Thắng Làm Vua, Thua Làm Hậu
Thể loại: Bạn thân, học đường, yêu/ghét.
Nội dung: John và Harvey là đôi bạn thân mà mọi người đều ngưỡng mộ, nhưng không ai biết rằng John luôn âm thầm ghen tị với Harvey vì anh luôn là kẻ đứng sau giữa hai người. Thế nhưng, khi Harvey xảy ra chuyện, John lại luôn cảm thấy bản thân là người có lỗi và mong muốn được bảo vệ cậu.
Chú ý: rape/non-con.
Lời tác giả: Với những ai đã đọc qua truyện này thì cho bạn tác giả xin lỗi vì đã không chú ý đến một chi tiết vô lý khúc sau của truyện. Bạn tác giả đã tự phát hiện và chỉnh sửa lại cho ổn hơn, nhưng mà thật sự vẫn cảm thấy có phần hỗ thẹn do đã không xem kĩ lại lúc viết xong. Thiệt tình là hơn một năm mới phát hiện chi tiết vô lý đó huhuhu. Vô cùng xin lỗi.
*
Bạn bè thân thiết bốn năm gì chứ? Chuyện John Brandt và Harvey West được ví như hình với bóng đã là chuyện của hai tháng trước, khi cả hai vẫn còn gặp nhau mỗi ngày vì đến trường cùng nhau. Tình bạn giữa hai người vẫn còn đó, nhưng John luôn cảm thấy bị bỏ rơi mỗi khi có sự xuất hiện của cô nàng xinh đẹp nhất trường là Kylie Bolton bên cạnh Harvey. Có lẽ do John đã thích Kylie thật sự và không muốn bất kì ai có được cô, cho dù người đó có là Harvey đi chăng nữa. Vốn dĩ, John thầm thích Kylie được gần một năm nay, nên khi biết Harvey và cô hẹn hò, anh cảm thấy khó chịu và chán ghét điều vô cùng. Người ta thường bảo tình yêu là sự ích kỷ, có vẻ như trong trường hợp của John thì điều đó vô cùng chính xác.
"Cậu không thích Kylie sao?” Harvey bất chợt hỏi John khi cả hai đang cùng nhau xếp origami trong phòng anh.
"Sao chứ? Tớ bình thường mà.” John ngẩng mặt lên, nhăn mày nói với Harvey, rồi quay trở lại xếp hình con khủng long màu xanh da trời.
"Kylie nói với tớ là cậu không nhiệt tình nói chuyện với cậu ấy.” Lần này, Harvey bỏ luôn con chim origami đang xếp dở của mình xuống, mắt nhìn đỉnh đầu Harvey không ngừng, chờ đợi anh ngẩng đầu lên để đối mặt cậu.
"Nè, vì những lời Kylie nói mà cậu đi nặng nhẹ tra hỏi tớ hả?” John bực bội ném con khủng long trên tay vào mái tóc đen undercut của Harvey. Hành động đó khiến Harvey nhắm tịt mắt và khẽ quay đi để tránh, và vô tình khiến vài sợi tóc mái của cậu bay nhẹ trong gió.
"Tớ không có nặng nhẹ gì hết. Chỉ là việc cậu tỏ ra thiếu thân thiện khiến Kylie hơi buồn và khó xử. Dù sao thì cậu cũng là bạn thân nhất của tớ mà, Kylie bảo là muốn giữ một mối quan hệ tốt đẹp với những người xung quanh tớ.” Harvey nhặt con khủng long xanh của John lên để xếp tiếp, nhưng John đã giành lại.
Thật ra, John không tỏ ra thân thiện với Kylie vì anh ngại và không muốn hành động vượt mức tình bạn. Anh thích Kylie nên không biết bản thân sẽ hành xử ngu ngốc thế nào nếu đối mặt với cô một mình.
"Thì tớ có làm gì gây hại đâu chứ? Bảo Kylie cứ tỏ ra bình thường đi. Tớ và cậu ấy cũng đâu có cần phải tỏ ra cho thân thiết làm gì? Cậu ấy có phải cậu đâu?”
"Thằng này! Anh bảo thì cũng nên nể mặt làm theo một chút đi chứ?” Mất kiên nhẫn, Harvey nói bằng giọng cười giỡn và xông đến đè John lên giường. Vì bị tấn công bất ngờ nên John đã ngã ngay xuống, nhưng sau khi vật lộn được một lúc thì anh đã lật ngược tình thế và đẩy Harvey nằm xuống bên dưới anh. Cả thân người nặng hơn chín mươi kí của John đè lên cơ thể bảy mươi lăm kí của Harvey khiến cậu không có đường thoát nên chỉ biết kêu la xin tha mạng.
John luôn cảm thấy thích thú mỗi khi trở thành kẻ giữ thế áp đảo trong mọi tình huống, đặc biệt là anh rất thích cảm giác hạ bệ được Harvey. Từ trước đến nay, Harvey luôn được cho là một người hoàn hảo trong mọi lĩnh vực cậu tham gia. Do John chơi thân với Harvey nên mọi người cũng luôn luôn đem cậu ra so sánh với anh, và kết quả là John luôn là kẻ giữ vị trí thứ hai trong cuộc thi hai người này. Chỉ riêng phần sức mạnh, chiều cao, và cân nặng thì John mới được là kẻ đứng nhất trong hai người. Nhưng như vậy thì có giúp ích được gì đâu khi mà cả con trai lẫn con gái đều mê Harvey hơn?
Thật ra, John luôn cảm thấy thế giới này thật thiếu công bằng. Harvey được sinh ra trong một gia đình có lối sống chuẩn mực, trong khi gia đình John lại xuất thân từ gia đình có lối sống vô cùng tự phát và không có luật lệ gì rõ ràng. Harvey luôn lịch thiệp và đối xử tử tế với mọi người xung quanh như một hoàng tử thực thụ, còn mỗi khi John bắt chước hành động theo thì lại bị cho là đang có thỉnh cầu gì đó. Harvey còn rất thông minh và nhạy bén, cậu luôn đứng đầu lớp từ lúc cả hai học chung trường tới giờ, còn John không bao giờ vô nổi tốp mười, trừ mấy môn liên quan đến thể chất. Đến tận giờ, dù John và Harvey đều đang tham gia đội điền kinh của trường, nhưng Harvey luôn là kẻ về nhất, John luôn ở vị trí thứ hai. Và John đã phát ngấy vì điều đó.
Không chỉ thế, bất cứ cô nàng nào mà John có cảm tình từ nhỏ đến giờ, đếu đến tỏ tình với Harvey trước. Đó là lý do John chỉ có thể vui vẻ với mấy cô nàng vì bị Harvey từ chối mà tuyệt vọng tìm đến anh. Đến cả tên họ của Harvey cũng nghe lạ tai và thú vị hơn của John, Harvey West kia đấy. John quả thật là thảm hại!
Nhiều lúc John cố gắng nhớ lại xem vì sao mà anh và Harvey lại trở thành bạn của nhau cho được? Cả hai biết nhau từ hồi lớp Tám, khi Harvey chuyển tới ngôi trường trung học cơ sở mà John đang học. Cả hai học cùng khá nhiều môn, và lại vô tình ngồi gần nhau trong hầu hết các lớp đó, do Harvey không biết phải ngồi cạnh ai ngoài tên nhóc to con hơn hầu hết bạn cùng lứa với cái mặt lúc nào cũng hầm hầm mà cậu gặp trong mấy lớp học khác. Nói chung thì Harvey là đứa mở màn cho tình bạn kì quặc này trước, John chỉ là đứa tiếp diễn câu chuyện khi mở lời chào hỏi đầu tiên cho tên nhóc đẹp trai sáng ngời nhất trong lớp. Có lẽ những cuộc trò chuyện thông thường mỗi ngày đã khiến John và Harvey có cảm tình với nhau và thân thiết hơn theo năm tháng. Và đã bốn năm trôi qua, cả hai vẫn còn dính lấy nhau, dù John thậm chí không biết nhiều về gia đình Harvey như Harvey biết rõ về gia đình anh. Từ trước đến nay, John chỉ mới vài lần đặt chân vào nhà Harvey, trong khi cậu rất thường xuyên đến nhà anh chơi và ngủ qua đêm.
"Hai đứa bây chơi bê-đê hả?” Ian, em trai John, bất ngờ mở cửa phòng và đứng ngay lối ra vào nói bằng cái giọng xấc xược mà nó học được từ đâu đó trên mạng. Cậu nhóc nheo mắt liếc nhìn hai tên con trai mười bảy tuổi đang lăn lộn trên giường. Vì hầu hết thời gian đều dùng để chơi game và lên mạng, nên nó biết được rất nhiều thứ bậy bạ và hay nói những thứ không phù hợp với mọi người xung quanh. Nhưng thật ra thì Ian cũng đã mười lăm tuổi, nên mấy chuyện ấy cũng không còn gì lạ.
John không nói không rằng, ném nguyên cái gối nằm vào mặt Ian khiến nó la lối và tấn công lại. Khi John và Ian đang gối chiến, Harvey kêu ca can ngăn bằng cách đứng vào khoảng cách giữa hai anh em.
"Đủ rồi mấy gái!” Harvey vừa cười vừa ngăn, mắt nhắm tịt vì không muốn bị mấy vật thể mềm mềm đầy lông vũ bay trúng vào.
"John gây sự trước mà!” Ian tiến tới đẩy Harvey ra nhưng cậu đã cố gắng trụ lại để không bị đẩy đi. So với một cậu nhóc mười lăm tuổi, Ian thuộc dạng khá trâu bò, sức của cậu hơn hẳn Harvey.
Phải dùng hết sức lực của một vận động viên điền kinh Harvey mới chặn được Ian được một lúc trước khi nó nhấc cậu lên ngang vai và ném vào chỗ John đang ngồi trên giường. Harvey bất giác rên rĩ đau đớn khi bị đối xử như đồ chơi, nhưng phần nhiều là vì cảm thấy xấu hổ khi để một tên nhóc kém hai tuổi ném đi dễ dàng như vậy. John xoay người Harvey đặt lên giường để quan sát xem có thương tích gì không, nhưng Harvey chỉ cười cợt bảo không sao. Trước khi có thêm bất kì tình huống trả đũa nào, Ian đã phóng nhanh khỏi phòng anh trai và để lại đống hỗn độn.
"Hôm nay cậu ngủ ở đây nên phải thu dọn đi đấy.” John yêu cầu sau khi nhìn thấy bãi chiến trường trong phòng mình.
"Cậu với Ian gây ra mà lại bắt tớ dọn à? Quá đáng mà!”
"Ai là kẻ nằng nặc đòi ngủ ở đây hả? Cậu muốn ngủ lại thì ít nhất cũng phải thể hiện chút thành ý chứ?” Nói dứt lời, John ném cái áo bẩn vừa nhặt được từ đâu đó vào người cậu bạn tóc đen. Harvey nhăn mặt lườm mắt trước khi bắt đầu thu dọn chiến trường. Ôi, John thích cảm giác được làm chủ vô cùng! Mỗi lần ra lệnh cho Harvey làm theo những gì anh muốn là mỗi lần trả đũa cho những tủi nhục mà anh đã phải chịu đựng mỗi ngày khi bị so sánh với cậu.
Khi đã dọn dẹp xong tàn dư của cuộc gối chiến giữa anh em nhà Brandt, Harvey mệt mỏi leo lên giường John và nằm phịch xuống thở phào. John đang ngồi tựa vào thành giường để bấm điện thoại. Lúc cảm thấy mái tóc đã hơi rối lên của Harvey chạm vào khuỷu tay mình, John khẽ hất trỏ đẩy cậu bạn thân qua một chút. Harvey không dịch chuyển thêm chút gì sau đó nữa, cậu nằm yên nhắm mắt cho đến khi ngủ mất.
John thích thú chụp lén hình Harvey đang ngủ để đăng lên Instagram câu lượt thích. Lúc đăng ảnh, John kèm thêm một câu chú thích với nội dung "Harvey đẹp trai đang qua đêm ở nhà tôi này, ghen tị chưa?” Anh thích thú khi mọi người bắt đầu bấm thích hình ảnh đó, và còn hào hứng hơn khi thấy Kylie thích bức ảnh. John chán nản lướt Instagram thêm một lúc trước khi ra tắt đèn và trở lại giường ngủ. Do Harvey đang nằm phía ngoài nên John phải nằm phía giường sát tường. Anh kéo chăn ra để đắp cho cả hai, nhưng nhường phần to hơn cho Harvey vì cậu luôn dễ bị lạnh hơn anh. Dù có ghen tị với Harvey thế nào thì John vẫn ý thức được cậu là người bạn thân thiết và tốt bụng nhất mà anh may mắn có được trong đời.
…
Hôm đó, Kylie tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của mình ở nhà cô. Có khoảng bảy mươi người đến tham dự, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu sự góp mặt của bạn trai cô là Harvey, cùng với anh bạn thân của cậu ấy là John. Thuận theo ý nguyện của Kylie, John đã cố giữ bình tĩnh và dành thời gian trò chuyện với Kylie để làm thân.
Sau cuộc trò chuyện kéo dài khoảng mười lăm, hai mươi phút gì đấy, John càng cảm thấy mến Kylie hơn. Cô là người yêu thích du lịch và nghệ thuật, Kylie còn tham gia câu lạc bộ vẽ của trường và chuẩn bị tổ chức một buổi triển lãm các tác phẩm do các học sinh trong trường vẽ. Kylie cũng sẽ mang những tác phẩm mà cô yêu thích nhất để đem trưng bày cho mọi người cùng xem. Kylie có tinh thần tự do và luôn thích làm mọi thứ theo ý muốn của riêng mình, đúng kiểu John thích ở các cô gái.
John cũng được biết rằng Harvey vô tình gặp Kylie ở một cửa hàng bánh ngọt mà Kylie làm thêm, khi nhìn thấy những bức vẽ của cô đang đặt trên bàn lúc nghỉ giải lao, Harvey đã đến hỏi thăm và bày tỏ lời khen ngợi. Cả hai gặp lại thêm vài lần như thế và Kylie đã ngỏ lời hẹn hò, Harvey cũng đồng ý ngay vì nhận thấy rằng Kylie là cô gái đáng yêu. John thấy hơi bực dọc khi phải nghe những lời này từ Kylie, bởi Harvey không chịu chia sẻ lý do vì sao cậu và Kylie bắt đầu hẹn hò với bất kì ai, kể cả John.
"Cậu cũng biết là Harvey không thích chia sẻ chuyện riêng với người khác mà?” Kylie mĩm cười, nói đỡ cho Harvey khi John tỏ thái độ bất mãn với cậu bạn thân.
"Tớ thiệt không hiểu. Harvey không bao giờ kể về mấy cô bạn gái mà nó hẹn hò. Nhiều lúc tớ thấy tớ với nó vẫn chưa thân đến mức có thể chia sẻ mọi điều với nhau. Kiểu như nó vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tớ.”
"Ai cũng có bí mật mà, cậu việc gì phải buồn bực?” Kylie nhẹ nhàng vuốt cánh tay John để xoa dịu anh, và John cảm thấy kích thích bởi hành động nhỏ đó.
"Tớ chỉ hơi thất vọng thôi. Không có gì đặc biệt cả.” John phủi tay tỏ ra không có gì nghiêm trọng.
"Nếu muốn giải tỏa căng thẳng thì theo tớ tới một nơi nào, sẽ giúp cậu thư giãn hơn đấy.” Kylie đưa ra đề nghị cùng nụ cười tươi tắn trên gương mặt tuyệt đẹp của mình. John không dại gì mà từ chối, thế nên anh đã nhanh chóng đồng ý và đi theo cô.
Lúc cả hai rời khỏi đám đông trong bữa tiệc, John có đưa mắt nhìn quanh để tìm Harvey, đó là lúc anh thấy cậu đang vui vẻ cười nói với mấy anh chàng trong đội điền kinh của trường. Harvey hoàn toàn không nhìn thấy John cùng Kylie đi xuống tầng hầm. Kylie dẫn John vào một căn phòng nhìn như nhà kho. Nếu nhìn kĩ xung quanh thì sẽ nhận ra đấy là phòng vẽ tranh của Kylie. Có đến hàng chục bức tranh được đặt và treo trong phòng, cọ vẽ và màu sơn cũng có ở khắp nơi. John có thể nhìn thấy chủ đề mà Kylie hướng đến nhiều nhất, đó là vẽ chân dung. Hàng chục gương mặt khác nhau hiện hữu trên các tác phẩm của Kylie, nhưng gương mặt của Harvey phải xuất hiện đến bốn, năm lần.
Sau cùng, sự chú ý của John ngừng lại trước một bức vẽ còn đang dang dở, bởi bức vẽ đó nhìn như tư thế lúc ngủ của Harvey trong bức ảnh mà John đang lên Instagram vài tuần trước.
"Harvey rất đẹp trai nhỉ? Tớ đã quyết định vẽ tranh cậu ấy để mang đi triển lãm đấy.” Kylie diễn giải về lý do tại sao lại có nhiều hình của Harvey như vậy trong các tác phẩm của cô dù John chưa nói gì cả.
"Cậu vẽ rất đẹp đấy, Kylie. Tớ thật không ngờ luôn…” John vẫn còn đang mải mê ngắm nhìn bức họa của Harvey dưới bàn tay nghệ thuật của Kylie. Anh biết là Harvey rất điển trai, nhưng thật không ngờ dưới góc nhìn của người khác, cậu thậm chí còn đẹp hơn những gì John nghĩ. Có lẽ vì đã tiếp xúc với Harvey mỗi ngày nên John không nhận ra vẻ đẹp thật sự của cậu.
John bất ngờ bị lôi kéo về thực tại khi cảm nhận thấy ai đó đang hôn lên môi mình. Lúc anh nhận ra thì mọi thứ đã quá muộn. Kylie đang ôm lấy mặt anh và hôn ngấu nghiến như đang khát tình, và John vô tình lại luôn thầm khao khát điều đó từ bao lâu nay. Thế nhưng, cuộc vui chỉ mới kéo dài được nửa phút thì John đã vội nhận ra sự sai trái của vấn đề và đẩy Kylie ra.
"Chúng ta không thể làm vậy được.” John nuốt nước bọt.
"Sao lại không chứ? Tớ biết là cậu thích tớ mà. Cậu luôn né tránh ánh mắt tớ mỗi khi chúng ta đối mặt nhau. Mỗi khi nhìn thấy tớ và Harvey hôn nhau, cậu cũng lén lút nhìn tớ rồi quay đi ngay khi tớ bắt gặp ánh mắt cậu đang dõi theo.” Kylie chèo kéo, cố gắng áp sát người vào John hơn.
"Nhưng cậu đang hẹn hò với Harvey.” John phản kháng.
"Nhìn từ bên ngoài thì là vậy thật đấy. Nhưng Harvey chưa bao giờ đồng ý làm chuyện gì khác ngoài việc ôm hôn tớ cả, tớ đang thèm khát chuyện ấy muốn điên lên được.” Kylie lại tiến đến sát John hơn mặc cho sự chống đối của anh.
"Có lẽ Harvey nghĩ vẫn chưa đến lúc. Nếu cậu kiên nhẫn thì sớm muộn gì cả hai cũng sẽ lên giường cùng nhau thôi.”
"Cậu không hiểu đâu! Harvey thậm chí không để tớ chạm vào chỗ đó của cậu ấy, cậu ấy cũng không chịu chạm vào ngực hay giữa chân tớ dù tớ có đòi hỏi thế nào. Có tên con trai nào mà lại không chịu quan hệ với bạn gái mình khi cô ấy đã hoàn toàn sẵn sàng dâng hiến đâu chứ? Harvey thật sự khiến tớ cảm thấy bất lực vô cùng, tớ thậm chí không chắc có phải cậu ấy là trai thẳng hay không. Tớ đã muốn chia tay với Harvey từ mấy tuần nay, nhưng vì tớ vẫn cần cậu ấy để hoàn thành mấy bức vẽ cho buổi triển lãm nên vẫn chưa thể nói ra được.”
John cố gắng phân tích những lời Kylie nói ra. Chúng khiến anh chợt nhớ đến hồi anh và Harvey học lớp Chín. Vào một đêm Harvey ngủ lại nhà John, anh đã đề nghị Harvey cùng xem phim người lớn, nhưng Harvey một mực từ chối. Khi John làm ngơ và cứ thế mở phim lên, Harvey đã nổi đóa và đỏ mặt bỏ về ngay trong đêm. Việc đó đã khiến John lo sợ rằng Harvey nghĩ anh có ý định dụ dỗ cậu làm bậy với nhau. Cũng may là hôm sau cả hai đã quên đi chuyện đó và vui vẻ lại bình thường. Từ đó về sau, John không còn rủ rê Harvey xem mấy thứ đồi trụy đó với mình, bởi anh biết cậu sẽ không đồng ý. Nghĩ lại điều đó, John có cảm giác rằng Harvey thật sự không thích mấy thứ liên quan đến tình dục. Có thể Harvey ngại ngùng khi nói đến những thứ đen tối đó, cũng có thể cậu thật sự không thích chúng, John vẫn chưa thể kết luận được.
Nhưng mặc kệ, vì Harvey đã khiến cô bạn gái nóng bổng Kylie phải đợi chờ mòn mỏi, John sẽ thay thế cậu để thỏa mãn cô nàng vậy. Điều này cũng không còn gì mới lạ cả, bởi trước giờ John vẫn luôn chơi những cô gái bị Harvey bỏ rơi mà. Lần này chỉ khác một chút là Kylie và Harvey vẫn còn chưa chia tay, nhưng rồi thì họ cũng sẽ chia tay sớm thôi. Nghĩ đến đây, John quyết định tiến tới và cởi sạch quần áo cả hai để vui vẻ cùng nhau.
…
John trở lại bữa tiệc với quần áo đã chỉnh đốn gọn gàng. Anh đã căn dặn Kylie là đừng trở lên cho đến mười phút sau để tránh bị mọi người nghi ngờ. Khi anh đi xung quanh để tìm Harvey thì thấy cậu và tên Dylan Gilbert có mái tóc dài lãng tử đang đứng gần nhau quá mức cần thiết ở lối vào nhà bếp. Dylan nổi tiếng là tên nhóc đào hoa được biết là chuyên đá bạn gái một cách lạnh lùng, thật chẳng hiểu vì sao mà Harvey lại thường hay gặp gỡ trò chuyện với hắn như vậy. Dylan đang đưa cánh tay rắn chắc của hắn choàng quanh cổ và vai Harvey, mặt mũi thì đang kế sát vào mặt cậu như thể cả hai sẽ định hôn nhau đến nơi. Điều chướng mắt hơn là Harvey lại đang cười toe toét như thể hôm nay là sinh nhật cậu chứ không phải của Kylie.
"Harvey.” John gọi để thu hút sự chú ý của Harvey, sau đó thì đứng cạnh để chờ cậu tách khỏi tên khốn Dylan kia. Thế nhưng, Harvey vẫn tiếp tục vui vẻ cười nói với Dylan như thể không biết đến sự tồn tại của John bên cạnh. Điều đó khiến John phải tiếp tục gọi lại tên của cậu đến khi cậu quay qua nhìn anh.
"Chuyện gì đấy?” Harvey thơ ngây hỏi. Hoàn toàn không hề nhận ra mái tóc nâu vuốt gel gọn gàng của John đã bị mất nếp không ít so với lúc vừa đặt chân vào bữa tiệc, và bộ quần áo đẹp đẽ của anh cũng bị nhăn hơn lúc đầu.
"Tớ nghĩ tụi mình nên về thôi. Tiệc đang tản dần, với cũng gần mười hai giờ rồi.” John cố ý đòi về để khiến Harvey ngạc nhiên đứng thẳng và tách rời khỏi tên Dylan kia, nhưng anh lại tiếp tục thất bại khi Dylan vẫn thản nhiên đè người lên vai Harvey mạnh hơn và còn lên tiếng thay cậu.
"Trời ạ! Bộ cậu là Lọ Lem hả? Gì mà gần mười hai giờ cơ chứ? Tiệc đang vui muốn chết.”
"Bình thường cậu còn không chịu về sớm nữa kia mà? Hôm nay lại là tiệc sinh nhật Kylie, ở lại thêm chút đi.” Harvey cười gượng gạo, cố gắng thuyết phục anh bạn cao to của mình ở lại.
"Nếu cậu không về thì tớ về trước đấy.” John đe dọa. Anh là người chở Harvey đến nên biết rõ là cậu sẽ không thể về nếu không có xe anh.
"Về đi. Tôi sẽ chở Harvey về sau.” Dylan cười khẩy phủi tay trước khi Harvey kịp lên tiếng.
"Tôi đâu có nói chuyện với cậu, Dylan Gilbert? Harvey đâu có bị câm đâu mà phải nhờ đến cậu nói thay.” Không hiểu vì sao mà John cảm thấy đầu như muốn bốc khói vì tức giận, và phải phun ra để bớt nóng.
"Nè John, cậu bị con gì cắn hả? Sao nói chuyện khó nghe thế?” Harvey cuối cùng cũng đẩy người Dylan ra để tiến lại gần đối mặt với anh bạn cao lớn của mình.
"Tránh chỗ khác đi, Harvey West! Lần này là tớ nói với tên đểu lăng nhăng chuyên bỏ rơi bạn gái kia chứ không phải thằng yếu sinh lí như cậu!” Sau khi phun ra mấy lời thiếu suy nghĩ về anh bạn thân bao lâu nay của mình, John mới nhận thấy mình có hơi quá lời. Nhưng vì sĩ diện bản thân, anh đã nhắm mắt cho quá. Trong khi đó, Harvey đã sững sờ đứng nhìn John bằng ánh mắt mở to tràn ngập cảm giác bị tổn thương lòng tự trọng.
"Cái thứ chuyên đi địt bạn gái của bạn mình hết lần này tới lần khác như cậu thì cũng chẳng hơn gì tôi đâu. Đừng tưởng tôi không để ý nhé! Tôi thừa biết là bất kì cô gái nào cậu thích đều chỉ chú ý tới Harvey đây, và cậu chỉ có thể ăn đồ dư khi mấy cô nàng đó tìm đến cậu để nhờ liếm vết thương dùm thôi.” Dylan vừa nói xong liền giở giọng cười đểu cáng và man dại nhất có thể vào mặt John.
Không thể kiềm chế cơn thịnh nộ được nữa, John xông đến đấm thẳng vào miệng Dylan khiến hắn ngã xuống sàn với một tiếng động đủ gây chấn động cho tất cả những người có mặt trong căn phòng đang mở nhạc với âm lượng không thể gọi là nhỏ. Trước khi Dylan kịp đứng dậy trả đũa John, Harvey đã ghì lấy John và kéo anh rời khỏi bữa tiệc. Lúc cả hai đã ra đến xe John, Harvey bảo anh hãy nổ máy và lái xe về nhà.
Trên đường đi về, khi cảm thấy không khí đã bớt căng thẳng, Harvey mới quay qua lườm mắt nhìn thằng bạn đầy răn đe.
"Chuyện gì vừa xảy ra ở bữa tiệc vậy hả, John?” Harvey gằng giọng, đôi mắt xanh lục nhìn tên to con kia đầy giận dữ.
"Thằng khốn đó gây chuyện trước mà!” John quát tháo như một tên điên thiếu kiểm soát.
"Dylan có làm gì đâu chứ? Cậu mới là tên phun ra mấy lời sỉ nhục người khác trước đấy!” Harvey chỉ tay vào người John như để đe dọa.
"Sao hả? Giờ cậu muốn đứng về phe thằng khốn đểu cáng đó hơn là bệnh vực tớ chứ gì?” John quay qua nhìn Harvey bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa pha chút gì đó như bị phản bội.
"Tớ không đứng về phía ai hết. Nhưng sự thật thì cậu mới là kẻ sai trong chuyện này.” Harvey kiên định nói, và John phản ứng như thể anh đã không còn giới hạn chịu đựng nữa.
"Tôi hiểu rồi! Cậu chắc chắn là đang đứng về phía thằng khốn đó và xem tôi như thằng điên chứ gì? Tốt thôi! Vậy thì nghe cho rõ đây! Lời mà thằng khốn Dylan nói về tôi là đúng cả đấy! Bất kì cô gái nào tôi thích đều chỉ quan tâm tới cậu, tôi chỉ có thể có được bọn họ khi cậu từ bỏ họ thôi, cậu có biết là tôi ghét cậu kinh khủng khiếp vì chuyện đó không? Và nhân tiện nói cho biết luôn đây, lúc nảy tôi đã địt Kylie ngay trong bữa tiệc đấy, ở dưới tầng hầm, nơi Kylie vẽ tranh, đầy tranh của cậu luôn. Lúc tôi địt Kylie, cậu biết không, hình mà cô ấy vẽ cậu đều đang nhìn về hướng bọn tôi. Kích thích vô cùng! Điều đó khiến tôi có cảm giác như cuối cùng tôi cũng đánh bại được cậu ở một phương diện nào đó, đó là giành được bạn gái cậu và khiến cậu phải chứng kiến cảnh bọn tôi địt nhau trong tiệc sinh nhật của cô ấy! Cậu có biết là bao nhiêu năm qua, tôi vẫn luôn rất căm ghét việc bị mang ra so sánh với cậu không? Nhiều lúc tôi chỉ mong là cậu chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, như vậy thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu!” John lớn tiếng và thắng xe lại ngay giữa đường rừng. Sau khi buông ra một tràng những dòng suy nghĩ đã giữ kín trong đầu bốn năm qua, John thở dốc thì cạn kiệt không khí trong phổi.
Lúc này, Harvey đang mở to mắt nhìn John, cố gắng phân tích lại những gì vừa nghe thấy từ anh.
"Gì chứ?” Sau một hồi thu nhận thông tin đầy đủ, như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, Harvey nheo mắt nhìn John.
"Xuống xe.” John ra lệnh, tuy giọng không lớn nhưng lại đầy kiên quyết.
Harvey ngồi bất động thêm vài giây trước khi mở dây an toàn ra để xuống xe. Khi Harvey vừa đóng cửa xe, John lái xe đi thật nhanh và không ngoái nhìn lại lấy một lần. Lúc về gần đến nhà, John mới nhìn thấy điện thoại của Harvey đang nằm trên yên ghế hành khách cậu đã ngồi lúc nảy. Trong đầu John thoáng chút suy nghĩ về việc làm thế nào Harvey có thể quay về nhà trong tình trạng không có thiết bị gì để liên lạc, nơi mà anh bỏ cậu xuống lại là ngay giữa đường rừng. John cố gắng nghĩ sang chuyện khác và trấn an bản thân rằng Harvey sẽ tìm được cách về nhà. Bất quá thì đi bộ thêm một, hai tiếng gì đó để về đến nhà thôi.
Tối hôm đó, John hoàn toàn không thể ngủ được vì cứ liên tục nghĩ về Harvey và những việc đã xảy ra ở bữa tiệc. Anh cảm thấy mình có hơi ngớ ngẩn vì đã ra tay với Dylan Gilbert chỉ vì mấy lời sáo rỗng để khiêu khích anh. Nhưng thật sự John đã không thể kiềm chế nổi bản thân khi tên khốn đó cứ liên tục bám dính lấy Harvey đầy chiếm hữu như thế, John cảm giác như Dylan làm thế để khiến anh khó chịu. Mà cũng vô lý thật! Sao John lại đi khó chịu khi Dylan chạm vào Harvey chứ? Anh có thích cậu theo kiểu anh thích Kylie hay những cô gái khác đâu? Chắc anh chỉ khó chịu vì thái độ đáng ghét của tên khốn Dylan thôi.
…
Hai giờ sáng, John nghe thấy tiếng đá chọi vào cửa sổ phòng mình. Tên khốn nào đang cố ý phá hỏng giấc ngủ của anh đây chứ? Lúc John ra cửa sổ nhìn xuống, anh thấy một bóng dáng ai đó đang nhìn lên phòng mình.
"John, là cậu đúng không?” Đấy chắc chắn là giọng của Harvey, nhưng tại sao cậu ấy lại nói chuyện ngắt quãng bằng cái giọng như đang khóc nhè chứ?
"Có chuyện gì?” John lo lắng hỏi và mở cửa sổ phòng.
"Tớ…tớ cần cậu giúp. Có thể…để tớ vào trong không?” Nghe đến đây, John lập tức cảm thấy khá lo lắng. Quả thật Harvey đang có vẻ rất lạ vì quần áo cậu bẩn. Lúc John bỏ lại cậu trên đường, cả người cậu vẫn còn rất sạch sẽ kia mà?
"Ở yên đấy, tớ xuống mở cửa ngay.”
"John, đừng…đừng để ai khác biết, được không?” Giọng Harvey nhỏ lại như đang cầu xin. Và John còn nghe thấy tiếng nấc của cậu, điều này khiến anh muốn sôi hết cả ruột gan vì lo sợ.
"Ừ. Đợi tớ một chút.” John ngưng cuộc gọi và nhanh chóng đi xuống nhà, cố gắng hạn chế tiếng động hết mức có thể.
John vừa mở cửa sau nhà ra, Harvey liền tiến vào trong ngay như thể có thứ gì đó đang đuổi theo cậu. Sau khi khóa cửa, John dẫn Harvey lên phòng mình và khóa chặt cửa khi cả hai đều đã ở bên trong.
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Sao người cậu lại bẩn thế?” John quan sát Harvey từ đầu đến chân và nhận thấy quần áo không phải là những thứ duy nhất trên người cậu bị bẩn, cả mái tóc, mặt mũi, và tay chân Harvey đều bị bẩn. Có cả máu đang dính trên trán và khóe môi cậu. Không chỉ thế, nếu không lầm, John còn ngửi thấy mùi tanh của tinh dịch đâu đây.
"Tớ…tớ đang bị bộ về thì có xe của Dylan chạy đến. Tớ vừa quá giang được một đoạn thì…cậu ấy đột nhiên tấp xe vào bụi cây bên đường. Khi tớ còn chưa hiểu tại sao cậu ấy lại làm thế…thì tớ đã bị lôi vào một bụi cây và…” Nói đến đây, Harvey khóc nấc như một đứa trẻ. Đã quen biết cậu bốn năm nay, nhưng John chưa từng nhìn thấy Harvey trong bộ dạng như thế này. Cậu luôn tươi cười, đôi lúc thì giận dữ, nhưng chưa từng khóc trước mặt anh.
Và còn tên khốn Dylan Gilbert, làm sao hắn lại dám động vào Harvey cơ chứ? Harvey luôn coi hắn như bạn bè thân thiết, sao hắn lại đi phản bội tình bạn của Harvey dành cho hắn như vậy? John nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu.
"Cậu…” John cứng họng đứng sững người một lúc lâu. Khi đã trấn tĩnh lại, anh tiến đến gần Harvey và chạm vào vai cậu. "Cậu muốn tớ làm thế nào? Chúng ta sẽ báo cảnh sát chứ? Phải để họ xử lý thằng khốn Dylan Gilbert đó chứ!?”
"Không. Đừng làm thế! Tớ không muốn người khác biết chuyện này đâu. Nếu cảnh sát biết, họ sẽ liên hệ với gia đình tớ, rồi những người xung quanh sẽ biết chuyện. Tớ không muốn mọi người ghê tởm tớ!” Harvey lại tiếp tục khóc nức nở, nhưng không có quá nhiều âm thanh lớn phát ra vì cậu không muốn đánh thức cả nhà John.
"Không ai ghê tởm cậu cả, Harvey. Tớ không ghê tởm cậu đâu!” John ôm chầm lấy Harvey, một tay luồn vào mái tóc đen mềm mại của cậu để trấn an, anh cảm nhận thấy cả người cậu đang run lẩy bẩy vì sợ hãi và lo lắng.
Một lúc sau, khi Harvey đã bớt run rẩy, John đưa cậu vào phòng tắm để rửa sạch người. Khi quần áo tách khỏi người Harvey, hàng chục vết trầy xước rỉ máu khác xuất hiện trước mắt John. Điều kinh khủng hơn là đũng quần jean và quần lót Harvey cũng dính đầy máu, không cần ai giải thích John cũng có thể xác định được chỗ máu ấy từ đâu mà có. Chưa bao giờ John lại cảm thấy hối hận và tội lỗi về hành động của mình như lúc này. Chính anh đã bỏ tơi Harvey, để rồi khiến cậu bị kẻ xấu xâm hại như thế này.
John giúp Harvey lau chùi cơ thể suốt một tiếng đồng hồ vì Harvey không muốn bất kì thứ bẩn thỉu nào còn sót lại trên người mình. Sau khi đã xong, John đưa Harvey quần áo của anh. Vì John to con hơn Harvey nên cậu ít khi mượn quần áo anh, nhưng trong trường hợp này, Harvey thấy mừng vì bộ quần áo rộng thoáng của John khiến cơ thể cậu không bị đau rát vì cọ xát.
"Tớ sẽ để cậu ngủ một mình trên giường đêm nay cho thoải mái nhé.” John đề nghị, nhưng Harvey lại nhanh chóng từ chối.
"Cậu có thể ngủ với tớ như mọi lần mà. Hay là cậu sợ tớ vẫn còn bẩn?” Harvey ngây ngô nói ra những lời đó và John ghét như thế. Đối với anh, cậu không hề bẩn thỉu chút nào cả, cho dù cậu có bị bất kì tên khốn nạn nào động vào người.
"Không đâu. Nếu cậu muốn thì tớ sẽ ngủ cùng cậu.” John leo lên giường, anh nằm bên ngoài để khiến Harvey có cảm giác an toàn hơn.
Harvey nằm im được một lúc lâu, sau đó thì xoay người qua hướng John như để tìm kiếm hơi ấm từ anh. John muốn trao cho Harvey cảm giác an toàn nên đã nhích đến gần cậu hơn để cả hai có thể chạm vào người nhau. Thế là Harvey đã ngủ thiếp đi với tư thế mặt đối mặt với John.
"Tớ sẽ không bao giờ để cho bất kì kẻ nào khác làm tổn thương cậu đâu,Harvey.” John thì thầm khi nhìn vào gương mặt điển trai đang ngủ của cậu bạn thân, trong lòng vẫn không thể ngừng cảm thấy tội lỗi về chuyện đã xảy ra với Harvey. John nắm lấy bàn tay đang để trước ngực của Harvey rồi nhắm mắt ngủ cùng cậu.
…
HẾT
|28/2/2016|
Vote Điểm :12345