CHƯƠNG 1
Phan Lợi không thể ngờ tới một ngày nào đó mình sẽ trở lưu manh. Nếu là
một thằng con trai bình thường, chuyện đó có thể không là gì, nhưng
đằng này nó lại là "một thằng con trai không bình thường". Năm nay nó
mười tám tuổi, không nghề ngỗng, không kiến thức, suốt ngày lù lù đi
theo một đám giang hồ, dẫn đầu là Hướng Trần Uy. Xét về điểm "bất
thường" trong đời làm trai của Phan Lợi, điều đầu tiên phải nhắc tới đó
chính là ngoại hình. Dù đã trưởng thành nhưng chiều cao của Phan Lợi chỉ
tương đương nữ sinh trung học, da dẻ nhợt nhạt thiếu sắc tố, người lại
gầy còm như bộ xương di động, vì ốm nên hai bên má tóp teo, nhưng bù lại
nó có đôi mắt rất sáng, rất ngây ngô như loài động vật vô cảm trước thế
giới đầy rẫy nguy hiểm quanh mình. Chắc cũng vì lí do đó mà nó mới được
toàn thây mà đi theo tên bạo chúa Hướng Trần Uy trong suốt ba năm liền.
Điểm thứ hai xét đến chính là tính cách, phải nói rằng tính cách của nó
bao gọn trong hai chữ "nhu nhược", đôi lúc hay ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ
tâm thần không bình thường. Có người hỏi vì sao nó lại được đám giang
hồ có tiếng bọn Trần Uy cho đi theo, câu trả lời đơn giản nhất... xin
hãy đi hỏi Hướng Trần Uy. Đương nhiên chẳng ai có đủ gan để đối mặt hỏi
những chuyện vớ vẩn đó với con cọp đáng sợ kia. Ban đầu, Phan Lợi chẳng
hề biết Hướng Trần Uy là ai, nó chỉ biết người cứu nó từ tay bọn du côn
kia là một hiệp sĩ, một anh hùng - người đầu tiên cho nó cảm giác được
che chắn, được bảo vệ là hắn. Từ đó nó tôn sùng hắn như một vị thần
thánh, thiếu điều đặt hắn ngang hàng với tổ tiên mà thờ phụng. Còn hắn,
đơn giản là nhận nuôi một con chó tội nghiệp, nhưng hắn cũng dần nhận ra
giữa "chó tội nghiệp" và "chó thường" có khác nhau ở điểm nào. Hôm
nay là lần đầu tiên Phan Lợi bắt nạt một thằng nhóc mười mấy tuổi, bắt
người kia phải nộp một loại thuế rất chi là vớ vẩn "thuế đi đường". Ở
đằng sau nó, Hướng Trần Uy vẫn một mực theo dõi nhất cử nhất động. Không
biết đây là lần thứ mấy nó tập tành cái kiểu bắt nạt người đi đường thế
này, đương nhiên mấy lần trước đều hoài công, thất bại nối tiếp thất
bại. Người thường nhìn vào sẽ thấy chuyện chỉ vào mặt một tên nhóc đi
đường héc lên "đưa tiền đây!" rồi thục cho nó một cú vào bụng, ung dung
đếm tiền bỏ đi là hết sức dễ làm, nhưng đối với tên đại nhu nhược Phan
Lợi lại là chuyện kinh thiên động địa. Cuối cùng nó lại thất bại, nó
không thể đánh người kia, nó nép người vào tường để mặc tên nhóc luồn
qua đám người, qua chỗ Hướng Trần Uy rồi vọt mất trong tầm mắt. Trong
mắt Hướng Trần Uy bấy giờ là hai cục lửa lớn, Phan Lợi biết hắn tức giận
thật, đã bao nhiêu lần Trần Uy cho nó cơ hội để làm việc hết sức tầm
thường này nhưng nó vẫn làm cho hắn thất vọng. Khác với những lần trước,
lần này nó không còn mặt mũi nào xin tha nữa, nó đứng im nhìn viên gạch
từ xa lao thẳng vào đầu mình. "Bang" một tiếng, quả nhiên máu chảy
xuống trán, thấm ướt mái tóc ngố lửng trán của nó. Nó thấy đau, loạng
choạng va vào vách tường rồi im bặt trong giây phút kế tiếp. ** - Má, nó đúng là thằng khốn vô dụng. Anh Uy, cần gì nuôi loại chó này? Vừa tốn thời gian lại vướng chân vướng tay!
Phan Lợi mơ màng nghe thấy tiếng rít gào của thằng Hận. Tiếp theo đó là
một giọng nữ mà nó đoán biết là của Thụy Nhu - chủ quán bar BigBoom mà
băng Trần Uy đang chịu trách nhiệm bảo kê. - Nhìn thằng này chẳng
có nét nào giống người cả, ngoài cái mái ngố lửng trán của nó thì chị
mày cũng chẳng ưng ý điểm nào...À còn đôi mắt nó nữa chứ! Chậc! Một
lúc sau, Phan Lợi cũng đã lấy lại ý thức nhưng nó vẫn chưa muốn để
người ta biết mình đã tỉnh, một là nó không muốn đối mặt với sự thất
vọng của Hướng Trần Uy, hai là nó cũng muốn biết thái độ của Hướng Trần
Uy. Liệu hắn có vì chuyện này mà vứt bỏ nó? Không cho nó đi theo nữa?
Không gian im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hít hà thuốc và mùi nicotin
đậm đặc pha lẫn trong cái hơi mát lạnh của phòng kín ập vào mũi nó.
Giọng Trần Uy phát lên, rất trầm nhưng cũng rất hay tai. - Mặc tao, chó tao nuôi, tao tự biết huấn luyện ra sao!
- Anh...Anh làm ơn thả nó về với tự nhiên đi, con chó này thuộc loại
hoang dã rồi không thuần hóa được đâu! - Là giọng của thằng Phi béo. - Đúng rồi anh Uy, cho nó đi theo chỉ tốn công sau này dọn xác nó mà thôi!
Phan Lợi chưa kịp nhận ra người vừa nói là ai thì đã nghe thấy tiếng
bạt tay chát chúa, sau đó là cú giáng xuống đất như trời sập. Nó đã
điếng hồn, tay chân run run như cầy sấy nhưng cũng không dám mở mắt
nhìn. - Tụi mày bắt đầu nhiều chuyện hơn trước rồi đó! Lo chuyện của mình đi. Còn bây giờ thì cút hết cho tao!
Giọng của Hướng Trần Uy đặc biệt lớn hơn bình thường, khiến cả phòng
như chìm nghỉm trong không khí đậm mùi sát khí. Biết rõ hắn không phải
đang " nổi giận giỡn chơi" nên cả bọn liền tan tác như ong vỡ tổ. Trong
phòng lúc này chỉ còn hai người, Phan Lợi vẫn chưa hết run rẩy, nó thực
không hy vọng Trần Uy vì nổi nóng mà đập chết nó ngay tại đây. Vừa muốn
chạy, lại không thể chạy được, nó chỉ biết căng cả tỉ sợi dây thần kinh
ra chờ đợi tác động ập tới. Quả nhiên vài giây sau có một bàn tay chạm
vào đầu nó, theo phản xạ Phan Lợi co người ôm lấy đầu. - Làm gì sợ
dữ vậy, trước tới giờ anh có đánh chú mày bao giờ chưa? - Giọng nói của
Trần Uy quả thực khác xa một trời một vực so với lúc nãy. Nhưng điều đó
vẫn không đủ để Phan Lợi thu thập lại được ba hồn bảy vía, nó cứ co quắp
trên sàn nhà như con tôm luộc. - Hôm... hôm...nay anh đã đánh em rồi còn gì... Trần Uy cười khổ, nhìn con người mỏng manh như tờ giấy trước mặt thì đột nhiên ánh mắt của hắn lộ rõ một tia khác lạ.
- Nếu anh đánh thật thì chú mày đã toi rồi... Đi theo anh suốt ba năm
mà ngay cả việc cướp tiền của một thằng học sinh trung học cũng làm
không xong thì mày kêu anh phải nhìn mày sao đây? Đột nhiên Phan
Lợi ngẩn mặt lên, Trần Uy thấy rõ trong đôi mắt kia chứa đầy ngậng nước,
hắn dường như hiểu được nỗi bất an từ câu nói của hắn mang tới cho con
người nhu nhược trước mặt. - Anh có nói bỏ mặc chú khi nào đâu, đàn ông mà lại dễ khóc vậy à?
Phan Lợi bất chấp sợ hãi ngồi dậy đối mắt với con người trước mặt. Lần
đầu tiên trong ba năm qua nó được nhìn hắn kĩ như thế này, không phải
nhìn lén mà là đường đường chính chính. Nó chợt nhận ra, sự tôn sùng của
mình dành do Hướng Trần Uy lại tăng thêm một cấp độ, bởi vì... Hắn quá
đẹp trai. Ngoại hình Trần Uy đã hùng dũng như một con hổ, gương mặt hắn
lại đẹp đến mức khiến người đối diện phải ngẩn ngơ. Hắn luôn trung thành
với mái tóc ngắn củn, tua tủa như đinh gai, hai pat dài kéo tới gần tận
cằm càng tôn lên nét nam tính, mạnh mẽ tới khó cưỡng lại. Trần Uy cũng
là lần đầu tiên được nhìn thẳng vào con người trước mặt, ập vào mắt hắn
hiện tại chính là một chữ "gầy". Hắn chưa từng thấy ai gầy tới nỗi lộ
hết hai xương gò mà thế này, đôi mắt Phan Lợi tròn nhưng vì gầy nên càng
lún sâu trong hai hốc, làn da của nó xanh mét nhợt nhạt như không có
sợi chỉ máu nào, chỉ sợ vào ban đêm nhìn thấy Phan Lợi thì một người vốn
không tin vào chuyện thần thánh ma quỷ như Hướng Trần Uy cũng phải thụt
lùi lại vài bước. Đột nhiên tầm mắt của hắn di chuyển lên vùng trán bị
quấn băng của Phan Lợi, tự nhiên hắn lại đặt mình vào tình huống của nó,
muốn biết nó đau như thế nào. Với hắn đây chỉ là một vết thương tầm
thường, nhưng đối với con người mỏng manh này thì là chuyện hoàn toàn
khác.