Tên truyện: Yêu! Không thể rời xa
Thể loại: Truyện tình cảm
Tuyển tập truyện: Thiên ngoại tiêu diêu
Tác giả: Hoa Đêm
ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN KHÁ DÀI. VIỆC CẢM NHẬN KHI ĐỌC TRUYỆN CỦA MỖI NGƯỜI LÀ HOÀN TOÀN KHÁC NHAU
TÔI CHỈ BIẾT NÓI CÁM ƠN FORUM ĐÃ TẠO CƠ HỘI CHO TÔI CŨNG NHƯ NHỮNG BẠN YÊU VĂN CHƯƠNG ĐƯỢC TRẢI LÒNG MÌNH QUA CÁC TÁC PHẨM
ĐÂY LÀ MỘT NIỀM VUI SƯỚNG VÀ HẠNH PHÚC RẤT LỚN ĐỐI VỚI TÔI
CHÂN THÀNH CÁM ƠN!
Tình yêu là gì?
Đôi khi tôi tự đặt ra câu hỏi này, rồi lại tự mình đi tìm câu trả lời.
Tôi cảm thấy thật sự buồn cười. Tại sao mình phải làm thế? Vì chẳng ai
có thể định nghĩa về nó. Cũng chẳng có nhà văn nào, hay nhà khoa học nào
biết được chính xác khái niệm tình yêu là gì, đặc điểm tình yêu là gì
hay tại sao con người ta lại yêu? Năm nào cũng vậy, thế kỉ nào cũng vậy,
dù người thống trị một quốc gia biến dân tộc mình thành đế chế nào cũng
vậy, không ai hiểu được tình yêu. Nhưng người ta vẫn yêu. Và yêu say
đắm. Thậm chí biết rằng tình yêu ấy không thực, là mù quáng. Họ vẫn yêu.
Tôi cũng chỉ là một người bình thường, thích văn chương và ca tụng
cái đẹp. Tôi càng không phải là người am hiểu lĩnh vực này. Song. Khi
tiếp xúc với cô gái này, bằng trái tim, tôi đã có thể chạm nhẹ vào hai
tiếng "tình yêu”
Đây là câu chuyện có thật. Duy tên của nhân vật và
vài tình tiết được hư cấu. Tôi rất mong. Hương vị trái cấm này có thể
thổi thêm vào lâu đài tình ái của mỗi chúng ta
Mùa hè năm 2005, …
Trở về Việt Nam sau khi kết thúc chương trình đào tạo thạc sĩ quản trị
kinh doanh - thiết kế thời trang ở Paris, thủ đô nước Pháp, nơi đầu tiên
cô gái trẻ đặt chân đến là một tu viện nhỏ ở Đà Lạt. Nó nằm trên đồi,
rất hẻo lánh và dường như không có khách đến thăm thường xuyên, đường
lên vẫn ngoằn ngoèo, khó đi như lúc cô rời khỏi. Cánh cổng bị rỉ sét
nhiều chỗ. Thế nhưng, khi bước vào, mùi hương của bãi cỏ đã làm xao
xuyến tâm hồn ấy. Nó vẫn như mới, vẫn đẫm sương, ướt lạnh dù bây giờ vào
khoảng giữa trưa. Mười năm dài dăng đẵng, không khí nơi đây như đưa
Thiên Di quay về hồi ức tuổi thơ. Trên bãi cỏ này, những đứa trẻ mồ côi
như cô chạy nhảy khắp nơi. Tiếng cười trong trẻo, ngây thơ ấy như một
chuỗi kỉ niệm đẹp. Ngồi đong đưa trên chiếc xích đu trắng, những hình
ảnh bạn bè thân thuộc tưởng chừng mất đi bỗng tràn về ào ạt như thác
nước. Di nhắm nghiền mắt, cố hít thở thật sâu vị ngọt trong của nắng ấm
và vị the the của gió cao nguyên. Mái tóc cô bay bồng bềnh trong gió. Và
làn da trắng kia như tỏa sáng giữa mọi vật. Mãi ngất ngây với sự yên
tĩnh của thiên nhiên, một bàn tay ấm chạm nhẹ vào vai Di. Đôi mắt to,
nâu đen mở ra và lấp lánh. Hiện diện trước mặt cô là một sơ đã lớn tuổi,
da nhăn và tóc bạc nhiều, với ánh nhìn trìu mến, đầy yêu thương
- Sao con lại ngồi đây Thiên Di? Trời đang rất nắng con à!
- Thưa sơ! Xin sơ đừng lo. Nắng cao nguyên tuy rát bỏng chân con nhưng
vẫn trong lành hơn thành phố rất nhiều. Chúa ban cho con người cuộc sống
muôn màu muôn vẻ ắt có lý của Người. Con cảm nhận được điều đó từ thiên
nhiên sơ à! … Thưa sơ! Con thật là bất kính khi hỏi sơ điều này. Sơ tên
gì vậy ạ? Thật lòng, con xa nơi này rất lâu nên kí ức của con cũng
không trọn vẹn. Mong sơ tha lỗi
- Ôi con yêu của ta! Đâu phải ta
sinh ra để được con biết tên. Chúa cũng tạo ra ta như bao sinh linh, tạo
vật khác. Cái tên cũng không còn quan trọng. Bởi ta cũng như con. Đều
là con cái, là đầy tớ của Ngài. Con chẳng cần bận tâm đến một cái tên
nhỏ bé. Thôi chúng ta vào trong, ta muốn nghe con kể về hành trình của
mình. Ngay sau khi ta mời con món súp
- Cảm tạ lòng hiếu khách và
chân tình của sơ. Thật quý cho con. Vì vừa về Việt Nam, con đã đến đây
ngay mà chưa kịp thuê phòng hay ăn uống. Con mong sơ cho con ở đây vài
hôm rồi con tìm nhà sơ nhé!
- Đây là nhà của tất cả mọi người.
Không phải của mình sơ đâu con gái. Ta mong con hãy hiểu, nhà của Chúa
luôn rộng mở cho con chiên của Ngài. Ta mong Chúa chúc lành cho con. Vào
trong nhà thờ nào con của ta
Thiên Di rảo bước theo sơ vào phòng
khách của Nhà thờ. Căn phòng khá rộng, sạch sẽ, không khang trang như
khách sạn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi. Cất xong hành lí trong tủ sắt, cô
lại theo sơ đến phòng ăn tập thể. Từ bên trong, vị sơ già bê ra bàn
chén súp to, đặc sánh và nghi ngút khói. Hương thơm lan tỏa khắp nhà ăn.
Di vừa thưởng thức món ăn quen thuộc đã rất lâu, cô chưa từng được nếm,
vừa kể cho sơ nghe về hành trình cô vượt qua cánh cửa đại học rồi nhận
học bổng và sang Pháp du học. Mỗi câu chuyện tưởng chừng rất nhàm chán
nhưng lại đem đến nhiều điều thú vị cho người nữ tu hiền hậu. Nụ cười
của sơ như xua tan cái giá rét của mùa đông và làm dịu bớt ánh nắng của
mùa hè. Đó là sơ Hiền, người đã thu nhận Thiên Di khi bị họ hàng vứt bỏ.
Cô đội ơn sơ nhiều lắm! Nếu không có nơi đây sẽ không có Thiên Di như
bây giờ. Nhà thờ rất vắng, chỉ có sơ Hiền và vài sơ trẻ đọc kinh trong
nhà nguyện. Di nghĩ rằng mình là vị khách duy nhất ở đây. Cho đến khi
đêm xuống, tiếng động cơ xe hơi rất êm, không phì phà tiếng ồn, rồi
tiếng mở cửa xe rất nhẹ, ngay sau là tiếng chân xột xoạc trên đám cỏ,
đang tiến dần về căn phòng khách. Di chui rúc xuống gầm giường. Cửa
phòng mở ra không chút tiếng động. Một thanh niên, có thể là đàn ông
bước vào. Vì không có phụ nữ nào lại lén lút, và mặc quần tây mang giày
tây. Hắn ngồi phạch trên giường. Kể từ khi cảm nhận thấy sự hiện diện
của con người này, đây là lần đầu tiên tiếng động phát ra rõ nhất. Vừa
hồi hộp, vừa sợ hãi, Thiên Di mò mẫm trong người tìm điện thoại thì chợt
cô phát hiện nó nằm im trên bàn đối diện. "Chưa giây phút nào mình thấy
ghét cái kệ sách, cái bàn, cái ghế đối diện đến như vậy”. Ối! Chuông
điện thoại reng. Cái bài hát Ấn Độ "Crazy Kiya Re” từ chiếc điện thoại
cảm ứng phát ra như phá tan bầu không khí im ắng. "Không hiểu khuya rồi
mà ai lại gọi”. Di cứ miên man trong dòng suy nghĩ về những cảnh tượng
sắp xảy ra như trong phim kinh dị. Hắn đứng dậy và tiến đến âm thanh đó.
Hắn tắt máy. Rồi cô không còn nhìn thấy đôi chân của hắn đâu nữa. "Hay
hắn là quỷ không có chân. Hay hắn biết bay như Dracula”. Nỗi sợ càng sâu
hơn, mồ hôi Di chảy ra ướt hết bộ đồ ngủ phi bóng Paltal màu xanh rêu.
Như đêm kinh hoàng, rồi một bàn tay khẽ nhẹ vào chân cô gái. Ngất! Di
chìm vào một cơn mê ngắn. Khi tỉnh dậy thì cô đã nằm trên giường, chăn
đắp kín cơ thể. Lúc này, dù chưa mở mắt, cô gái trẻ cảm thấy chân rất
trống trải. Những cơn gió nhẹ thổi qua đôi chân ấy. Khiếp lạnh! Rồi một
thân hình rất ấm, nằm ngay trên giường, cạnh cô. Di lại cảm giác rất rõ
chân ai đó đang đặt sát chân mình, da thịt chạm vào nhau. Nhìn sang bên
phải, cô gái trẻ giật mình khi nhìn thấy một gương mặt đang nhìn chằm
chằm, xoáy thẳng vào mình và mỉm cười. Mắt cô tròn xoe. Di vội lật nhẹ
mền lên thì thấy bộ đồ ngủ màu xanh rêu đã biến thành đầm ngủ màu hồng
nhạt. Cô nắm chặt mền run sợ
- Sao cô không la? _Hắn, tay chống đỡ đầu, nằm dài trên giường, nhìn Di hỏi_Cô thật kì lạ, nhưng cũng rất đẹp
- Cứu…
Vừa ngồi dậy, chưa kịp chạy khỏi giường la lớn thì hắn đã nhanh tay kéo cô gái lại, tay hắn bịt kín miệng cô
- Cô mà la là tôi giết cô liền. Tôi cài bom trong nhà thờ rồi. Vù….Chỉ
cần tôi ấn nút là nơi này nổ tung. Giờ tôi không bịt miệng cô. Nhưng nếu
cô phát ra bất kì câu gì là….Bùm…
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Yeu Khong The Roi Xa ~ Yêu ! Không Thể Rời Xa - Tiểu Thuyết, Truyện Dài - Tiểu Thuyết Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/54-5667-1#ixzz3jT9JBByl
Vote Điểm :12345