Hứa Tắc xuất thân bần hàn, là con rể nhà người, lại còn là kiểu ở rể.
Thể trạng vừa gầy vừa thấp, sức lực cũng chỉ hơn nam nhược lão ấu, người người thầm khinh.
Người ta nói con rể cũng xem như là nửa thân sinh, nhưng Hứa Tắc thật sự là "con rể" sao???
Xuất thân nghèo khó? Ở rể? Suốt đời chỉ làm được tiểu quan, không có ngày xuất đầu????
Không sai! Nàng chính là Hứa Tắc.
Ngày
còn chưa buông mà một tòa nhà lớn ở Sùng Nghĩa phường* đã sớm lên đèn,
từng cái đèn lồng như đang kiểng chân ngóng trông kẻ lãng tử từ nơi xa
quay về.
*Sùng Nghĩa Phường: Một phường thuộc huyện Vạn Niên phủ Kinh Triệu đời Đường, gần đó có phường Giải Tuyên Dương huyện Vạn Niên.
Ở
một nơi khác, Hứa Tắc vẫn còn đang bận bịu trong phòng công vụ của Bỉ
bộ*, chàng đang kiểm tra và thống kê lại sổ sách một quý của công đường
Bắc nha môn.
* Bỉ bộ: Cơ quan thuộc cơ cấu dưới Hình bộ, phụ trách kiểm tra đối chiếu sổ sách trên toàn quốc, là bộ máy kiểm tra tối cao.
Đèn
đuốc trong phòng sáng trưng, tiếng bàn tính vang lên lách cách. Một
chiếc thẻ tre rơi xuống đất, Hứa Tắc khom lưng muốn nhặt, đúng lúc này
Lữ chủ bộ ngồi khoanh chân trong góc phòng bỗng khạc ra một miếng đờm,
ông ta lén chùi ra giấy rồi nhanh chóng vò nó lại nhét xuống tấm đệm lót
dưới mông, cất giọng vịt đực: "Từ Gia (tên chữ của Hứa Tắc) này, nghe
nói hôm nay đứa con bảo bối nhà Vương tướng công về đấy, cậu không về đi
à? Dù sao cũng là anh vợ cậu mà!"
Chương 1: Bữa tiệc gia đình*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày
còn chưa buông mà một tòa nhà lớn ở Sùng Nghĩa phường* đã sớm lên đèn,
từng cái đèn lồng như đang kiểng chân ngóng trông kẻ lãng tử từ nơi xa
quay về.
*
Sùng Nghĩa Phường: Một phường thuộc huyện Vạn Niên phủ Kinh Triệu đời Đường, gần đó có phường Giải Tuyên Dương huyện Vạn Niên.Ở
một nơi khác, Hứa Tắc vẫn còn đang bận bịu trong phòng công vụ của Bỉ
bộ*, chàng đang kiểm tra và thống kê lại sổ sách một quý của công đường
Bắc nha môn.
* Bỉ bộ: Cơ quan thuộc cơ cấu dưới Hình bộ, phụ trách kiểm tra đối chiếu sổ sách trên toàn quốc, là bộ máy kiểm tra tối cao.
Đèn
đuốc trong phòng sáng trưng, tiếng bàn tính vang lên lách cách. Một
chiếc thẻ tre rơi xuống đất, Hứa Tắc khom lưng muốn nhặt, đúng lúc này
Lữ chủ bộ ngồi khoanh chân trong góc phòng bỗng khạc ra một miếng đờm,
ông ta lén chùi ra giấy rồi nhanh chóng vò nó lại nhét xuống tấm đệm lót
dưới mông, cất giọng vịt đực: "Từ Gia (tên chữ của Hứa Tắc) này, nghe
nói hôm nay đứa con bảo bối nhà Vương tướng công về đấy, cậu không về đi
à? Dù sao cũng là anh vợ cậu mà!"
Hứa Tắc nghe vậy bèn vỗ vào
đầu một cái, chàng sắp xếp sổ sách đâu ra đấy, cất vào trong ngăn kéo
rồi mới cầm tráp đựng sách vội vàng ra về.
Gió lạnh từ đâu đột
ngột kéo tới, Lữ chủ bộ nhìn theo bóng Hứa Tắc biến mất ở bậc cửa, bèn
tức khắc đứng phắt dậy chạy thẳng tới ngăn kéo tủ của chàng, trông bộ
dạng ông ta giống hệt một kẻ ăn cắp chuyên nghiệp.
Lữ chủ bộ dọn
sạch chỗ mứt táo trong ngăn kéo, sau khi nhét đầy bụng mới thỏa mãn,
không khỏi tấm tắc khen: "Cái tên Từ Gia con rể nhà họ Vương này mặc dù
lắm lúc khiến người ta tức chết, may nhờ cưới được một vị phu nhân khéo
tay hiền đức. Ngon quá, ngon quá!"
Lúc này chàng rể họ Hứa người
vừa bị trộm mất đồ ăn đang cưỡi một con lừa nhỏ vội vàng chạy về nhà,
không ngờ đã không kịp giờ đóng cổng thành. Hứa Tắc nhìn bức tường thành
cao chót vót chắn trước mặt, chàng thở dài, Vốn còn định ghìm cương trở
đầu đi đường khác, nào ngờ có một con ngựa lộc cộc tiến đến trước mặt
chàng..
Con ngựa này phi nhanh tới cổng thành, tiếng ngựa hí vang làm đám lính canh cổng thành ở góc đông bắc nhặng xị lên.
Lính
canh bỗng vọt tới trước đầu ngựa, nhận lấy ngư phù mà người nọ đưa ra,
quay đầu về phía ánh sáng lờ mờ, khi nhìn rõ là chữ của cấp trên mới vội
xoay người gập lưng: "Đô úy đã vất vả rồi! Tiểu nhân cho mở cổng ngay
ạ!"
Ngư phù
Hứa Tắc yên lặng không lên tiếng đứng tránh sang một bên, tầm mắt chuyển từ người nọ đến chỗ cổng thành.
Tiếng
cánh cổng đang đóng kín cót két mở ra, người nọ lên tiếng thúc ngựa,
lúc người ngựa sắp lướt qua cổng thành, một người một lừa của Hứa Tắc,
đột ngột lách qua kẽ hở bên cạnh, lướt qua người đó chạy vào trong
thành.
"Ê ê! Cái tên cưỡi lừa kia mau đứng lại!" Lính canh cổng
hét lên đe dọa: "Nếu không đứng lại ta sẽ báo lên Võ hầu* bắt ngươi! Mau
đứng lại ngay!"
*Là người tuần tra bảo vệ trị an ban đêm sau khi đóng cổng thành, trạm nghỉ đặt ở góc đông bắc cổng thành.
Con lừa nhỏ của Hứa Tắc làm bộ mắt điếc tai ngơ, nó lao đi càng ngày càng nhanh.
Lúc
nó đang vui vẻ bỏ chạy, con ngựa phía sau cũng đã xông qua cổng băng
lên trước mặt nó và chủ nhân của nó, chẳng mấy chốc con ngựa kia đã bắt
kịp.
Hứa Tắc nghe thấy tiếng ngựa hí vang, con lừa của chàng cũng ré lên không chịu kém cạnh.
Một
người một ngựa chắn ngang trên đường, con lừa phua phì phì tỏ vẻ bất
mãn, Hứa Tắc quấn thêm một vòng dây cương trên tay, chàng vừa ngước lên
liền nghe thấy người đối diện ra lệnh: "Bước xuống."
Hứa Tắc liếc nhìn tấm thẻ bài hình con cá của hắn ta, ngoan ngoãn trèo xuống.
Lính
canh hớt hải chạy tới, hắn thở hồng hộc nhìn Hứa Tắc: "Ngài chạy làm
gì, làm trái quy định, ban đêm xông qua cổng thành có biết mắc tội gì
không!"
Hứa Tắc buông dây cương, uể oải nói: "Ồ, chẳng phải quy cũ cũng có thể thay đổi sao?"
"Làm gì có! Thay đổi ở chỗ nào?"
"Vừa
rồi vì ta thấy ngươi phá lệ mở cửa cho vị Đô úy này, bèn nghĩ bây giờ
là cuối năm hẳn là do Nam nha thấy mọi người ai nấy phải làm việc tới
tận khuya cho nên đã sửa lại quy định, chẳng lẽ.. không phải?"
"Không, không phải.."
Hứa
Tắc nói không sai, chiếu theo quy định nghiêm ngặt, thì cho dù là Đô úy
quan hàm tứ phẩm cũng không có đặc quyền bắt lính canh mở cổng. Lý lẽ
của chàng rất gãy gọn đơn giản, Sao hắn ta có thể còn ta thì không? Mọi
người đều phục vụ cho triều đình nên mới về trễ như vậy mà.