»  
»  
07:14, 28/05/2017

✿ Người Đăng: kenhtruyen

1.111 Lượt Xem 16 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Giờ Tăng Ca Phần 1

Giờ tăng ca
Thể loại: lãng mạn, yêu ghét, công sở.

Nội dung: Tôi và Ryan biết nhau từ lớp mười nhưng chưa từng là bạn. Ryan là một siêu sao bóng rổ ở trường trung học, tôi lúc ấy thì là siêu sao của đội bóng đá, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau nhưng lại âm thầm ghét nhau vì hai đội bóng luôn tranh giành vị trí ưu tiên trong trường suốt ba năm trời. Hai mươi năm kể từ lần gặp đầu tiên, chúng tôi gặp lại và Ryan đã trở thành sếp của tôi. Kể ra tôi với cậu ta cũng có duyên.

*

7 giờ 30 phút tối, tòa nhà Montgomery.

 

Tôi là Carter Jeeps. Siêu sao bóng đá trường trung học của hai mươi năm trước. Hiện đang làm nhân viên của một công ty kinh doanh nội ngoại thất.

Hôm nay là Thứ Sáu và tôi quyết định ở lại làm tăng ca. Tôi trở lại với bàn làm việc sau khi ra ngoài dùng cà phê cho tỉnh táo và phát hiện đèn trong văn phòng Giám đốc của mình vẫn còn sáng. Không biết là cậu ta ra về quên tắt đèn hay vẫn còn ở bên trong. Câu hỏi của tôi được giải đáp khi có bóng người di chuyển bên trong phòng. Dù Ryan vẫn thường hay ở lại làm việc nhưng vào tối thứ Sáu? Chưa bao giờ.

Nhắc đến Ryan, tôi nghĩ ngay đến một tên Giám đốc khó nhằn chuyên chỉ trích lỗi lầm của nhân viên. Cậu ta là kẻ có tài, nhưng lại quá cầu toàn, điều đó khiến không ít cấp dưới và cả cấp trên cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải cam chịu. Tôi luôn thích ngắm nhìn cặp mông bé nhỏ nhưng vô cùng săn chắc của Ryan mỗi khi cậu ta cử động, điều đó phần nào bù đắp cho những bất mãn của tôi đối với cậu ta. Thật đáng tiếc khi đó lại là thứ thuộc về một kẻ khó ưa như Ryan.

Tôi bắt đầu trở lại làm báo cáo cuối tháng và chỉ còn ba ngày nữa là nộp. Trong đầu lại đột nhiên hiện ra hình ảnh của Ryan trần trụi đứng trong văn phòng của cậu và mời gọi tôi. Lạy Chúa, cứ ở một mình là tôi lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ. Nhiều khi tôi thấy bản thân thật biến thái, nhưng biết làm sao được. Bố mẹ sinh ra tôi như thế rồi. Tôi vẫn chưa đánh được một t\rang word thì đột nhiện nghe thấy tiếng động mạnh phát ra từ trong phòng Giám đốc. Khi

ngước lên nhìn, tôi chẳng thể thấy được gì, vì văn phòng được bao quanh bởi loại kính đục không thể nhìn xuyên. Tôi cũng chẳng thấy được bóng của Ryan nữa. Thấy thế nên tôi quyết định đến gõ cửa văn phòng xem sao.

"Mời vào.” Giọng Ryan cất lên từ bên trong. Chẳng có gì khác lạ lắm. Tôi tự nhiên mở cửa khi đã được sự cho phép.

"Có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy tiếng động lạ.” Tôi hỏi, sau khi nhìn thấy Ryan đang lui cui quỳ trên sàn để thu dọn đống hồ sơ hỗn độn nằm khắp nơi.

"Không có gì cả. Tôi chỉ vô ý làm rơi thùng hồ sơ thôi.” Ryan lên tiếng và lần này cậu ta đã chịu ngẩng đầu lên nhìn, vừa nhận ra người hỏi là tôi, cậu ta trông có vẻ ngạc nhiên.

"Để tôi giúp.” Tôi chủ động lên tiếng giúp đỡ, Ryan chẳng có vẻ gì là bất mãn về lời đề nghị.

Khi đã cúi xuống để thu dọn mớ hỗ lốn cùng Ryan, tôi thừa nhận mình đã lén lút nhìn cậu ta. Ryan luôn trông có nét gì đó vừa chững chạc vừa trẻ con. Da mặt cậu ta vẫn còn rất căng mịn, đôi mắt to màu lục của cậu ta chính là điểm quan trọng nhất khiến cậu trông trẻ đến khác thường. Tôi không hề ghen tỵ với Ryan đâu, vì một người đàn ông ba mươi sáu tuổi lẽ ra phải trông thật chững chạc và nam tính như tôi, chứ không nên trông giống một anh chàng loi choi như cậu ta. Nhìn vào có thể người ta sẽ nghĩ Ryan chưa đến ba mươi.

"Cảm ơn.” Câu nói của Ryan khiến tôi trở lại thực tại ngay lập tức khi đang xem xét gương mặt cậu ta. Tôi cũng không nhận ra là mình đã giúp bỏ thứ gì vào thùng mà bây giờ hồ sơ đã chất đầy trong đó.

"Tôi trở lại làm việc đây.” Tôi nói sau khi cả hai đã đứng dậy. Ryan chỉ gật nhẹ.

"Mà này. Anh là Carter Jeeps đúng chứ? Tôi nhớ chúng ta từng học cùng nhau hồi trung học.” Ryan đột nhiên gọi hỏi. Điều đó khiến tôi quay lại không chần chừ.

Sau khi nhìn biểu cảm đầy mong đợi của Ryan, tôi mới nhớ lại hồi ức và trả lời.

"Tôi là Carter Jeeps. Đúng là chúng ta từng học chung một trường trung học, cho đến khi cậu chuyển đi vào giữa năm cuối cấp.”

"Vậy là tôi đã nhớ không lầm. Tôi rất có ấn tượng về một anh chàng to con vô cùng giỏi bóng đá được mọi người gọi là Jeeps. Chỉ không chắc đó là anh.”

"Dù đó có đúng là tôi thì cũng có liên quan gì đến cậu đâu chứ?” Tôi cười cợt, thực ra trong lòng thì khá là tự hào vì một kẻ như Ryan mà vẫn còn nhớ đến tôi. Bất chợt tôi nghĩ rằng lời mình vừa nói có vẻ không được tử tế lắm, nghe như tôi là một kẻ tự mãn và chẳng muốn liên can gì đến Ryan.

"Tôi chỉ tò mò thôi.” Ryan cười trừ và đơn giản kết thúc cuộc đối thoại giữa chúng tôi như thế.

Chết tiệt. Tôi đã làm hỏng chuyện rồi.

 



 

9 giờ 15 phút sáng, tòa nhà Montgomery.

 

Ngày thứ sáu tuần rồi đúng là một cơn ác mộng. Tôi đã không thể hoàn thành nổi năm trang của bài báo cáo trong ngày hôm đó nên phải tiếp tục viết thêm bốn mươi hai trang vào cả ngày Thứ Bảy và Chủ Nhật. Cuối tuần coi như đi tong. Nguyên nhân của vấn đề này là do cái tên Ryan chết tiệt. Cậu ta đã nhắc đến chuyện thời trung học của chúng tôi, làm tôi điêu đứng trả lời bằng một câu nói ngốc nghếch, điều đó khiến tôi phân tâm suốt mấy ngày trời, lo lắng không biết cậu sẽ nghĩ gì về tôi sau câu nói bất cần, tự mãn đó. Tôi vốn không phải kẻ như thế, chỉ là Ryan quá khó ưa và tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ nhớ đến tên tôi từ thời trung học. Hiện giờ là sáng Thứ Hai, ngày tôi phải nộp bản báo cáo cho Giám đốc, có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với cậu ta trong văn phòng, cái nơi đã khiến tôi cảm thấy bẽ mặt mấy ngày nay.

Tôi đã đứng trước cửa văn phòng Ryan nhưng vẫn chưa đủ can đảm để gõ cửa. Helena đã gõ thay tôi.

"Đứng đực ở đó làm gì? Vào trong đi. Anh sợ hay là thích Giám đốc của chúng ta hả?” Cô nàng tóc vàng ánh cười đùa rồi rời đi ngay sau khi nghe lời mời phát ra từ bên trong. Helena luôn là một đồng nghiệp tốt, nhưng hiện giờ tôi thấy cô nàng thật khó ưa khi xen vào chuyện của tôi như thế này.

"Tôi đến nộp báo cáo kinh doanh tháng 6 này.” Tôi nói với giọng bình thường nhất có thể khi mở cửa bước vào và nhìn thấy tên Giám đốc tóc nâu nhạt đang bấm gì đó trên máy tính.

"Anh để đó đi.” Cậu ta nói mà không thèm nhìn lên xem kẻ nói chuyện với mình là ai. Có cần phải sang chảnh đến vậy không, Ryan Trailers?

Tôi rời khỏi văn phòng tên Giám đốc hắc ám mà không thèm chào hỏi cậu thêm câu nào. Cậu ta không đáng để tôi tốn nước bọt chào hỏi. Khi thấy tôi cau mày trở về bàn làm việc, Helena tò mò chồm đến hỏi thăm.

"Sao thế? Sao ra nhanh vậy? Bị Giám đốc đuổi cổ à?”

Tôi lườm cô nàng trước khi trả lời.

"Ồ, chàng Giám đốc điển trai của cô không thèm nhìn xem ai vào văn phòng của cậu ta. Tuyệt thật. Khiến tôi thấy bị tổn thương và xem thường.”

"Coi kìa Jeeps, Giám đốc chuyển đến đây đã hai tháng rồi mà anh vẫn chưa quen với thái độ của anh ta sao? Lần trước nộp báo cáo anh có bị đối xử như thế không?”

"Lần đó tôi có việc ra ngoài cả buổi sáng nên đã nhờ Jackson nộp dùm. Cậu ta chẳng nói gì về thái độ của tên Giám đốc chết tiệt đó hết.”

"Tuy có hơi khó tính nhưng Giám đốc Trailers rất tuyệt đấy. Anh ta đã đưa tôi về nhà hai tuần trước khi xe tôi bị hỏng. Thậm chí, anh ta còn gọi người đến sửa xe cho tôi và trả luôn tiền sửa chửa.”

"Có lẽ vì cô là phụ nữ, lại còn xinh đẹp thế này, làm sao anh ta lại từ chối giúp đỡ chứ?” Tôi nói đúng mà.

"Ôi kìa, anh bạn. Vậy là anh vẫn chưa biết gì sao? Giám đốc Trailers cũng giống anh thôi. Anh ta không thích phụ nữ đẹp, hay bất kỳ kiểu phụ nữ nào cả.” Helena nhìn tôi bằng gương mặt điệu đà tạo kiểu, hai mày nhướn cao và đôi môi vẽ lên một nụ cười bí hiểm. Rốt cuộc thì cô ta đang nói cái quái… gì.

"Anh ta đồng tính à?” Tôi phán đoán, không tin nổi vào tai mình nữa. Tôi có nên đi đến phòng khám kiểm tra thính giác không?

"Ừ. Chuyện này được đồn ầm lên suốt tuần vừa rồi. Joanna nhìn thấy Giám đốc được một anh chàng rất đẹp trai, đẹp như người mẫu ý, chở đến tận trước cổng công ty. Anh chàng kia còn trao cho Giám đốc một cái hôn ngay môi nữa kìa. Trông họ chẳng có gì là giấu giếm. Đáng yêu vô cùng!” Ừ, tôi biết là cô thích những anh chàng đẹp trai, Helena, nhưng nói rằng hai người đàn ông hôn nhau là đáng yêu thì thật kỳ lạ.

Có một chuyện tôi khá tò mò.

"Anh chàng kia trông thế nào?” Tôi dò xét biểu hiện và chờ đợi câu trả lời của cô nàng tóc vàng, nhưng cô ta có vẻ lạc lối, "Ý tôi là, kiểu như… trên hay dưới ấy?” Ôi trời, xấu hổ quá đi.

"Dĩ nhiên là dưới rồi. Thuộc kiểu người sạch sẽ, không để râu, da trắng, cơ bắp thanh mảnh. Trông có vẻ trẻ hơn Giám đốc vài tuổi, khoảng hai mươi ba, hai mươi tư thôi.”

Ồ, thì ra Ryan Trailers là một tên đồng tính thích chủ động trong chuyện quan hệ, và thích chơi những thằng nhóc.

"Anh không thấy là Giám đốc của chúng ta trông rất mạnh mẽ và nam tính sao? Hàm râu quai nón tỉa gọn gàng và chỗ cơ bắp trên người anh ta thật sự là rất quyến rũ. Và nhìn chiều cao đó xem? Không thể nào dưới mét tám lăm, tôi thề đấy!” Helena đắm chìm vào trí tưởng tượng của cô ta trong khi tôi thì đang ngồi ngẩn người cạnh cô ta và tự hỏi: Làm thế quái nào mà một kẻ cao gần hai mét và sở hữu một trăm kí cơ bắp như tôi lại không được cô nàng mê trai này chú ý tới? Chẳng phải cô ta thích đàn ông nam tính và mạnh mẽ sao? À, tôi quên mất, phải thêm yếu tố đẹp trai nữa, tôi không thừa nhận mình là một gã đẹp trai không tì vết, chỉ toàn gân guốc thôi.

"Trường hợp cô không biết, Giám đốc của chúng ta đã ba mươi sáu tuổi rồi đấy. Hẹn hò với một tên nhóc hai mươi ba tuổi thật đúng là thiếu chuẩn mực.”

Helena tròn mắt nhìn tôi.

"Anh đùa à?” Cuối cùng cô nàng cũng thốt lên.

"Không đùa đâu, chúng tôi học cùng một trường trung học ở Pensylvania đấy.”

"Hai người cùng trường á? Trông Giám đốc như chưa tới ba mươi. Còn anh thì…” Được rồi, tốt nhất là nên dừng lại đi Helena. Tôi biết là cô muốn nói gì.

"Ngoại thất thì đẹp đẽ nhưng nội thất thì anh ta cũng như tôi thôi, ba mươi sáu năm tuổi rồi! Và tôi trông không già, chỉ là tên đó trông quá trẻ so với tuổi ba mươi sáu của hắn thôi! Cô nàng tóc vàng hoe à.”

Suốt hôm Thứ Hai tôi được Helena hỏi thăm vô số chuyện trên trời dưới đất về Ryan Trailers. Cô ta không nghe rõ là tôi không hề làm bạn với cậu ta hồi đó sao? Chúng tôi chỉ học cùng nhau vài lớp mà thậm chí còn không nhớ rõ tên tuổi và mặt mũi của nhau… thì đồng ý là tôi nhớ cậu ta nhưng cậu ta có nhớ gì đến tôi đâu, ý tôi là sau hai tháng làm việc cùng nhau cậu ta còn không chắc tôi là Carter Jeeps ngày nào, còn tôi thì lại nhận ra cậu ta ngay cái ngày đầu tiên chuyển tới làm sếp tôi. Sao tôi lại đi nhớ đến cậu ta chứ? Thật kỳ lạ! Thật không công bằng!

 



 

8 giờ 40 phút tối, tòa nhà Montgomery.

 

Chỉ hơn một tuần sau khi nộp báo cáo. Tôi vẫn phải tiếp tục làm tăng ca do sắp tới sẽ có thêm một dự án. Tôi vô tình bắt gặp Ryan lúc ra cầu thang bộ hút thuốc. Cậu ta đang nghe điện thoại ngoài lối cầu thang đi bộ ở tầng mười bảy trong khi khu vực làm việc của chúng tôi là ở tầng mười tám. Đó là nơi tôi thường đến để hút thuốc giải tỏa căng thẳng. Tôi chưa từng thấy cậu ta ra đây bao giờ. Vì tò mò nên tôi đã im lặng đứng ở tầng mười tám quan sát và nghe lõm những gì cậu ta nói. Tôi không nghe lõm để bêu xấu Ryan, chỉ là có chút tò mò. Không, thật ra thì nếu nghe được thông tin gì quý báu có thể tôi sẽ kể cho Helena hoặc Jackson nghe.

"Không, con khỏe, dì Maryan à.”

"Mẹ? Bà ấy còn chẳng nhìn mặt con hay nghe một cú điện thoại nào suốt mười bảy năm qua từ cái ngày con quyết định nói cho bà ấy việc con thích đàn ông, huống gì là thông báo với con chuyện con bé Annie kết hôn chứ. Con như đứa chết rồi vậy.”

Chết tiệt. Tôi có nên vào trong không? Nghe lõm những chuyện như thế này thật chẳng hay ho gì.

"Con không… con không nghĩ là con sẽ đến dự tiệc cưới đâu, Maryan. Annie cũng chẳng thông báo gì với con. Nó cũng như mẹ, không muốn nhắc đến con nữa.”

"Vâng. Chỉ là… có quá nhiều chuyện xảy ra gần đây. Công việc thì cứ dồn dập suốt mấy tuần nay, họ giao cho con đề án liên tục, một ngày con chỉ ngủ được 3, 4 tiếng. Con là người mới nên cũng chẳng có bạn bè ở đây. Justin lại chủ động chia tay con tháng trước. Thật không thể tin được là sau 7 năm chung sống cậu ấy lại dễ dàng bỏ rơi con như vậy…”

"Vâng, giờ con chỉ quen cho vui thôi. Có một cậu nhóc làm việc cho một hãng thời trang, cậu ta đáng yêu lắm. Giống như Justin vậy…”

"Có lẽ vậy. Con vẫn chưa thể quên Justin, Maryan. Khó lắm.”

"Vâng, con sẽ cố giành thời gian nghỉ ngơi… Hai hôm nữa con sẽ tới thăm dì và Chris. Tạm biệt, Maryan.”

Ôi chết tiệt.

Tôi chưa kịp vào trong thì Ryan Trailers đã ngẩng đầu lên để trở lại tầng mười tám, cậu ta chạm mắt với tôi suốt mấy giây, tôi là người chủ động quay đi để không bị bẽ mặt vì tội nghe lén. Tôi nhanh chóng vào trong, bỏ luôn bao thuốc vào túi quần. Tiếng bước chân của Ryan đang dần đến gần hơn. Khốn thật, cậu ta sẽ nghĩ tôi là một tên nghe lén bỉ ổi.

Tôi không trở lại bàn làm việc, mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Ít nhất có thể tránh mặt Ryan Trailers được một lúc. Điều tôi không ngờ là chỉ một lúc sau, kẻ mà tôi không muốn gặp mặt nhất vào lúc này lại xuất hiện trước cửa nhà vệ sinh, nhìn thẳng về phía tôi với ánh mắt khó hiểu. Cậu ta từ tốn tiến lại gần hơn và dừng lại cách tôi chỉ khoảng hai bước chân. Tôi không biết mình có nhìn nhầm không, nhưng ánh mắt Ryan lúc này trông đầy gợi dục.

"Có muốn vui vẻ chút không?” Đó là câu nói đầu tiên của Ryan dành cho tôi sau một tuần không hề giao tiếp với nhau. Và ý nghĩa của câu nói này đang khiến tôi bị rối bời.

"Gì, ý cậu là gì?” Tôi hỏi lại, nhưng đã hiểu ngầm ý của Ryan. Có phải cậu ta muốn làm chuyện đó cùng tôi không? Tôi tưởng cậu ta là dạng nằm trên, hay cậu hiểu nhầm tôi là dạng nằm dưới nhỉ? Tôi cũng từng thử thay đổi vị trí với một anh bạn cùng phòng thời Đại học, nhưng chẳng có gì thích thú, bản chất của tôi là thống trị con mồi. Vậy nên… đùa nhau à? Ít nhất thì anh bạn của tôi là hạng to xác, tôi không đời nào để một thằng ốm yếu như Ryan Trailers chơi đằng sau đâu. Mà thật ra cậu ta cũng không hề nhỏ con, chỉ là so với tôi thì cậu ta chẳng là cái đinh gì.

"Chẳng có ai ở đây cả. Chúng ta có chơi đùa một chút cũng chẳng sao. Dù gì anh cũng thích đàn ông như tôi.” Tên khốn lại đang tiến đến gần hơn, tôi không cần nhìn đâu khác ngoài đôi mắt to màu lục của cậu ta cũng có thể nhận thấy cậu đang cố ve vãn tôi bằng cách vuốt ve bờ ngực săn chắc của tôi. Có khi nào cậu ta bị sự mạnh mẽ của tôi hạ gục và sẵn sàng chịu giang chân ra cho tôi chơi? Ôi mong là như thế!

"Tôi tưởng cậu thích những anh chàng đáng yêu?” Tôi hỏi, lại đang tưởng tượng ra hình ảnh một Justin nào đó trong đầu, nhưng thật sự tôi chỉ nghĩ ra được mỗi Justin Bieber hay Justin Timberlake thôi. Có phải mẫu người của Ryan là Bieber không? Hay là Timberlake? Timberlake có vẻ hợp lý hơn.

"Anh cũng đáng yêu mà, Carter Jeeps? Phải không? Cái tên người ta thường gọi anh… Jeeps, nghe cũng êm tai đấy, như Chips vậy.”

Tôi không trả lời gì cả. Tôi không biết nữa. Có thể là do tôi không biết phải nói gì. Cũng có thể là vì gương mặt đẹp trai kia đang dần tiến đến sát mặt tôi. Hơi thở của cậu ta cũng đang phảng phất quanh mũi tôi, nó có mùi bạc hà… Phải rồi, Ryan luôn có một túi kẹo gum trong túi quần mà. Đừng hỏi, tôi cũng không biết tại sao tôi biết là Ryan mang theo kẹo bạc hà trong túi đâu.

Tôi còn chưa định vị được hành động tiếp theo của Ryan thì đã cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu ta đang áp sát vào môi tôi. Khốn kiếp, sao nó lại dễ chịu ngoài mong đợi thế này? Khi tên khốn chồm người lên để chiếm hữu cả khuôn miệng tôi, tôi đã tấn công ngược lại, đâu thể để cậu chiếm hết khối lượng công việc được. Tôi cúi người xuống một chút để áp sát môi cả hai vào nhau dễ dàng hơn, từ đó tấn công chiếc lưỡi dẻo dai của cậu ta. Ryan rên rĩ khi đang hôn, hai tay cậu ôm lấy cổ và hàm tôi, tôi cũng dùng cánh tay to khỏe của mình đặt vào hai bên hông cậu ta đầy chiếm hữu. Sau vài phút đắm chìm trong nụ hôn, Ryan đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt to long lanh nhìn tôi một cách thiếu kiểm soát.

"Tôi hôn giỏi chứ hả?” Tôi hỏi để xem phản ứng của Ryan.

Cậu ta thở gấp gáp vì cạn oxy "Tôi cũng đâu có tồi.”

Đồ kiêu ngạo phách lối.

"Có muốn tiếp tục không?” Tôi lại hỏi. Có vẻ như tôi đã tóm được cậu ta.

Ryan khẽ gật đầu. Trông cậu ta lúc này thật đáng yêu. Không còn giống một con hổ nữa, mà đã trở thành một con mèo nhà bị thuần hóa. Tôi nhanh chóng tóm gọn lấy cơ thể Ryan và đặt cậu ngồi lên bồn rửa tay, gấp rút cởi đi chiếc áo sơ mi trắng và nới lỏng cái cà vạt xanh navy trên người cậu ta. Cơ bắp nở nang của Ryan hiện rõ dưới ánh đèn, trông nó thật quyến rũ. Không thể tin là mấy phụ kiện cao cấp này lại được đóng hộp trong một bộ vest chán ngắt. Ryan có vẻ đã lấy lại phong độ, cậu ta đưa tay cởi áo và cà vạt tôi ra. Sau đó thì đưa tay xuống thấp hơn để chạm vào món hàng đã hơi cứng của tôi. Ha ha. Cậu ta có vẻ bị sốc khi nhận ra kích cỡ của tôi. Không phải cứ có cơ bắp to thì hàng sẽ bị nhỏ đâu.

"Ít nhất thì thứ đó sẽ không dùng để đưa vào mông tôi.” Ryan cười nấc một tiếng, cuối cùng cũng chịu nói. Nhưng nội dung câu nói đó thì sai ý định của tôi rồi.

"Này, có đấy.” Tôi đính chính khi vẫn tiếp tục cởi quần Ryan.

"Không. Tôi mới là người đứa thứ này vào mông anh.” Cậu ta chỉ vào hàng của mình, vẫn còn cái vẻ tự tin đó.

"Nếu cậu không để tôi chủ động, chúng ta sẽ dừng tại đây.” Tôi mạnh tay siết lấy chỗ mà Ryan vừa chỉ tay vào, nó cũng đã cứng ngang ngửa tôi. Anh chàng rít lên vì bị nhói.

"Thật không công bằng. Tôi là người mời gọi anh mà? Tôi có quyền chọn vị trí trước chứ?”

"Những thằng điếm cũng thường hay mời gọi tôi kiểu như cậu, Ryan…” Tôi dùng cái giọng phỉ báng và mang tính gợi tình nhất để gọi tên Ryan.

Cậu ta im lặng một hồi. Có vẻ sốc vì bị sỉ nhục.

"Tôi không bị thông. Chưa từng bị thông. Và cũng không muốn bị thông bởi bất kỳ ai cả.” Và cứ thế, Ryan chỉnh đốn lại quần áo của cậu ta và rời khỏi. Bỏ lại tôi cởi trần đứng đấy.

Tôi đã phải vào một bốt vệ sinh và sục đến khi xuất hết những thứ trực trào bên dưới ra ngoài. Mẹ kiếp, Ryan Trailers… Đúng là một tên thích khiêu khích người khác, rất hợp với cái họ của cậu ta, Trailers.

 



 

8 giờ sáng, tòa nhà Montgomery.

 

Jackson vừa đến công ty đã vô cùng tràn trề sinh lực. Cậu ta mang đến cho tôi và Helena mỗi người một ly cà phê giấy và hai cái bánh vòng. Tiếp đến là ngồi kể lại những tin đồn trong công ty mà cậu ta nghe kể từ đâu đó. Tôi không quan tâm nhân vật được kể, cũng không mấy chú ý đến nội dung câu chuyện là gì, nhưng trông Jackson vô cùng hứng thú nên tôi cũng tỏ ra trông đợi cho cậu ta vui. Còn trong đầu tôi thì vẫn lang man hình ảnh Ryan trong nhà vệ sinh tối qua.

"…điều đáng ngờ nhất là Giám đốc của chúng ta, Ryan Trailers, lại là một tên đĩ đực.”

Tôi bất chợt nghe đến cái tên Ryan Trailers phát ra từ miệng Jackson nên mới vểnh tai lên nghe toàn tâm toàn ý.

"Sao vậy? Ai nói thế?” Helena tỏ ra lo lắng. Việc quái gì mà cô nàng phải lo lắng chứ? Giám đốc và cô ta không hề thân thiết nhau.

"Một người quen của tôi ở bộ phận Quản trị nhân sự đã vô tình điều tra được. Tối ngày hôm qua, anh ta làm tăng ca và đang ở tầng mười tám để tìm tài liệu liên quan đến bài báo cáo nguồn nhân lực, thì vô tình thấy Giám đốc Trailers bước ra từ nhà vệ sinh, quần áo xộc xệch mất khuy, tóc tai rối bời và môi còn ướt như vừa làm chuyện đó với ai. Anh ta không thể ở lại tầng đó quá lâu để xem kẻ nào bước ra từ nhà vệ sinh vì sợ bị chú ý.”

"Thế thì sao? Có lẽ Trailers mệt nên mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.” Helena biện hộ. Cô nàng thật sự quan tâm đến uy tín của Ryan. Không có gì ngạc nhiên. Cậu ta là thiên thần không cánh của cô ta hai tháng nay mà.

"Vấn đề là ở chỗ, tuần trước một anh bạn của tôi cũng vô tình nhìn thấy Trailers đến phòng Giám đốc điều hành Willie Montgomery của chúng ta, khi anh ta bước ra, quần áo không còn chỉnh chu như lúc bước vào, tóc tai cũng bị lệch vài sợi. Không chừng Trailers là người tình bí mật của ngài Montgomery đấy, để được nâng đỡ lên vị trí cao khi còn trẻ như vậy. Và anh ta còn quan hệ với những người khác để thỏa mãn tình dục.” Jackson tỏ ra đinh ninh, cậu ta có vẻ rất thích đánh hạ danh tiếng của người khác, đặc biệt là Ryan, vì Jackson rất thường bị Ryan khiển trách và bắt bẻ.

"Không thể tin được. Lời của bạn anh đáng tin chứ? Tôi thấy Giám đốc Trailers là người nghiêm túc mà?” Helena tỏ ra ngờ vực, nhưng có vẻ cô nàng đã bị thuyết phục phần nào.

"Họ là West Hamlett và Thomas Kinney ở bộ phận Quản trị nhân sự, cô có thể trực tiếp đến hỏi họ mà.”

"Hai người thật sự tin như thế sao?” Tôi thì không. Dù tôi không hiểu rõ Ryan, nhưng với cái tôi quá lớn như thế thì cậu ta không đời nào chịu chu mông lên cho người ta làm bậy. Hơn nữa, cậu ta cũng đã nói là "Tôi không bị thông. Chưa từng bị thông. Và cũng không muốn bị thông bởi bất kỳ ai cả”, dù lúc đó cậu nhỏ của cậu đã bắt đầu cứng. Một kẻ chỉ muốn thỏa mãn ham muốn tình dục sẽ không kìm chế được những chuyện đầy kích thích như tối qua. Còn chuyện nhờ nâng đỡ mà lên được vị trí Giám đốc thì… có khả năng, nhưng Ryan Trailers nổi tiếng vừa thông minh vừa giỏi thể thao từ hồi trung học, nên cũng có thể đây vẫn là chuyện không có thật.

"Anh không tin sao?” Jackson tỏ ra ngạc nhiên.

"Không tin.” Và tôi lắc đầu cho cậu ta kinh ngạc hơn.

Helena tròn mắt nhìn tôi "Tưởng anh ghét Giám đốc Trailers?”

"Ghét là một chuyện. Đánh giá lại là chuyện khác.”

"Công tư phân minh ghê nhỉ?” Jackson cười cợt tôi. Mặc cậu ta. Một anh chàng lắm chuyện. Tôi giao du với cậu ta chẳng qua là do cặp mông cậu ta đẹp mắt nhất trong số những anh chàng ở tầng mười tám này thôi. Bây giờ vị trí số 1 của cậu ta đã bị Ryan cướp mất rồi.

"Có nói thế nào thì tôi vẫn tin Ryan Trailers là một thằng điếm.” Jackson nói rồi quay về bàn làm việc.

Ryan cũng đến tới công ty khoảng nửa tiếng sau đó. Cậu ta trao cho tôi một cái nhìn thoáng qua, trông cậu có vẻ mệt mỏi. Có lẽ vậy. Cậu ta nói trong điện thoại là một ngày chỉ ngủ được vài tiếng ngắn ngủi.

 



 

7 giờ 50 phút tối, tòa nhà Montgomery.

 

Ryan rời khỏi văn phòng và đi ra thang máy. Tôi nhìn thấy cậu ta ấn tầng hai mươi, là tầng của Giám đốc điều hành Willie Montgomery. Vì tò mò nên tôi sẽ đi theo cậu ta khoảng 5 phút sau đó.

"Tôi không thể làm thế, ngài Montgomery. Điều đó thật sự không phù hợp chút nào.” Tôi nghe thấy giọng Ryan phát ra từ bên trong văn phòng của Giám đốc điều hành.

"Ta sẽ không để cậu yên nếu cậu tiếp tục từ chối ta như thế, Ryan.” Đó là giọng của ngài Montgomery, chuyện gì thế này? Họ có một giao kèo bí mật gì đó sao?

"Tôi có thể làm mọi chuyện cho ngài, nhưng còn chuyện này…”

"Ta chỉ muốn cậu thôi. Bao nhiêu năm qua ta đã giúp đỡ cậu mà không đòi hỏi lại điều gì, chẳng lẽ lần này cậu lại từ chối sao?”

Ôi, đừng. Đừng đồng ý, Ryan Trailers.

"Tôi sẽ không biết phải đối mặt với gia đình ngài thế nào… Nhưng thôi được rồi, tôi sẽ đồng ý lần này.”

Chết tiệt. Ryan Trailers đúng là một thằng điếm. Tôi sẽ không ở lại ngoài này mà nghe cuộc làm tình của hai kẻ bẩn thỉu đó.

Tôi trở lại tầng của mình và tiếp tục công việc. Trong đầu lại tưởng tượng ra cảnh Ryan Trailers và Montgomery đang làm chuyện đó trên bàn làm việc. Dù không tiếp xúc nhiều với Montgomery, nhưng tôi nhớ đó là một người đàn ông gần bảy mươi, tóc sợi bạc sợi đen, cao khoảng mét tám và có hơi phát tướng. Một tên đẹp đẽ như Ryan lại chịu làm chuyện bậy bạ cùng một lão già như Montgomery thi ắt hẳn cậu ta phải rất ghê gớm và dựa vào mối quan hệ đó để giữ việc. Tôi đã uổng công khi biện minh cho việc Ryan Trailers không phải là một thằng điếm.

Tôi không rõ là mình ngồi ở bàn làm việc thêm bao lâu, nhưng khi tôi chợt nghe tiếng bước chân và cảm thấy ai đó đang tiến về phía mình, Ryan Trailers đang đi đến gần tôi với bộ dạng khá mệt mỏi, còn hai tay thì bỏ trong túi quần.

"Chào buổi tối, quý ngài bận rộn.” Giọng tên khốn như thì thầm bên tai tôi. Cậu ta đặt nửa mông lên cạnh bàn làm việc của tôi, trông thái độ của cậu ta vô cùng thoải mái như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra trên ấy.

"Sao nào? Muốn vui vẻ cùng tôi nữa à?” Tôi khiêu khích.

"Anh nghĩ thế nào? Có muốn được tôi thỏa mãn không?” Mẹ kiếp, cái giọng thì thào đó…

"Tôi chỉ được thỏa mãn nếu đưa được toàn bộ món hàng này vào giữa mông cậu.” Tôi nói và dùng tay chỉnh phần độn lên ở đũng quần.

"Hay chúng ta nên thổi nhau để thỏa mãn, đôi bên cùng có lợi, như thế cũng tuyệt đấy chứ?” Ánh mắt đầy dục vọng của Ryan nhin tôi đê mê như thể cậu ta rất muốn có được tôi. Có thể tôi đã từ chối nếu cậu ta không nới lỏng cái cà vạt, bắt chéo chân và chống tay ra sau đầy gợi tình trước mặt tôi.

"Ai sẽ bắt đầu trước?” Tôi hỏi.

Ryan nhếch môi và ghì lấy cà vạt tôi.

"Vào văn phòng tôi nào.” Cậu ta nói, và tôi ngoan ngoãn đi theo. Vì đi theo sau nên tôi được nhìn ngắm cặp mông đáng yêu của Ryan.

Ôi Ryan, tên này đúng là kẻ cuồng dâm. Vừa vui vẻ với lão già Montgomery xong thì đã xuống này đòi vui vẻ cùng tôi. Nhưng chẳng sao, tôi cũng muốn được giải trí một chút, đã hai tuần tôi không đến các quán bar để dẫn trai lên giường.

Vừa vào đến văn phòng, Ryan đẩy tôi ngồi lên bàn làm việc của cậu ta, còn cậu ta quỳ xuống sàn bằng cả hai chân và từ tốn nới thắt lưng và quần tôi ra. Nhìn từ phía trên xuống, Ryan trông như một tên điếm bé nhỏ tinh nghịch. Cậu ta hôn nhẹ lên đũng quần lót của tôi trước khi kéo nó xuống, để lộ một vật to đùng đang cứng lên dần. Cậu ta nuốt nước bọt và trông vẫn còn sốc trước kích cỡ thật của vật mà tôi sở hữu. Ryan dùng tay vuốt nhẹ dương vật tôi, ôi cảm giác thật kỳ lạ, đôi tay Ryan không mấy thô ráp so với một người đàn ông trưởng thành, còn đôi mắt to màu xanh lục đó đang nhìn lên để dò xét thái độ của tôi. Một tay của cậu ta đặt lên đùi tôi để lấy thế. Sau một hồi vuốt ve để vật trong tay cứng hẳn lên, Ryan hé miệng và chậm rãi đưa cái vật to đùng vào trong. Lạy Chúa, cảm giác rân rân chạy dọc người tôi khi cảm nhận hơi ấm trong miệng của tên khốn mà tôi chưa từng yêu thích suốt hai mươi năm nay đang bao bọc lấy dương vật mình. Tôi khép hờ mắt và khẽ rên khi cảm giác sung sướng đang đến. Nhìn kỹ thì đôi môi màu hồng cam của Ryan cũng rất hợp để làm những chuyện thế này, nó không đầy đặn lắm nhưng lại có độ cong quyến rũ và lúc nào cũng có vẻ ươn ướt.

"Tuyệt thật.” Tôi bật lên khi Ryan dùng lưỡi xoa nhẹ xung quanh phần bao quy đầu và bôi nước bọt của cậu ta dính lên đó để dễ dàng hoạt động, ánh mắt Ryan khẽ ngước lên nhìn tôi rồi trở lại.

Ryan chỉ đưa nửa độ dài của dương vật tôi vào miệng cậu ta. Nó quá to so với đôi môi xinh xắn đó. Nhưng không sao, tôi hài lòng với cách cậu ta cố gắng để thỏa mãn tôi. Không biết là Ryan đã thổi tôi trong bao lâu, tôi đoán là chưa đến năm phút, nhưng lúc này tôi có cảm giác gần đến đỉnh và muốn trải nghiệm thứ gì đó mạnh bạo hơn, thú vị hơn, vì vậy tôi đã nắm lấy tóc cậu ta và đẩy mạnh dương vật của mình vào miệng cậu ta càng sâu càng tốt. Ryan bị bất ngờ nên đã đẩy người tôi ra để được giải thoát. Cậu ho sặc sụa sau khi đã được tự do. Mắt hơi bị đỏ lên vì đau và khó thở.

"Đồ khốn! Tôi không chơi mạnh bạo như thế.”  Ryan ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy giận giữ. Nhưng tôi chỉ muốn khiến cậu ta trở nên như thế. Sẽ càng thêm kích thích thôi.

"Chẳng phải thế này sẽ thú vị hơn sao? Giờ thì kết thúc đi. Tôi gần đến nơi rồi đây.”

Ryan lười nhác cầm lấy dương vật tôi lần nữa và hơi ấm trong miệng cậu ta tiếp tục khiến tôi hưng phấn. Chỉ một lúc sau tôi đã bắn hẳn vào miệng Ryan, thứ dịch màu trắng tràn ra từ miệng cậu ta, rĩ xuống cằm, cổ, và dính cả lên ca vạt và cả chiếc áo sơ mi xanh lơ cậu ta đang mặc. Nhìn Ryan Trailers quỳ gối dưới chân tôi với thành quả của chính tôi trên mặt cậu ta, cảm giác thật tuyệt vời. Ryan dùng mu bàn tay quệt đi thứ dịch trên mặt và dùng khăn giấy để lau ngay sau đó. Chết tiệt, nếu để yên như thế trông sẽ hợp với một tên điếm như cậu ta hơn.

"Tới lượt anh.” Ryan đứng dậy, kéo cà vạt tôi để khiến tôi rời khỏi chỗ ngồi "Xem xem anh giỏi đến thế nào.”

Ryan thay đổi vị trí với tôi. Cảm giác nhìn từ dưới lên gương mặt điển trai của Ryan có phần hơi lạ, đặc biệt lạ ở gốc độ gần như thế này. Tôi không rời mắt Ryan khi lấy cậu nhỏ của cậu ra từ trong quần. Nó nhỏ và ngắn hơn của tôi, có độ dài khoảng hai mươi cm và thuộc dạng cân xứng với cơ thể cậu ta. Màu hồng của thứ trên tay tôi trông thật đáng yêu và sạch sẽ, rất hợp với chủ nhân của nó. Tôi la liếm phần đầu một lúc trước khi nuốt trọn cả khối vào miệng, một cách dễ dàng. Ryan không còn nhìn tôi, cậu ta chống tay và ngã đầu ra sau, tận hưởng cảm giác mà tôi vừa trải qua. Mất khoảng bảy phút để Ryan lên đến đỉnh điểm, cơ thể cậu ta run rẩy và khẽ giật lên để phóng ra ngoài mọi thứ. Tôi đã nuốt trọn tất cả của Ryan, điều này sẽ khiến cậu ta đánh giá cao khả năng của tôi hơn.

"Tuyệt chứ? Tôi giúp cậu sung sướng lâu hơn cậu làm cho tôi đấy.” Tôi tự tin đánh giá.

"Hay vì anh quá tệ nên tôi mới lâu ra?” Cái giọng chế giễu chết tiệt của Ryan khiến tôi phát bệnh. Tôi chỉ cười khẩy trước câu nói của cậu ta.

Ryan lười nhác đứng dậy và chỉnh đốn quần áo, tôi cũng làm như thế theo phản xạ.

"Có lẽ chúng ta nên làm thế này lần nữa nếu thấy chán.” Ryan tuyên bố, nụ cười ma mị xuất hiện trên đôi môi vừa dính vào đũng quần tôi ban nảy.

"Thỏa thuận.” Tôi nói rồi rời khỏi văn phòng Ryan.

Đúng là một màn thổi kèn tuyệt vời.

 



 

11 giờ 55 phút sáng, tòa nhà Montgomery.

Tôi đang chuẩn bị ra ngoài dùng bữa trưa thì nhìn thấy Ryan đi vào thang máy cùng ông chủ của chúng tôi là Montgomery. Đã dám công khai đến thế sao? Dùng bữa cùng nhau cơ đấy.

"Họ đang đi cùng nhau đấy, thấy không Jeeps? Anh tin lời tôi chưa?” Jackson từ đâu đó xuất hiện ngay cạnh tôi.

"Cứ nghĩ những gì cậu tin. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm đâu.”

"Nếu hai người đó thật sự có quan hệ mờ ám thì đúng thật là… hỏng mất cả hình tượng đẹp đẽ của Giám đốc trong lòng tôi.” Helena chán nản nói, cô nàng đã chuẩn bị để ra ngoài dùng bữa trưa cùng tôi.

"Này, đến tiệm burger Sally’s hay nhà hàng Crystal nhé? Tôi thèm burger quá.” Jackson gợi ý, mặt cậu ta hớn hở vô cùng.

Cả ba chúng tôi cùng đi bộ đến tiệm burger Sally’s vì chỗ đó nằm gần tòa nhà công ty, giá tương đối rẻ mà lại ngon. Vừa bước chân vào cửa tiệm tôi đã bắt gặp ngài Montgomery và Ryan Trailers đang ngồi cùng nhau. Trông họ có vẻ rất vui vẻ và tự nhiên. Mắt tôi và Ryan vô tình chạm nhau, cậu ta nhìn tôi vài giây rồi quay đi như thể chẳng quan tâm. Đúng rồi, vào lúc này thì cậu ta dĩ nhiên sẽ ưu tiên cho con mồi béo bở hơn là ông chủ Montgomery rồi, tôi chỉ có giá trị với cậu ta khi cậu ta đang khát tình.

"Ôi hay thật. Chúng ta lại chạm mặt họ rồi. Nhưng ngài Montgomery mà cũng đến ăn ở những tiệm nhỏ thế này sao?” Jackson phàn nàn nhưng mặt mũi cậu ta trông khá thích thú, có lẽ cậu ta cũng muốn theo dõi hành động của hai người kia.

"Dù nhìn thế nào thì Giám đốc Trailers trông cũng rất quyến rũ.” Nét mặt say đắm của Helena nhìn chằm chằm vào Ryan.

Tức thật. Tôi không thể nghe được hai người kia đang nói gì. Dù chúng tôi chỉ ngồi cách nhau hai bàn. Những thứ tôi nghe được chỉ có gì đó liên quan đến công ty, sở hữu, phát triển, kế thừa… Có lẽ chỉ đang bàn đến chuyện công ty. Cá là họ còn nói về nhiều thứ đen tối khác khi ở riêng với nhau trong chỗ kín.

 



 

6 giờ chiều, nhà hàng Montgomery.

 

Hôm nay công ty chúng tôi có mở tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập công ty. Tôi sẽ đến cùng Helena vì cô nàng không muốn đi một mình. Nơi tổ chức tiệc là lầu năm của nhà hàng năm sao thuộc sở hữu của ngài Montgomery. Tôi cá là hôm nay ông ấy sẽ đưa cả vợ con đến dự tiệc. Không biết tên Ryan Trailers đó sẽ có phản ứng thế nào khi gặp gỡ gia đình ông chủ mình. Chắc lta à cậu sẽ trông vô cùng giả tạo, hôn lấy bàn tay của quý phu nhân và trao cho con cái của họ những cái bắt tay thân thiện.

Helena và tôi đang đứng ở gần cửa ra vào của nơi tổ chức bữa tiệc khi Ryan bước vào trong cùng gia đình ông chủ. Phu nhân của ông chủ đang khoác tay cậu ta bước vào. Cô con gái 33 tuổi của họ đang cùng chồng cô ta đi vào. Thật đúng là kỳ lạ! Cậu ta đến đây cùng gia đình ông chủ à? Chẳng lẽ họ lại tin tưởng cậu ta đến thế?

"Ôi Ryan! Cảm ơn đã đưa gia đình ta đến đây. Ta quá bận nên đã không thể về nhà đưa họ đến.” Montgomery nhanh chóng bước ra chào đón Ryan và gia đình ông ta. Ông trao cho vợ một nụ hôn và dẫn họ vào trong.

"Một chút nữa ta sẽ tuyên bố tin đó với toàn thể nhân viên. Mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?” –Ông chủ Montgomery nói với vợ và Ryan, tôi có thể nghe được những gì họ nói từ đằng này. Khi họ càng đi xa thì tôi càng không thể nghe được nữa.

Khi bữa tiệc bắt đầu, Giám đốc điều hành Montgomery đã đứng trên bục phát biểu. Vẫn là những bài diễn văn súc tích và ngắn gọn như mọi năm, nhưng cách ông ấy phát biểu luôn có gì đó thu hút nên tôi đã chú ý lắng nghe.

"Và sau đây, tôi xin tuyên bố một tin cho mọi người biết. Thực ra tôi đã suy nghĩ về vấn đề này suốt một năm nay, nhưng chỉ quyết định thực hiện nó từ vài tuần trước. Như mọi người đã biết, tôi đã 68 tuổi, đầu óc không còn minh mẫn như ngày nào. Tôi đã tự mình gầy dựng lên công ty Montgomery từ hai bàn tay trắng, và nó đã trở nên to lớn như ngày nay. Đối với tôi, Montgomery là tất cả, nhưng nó vẫn chẳng là gì so với gia đình tôi. Vậy nên, tôi quyết định sẽ về hưu vào cuối tháng này, sau hai mươi năm làm việc không ngừng nghỉ, để giành thời gian cho gia đình mình nhiều hơn.”

Cái gì? Vậy Montgomery thì thế nào đây? Tôi không phải là người duy nhất kinh ngạc và đặt ra câu hỏi đó, vì tất cả những người có mặt trong bữa tiệc đều đang ồ lên kinh ngạc chờ đợi những lời tiếp theo từ ngài Montgomery.

"Xin mọi người yên tâm về Montgomery. Tôi đã chọn được người sẽ thay mình điều hành công ty. Người này đối với tôi mà nói, như một đứa con trong gia đình. Tôi biết cậu ấy từ mười lăm năm trước, khi cậu ta còn là thực tập sinh ở công ty chúng ta. Không được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc và luôn thiếu vắng tình thương của người cha, chàng trai trẻ này đã đối xử với tôi rất tốt, cậu ấy xem tôi như cha ruột. Còn tôi lại không có con trai, nên tôi đã không thể không xem cậu ấy như con mình. Chàng trai này cũng vô cùng thông minh và tài giỏi, cậu ấy đã giúp tôi xây dựng và quản lý chi nhánh của Montgomery ở Los Angeles mười năm qua, tôi chỉ mới đưa cậu ấy trở về New York khoảng ba tháng trước để làm quen với môi trường mới. Tôi đã bàn bạc với người này về việc kế thừa công ty suốt mấy tháng qua, nhưng cậu ta luôn muốn từ chối vì nghĩ rằng mình không xứng đáng. Nhưng đối với tôi, không ai khác có thể khiến tôi tin tưởng giao công ty của mình cho họ. Cả vợ và con gái tôi cũng đồng ý để người này tiếp quản công ty, vì cậu ấy cũng giống như người trong gia đình và chưa từng làm chúng tôi thất vọng. Người sẽ kế thừa công ty Montgomery không ai khác chính là Ryan Trailers! Xin mời cậu lên đây phát biểu.”

Ryan Trailers? Trở thành người thừa kế Montgomery sao? Willie Montgomery nói rằng xem cậu ta như con trai, vậy còn chuyện ở văn phòng ông ta hai tuần trước thì sao? Chẳng lẽ là tôi đã hiểu lầm? Việc mà Ryan có ý định từ chối thực hiện lúc đầu là vấn đề kế thừa công ty Montgomery này à? Không phải chuyện thỏa mãn tình dục bất chính?

"Trailers trở thành người thừa kế công ty Montgomery à? Đùa tôi chắc?” Jackson há hốc mồm nhìn kẻ vừa được xướng tên đang đi lên bục phát biểu.

"Như vậy chẳng phải rất tuyệt sao? Tin đồn về việc Ryan quan hệ bất chính với ngài Montgomery đã được sáng tỏ!” Helena trầm trồ ngưỡng mộ và chắp hai tay vào nhau khi ngắm nhìn theo bóng dáng của Ryan.

Bọn tôi đứng nghe Ryan nói về việc chấp nhận trở thành người kế thừa công ty Montgomery, cùng những lời hứa về việc sẽ giúp công ty bền vững và phát triển hơn theo nguyện vọng của Montgomery. Cậu ta chỉ nói vỏn vẹn trong vài phút rồi rời khỏi bục với một tràng vỗ tay lớn từ toàn thể những người có mặt trong hội trường rộng lớn này.

Có ý kiến tiêu cực và cả tích cực về việc Ryan lên làm Giám đốc điều hành mới của công ty từ tháng sau. Nhiều người cho rằng cậu ta quá trẻ và chưa đủ kinh nghiệm để điều hành cả một công ty lớn. Những người khác lại cho rằng phải rất giỏi nên Ryan mới được ngài Willie Montgomery chú ý đến ngay từ khi còn là thực tập sinh. Nhưng dù có ý kiến thế nào thì cậu ta cũng sẽ trở thành sếp mới của họ vào đầu tháng sau và họ tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng khi nhắc đến Ryan.

Đến giữa bữa tiệc, tôi muốn đổi chút không khí nên mang một ít rượu vang ra ngoài ban công để thưởng thức. Khi tận hưởng cảm giác yên bình một mình được một lúc, tôi nghe thấy tiếng cửa mở và quay lại nhìn. Ryan Trailers xuất hiện ở đó với ly rượu trên tay. Đôi môi cười nhạt khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của tôi.

"Tôi đã tìm anh khắp nơi nhưng không thấy. Thì ra là anh ở ngoài này hóng gió… hay là lãng tránh đám đông nhỉ?” Giọng tân Giám đốc điều hành có phần đùa cợt khi nói, cậu ta chậm rãi tiến đến gần ban công rồi dừng lại ngay bên cạnh tôi.

"Vậy là cậu sẽ trở thành sếp mới của chúng tôi. Từ tháng sau.” Tôi nói, đầy tính xác định.

"Có ý kiến gì không? Anh nghĩ là tôi sẽ làm tốt, hay sẽ trở thành kẻ phá hoại Montgomery?” Đôi mắt to đẹp đẽ nhìn ra phía những ngọn đèn làm sáng bừng cả thành phố New York tráng lệ, giọng nói cậu ta có phần nghiêm túc.

Gió mạnh thổi vào khiến mái tóc nâu nhạt được vuốt gel ngăn nấp của Ryan bị rối lên phần nào.

"Tôi không biết. Nhưng tôi đoán cậu sẽ làm tốt hơn nếu không lén lút gạ gẫm nhân viên của mình vào giờ tăng ca của họ.”

Ryan bất giác mĩm cười, đôi mắt xanh lục hướng nhìn về phía tôi.

"Tôi không lén lút. Tôi tán tỉnh những ai tôi thấy thích thú.”

Vậy sao?

"Thế điểm gì ở tôi khiến cậu bị kích thích như thế?”

"Cơ bắp.” Ryan cười khẩy rồi dừng lại một lúc như để dò xét biểu hiện trên mặt tôi "Thật ra thì tôi cũng không rõ. Chỉ đơn giản là thấy anh thú vị thôi.” Hai khuỷu tay Ryan tì vào lang cang, ly rượu vẫn đang được cậu ta mân mê.

"Nhưng làm thế quái nào mà cậu nghĩ tôi sẽ để một tên chán ngấy như cậu làm chủ tôi chứ?” Đây thật sự là điều tôi thắc mắc.

Ryan cau mày "Trước đây tôi từng quen một gã cao to cỡ anh ở quán bar, anh ta đề nghị lên giường với tôi và tôi đồng ý khi anh ta nói rằng thích có đồ chơi đâm vào mông hơn là dùng hàng của mình để vận động. Và có hai lần tôi gặp dạng như thế, nên… tôi nghĩ anh cũng vậy.” Mặt Ryan có chút ửng đỏ khi kết thúc câu nói, hẳn là cậu nhận ra sai lầm của mình khi đánh giá người khác bằng suy nghĩ huơ-đũa-cả-nắm. Một kẻ thông minh như cậu mà cũng có lúc suy nghĩ nông cạn như vậy, chắc hẳn là cậu ta phải thấy có chút bẽ mặt rồi.

"Cậu biết đấy, tôi thích chủ động trong các mối quan hệ, cả chuyện tình cảm và chuyện trên giường.”

Ryan chống cằm nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng lại quay đi và hớp một ngụm rượu.

"Sao hôm nay chúng ta không làm cái gì đó vui vui? Để kỷ niệm ngày thành lập Montgomery.”

"Nghe hay đấy. Nhưng chuyện vui vui mà cậu nói là như thế nào?”

"Đến căn hộ của tôi chứ?” Ánh mắt Ryan đầy mời gọi khi cậu ta quay lại nhìn tôi, đôi môi ươn ướt vì rượu trông thật quyến rũ.

"Sao lại không?”

Đêm nay sẽ vui đây.

 



 Đọc Tiếp Phần 2



Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Gay, Đam Mỹ Full

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile