng vỡ òa vì những xót xa khi nhận ra mình rất nhớ
Ngỡ đã quên hình bóng thân quen....mà hôm nay lại nhớ thêm...
Trách tim mình chẳng đủ vô tình để phôi phai màu kí ức
Đã lâu rồi mà cứ hi vọng anh biết không em chắc sẽ thôi chờ mong..."