Đọc Lại Phần 1"Giọng cậu đâu tệ. Nếu cậu hát bè thì bài hát sẽ có hiệu ứng vang
hơn. Hơn nữa, nếu hát bè ở phần lời phù hợp thì sẽ khiến ý nghĩa bài hát
được nhấn mạnh thêm.”
Shane khẽ nheo mắt nghi hoặc với ý tưởng mà Wes đưa ra.
"Tin tớ đi. Chúng ta hãy thử một lần rồi quyết định sau.”
"Cũng
được.” Shane đồng ý với việc thử nghiệm ý tưởng mới này. Trong khi đó,
Wes bắt đầu việc gách dưới những đoạn nên có người hát bè. Khi đã hoàn
thành, cả hai bắt tay vào hát lần nữa. Hiệu ứng lần này của bài hát quả
thật còn tốt hơn lần đầu tiên.
"Wes này, cậu đã trốn ở đâu suốt
mười bảy năm qua vậy?” Shane trầm trồ ngưỡng mộ. "Lẽ ra cậu nên phô tài
năng đó ra và làm bạn với tớ sớm hơn mới phải!”
"Thì giờ chúng ta cũng biết nhau rồi còn đâu.” Wes mĩm cười và bảo Shane hãy cùng tập thêm.
Hai
chàng trai trẻ đã say mê tập luyện đến mức không nhận ra trời đã tối
mịt. Chỉ khi nghe thấy tiếng lục đục dưới nhà, cả hai mới nhìn vào đồng
hồ và nhận ra đã gần bảy giờ tối.
"Cậu có muốn ở lại ăn tối rồi hãy về không?” Shane đề nghị khi Wes bảo mình nên về nhà.
"Tớ nghĩ mình nên về nhà ăn thì hơn.”
"Vậy thì để tớ chở cậu về.”
"Không cần đâu. Tớ có xe đạp mà.”
"Không
được. Trời đã tối như vậy. Đi xe đạp không an toàn chút nào đâu.” Shane
kiên quyết chở Wes về. Hắn đứng dậy mặc áo khoác vào trong khi Wes dọn
dẹp đồ đạc vào túi.
"Nhưng mà này, chẳng lẽ ngày nào chúng ta cũng tập thế này sao?” Wes chợt hỏi.
"Nếu cậu không bận thì chúng ta có thể làm thế. Còn không thì chỉ cần gặp mỗi chiều Thứ Ba và Thứ Năm thôi cũng được.”
"Vậy hãy gặp mỗi Thứ Ba và Thứ Năm nhé. Vì tớ cũng phải ôn bài và làm bài tập nữa.”
"Được thôi.” Shane mĩm cười tươi tắn và mở cửa mời Wes bước ra trước.
Khi
xuống nhà, cả hai chạm mặt bố của Shane. Chỉ với ấn tượng đầu tiên, Wes
đã ảm thấy ông có vẻ là người nghiêm túc và khó tính.
"Chào chú, cháu là Wes ạ.” Wes lịch sự chào hỏi, và nhận lại một cái gật đầu.
"Cháu là bạn Shane sao? Chú chưa từng gặp qua cháu trước đây.” Bố Shane lịch sự chào hỏi lại.
"Cháu và Shane đang thực hiện một dự án cùng nhau từ hôm qua thôi. Đây là lần đầu cháu đến nhà chú ạ.”
"Dự
án sao? Dự án gì đấy? Chú nghe thấy tiếng đàn từ cả tiếng đồng hồ trước
khi vừa về đến nhà rồi.” Lần này, ánh mắt của người đàn ông trung niên
không còn nhìn về phía Wes, mà đã chuyển sang xăm soi Shane.
"Chỉ
là một dự án cho môn âm nhạc thôi. Không có gì to tát đâu bố.” Shane
nhanh chóng trả lời thay Wes. "Giờ con phải đưa Wes về rồi. Cậu ấy không
có xe, còn nhà thì cách chỗ chúng ta hai mươi phút đi xe lận ạ.”
"Được
rồi. Hai đứa đi đi. Con đưa bạn về xong thì gặp bố ở phòng đọc sách một
lúc nhé.” Bố Shane khẽ mĩm cười khi nói, nhưng sao giọng ông lại thoáng
chút gì đó đáng sợ.
Trên đường đưa Wes về, Shane có vẻ trầm lặng
hơn hẳn. Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, Wes nhẹ giọng quay sang hỏi
chuyện để anh bạn mới của mình bớt căng thẳng đi.
"Cậu với bố quan hệ tốt đẹp chứ?”
"Cũng
là quan hệ bố con như bao nhà khác thôi. Sao cậu hỏi vậy?” Shane tỏ ra
điềm tĩnh, nhưng ánh mắt thoáng nét buồn bã thì không thể giấu được Wes.
"Không có gì. Chỉ là tớ thấy ông ấy có vẻ khó tính.”
"Ừ. Bố tớ vốn luôn là một người như vậy mà.”
Cả hai không nói gì thêm trên suốt quãng đường còn lại.
…
Ngày hôm sau, Wes đã bắt gặp Shane ở hành lang, nhưng Shane không hề chào hỏi gì cậu dù cả hai đã vô tình chạm mặt nhau.
"Cậu
ta làm lơ cậu rồi sao? Chẳng phải hôm qua hai người còn cười nói vui vẻ
mà? Hay cậu đã làm chuyện gì khiến cậu ta khó chịu?” Clay hiếu kì quay
sang hỏi chuyện khi nhận ra thái độ thay đổi hoàn toàn mà Shane dành cho
bạn mình.
"Hôm qua bọn tớ đã viết lời bài hát cùng nhau. Mọi thứ
đã rất trôi chảy.” Có một cảm giác khó chịu xuất hiện trong lồng ngực
Wes, điều tồi tệ hơn là nó khiến cậu cảm thấy tức ngực khó thở. "Tớ cũng
chẳng hiểu sao lại thế nữa.”
Vào đến tiết Toán, Wes và Clay cùng
ngồi ở dãy bàn thứ tư mà cả hai thường ngồi. Trong khi Shane thì ngồi ở
bàn ba cách đó một dãy cùng hai thằng bạn hay đi cùng là Carson và Sam.
Từ góc độ này, Wes có thể nhìn thấy mọi cử động của Shane. Chỉ khi cậu
đã lặng lẽ quan sát hắn được nửa tiết học, cậu mới nhận thấy mình đang
hành xử như một kẻ bám đuôi. Vì vậy, Wes quyết định bỏ qua chuyện khó
chịu trong lòng và tập trung vào bài giảng.
Đến giờ ăn trưa,
Shane và hai thằng bạn ngồi cùng nhau và hắn thậm chí không thèm liếc
mắt nhìn qua chỗ Wes và Clay đang ngồi dù chỉ cách nhau một dãy bàn duy
nhất.
"Rõ ràng là có chuyện kì quặc ở đây mà!” Clay lại bắt đầu
câu chuyện Weshane mà nó đã nhắc đến từ sáng sớm. "Chắc chắn cậu đã làm
cậu ta tức giận. Mau đi hỏi xem chuyện gì và xin lỗi đi.”
"Tớ
chẳng làm gì sao cả.” Wes nhăn mày phản bác, sau đó thì tua lại kí ức
của mình về những chuyện đã diễn ra hôm qua. Tối qua, trên đường về, cậu
đã hỏi Shane về bố hắn, và còn đánh giá rằng ông là người khó tính.
Không lẽ Shane không thích người khác nói về bố mình như vậy sao? Dù sao
thì ngày mai Wes cũng sẽ phải tập nhạc cùng Shane, đến lúc đó, cậu sẽ
hỏi rõ mọi chuyện và xin lỗi nếu như đó thật sự là điều khiến hắn khó
chịu với cậu.
CHƯƠNG 3. Đoạn kết.
Hôm nay là Thứ Năm, là ngày
Wes sẽ có buổi tập lần thứ hai cùng Shane ở nhà hắn. Chính vì thế, cậu
đã đứng chờ ở bãi đỗ xe để gặp hắn. Sau mười phút đứng ngồi không yên,
cuối cùng Wes cũng nhìn thấy Shane xuất hiện cùng hai thằng bạn. Khi
Shane đã đến gần, Wes mới bước ra để chào hỏi.
"Chúng ta sẽ tập nhạc hôm nay đúng chứ?”
"À,
xin lỗi. Tôi quên nói với cậu là hôm nay tôi có hẹn với hai tên này đi
xem bóng đá. Gặp sau nha!” Shane lạnh lùng thông báo rồi đi lướt qua Wes
như thể cả hai không hề thân thiết gì… dù thật ra thì cả hai cũng chỉ
mới thân nhau từ hôm qua.
"Không sao.” Wes tự trả lời dù không có ai ở đó nghe thấy.
Trên
đường đạp xe về nhà, Wes cảm thấy tâm trạng vô cùng bức bối và nặng nề.
Chắc chắn là cậu đã gây nên chuyện gì rồi nên Shane mới đột ngột trở
nên lạnh lùng như vậy với cậu. Cả đêm đó, Wes bị mất ngủ trầm trọng. Cậu
vốn là người dễ ngủ và thường chỉ có thể thức đến một giờ sáng. Vậy mà
hôm nay phải gần bốn giờ mới chợp mắt được.
"Nhìn cậu như gấu
trúc vậy. Bộ thức khuya làm trò bậy bạ gì sao?” Clay nhận xét khi vừa
nhìn thấy thằng bạn thân của mình xuất hiện trước tủ cá nhân ngoài hành
lang lớp học.
"Tớ bị mất ngủ.”
"Chuyện lạ đây. Cậu vốn dễ ngủ như lũ mèo mà nay lại mất ngủ sao?”
"Ai
mà biết được. Chắc hôm qua đã lỡ uống trà sữa vào buổi tối nên mới
vậy.” Wes lừ đừ mở ngăn tủ để lấy vài quyển sách cho những tiết học
trong ngày.
"Cậu sẽ không thể nào học vô với tình trạng thiếu ngủ này đâu, anh bạn.” Clay lắc đầu ngao ngán và thấu hiểu cho bạn mình.
Chết
tiệt thật! Tiết học đầu tiên của hôm nay lại là tiết âm nhạc mà Wes và
Shane học cùng nhau. Cậu đang không muốn bất kì ai nhìn thấy bộ dạng tồi
tệ của mình lúc này, nhất là Shane. Lê bước vào lớp, Wes ngồi ở vị trí
thường ngày và gục đầu lên đầu gối, chờ thầy Barrett vào. Khi nghe thấy
tên mình được gọi vài lần, giọng từ nhỏ đến to, Wes mới choảng bật ngồi
thẳng dậy. Đôi mắt sưng húp vì thiếu ngủ ngơ ngác nhìn quanh một lúc để
xem xét những gì đang diễn ra.
"Sao em lại ngủ trong lớp thế?
Thầy đã vào lớp được năm phút rồi.” Thầy Barrett khẽ nhăn trán nhìn cậu
học sinh ưu tú của mình. Ông có chút ngạc nhiên vì mọi lần Wes luôn rất
tỉnh táo và thích thú mỗi khi vào học tiết của ông.
"Em lỗi lỗi. Tối qua em uống trà sữa khuya nên bị mất ngủ.” Wes nhanh chóng chỉnh đốn lại tư thế.
"Được rồi. Hãy cố tỉnh táo lại nhé.” Thầy Barrett nói xong thì quay về phía bục giảng.
Lúc
này, Wes mới khịt mũi vài cái rồi nhìn bao quát lớp học để xem xem
Shane đang ngồi ở đâu. Nhưng dù cậu có nhìn thế nào thì cũng không thể
tìm thấy bóng dáng cao lớn đó. Cả tiết học, Shane cũng không xuất hiện.
"Sáng
nay, Shane gặp thầy và nói em ấy không muốn tham gia cuộc thi âm nhạc
nữa vì không còn cảm hứng cho bài hát đang sáng tác. Nhưng thầy không
nghĩ đó là lí do thật sự.” Thầy Barrett đã gọi Wes nán lại sau giờ học
để hỏi chuyện.
"Cậu ấy đã nói thế sao?” Wes nhẹ giọng hỏi lại,
nhưng câu hỏi chỉ mang tính chất lịch sự đáp trả. Rõ ràng hôm trước
Shane và Wes đã cùng nhau hoàn thành bài hát và tập luyện rất chăm chỉ.
Tại sao Shane lại nói dối với thầy Barrett và muốn rút lui khỏi cuộc thi
đường đột như vậy chứ?
"Thầy có thể thấy Shane trông rất buồn bã
khi nói về việc rút lui. Nhưng thầy không thể hỏi thêm vì có vẻ như
Shane sẽ không thích như thế. Hai đứa đã gặp riêng để bàn bạc gì chưa?”
"Tụi
em có gặp riêng một lần rồi ạ. Mọi thứ lúc đó có vẻ khá ổn nên em cũng
không rõ sao cậu ấy lại muốn rút khỏi cuộc thi. Em sẽ hỏi chuyện cậu ấy
và báo với thầy sau nhé.” Wes đáp trả rồi rời đi để đến lớp học của tiết
tiếp theo.
Chắc chắn chuyện gì đó đã xảy ra…
…
Wes
đã kiên nhẫn chờ Shane ở bãi đỗ xe sau giờ học. Cậu quyết tâm sẽ làm rõ
mọi chuyện trong hôm nay để không phải tiếp tục suy nghĩ về nó nữa. Như
mọi lần, Shane xuất hiện cùng hai thằng bạn. Lần này, Wes sẽ kiên quyết
hơn và khiến Shane đồng ý dành ít thời gian để nói rõ mọi chuyện với
mình.
"Có thể nói chuyện với tớ năm phút không?” Wes chặn đường
của ba thanh niên cao lớn bằng thân hình chỉ cao đến mét bảy lăm của
mình.
"Có chuyện gì gấp không? Tôi phải đi chơi bóng chuyền cùng Carson và Sam rồi.
"Tôi biết là cậu thích thể thao, nhưng chỉ cần đi chơi trễ hơn năm phút thôi, có được không?” Wes cố chấp trả giá.
Shane ngao ngán há miệng thư giãn xương hàm rồi ra hiệu bảo hai thằng bạn ra xe trước.
"Có chuyện gì?”
"Tại sao cậu lại bỏ thi vậy?” Wes vào thẳng vấn đề cần nói.
"Vì tôi đã chán rồi, không muốn thi nữa.”
"Đừng nói dối vô căn cứ như vậy! Rõ ràng cậu đã rất hào hứng sáng tác bài hát vào hôm Thứ Ba vừa rồi.”
"Lúc đó thì tôi vẫn còn hứng thú. Giờ thì hết rồi.” Shane nhăn mày trả lời như thể không muốn tiếp chuyện với Wes thêm nữa.
"Tớ
đã làm gì khiến cậu khó chịu sao?” Lúc này, Shane không trả lời ngay mà
chỉ nhìn Wes với vẻ mặt khó xử, hai chân thì dẫm tới dẫm lui vì bức
bối.
"Không phải vậy đâu.” Khó khăn lắm kẻ cao ráo hơn mới phun ra được mấy chữ.
"Cậu
cứ nói thật đi. Nếu thật sự là do tớ khiến cậu mất hứng thì cậu cứ tìm
người khác hát thay. Tớ sẽ không để bụng chuyện đó đâu. Thấy cậu đã cố
gắng cho cuộc thi như vậy, lại sáng tác được một bài hát vừa xuất sắc
vừa ý nghĩa như thế, giờ mà cậu từ bỏ thì tớ đây còn cảm thấy vô cùng
tiếc nuối thay cho cậu đấy.” Wes dốc hết toàn lực để thuyết phục kẻ dối
diện, và cậu hài lòng khi người đó trở nên đắn đo hơn. Điều này chứng tỏ
Wes đang thành công trong việc thay đổi quyết định của Shane. "Cậu
không biết là tớ đã ngưỡng mộ cậu thế nào mỗi khi cậu biểu diễn tài năng
của mình trước lớp đâu, Shane. Phong thái tự tin và tự nhiên của cậu là
điều mà tớ luôn mong muốn có được.”
"Thật ra là do bố tớ.” Cuối
cùng, Shane cũng đã thú nhận sự thật. Wes không quá bất ngờ về lý do vừa
được Shane nói ra. "Bố tớ không hề thích việc tớ chơi nhạc. Những nhạc
cụ cậu thấy trong phòng tớ đều là những thứ tớ bảo bố mẹ mua với lý do
đang học âm nhạc ở trường. Chuyện tớ tham gia cuộc thi, tớ cũng phải giữ
bí mật với bố mẹ. Hôm Thứ Ba, tớ đã không ngờ là tụi mình lại tập lâu
đến thế. Vốn dĩ, tớ chỉ định tập đến sáu giờ rồi đưa cậu về trước khi bố
tớ về đến nhà. Vì nhìn thấy cậu ở nhà, bố đã sinh nghi và hỏi chuyện tớ
sau khi tớ đưa cậu về nhà xong. Vì bị dồn đến cùng, tớ đã phải nói thật
là mình muốn tham gia cuộc thi âm nhạc của trường. Bố tớ đã nổi giận
đùng đùng và hăm dọa sẽ vứt hết nhạc cụ của tớ. Ông ấy còn bảo tớ đừng
qua lại với cậu nữa, nếu không thì sẽ cấm túc tớ luôn.”
"Shane
này, nếu cậu chịu nói với tớ sớm hơn thì tốt rồi.” Wes nhỏ giọng để làm
dịu lòng người đối diện. "Nếu chúng ta gặp khó khăn trong việc đến nhà
cậu, thì tụi mình có thể đến nơi khác mà. Tớ có guitar và piano, chúng
ta có thể cùng nhau tập. Về giờ giấc, chỉ cần cậu về nhà trước khi bố
cậu về đến thì hẳn là ông ấy cũng không biết gì mà nghi ngờ đâu. Chuyện
cậu tham gia cuộc thi âm nhạc, chúng ta có thể giữ bí mật mà tiến hành
mà. Cậu đừng nên để ước mơ của mình bị vùi dập như thế chỉ vì bố cậu
không muốn cậu theo đuổi nó.”
"Cậu không hiểu bố tớ đâu, Wes. Ông
ấy thật sự rất nghiêm túc trong chuyện nghiêm cấm tớ theo đuổi âm nhạc.
Anh trai tớ đang học làm kiến trúc sư, còn em gái tớ thì có ước mơ trở
thành bác sĩ dù nó chỉ mới mười tuổi. Bố mẹ tớ đặt rất nhiều kì vọng vào
con cái, nên họ hoàn toàn không muốn tớ trở thành một kẻ thất bại chỉ
vì theo đuổi âm nhạc trong vô vọng.” Shane gần như gục ngã khi nhắc đến
những điều khiến hắn không thể đến với ước mơ của mình.
"Xem ra
chúng ta thật sự có nhiều điểm chung hơn mình nghĩ đấy. Cậu cũng không
hiểu vì sao tớ lại trốn tránh việc ca hát thế này đâu, Shane. Bố mẹ tớ
cũng không hề cho phép tớ chơi nhạc cụ hay theo đuổi âm nhạc. Họ cho
rằng âm nhạc là thứ dành cho những đứa trẻ nhà giàu, dành cho những kẻ
mộng mơ, dành cho những kẻ thất bại không biết làm gì khác ngoài ca hát,
hoặc chỉ dành cho những thiên tài thật sự. Bố mẹ không cho phép tớ dán
bất kì một bức ảnh nào của ca sĩ hay ban nhạc mà tớ yêu thích trong
phòng cả. Nếu họ nhìn thấy những thứ liên quan đến âm nhạc trong phòng
tớ, họ sẽ mang đi bỏ hết. Trước đây, tớ có một người cậu, cậu ấy đã
quyết tâm theo đuổi âm nhạc từ năm mười lăm tuổi. Sau nhiều năm cố gắng,
cậu vẫn không thể thành công, nên đã bắt đầu dùng thuốc để giải sầu.
Năm hai mươi lăm tuổi, cậu tớ đã chết vì dùng thuốc quá liều. Nghe câu
chuyện đó, tớ hiểu vì sao bố mẹ tớ ngăn cản tớ đến với âm nhạc, nhưng tớ
vẫn muốn được ca hát cho dù chẳng có ai nghe. Tớ hát vì tớ đam mê, chứ
không phải để thể hiện cho ai biết tớ tài giỏi cả. Nếu cậu không thể
kiếm sống bằng âm nhạc, cậu vẫn có thể làm công việc khác trong lúc theo
đuổi đam mê của mình mà, đúng chứ?”
Shane kinh ngạc nhìn Wes khi
lắng nghe câu chuyện mà cậu vừa kể. Thật không thể ngờ, Shane không
phải là người duy nhất trải qua sự phản đối của gia đình. So với Shane,
tình trạng của Wes còn có phần tệ hại hơn, nhưng cậu vẫn bí mật làm điều
mình thích trong lúc cân bằng cuộc sống của mình. Xem ra, Shane đã luôn
tự cho rằng mình là nhạc sĩ bất hạnh nhất quả đất, trong khi cũng còn
rất nhiều người gặp khó khăn trong việc theo đuổi âm nhạc.
"Tớ đã không biết chuyện của cậu, Wes.” Shane thốt lên sau một hồi lâu im lặng.
"Tớ cũng đã biết chuyện của cậu đâu chứ?”
"Xin lỗi vì đã lơ cậu mấy ngày nay.”
"Không sao đâu.”
Shane lại cúi gầm mặt vì cảm thấy tội lỗi dâng trao.
"Hãy
nghĩ lại lời bài hát mà chúng ta đã cùng sáng tác đi. Có nhiều hơn một
thông diệp mà chúng ta có thể hiểu được đấy.” Wes lại lên tiếng gợi nhớ
Shane.
These labels that they give you
just ’cause they don’t understand
If you look past this moment
You’ll see you’ve got a friend
Waving a flag for who you are
"Wes…” Shane chợt mĩm cười thật tươi, trong khi nước mắt lưng tròng đang chờ tuôn ra. "Cùng nhau tham dự cuộc thi với tớ nhé!”
"Được thôi, đến gặp thầy Barrett nào!” Wes đáp lại nụ cười và kéo tay Shane quay trở vào trường.
"Này! Mày đi đâu đó, Shane?!” Carson lớn tiếng gọi theo phía sau khi thấy thằng bạn chạy vào trường cùng Wes.
"Xin
lỗi, hôm nay tụi bây đi đi. Tao bận rồi!” Shane cũng thông báo lại cho
hai thằng bạn, giọng hắn nghe vô cùng hào hứng và vui vẻ, khác hẳn với
thái độ thờ ơ thiếu sức sống mấy ngày qua.
"Đúng là thằng khốn kì lạ mà!” Shane nghe Carson rủa từ phía sau, nhưng giờ thì điều đó chẳng có gì quan trọng nữa.
…
Sau
khi đã đăng kí tham gia cuộc thi lần nữa với thầy Barrett, Shane cùng
Wes nhanh chóng đi đến địa điểm tập nhạc cụ bí mật của cậu. Wes đã bảo
mình có một cây guitar và một bàn piano, nhưng lại không để bố mẹ biết,
vậy hẳn là cậu đã giấu chúng ở đâu đó mà không để ai phát hiện.
"Đây là nhà ai thế?” Shane tò mò hỏi khi Wes bảo hắn tấp xe vào trước một căn nhà xa lạ.
"Là
nhà của Clay đó. Bố cậu ấy có một cái garage còn trống chỗ, nên Clay đã
thay tớ xin phép được để nhạc cụ ở đó.” Wes nhanh chóng giải thích và
cùng Shane đi vào sân nhà Clay.
"Đến rồi đấy à.” Clay chạy ra mở
cửa khi nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại trước nhà mình. Do Wes đã
nhắn tin với Clay trước khi đến, nên nó đã canh cửa sổ từ nảy giờ.
"Chào.” Shane giơ một tay lên chào hỏi.
"Chào Clay. Tụi tớ ra garage được chứ?” Wes tò mò nhìn ra cánh cửa còn đang đóng chặt của garage nhà Clay.
"Được
mà. Tớ ra mở cửa cho.” Clay nhanh nhảu đi ra phía garage và mở cánh cửa
sắt tự động bằng đồ điều khiển từ xa. "Cứ việc dùng garage này đến khi
nào cậu chán thì thôi.”
"Tụi này sẽ chỉ dùng đến năm giờ mấy
thôi.” Wes trả lời thay cho Shane. Cậu biết hắn phải về nhà trước sáu
giờ để tránh nghi ngờ nên tốt nhất chỉ nên tập đến năm giờ hoặc thêm
khoảng mười lăm phút.
"Cảm ơn nhé.” Shane lịch sự nói khi Clay quay trở vào trong.
"Không có chi. Cứ tự nhiên đi. Tớ sẽ mang nước ra cho hai cậu.” Nói rồi, Clay vội vã chạy vào nhà.
"Cậu ta lúc nào cũng vội vội vàng vàng như vậy hả?” Shane chợt hỏi khi cả hai vừa bước qua cánh cửa garage.
"Ừ, tính cậu ấy vốn hơi cẩu thả và hấp tấp như vậy từ đó giờ.”
"Hai cậu quen nhau lâu chưa?”
"Hình
như từ hồi lớp Hai là tụi tớ đã chơi chung với nhau rồi. Clay là một
đứa rất tốt bụng và tử tế. Nó biết quan sát hơn nhiều người nghĩ đấy.”
Wes mĩm cười vui vẻ khi nhắc đến cậu bạn thân của mình, tuy thật vô lý,
nhưng điều đó khiến Shane chợt có chút ghen tị trong lòng.
Shane
ngồi xuống bàn piano của Wes và thử lướt tay lên những phím đàn để thử
âm thanh. Có vẻ như Wes rất hay sử dụng đến cây đàn, nên âm thanh vẫn
đang rất tốt.
"Tớ nghĩ, nếu chúng ta kết hợp thêm tiếng guitar
thì bài hát sẽ thêm phần sinh động đấy.” Wes chợt gợi ý khi cầm lấy cây
guitar của mình.
"Tớ cũng từng nghĩ đến điều đó khi cậu nói có
thể chơi guitar đấy.” Shane đột nhiên trở nên hào hứng hơn hẳn. Ánh mắt
hắn chăm chú nhìn những ngón tay đang mân mê cây đàn của Wes.
"Vậy chúng ta hãy thử tập xem sao nhé!”
Cả
hai chàng trai trẻ bắt đầu tập lại bài hát mà họ đã cùng sáng tác hôm
trước. Quả thật là, mỗi khi tập trung vào làm điều mình yêu thích, cả
Wes và Shane đều quên mất mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Họ không hề
biết khi Clay quay lại với mấy ly nước cam trên khay và đứng lắng nghe
tác phẩm của họ suốt một hồi lâu.
"Hay thật đó!” Clay vỗ tay bộp bộp sau khi đã đặt khay nước xuống một chiếc bàn gần đó.
"À, cảm ơn. Bài hát này là Shane sáng tác đó.” Wes tự hào giới thiệu.
"Nhưng lời bài hát là do cả hai tụi tớ cùng nhau viết.” Shane thêm vào vì không muốn lãng quên công sức mà Clay đã bỏ ra.
"Tuyệt
thật! Hai người nhất định phải giành giải nhất đó!” Clay cỗ vũ tinh
thần và mời hai vị khách của mình uống nước cam cho chính cậu làm trong
lúc chờ họ đến khi nảy.
…
Vào đêm diễn ra cuộc thi âm
nhạc, cả Wes và Shane đều nói dối gia đình rằng họ chỉ đi chơi cùng bạn
như mọi đêm Thứ Bảy bình thường. Thực chất, Shane đã sang nhà Wes trước
khi cuộc thi diễn ra hơn hai tiếng để cùng cậu đến nhà Clay chuẩn bị cho
cuộc thi ở trường. Vì đêm nay sẽ là một đêm quan trọng, Clay đã muốn tự
mình trở thành nhà tạo mẫu cho cả Shane và Wes. Vì Clay luôn ăn mặc khá
thời trang, dù đôi lúc có hơi ngồ tàu và màu mè, nên Wes đã tin tưởng
trao thân gửi phận cho thằng bạn của mình chỉ đêm nay.
"Hãy làm
sao để bọn tớ trông thật ngầu, chứ không phải biến thành những tên ngớ
ngẩn đấy nhé!” Shane cảnh báo ngay khi vừa bước vào cửa phòng Clay.
"Yên
tâm đi anh bạn. Tớ có gu thời trang siêu chuẩn đấy nhé!” Clay tự tin
phản pháo và đi đến tủ đồ để lựa chọn ra những bộ cánh mà đích thân cậu
kết hợp từ số quần áo quá tải của mình.
"Nhưng tớ làm sao mặc vừa
quần áo của cậu chứ?” Shane bắt đầu hoang mang khi nghĩ đến kích thước
khác nhau giữa cơ thể mình và Clay. Hắn cao đến gần mét chín, trong khi
Clay và Wes lại ngang mức dưới mét tám. Với ngoại hình thế này thì chỉ
có Wes mới mặc vừa quần áo của Clay mà thôi.
"Đừng lo! Anh trai
tớ cũng có không ít bộ cánh siêu đẹp. Tớ đã chắc lọc và ước chừng hết
rồi.” Clay thích thú mang ra một loạt các bộ quần áo ở hai bên tay.
"Shane, tới đây thử trước đi nào!”
Kẻ được gọi tên chậm chạp đi
đến trong lúc mắt vẫn hướng về các bộ quần áo có màu sắc khá nhu. Nhìn
chung thì màu sắc rất ổn, chỉ không biết khi mặc vào thì thế nào.
"Vì
các cậu sẽ biểu diễn nhạc nhẹ, nên tớ chỉ chọn những bộ có màu sắc đơn
giản và nhẹ nhàng như xanh lơ, xanh rêu nhạt, vàng nâu, xám, đen xám như
thế này thôi. Ngoài ra, tớ nghĩ các cậu nên mặc quần áo có màu tương
đồng về kiểu dáng hoặc màu sắc, như vậy mới tôn được tinh thần đồng đội.
Đúng chứ?” Clay thích thú gợi ý.
"Ừm, tớ cũng nghĩ thế từ đầu
rồi.” Shane gật đầu tán đồng và chọn lấy bộ vest đơn giản màu đen xám
với chất liệu nỉ nhưng không quá dày hoặc quá mỏng.
"Chọn chuẩn
đó! Tớ thích nhất bộ này trong đám.” Clay gật đầu lia lịa thể hiện sự
hài lòng tột độ của mình. "Hãy mặc thử đi. Còn Wes, tới đây chọn nhanh
nào!”
"Ừm.” Wes không phải kiểu người hay chú trọng vào quần áo
hay ngoại hình như Clay, nên cậu cũng không biết phải chọn thứ gì cho
phải. Thông thường, cậu chỉ mặc quần áo cũ từ năm này qua tháng nọ,
chuyện mua sắm gần như không tồn tại trong danh sách những điều cần làm
của cậu. Tiền tiêu vặt, Wes sẽ để dành để mua nhạc cụ, hoặc để bảo trì
và sửa chữa chúng.
"Chọn cái nào cậu thích là được.” Clay thúc giục khi thấy bạn mình hoang mang trước các lựa chọn.
"Tớ
lấy cái này thử vậy.” Wes cầm lấy một bộ quần áo khá đáng yêu gồm áo
sơ-mi trắng dáng rộng và quần tây đen xám có dây đai nối từ trước thắt
lưng lên vai và vòng ra sau, nhưng lựa chọn đó chỉ là do Shane chỉ vào
để gợi ý cho cậu từ bên cạnh thôi.
"Rồi, hai cậu mau thay cho tớ
xem thử nào.” Clay bỏ đống quần áo trên tay xuống giường và khoanh tay
đứng nhìn hai tên con trai kia thay quần áo.
"Tớ sẽ vào nhà vệ
sinh thay.” Wes mang theo bộ quần áo và chạy đi. Cậu ghét nhất là khoe
thân trước người khác, dù đó có là Clay hay Shane đi chăng nữa.
"Wes vốn rất hay ngại ngùng. Cứ như bọn con gái ấy.” Clay trêu chọc khi Wes vừa đóng cửa nhà vệ sinh lại.
"Cũng
đáng yêu mà.” Clay suýt sặc nước bọt khi nghe Shane bình thản phun ra
một bình luận ngây ngô mang tính khen ngợi như thế dành cho
Wes-mọt-sách.
"Ra là cậu thích mấy đứa hay ngại ngùng.” Clay gật gù vẻ hiểu biết.
"Hả?” Shane phải ngẩng đầu lên nhìn Clay dù đang thay quần ra.
"Không có gì.” Clay phủi tay cho qua, nhưng thật ra những ý nghĩ đen tối vẫn còn tồn đọng trong đầu nó.
"Được
không?” Wes bước ra khỏi nhà vệ sinh sau năm phút chật vật thay đồ. Khi
cậu bước ra, Shane đã mặc bộ vest vào xong. Nhìn Shane, Wes phải bật ho
vài cái để lấy giọng vì cậu bị choáng ngợp trước sự bảnh bao của hắn.
Trông Shane lúc này quả thật rất ra dáng con nhà quyền quý. Mặt khác, cả
Shane và Clay đều phải trầm trồ công nhận Wes trông vô cùng đáng yêu.
Chỉ cần thêm một cái nơ nho nhỏ ngay giữa cổ ái là cậu sẽ trở thành một
biểu tượng đáng yêu mất thôi.
"Thật ra… tớ muốn mình trông ngầu như Shane cơ.” Wes tỏ vẻ không hài lòng với quần áo của mình.
"Tớ
thấy cậu đáng yêu lắm mà!” Shane lập tức phản đối việc Wes muốn thay
đổi trang phục. Hai tai hắn cảm thấy hơi nóng lên khi Wes ngày càng bước
đến gần hơn.
"Nhưng tớ không cảm thấy thoải mái với bộ này lắm.”
Wes nhìn xuống giường để chọn bộ vest màu xám đen của Clay. "Tớ sẽ mặc
thử bộ này.”
"Cứ tự nhiên.” Dù hơi tiếc, nhưng Clay cũng đồng ý để Wes thay bộ quần áo mà cậu thích.
Lát
sau, Wes lại bước ra. Lần này, trông cậu như một con người khác. Vẻ
đáng yêu ban nảy đã được thay thế bởi nét đẹp của sự trí thức và sang
trọng. Nói đơn giản hơn, trông cậu như một phiên bản đáng yêu hơn của
Shane.
"Cũng không tệ đâu nhé!” Clay gật gù vỗ tay lộp bộp trong
lúc bước đến gần anh bạn của mình để chỉnh sửa một số chi tiết. "Tớ sẽ
chỉnh sửa tóc tai của cậu một chút, bảo đảm cậu sẽ trở thành hotboy
trong đêm thi hôm nay luôn!”
"Cậu mồm mép gì vậy chứ?” Wes lách người đi đến chỗ Shane đang ngồi.
"Bộ
này cũng hợp với cậu lắm đấy.” Shane không ngại cất lên một lời khen
khác cho chàng ca sĩ chính trong ban nhạc hai người của mình.
"Cảm ơn. Nhưng tớ thấy cậu mới là đẹp trai nhất đấy!” Wes thích thú cười muốn toét cả miệng.
"Nhanh
nào! Vì Shane đã vuốt tóc sẵn rồi, nên tớ sẽ chỉ cần giúp cậu vuốt tóc
một chút nữa là xong thôi.” Clay ghì lấy cánh tay Wes và đặt cậu ngồi
xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm.
Wes có chút không thoải mái khi
Clay tháo kính của cậu và bắt đầu vuốt gel tạo kiểu cho phần tóc mái
của cậu. Nhưng để thể hiện được tốt nhất trong đêm diễn này, cậu sẽ chấp
nhận làm điều mình không thích một lần. Trong lúc Clay không ngừng xịt
mấy thứ dung dịch dưỡng tóc hay tạo nếp gì đấy vào tóc của Wes, Shane im
lặng ngồi dõi theo từng thay đổi được Clay thực hiện trên tóc Wes. Sau
mười lăm phút vuốt lên vuốt xuống, Clay bảo Wes mở mắt và nhìn vào gương
để nhìn chính mình.
"Ôi trời, cậu đã làm tớ ra thế này sao?” Wes
hoàng hốt khi vừa nhìn thấy mình trong gương. Người trong gương có mái
tóc được vuốt ra sau, nhưng phần mái được tạo kiểu giúp phần tóc trên
đỉnh đầu có chút bồng bềnh và phồng lên. Nhờ vậy, Wes sẽ trông cao hơn
thực tại một chút. Ngoài ra, một vài lọn tóc mái nhỏ được giữ lại trước
trán để kiểu tóc trông tự nhiên hơn.
"Ý gì chứ? Tớ giúp cậu trông
đẹp trai không tưởng như thế mà còn phàn nàn hả?” Clay tỏ ra vô cùng tự
tin vào tác phẩm mới toanh của mình.
"Trông tớ kì cục quá! Không nhận ra luôn.”
"Đó
là vì mọi ngày cậu không chịu tạo kiểu cho tóc mái đó thôi, đồ lười.”
Clay búng nhẹ vào tai Wes để trừng phạt sự lười biếng trong việc chăm
sóc ngoại hình của cậu.
"Shane, trông tớ có kì cục không? Không
quen mắt chút nào hết.” Vì không thể tin tưởng được thằng bạn của mình,
Wes quay đầu sang hỏi han ý kiến của người thứ ba. Shane lúc này đang
chìm đắm trong việc ngắm nhìn tuyệt phẩm trước mắt mình. Hắn bỡ ngở khi
tuyệt phẩm đó quay đầu sang nhìn mình với đôi mắt xám lục long lanh và
đáng yêu đó.
"Shane!” Wes đã phải gọi to tên anh bạn của mình lần nữa khi thấy hắn đang thất thần nhìn cậu.
"Hả? Ờ. Tuyệt mà! Trông cậu rất đẹp trai!” Shane lắp bắp phun ra một tràng các từ vựng.
"Chết rồi. Shane đã yêu cậu mất rồi, Wes à.” Clay hả hê đứng trêu chọc hai thằng bạn và nhận một cú thúc vào hông từ Wes.
"Đừng
nói càng nữa. Vì mọi thứ cũng đã khá ổn, nên tớ nghĩ chúng ta nên đến
trường thôi.” Wes đề nghị và hai tên con trai còn lại nhanh chóng đồng
thuận làm theo.
…
Lúc Shane, Wes, và Clay vừa bước vào hội
trường diễn ra cuộc thi âm nhạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Tuy
Wes không rõ nguyên nhân thật sự là gì, nhung trông ai cũng ngỡ ngàng
và thích thú mỗi khi họ chạm phải ánh mắt của cậu.
"Tin tớ đi,
Wes. Sau đêm nay, cậu sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.” Clay hào hứng
đưa ra lời tiên đoán của mình, nhưng Wes có vẻ không hào hứng. Cậu vốn
không thích bị người khác xăm soi.
"Bọn này phải ra hậu trường
chuẩn bị rồi, cậu hãy đến chỗ ngồi trước đi.” Shane thông báo và cùng
Wes đi ra phía sau cánh gà để đợi đến lượt mình lên biểu diễn.
Trong
lúc cả hai di chuyển đến chỗ ngồi của mình ở hậu trường, rất nhiều cặp
mắt tò mò đã dõi theo họ. Những ánh mắt đó đã khiến sự hồi hộp trong
lòng Wes ngày càng dâng cao. Khi nhận thấy điều đó, Shane đã nắm lấy tay
cậu để trấn an. Cả hai ngồi tán dóc về những điều mình đã làm trong
suốt một tháng qua, mục đích là để phân tán sự hồi hộp của Wes đi nơi
khác. Khi đến lượt của Wes và Shane lên biểu diễn. Wes sẽ không thể bước
đi nổi, hai tay thì run rẩy bám lấy tay Shane.
"Hai đứa hãy diễn
thật tốt nhé!” Thầy Barrett xuất hiện ở hậu trường và động viên tinh
thần hai học sinh yêu quý của mình. Wes và Shane gật đầu cảm ơn thầy và
chuẩn bị tiến ra sân khấu.
"Không sao đâu, Wes. Cứ tưởng tượng
như chúng ta đang ở garage nhà Clay, còn khán giả là bãi cỏ nhà cậu ấy.”
Shane cố gắng trấn an cậu bạn bé nhỏ của mình khi vẫn đang nắm chặt hai
bàn tay lạnh run của cậu. Dù cảm thấy rất tội Wes, nhưng Shane không
muốn bỏ cuộc khi cả hai đã cố gắng như thế cho cuộc thi này suốt một
tháng qua.
"Tớ vẫn cảm thấy rất hồi hộp. Đến thở còn khó khăn
nữa…” Đến cả giọng của Wes cũng trở nên run rẩy hơn với mỗi bước chân
tiến đến gần sân khấu.
Khi cả hai chỉ còn cách sân khấu một bước
chân, Shane bất ngờ dừng lại và quay đầu về phía đối diện với Wes. Nhẹ
nhàng và cẩn trọng, Shane gỡ gọng kính dày cộm khỏi mắt Wes.
"Cậu
làm gì thế? Tớ không thể nhìn thấy gì cả nếu không đeo kính.” Wes với
tay cố lấy lại cặp kính của mình, nhưng Shane đã nhanh chóng bỏ vào túi
áo vest.
"Đúng đó. Nếu không đeo kính, cậu sẽ không nhìn rõ khán
giả. Như vậy, cậu sẽ không phải hồi hộp thêm nữa.” Shane mĩm cười chân
thành với Wes, dù hắn không rõ cậu có nhìn thấy nụ cười đó không.
Wes
định mở miệng nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy làm theo lời Shane là
tốt nhất. Đã đi đến chặng đường cuối cùng rồi, cậu không thể để chứng sợ
đám đông của mình phá hỏng mọi thứ được. Và cứ thế, cậu tiến ra sân
khấu cùng Shane, tay trong tay. Tiếng vỗ tay tràn ngập khán phòng trước
sự xuất hiện của cả hai.
"Chẳng có ai đang nhìn chúng ta hết, cậu
đừng lo.” Shane lại trấn an Wes thêm lần nữa. "Hãy ngồi lên ghế và giữ
cây đàn của cậu, không ai có thể làm gì chúng ta đâu.”
Wes gật đầu và nghe theo lời Shane.
Một
lúc sau, tiếng đàn piano của Shane bắt đầu vang lên. Giọng hát của Wes
cũng cất lên một lúc sau đó. Tuy ban đầu hơi run, nhưng sau đó giọng Wes
trở nên mạnh mẽ và da diết đến mức khiến người nghe phải sởn gai ốc vì
quá tuyệt vời. Nhiều người vẫn đang cố gắng nhớ xem Wes là ai, vì cậu
trai tóc xoăn trên sân khấu quả thật vô cùng điển trai và cuốn hút,
không lý nào họ lại không biết cậu là ai trong trường. Khi bài hát kết
thúc với tiếng hát hòa quyện giữa Wes và Shane, tiếng vỗ tay lớn đến mức
như muốn làm cỡ tung trần nhà. Shane đã bước đến ôm chầm lấy Wes khi họ
nhận được một tràn vỗ tay nhiệt tình đến thế. Wes cũng không ngần ngại
mà ôm lấy anh bạn của mình.
"Tuyệt vời lắm! Không ngờ hai đứa lại
làm tốt đến thế!” Thầy Barrett vừa vỗ tay vừa bước đến chào đón sự trở
lại của hai học sinh lớp mình.
"Bọn em đã chăm chỉ luyện tập suốt
một tháng qua đấy ạ.” Shane toe toét mĩm cười, không hề nhận ra mình
vẫn còn đang nắm chặt tay Wes.
"Hai đứa rất có khả năng sẽ giành được giải nhất đêm nay đấy.”
"Bọn
em cũng rất mong sẽ được như thế, nhưng có rất nhiều bạn diễn tốt nữa
nên cũng không chắc.” Wes khiêm tốn nhận định tình hình.
"Chỉ còn
vài tiết mục nữa thôi là chúng ta sẽ biết được kết quả.” Thầy Barrett
vỗ vai hai cậu học trò và đi đến động viên những học sinh vẫn chưa biểu
diễn của mình.
Khi đến phần công bố giải thưởng, tất cả các thí
sinh đều được chuyển sang ngồi ở các dãy ghế trước gần với sân khấu. Khi
giải ba được công bố, mọi người đều vỗ tay tán thưởng rất lớn. Cả khi
giải nhì được công bố, phản ứng cũng rất mạnh liệt, nhưng kèm theo đó là
một chút tiếc nuối vì cá nhân này đã trượt mất ngôi vị quán quân.
"Dù
có được giải hay không, tớ cũng rất hài lòng với phần trình diễn của
tụi mình.” Shane mĩm cười mãn nguyện khi giải nhất chuẩn bị được xướng
tên.
"Tớ cũng vậy.” Wes mĩm cười đáp trả.
"Giải quán quân
của cuộc thi tài năng âm nhạc lần thứ mười chín của trường trung học
Bellamy thuộc về… Shane Williams và Wes Boyd! Xin chúc mừng!”
Ngay
khi người dẫn chương trình công bố giải thưởng, Shane và Wes vô thức ôm
chầm lấy nhau và vỡ òa trong hạnh phúc. Cả hai đã bỡ ngỡ đến mức quên
mất cả việc bước lên sân khấu nhận giải. Chỉ khi thầy Barrett bảo hãy
lên sân khấu, Shane mới cùng Wes tiến lên nơi đó để nhận chiếc cúp vàng.
"Xin
chân thành cảm ơn ban giám khảo đã trao cho bọn em giải thưởng đáng quý
này. Dù đã trải qua không ít khó khăn trong suốt một tháng chuẩn bị cho
cuộc thi, nhưng bọn em đã vượt qua được mọi thứ để nhận lấy giải thưởng
này. Nếu không có sự giúp đỡ của thầy Barrett và Clay Morrison, bọn em
đã không thể đứng đây vào giây phút này. Không chỉ vậy, em cũng muốn gửi
lời cảm ơn chân thành nhất đến người đã cùng đồng hành với em trong
suốt chặn đường này, người đã giúp em vượt qua khó khăn và đứng dậy bước
đi tiếp… Tớ thật sự rất cảm ơn cậu, Wes Boyd!” Shane kết thúc bài phát
biểu của mình bằng một cái ôm nồng ấm dánh cho người đang đứng bên cạnh
mình.
"Tớ cũng rất cảm ơn cậu vì đã giúp tớ thoát khỏi vỏ bọc của
chính mình.” Wes đáp trả khi cả hai vẫn đang ôm nhau trên sân khấu,
trước sự chứng kiến của hơn ba trăm khán giả.
Lúc cái ôm vừa chấm
dứt, Shane và Wes vẫn còn nhìn nhau bằng ánh nhìn hạnh phúc như thể họ
đã cùng vượt qua biết bao nhiêu khó khăn cùng nhau. Bất chợt, Shane tiến
đến và hôn lên môi Wes. Tuy ngỡ ngàng, nhưng Wes đã thích ứng và đáp
trả lại nụ hôn trong sự tán dương của đám đông khán giả.
"Tớ đã
ngửi thấy mùi kì lạ giữa hai cậu từ lâu rồi mà!” Clay kêu gáo đến khàn
cả giọng từ dưới sân khấu khi hai tên bạn chết tiệt của mình đang ôm hôn
nhau trên sân khấu.
…
HẾT.
[18.03.2017]
Vote Điểm :12345