Bác Chiến cp Lão Công Là Chú Tôi
Tác giả: Han Na
[fíc sinh tử văn] công là người chú nhỏ, được ông bà của thụ nhận nuôi, kể từ khi còn rất nhỏ....
Trở Về
Ngày
hôm nay là một ngày không dễ chịu gì cả khi trong ngày sinh nhật của
một người đang bận rộn với những văn bản hợp đồng, anh ta đang cực kỳ
khó chịu và mệt mỏi khi phải ở lại công ty dù là một chủ tịch,
Ma
dù sao anh cũng không hề mong muốn cái sinh nhật này, không có cũng
không sao, dù gì từ khi ba anh giao lại chức chủ tịch cho anh, anh đã
không còn thời gian để làm những chuyện gì cả,
"Alo, ba có chuyện
gì thế ạ " anh đang bận rộn với một đóng hợp đồng làm ăn nằm trên bàn,
thì đột nhiên lại có điện thoại gọi đến, ngước nhìn điện thoại thì hiển
thị người đến là ba anh,
"A Chiến, con có thể bỏ ra một chút thời
gian về nhà hôm nay được chứ, có một người đang chờ con ở đây nè " đầu
dây bên kia giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói với anh rằng có một người đang
chờ anh, muốn anh nhanh chóng về nhà,
"Là ai vậy ạ, nếu không
quan trọng thì để sau đi, con rất bận "Tiêu Chiến phải vừa đánh máy vừa
nói chuyện, không một chút suy nghĩ đó là ai, còn trả lời với giọng cộc
lốc lạnh lùng,
"Là a Bác, chú con từ Hàn Quốc trở về rồi " nói xong vừa định cúp máy, thì nghe ba Anh nói là a Bác từ nước ngoài đã về,
"Được
rồi, con sẽ sắp xếp thời gian " nghe đến người tên Bác, Anh ngay lập
tức khựng người lại, rồi mới chợt lại Anh tiếp tục bấm máy làm việc,
miệng thì đồng ý về nhà,
A Bác, cậu ấy tên là Vương Nhất Bác, là
một đứa trẻ từ cô nhi viện, được ông bà nội của anh nhận nuôi làm con,
khi ông bà anh đang chăm sóc đến thăm trại cô nhi, ông bà nhìn thấy cậu
ta liền xin về làm con, vì cậu ta rất đáng yêu với bộ dạng nhỏ tuổi,
Lúc
đó thì anh chỉ mới mười tuổi, còn cậu ấy thì được bốn tuổi, nhưng nhìn
rất nghiêm chỉnh không quậy phá như các những đứa trẻ cùng tuổi, vì nhìn
rất là người lớn, nên ông bà anh thích mà xin nhận nuôi,
"Trần
Tử Huân, bảo các nhân viên đang ở lại tăng ca thì hãy cho về hết đi và
hãy bảo Tiểu Mậu chuẩn bị xe, hôm nay tôi về nhà mẹ " ngồi một lúc công
việc cũng đã xong mới phát hiện đã bảy giờ tối, anh lập tức gọi điện bảo
Tử Huân thông báo cho tất cả được về nhà, và còn bảo y đưa mình về nhà
ba mẹ ruột,
"Vâng Chủ Tịch " Đầu dây bên kia khẽ trả lời một tiếng với giọng rất nhỏ nhẹ và tuân theo lời anh vừa giao,
Tiêu
Chiến là một chủ tịch tập đoàn lớn, có được hai người luôn luôn chung
thành đi theo anh, một là trợ lý tên Trần Tử Huân, với gương mặt lạnh
như băng, làm việc rất tỉ mỉ nhanh gọn, kế tiếp là tài xế của anh, tính
cách cũng trầm, nhưng vui vẻ hơn Tử Huân, dù là một tài xế nhưng độ
nhanh nhẹn và làm việc không thua gì Tử Huân, và anh còn thêm một đoàn
nhân viên trong công ty, hai nữ thư ký xinh đẹp,
"Tiểu Mậu, ghé
tiệm bán trái cây " Tiêu Chiến sắp xếp trên bàn làm việc xong xuôi, mới
cầm chiếc Áo khoác nhanh chóng đi xuống công ty chuẩn bị về nhà họ Tiêu,
lúc đi giữa đường Anh bảo Tiểu Mậu ghé mua trái cây và hoa cho phu nhân
Tiêu gia, tức là người mẹ của Anh,
"Vâng Chủ tịch " Tiểu Mậu vừa
lái xe ngay lập tức gật đầu và chạy đến tiệm bán hoa và trái cây, sau
đó đến nơi Tử Huân bước xuống mua một giỏ trái cây loại tốt nhất, và bó
hoa cúc trắng, mà mẹ Anh thích nhất,
Ngồi trên xe anh trầm lặng
suy nghĩ về người chú nhỏ hơn anh đến sáu tuổi này, từ nhỏ cậu ta rất
hay quấn lấy anh, theo anh suốt cả ngày, đến khi lớn ba mẹ anh lo cho
cậu ta ra nước ngoài học, cũng được sáu năm rồi thì phải, không biết sáu
năm qua không liên lạc không biết cậu ta như thế nào nhỉ,
"Chủ
tịch đến nơi rồi ạ " lúc đang suy tâm, thì đột nhiên cảm giác buồn ngủ
ập đến mà thiếp đi, và sau đó nằm mơ thấy một Vương Nhất Bác béo ú tóc
thì lại dài như một con mọt sách vậy, làm anh giật mình mà tỉnh giấc,
cũng là lúc Tử Huân gọi anh dậy vì đã đến nhà rồi,
Anh lập tức bước xuống đi vào nhà, tất nhiên cũng có Tử Huân và Tiểu Mậu đi theo sau anh,
"Ba
mẹ, con về rồi ạ " vừa bước vào nhà Tiêu Chiến đã thấy ba mẹ của anh từ
bên trong phòng khách, anh liền nho nhã chào ông bà, và cả hai đi cùng
anh cũng lịch sự chào lão gia và phu nhân,
"Ba mẹ hai người khỏe
chứ " Tiêu Chiến đứng trước ông bà, cũng mỉm cười ngượng với họ, vì lúc
này anh khá là mệt mỏi với công việc,
"Chiến Chiến, sao con về
trễ thế ta đợi lâu lắm đấy " lúc này anh quay qua bảo cả hai một người
đi đem trái cây vào nhà bếp bảo người giúp việc gọt, còn cầm lấy bó hoa
tặng mẹ mình, thì đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng rất trầm nam
tính, gọi tên anh,
"Chú bên đó vẫn sống tốt chứ, đã lâu không
gặp, chú trưởng thành nhiều rồi nhỉ " bất giác quay đầu lại phía người
gọi anh, thật sự là một thanh niên trẻ vô cùng đẹp trai, da trắng mắt
phượng lại sóng mũi cao, trưởng thành, nhưng có điều là cậu ta nhuộm tóc
vàng và đeo khuyên tai, không giống những gì anh đã mơ thấy,
"Cháu
cũng trưởng thành và đẹp trai đây này, còn làm chủ tịch nữa, rất giỏi
đấy " Nhất Bác háo hức, chân đi nhanh đến gần Tiêu Chiến khoác qua vai
anh vừa nhìn thân thể anh vừa mỉm cười nói, đã vậy còn kiểu thèm muốn sờ
eo của anh,
"Chú quá khen rồi " cảm thấy cánh tay đang chạm vào eo mình, anh nhanh chóng nắm lấy tay cậu lạnh lùng hất ra,
"Chủ
tịch..." Nhất Bác mỉm cười thích thú khi phát hiện anh khá lạnh lùng
với mình, định nói gì đó, thì đột nhiên Tử Huân nói với anh chuyện gì
đó, mà phải nói nhỏ,
"Được, cậu cứ sắp xếp thời gian tôi sẽ gặp
họ " Tiêu Chiến nghe xong những gì Tử Huân nói, liền gật đầu bảo cậu cứ
sắp xếp mọi chuyện,
"A Chiến, con mới về mau đến đây ngồi xuống
đi " lúc này Nhất Bác cảm thấy khó chịu liền xụ mặt xuống không thèm nói
nữa, sau đó ngay lập tức mẹ của Tiêu Chiến bảo anh lại ngồi cùng,
"Con
đến thăm hai người một lúc, sau đó sẽ về nhà, công việc của con rất
nhiều với những hợp đồng và đối tác, nên không ở lâu đâu ạ " Tiêu Chiến
đưa Áo khoác cho Tử Huân cầm, sau đó đi đến ngồi xuống ghế, Nhất Bác
cũng bất giác đi theo cùng mà ngồi đối diện anh,
"Con làm việc ít
thôi, để dành thời gian về nhà ăn cơm với bố mẹ và chú của con nữa chứ "
mẹ Tiêu Chiến gương mặt ôn nhu tay chạm vào tay anh nhẹ nhàng vỗ lên
anh mà mỉm cười nói,
"Con đã là một chủ tịch, nên phải có trách
nhiệm công ty này, nhưng con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian về với bố mẹ "
nghe những lời bà nói, sau đó nhìn phía Nhất Bác, rồi lại nhìn sang bà
tiếp tục nói,
"Mẹ cháu nói đúng đấy, cháu làm việc ít thôi, phải
biết giữ gìn sức khỏe mình chứ " từ nãy đến lúc nãy im lặng, Nhất Bác
cũng lên tiếng vào cùng cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ,
"Chú nói
thì nghe dễ dàng rồi " Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy lập tức nhìn cậu,
lườm một cái nhưng không hề tỏa vẻ khó chịu, nhưng cảm giác không thích
cậu ta, mỗi lần lên tiếng, thật sự cảm giác rất kì, anh còn tỏa vẻ lạnh
lùng với cậu,
"A Chiến, chú con đã đi lâu giờ mới về, con đừng
lạnh lùng với chú như vậy chứ " mẹ Tiêu Chiến mỉm cười, khi cả hai cứ
đấu khẩu nhau, còn bảo anh đừng lạnh lùng với chú của mình,
"Nghe
mẹ vậy " anh lập tức nghe lời mẹ, không tranh cãi với cậu ấy nữa, còn
Nhất Bác thì tâm rất tốt, cậu không hề khó chịu khi bị anh lạnh lùng như
vậy, thật sự còn cảm thấy rất là thú vị,
"Được rồi, cơm nước
chuẩn bị xong rồi, cùng nhau đến ăn đi " ngay lúc này trở nên trầm lắng,
sau đó quản gia trong nhà đi ra báo với bà cơm nước đã nấu xong, bà lập
tức gọi mọi người đi đến phòng ăn để dùng cơm,
Vote Điểm :12345