Chàng người mẫu và gã mafia
Thể loại: Bạo lực, bắt cóc, băng đảng, cảnh sát/tội phạm, lãng mạn, người nổi tiếng, yêu/ghét.
Tóm tắt: Một gã mafia nhận nhiệm vụ bắt cóc chàng người mẫu nổi tiếng, nhưng dần dần thì gã nhận ra mình không thể rời xa người đó.
Chú ý: rape/non-con.
***
Xã hội có nhiều loại người: thượng lưu, trung lưu, hạ lưu. Dù người ta có mạnh miệng tuyên bố với giới truyền thông trên toàn thế giới rằng: "Chúng ta sống trong một thời đại văn minh, tiến bộ, nên chúng ta không còn phân biệt chủng tộc, tầng lớp, giai cấp nữa”, thì cũng chưa chắc điều đó là sự thật. Bởi chính Rucell, một tên mafia xuất thân từ khu ổ chuột Manhattan ba mươi tám năm trước, đã phải trải qua cảnh bị phân biệt đối xử bởi người dân nơi đây kể từ lúc chào đời. Mẹ gã vốn là gái điếm, chữa hoang khi mười bảy tuổi, vì thế mà cuộc đời bà vô cùng bất hạnh. Mẹ gã đã phải chờ đợi mòn mỏi ở hành lang bệnh viện trước khi được đưa vào phòng mổ để sinh ra gã. Ở trường, Rucell là một đứa trẻ da màu nên thường bị bọn da trắng khác khinh rẻ và xa lánh. Khi đã ra đời, gã không được nhận vào làm việc ở bất kỳ nơi nào tử tế với đồng lương đủ để lo cho hai mẹ con. Không thể chịu được cảnh sống đó, gã và mẹ đã quyết định chuyển đến Las Vegas, Nevada, Đây là nơi đã giúp Rucell gặp được ông chủ hiện tại của mình là Poxxie.
Poxxie đã gặp Rucell trên đường đến hộp đêm của ông, nhận thấy đó là một thanh niên thất nghiệp và có vẻ ngoài cứng rắn, Poxxie đã quyết định thu nhận gã. Chính sự giúp đỡ nho nhỏ ấy đã giúp Rucell sống đến tận bây giờ mà không bị đói bữa nào. Tuy nhiên, công việc không mấy sạch sẽ này đem lại cho gã không ít phiền toái. Suốt ngày đánh đấm, bắn nhau, thậm chí còn giết người, dù hầu hết đều là giết bọn người chẳng ra gì. Để bảo vệ ông chủ Poxxie, Rucell không còn biết đến sự an toàn, suốt mười chín năm qua, gã chỉ biết tận lực làm công việc ăn lương khá cao của mình.
Lúc chiều, Rucell đã đỡ một phá đạn cho ông chủ và bị thương ở bả vai trái, hiện giờ việc cử động cánh tay trái có vẻ không dễ dàng cho gã.
"Này anh bạn, sao lại nằm thượt ra đó vậy?” Một gã da rắng cùng làm việc cho Poxxie như gã hỏi từ ngoài cửa. Thân hình tên đó cao ráo, lực lưỡng, mái tóc dài màu nâu lòa xòa bẩn thỉu cột sau đuôi, một bên mắt đã bị chột, chỉ còn lại một con mắt lém lĩnh màu xám xanh. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi xanh thiên thanh không gài nút với áo lót màu trắng bên trong, chiếc quần jeans thụng khiến gã trông có vẻ lượm thượm hơn.
"Tớ vừa ăn đạn hồi chiều, ngon tuyệt.” Rucell trả lời, thoáng nhìn qua nét mặt ngơ ngẩn của kẻ kia. Tên da trắng tên là Stanley, người bạn tốt đầu tiên trong cuộc đời khốn nạn của Rucell. Tuy là người da trắng, nhưng có vẻ cuộc sống của Stanley cũng chẳng hơn gì Rucell, vì thế mà hắn mới vào làm cho Poxxie và trở thành bạn thân của Rucell. Đâu cũng là cái duyên.
"Thằng nào làm đấy? Bọn người của Parthem à?” Stanley hỏi, nhưng đã thừa biết câu trả lời vì hắn có nghe phong phanh bọn người của lão già Parthem muốn bàn bạc vụ làm ăn gì đó với ông chủ của họ chiều nay. Stanley thản nhiên ngồi xuống mép giường của Rucell, tiếp tục ăn hủ kem trong tay.
"Ừ. Mẹ kiếp bọn nó. Tớ sẽ cho chúng ăn cả chục viên để trả đũa nếu có gặp lại.” Rucell có vẻ tức giận, đôi mày đen rậm nhíu lãi như muốn dính vào nhau, tạo nên vài nếp nhăn trên cái trán to của gã.
"Sẽ sớm tới ngày đó thôi. Poxxie và Parthem là kẻ thù không đội trời chung đã mười mấy năm nay rồi mà.” Stanley bình thản nói, thái độ hời hợt như không có chuyện gì to tát của hắn luôn rất có lợi khi đứng trước tình huống nguy hiểm. "Mà này, Poxxie giao cậu nhiệm vụ mới đấy. Lẽ ra cậu sẽ lo một vụ trao đổi ma túy ở Nhật, nhưng giờ cậu bị thương thế này nên không thể đi xa. Ông chủ vừa gặp tớ bảo là sẽ thay đổi nhiệm vụ cả hai ta. Tớ sẽ thay cậu đi Nhật với ông chủ, còn cậu ở lại Mỹ lo vụ khác.”
"Vụ gì?” Vẻ mặt Rucell hào hứng hơn một chút, gã không thích suốt ngày cứ đi cạnh ông chủ, dù thật lòng gã cũng muốn bảo vệ ông lắm. Nhưng nếu lần này được tự do hơn một chút, gã sẽ cảm thấy rất cảm kích.
"Bắt cóc thằng người mẫu Matthew Bacelonia.”
"Matthew gì? Người mẫu? Bắt cóc? Tại sao chứ?” Rucell tròn mắt, trước giờ gã chưa từng làm vụ bắt cóc nào, chỉ toàn giết người hay đấm đánh theo lệnh ông chủ.
"Matthew Bacelonia. Thằng đó không đơn giản là người mẫu đâu, nó là người tình bí mật của lão già Parthem đấy. Đây là một vụ nghiêm túc chứ không phải giữ trẻ đơn thuần như cậu nghĩ. Tớ rất là tiếc khi phải giao lại vụ này cho cậu, cậu biết đấy. Vì hoàn thành xong vụ này, bảo đảm cậy sẽ được một khoản tiền thưởng không ít. Thằng nhóc Matthew đó giờ đang ở Georgia, nó sẽ đến Kansas chụp ngoại cảnh vào cuối tuần tới, dưỡng thương đi rồi hãy đến đó mang nó về đây.”
"Tớ chưa có kinh nghiệm bắt cóc ai cả, nhưng chắc chắn là sẽ không có gì khó khăn. Chỉ là một thằng người mẫu yếu ớt thôi mà.” Rucell có vẻ khinh thường người gã sẽ đối mặt. Thấy thế, Stanley quyết định nói thêm lời răn đe và cảnh báo bạn mình trước.
"Thằng đó là tuyển thủ quyền anh hồi trung học đấy.”
Sắc mặt Rucell có thay đổi một chút, gã nheo mắt nhìn Stanley.
"Và cậu nên xem hình thằng nhóc đó đi, cậu sẽ bị nó mê hoặc mất nếu có chút máu dê trong người.” Stanley cười thỏa mản, hắn đứng dậy chuẩn bị quay về phòng, nhưng trước khi rời khỏi, hắn không quên ném cho Rucell một tấm ảnh nhỏ.
Rucell ngồi dậy chụp lấy bức ảnh và suýt quên mất cơn đau khi nhìn thấy thứ hiện lên trong bức ảnh rõ nét đó. Người trong ảnh là một anh chàng rất trẻ, chỉ khoảng hai lăm. Gương mặt cậu ta đẹp rạng ngời với đôi gò má cao được vạch rõ nét, cả xương quai hàm cũng sắc nhọn, nam tính, nhưng không kém sự thanh tú, đáng yêu. Mái tóc vàng kim sáng loáng được tạo kiểu đánh rối vuốt ngược ra sau khiến cậu ta trông vừa ngạo mạn vừa trẻ con. Chiếc mũi cao thẳng tắp làm tôn lên sự tao nhã của người trong ảnh. Cả đôi môi đầy đặn khẽ cong lên để lộ phần răng trắng sáng cũng khiến cậu ta trông quyến rũ và mời gọi hơn. Điều khiến Rucell chú ý hơn hẳn chính là đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo và u buồn của chàng trai trẻ. Kẻ trong ảnh đẹp đến từng chi tiết. Rucell đã muốn nói với Stanley rằng gã vốn chỉ thích phụ nữ, nhưng sau khi xem xong bức ảnh của Matthew Barcelonia, gã nghĩ mình đã thay đổi tư tưởng một chút.
Rucell ngồi lặng trên giường ngắm nhìn bức ảnh một hồi lâu và tự hỏi mình, "Làm sao mà mình lại chưa từng nhìn thấy thằng nhóc này? Chẳng phải cậu ta là người mẫu sao? Hẳn là cậu ta đã xuất hiện đâu đó trên các mẫu quảng cáo nào đó.” Matthew Barcelonia không còn đáng bàn cãi gì nữa, cậu ta chính là chàng trai đẹp nhất mà Rucell từng được nhìn thấy trong suốt ba mươi tám năm cuộc đời gã. Rucell chợt cảm thấy tiếc nuối, gã đến vũ trường, hộp đêm như cơm bữa, nhưng chỉ toàn quan hệ lung tung với những cô nàng lẳng lơ vì bộ ngực và cặp mông của họ, chưa khi nào gã ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của họ thật kỹ như hiện tại gã ngắm Matthew Barcelonia.
"Matthew Bacelonia.” Rucell thì thầm. Gã thật sự đã bị thằng nhóc người mẫu trong ảnh hút hồn như lời Stanley nói và không thể chờ đến ngày được gặp cậu ta trực tiếp.
***
Một tuần trôi qua kể từ đê Rucell nhận được lệnh bắt cóc người tình trẻ của Parthem. Gã vô cùng háo hức chờ đợi đến ngày hôm nay, ngày gã được tận mắt nhìn thấy gương mặt của kẻ trong ảnh, gương mặt của kẻ khiến gã không thể kìm chế ham muốn mà đến hộp đêm chơi gái liên tục suốt tuần qua dù đang dưỡng thương. Rucell lăn bánh chiếc Chevrolet bốn chỗ màu đen của mình để lái đến Kansas gặp Matthew Barcelonia.
Sau nhiều giờ mòn mỏi, Rucell đã đến được nơi cần đến. Gã dừng xe ở gần bờ sông Missouri, lẩn trong một góc khuất để không ai nhìn thấy. Theo thông tin Rucell nhận được từ Stanley, Matthew Barcelonia đang có buổi chụp ảnh ở bờ sông này. Sau một hồi lâu tìm kiếm bằng cách đi dọc theo bờ sông, cuối cùng Rucell cũng nhìn thấy một đoàn người đang tập trung với nhiều máy móc thiết bị phục vụ cho việc chụp ảnh, mọi thứ đều có vẻ rất chuyên nghiệp. Trong đám đông hỗn tạp đó, một quả đầu màu vàng kim lấp lánh dưới ánh mặt trời đã thu hút sự chú ý của Rucell ngay lập tức. Kẻ tóc vàng đang ngồi trên mõm đá chỉ cách bờ sông vài mét, gương mặt lãnh lẽo như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Rucell nhanh chóng nhận ra đó chính là Matthew Barcelonia. Cậu ta còn cuốn hút hơn trong hình, màu tóc sáng hơn nhờ ánh nắng mặt trời, đôi mắt xanh lấp lánh như pha lê được rọi sáng. Vì đang cởi trần nên Rucell có thể nhận thấy rằng làn da trắng của cậu ta trông mịn màng đến hoàn hảo. Rucell muốn được chạm vào Matthew ngay bây giờ, muốn đến nỗi gã cảm thấy bên dưới mình đang khẽ giật lên.
"Tôi không muốn bị cháy nắng đâu. Chụp nhanh lên đi.” Giọng nói vừa mỏng vừa trầm của Matthew vang lên đầy uy lực, những người xung quanh có vẻ khẩn trương hơn khi nghe thấy giọng nói đó. Một trong số họ vội vã mang ô đến che nắng cho cậu ta, những người khác thì nhanh chóng chỉnh lại máy móc. Cả người nhiếp ảnh gia cũng trở nên nghiêm túc với cái máy ảnh trên tay hơn. Nhìn thái độ của Matthew đối với những người xung quanh, Rucell có thể khẳng định đó là một anh chàng kiêu ngạo, bướng bỉnh, và kém thân thiện.
Việc tiếp cận anh chàng Matthew kiêu kỳ kia cần có thời gian, Rucell đang cân nhắc ý định tiếp cận của mình nhưng vẫn còn đang phân vân. Xung quanh có khá nhiều người, không có góc khuất nào ngoại trừ cái lều được dựng tạm để dành cho người mẫu thay quần áo. Ý định giả thành nhân viên của Rucell có vẻ không ổn, gã quyết định thử cách khác.
Nửa giờ trôi qua, những bức ảnh đầu tiên được chụp rất hoàn hảo. Nhiếp ảnh gia bảo Matthew nghỉ ngơi rồi thay bộ quần áo khác vào để tiếp tục. Anh chàng mệt mỏi bước vào lều để thay quấn ào. Khi đang loay hoay cởi áo thì cậu ta bị ai đó ôm lấy từ sau lưng, mũi miệng bị bịt chặt bằng một chiếc khăn trắng có mùi thuốc ngủ. Matthew đã cố chống cự nhưng hoàn toàn vô ích vì kẻ lạ mặt kia có cánh tay rất khỏe. Điều duy nhất cậu nhận biết được trước khi bị bóng tối bao trùm là kẻ tấn công cậu có một cánh tay màu da đen.
Matthew tỉnh dậy với cái đầu nhức như búa bổ. Cậu chẳng nhớ rõ là mình đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn rằng chuyện chẳng có gì tốt lành. Cậu dần nhớ lại mọi thứ khi cố xoa đầu mình. Cậu đang ở bên bờ sông chụp ảnh, lúc vào lều thay quần áo thì… một kẻ nào đó đã chụp thuốc mê cậu.
"Mẹ kiếp!” Matthew bật người dậy ngay khi biết rằng mình đã bị tấn công. Cậu cảm thấy cả người như bị ghì lại bởi thứ gì đó. Matthew đưa mắt nhìn quanh thì nhận thấy rằng mình đang nằm ở bằng ghế sau trên một chiếc xe lạ hoắc. Tay và chân bị trói lại bằng dây thừng loại hai cen-ti-mét. Kẻ đang lái xe phía trước là một tên da màu to lớn đeo kính đen.
"Anh là ai? Sao lại trói tôi thế này? Là người của gả Parthem đó nữa à? Tôi đã nói là sẽ về sau nửa tháng nữa mà? Cần gì phải gấp như vậy chứ? Có biết bao nhiêu thằng đẹp trai ở Las Vegas? Các người vô dụng đến nỗi không tìm được cho ông chủ mình một thằng điếm để thỏa mãn sao?” Miệng Matthew không ngừng nói, điều đó khiến Rucell có chút bất mãn. Gã vốn nghĩ Matthew sẽ là một anh chàng lạnh lùng, ít lời, chứ không phải kẻ nói nhiều như thế này.
"Im đi nhóc! Tôi không phải người của Parthem.” Rucell nói bằng cái giọng vô cùng lạnh lùng mà gã hay dùng để đe dọa người khác.
Matthew bất chợt im lặng, nhưng sau đó lại tiếp tục mở miệng.
"Vậy anh là ai? Người hâm mộ cuồng nhiệt của tôi à? Hay một tên tâm thần? Hay là kẻ bắt cóc tống tiền? Hay anh là người mà gã quản lý cũ của tôi phái đến giết chết tôi vì đã phản lại gã? Hay anh là một tên tội phạm cưỡng hiếp?” Matthew oang oáng lên như con mèo bị thiến, cậu vùng vẫy và nước mắt lưng tròng khiến đôi mắt xanh biếc trở nên đáng yêu hơn hẳn.
"Tôi không nghĩ rằng cậu là kẻ lắm mồm đến vậy. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.” Rucell có vẻ tức giận, gã đập mạnh vào tay lái và quay đầu ra sau nhìn Matthew, "Còn nói thêm cậu nào nữa là tôi sẽ cởi luôn cái quần còn lại trên người cậu đấy, nhóc.”
Lúc này Matthew mới nhận ra trên người mình chỉ còn duy nhất một chiếc quần jeans ngắn đến nửa đùi. Cậu cố gắng ngồi dậy tử tế để quan sát bên ngoài. Nước mặt lưng tròng ban nảy của cậu ta chảy xuống theo lực hút, nhưng thay vì vẻ sợ hãi ban đầu, giờ cậu ta trông lạnh lùng như trong bức ảnh đầu tiên mà Rucell nhìn thấy. Rucell quan sát thấy điều đó qua chiếc kính chiếu hậu.
Sau một hồi lâu im lặng, Matthew lại tiếp tục chọc điên Rucell, "Anh tên gì thế? Ít nhất cũng nên để tôi biết tên kẻ bắt mình chứ? Tôi là Matthew Barcelonia, người Mỹ gốc Ý, 25 tuổi, cao mét 83, nặng 75kg. Người ra nói tôi có một thân hình hoàn hảo và tôi cũng công nhận điều đó. Thấy chỗ cơ bắp này không? Tôi đã tập luyện để có được chúng đấy. Chỉ cần gồng người lên một chút là cơ bắp sẽ hiện rõ lên hết, vô cùng quyến rũ. Cá là anh sẽ phát ghen vì điều đó mất. Mà anh mặc vest đen như thế nóng nực lắm đấy, cởi bớt ra đi. Hay là thay hẳn một bộ đồ thể thao đơn giản cho rồi. Lúc người ta bảo tôi mặt chiếc quần jeans ngắn này để chụp ảnh, tôi đã thấy khá thoáng mát đấy, tôi thậm chí không thèm mặc quần lót–"
Lời của Matthew bị ngắt khi chiếc xe bất ngờ tấp lại bên đường. Cậu đã thành công trong việc chọc tức Rucell. Sau khi chiếc xe dừng hẳn bên đường, Rucell mở bung cửa và đi ra phía băng sau để trừng phạt Matthew. Khi cửa xe sau được mở, Matthew có vẻ chùn bước, cậu lùi người lại phía sau để tranh xa Rucell, nhưng gã không ngần ngại tiến hẳn vào bên trong xe và tấn công chiếc quần ngắn của cậu. Matthew chống cự bằng cách đạp hai chân bị trói của mình vào người Rucell, và oang oáng kêu lên, "Anh làm gì vậy? Sao lại kéo quần tôi xuống?”
"Tôi đã nói là sẽ cởi nốt chiếc quần còn lại trên người cậu nếu cậu còn tiếp tục lải nhải như một con vẹt điên. Là cậu đã không xem trọng lời của kẻ đang kiểm soát mình, giờ thì ở yên đó để tôi cởi quần cậu, không thì tôi sẽ bắn vỡ sọ cậu đấy.”
Khi Matthew ngồi im lại để Rucell tiến đến cởi quần cậu, đột nhiên cậu dùng hai chân kẹp vào cổ gã, vặn sang một bên và hạ đo ván gã. Dây thừng trói chân Matthew thật ra đã bị nới lỏng từ lúc nào không rõ, hoặc do Rucell đã trói không cẩn thận, giờ thì chân cậu ta đã được tự do.
"Thật ngu ngốc.” Matthew nói với gương mặt lạnh như tiền. Cậu đã biết kẻ bắt mình chỉ có thể là người của Poxxie, và cậu cố tình nói nhiều để khiến gã phân tâm. Giờ thì cậu có thể chạy trốn khỏi tên khốn này trước khi gã tỉnh dậy.
Rucell nằm vật vưởng, nửa người trên xe, nửa người dưới đường. Gã quằn quại với cái cổ và bả vai đau nhức vị bị tấn công bất ngờ. Matthew, tên nhóc đó mạnh hơn vẻ ngoài của mình. Rucell không thể chấp nhận việc bị người khác chơi xỉ như thế, gã phải trả thù cho chuyện nhục nhã này. Gã đã quá xem thường Matthew Barcelonia. Nghĩ đến nhiệm vụ được giao và lòng tự trọng của một tên côn đồ dưới quyền Poxxie, gã nhanh chóng lấy lại tỉnh táo và đuổi theo tên nhóc kia bằng xe.
"Thằng nhóc chết tiệt!” Rucell chửi rủa tron lúc đang tìm kiếm Matthew, dạo gần đây gã cứ bị ăn đạn rồi bị đấm thế này, thật đáng ghét. Lúc này thì gã chợt nhớ đến lời Stanley đã nói, "Thằng nhóc đó là tuyển thủ quyền anh hồi trung học đấy.”
Sau khi chạy được một quãng khá xa, Matthew nghĩ rằng đã an toàn. Cậu không có di động hay ví tiền trong túi quần vì đã bỏ hết toàn bộ mọi thứ trong túi đồ khi chụp ảnh. Đến một xu cậu còn không có thì lấy gì mà gọi điện cho người quản lý đang ở đoàn chụp ảnh. Khi định bắt taxi, cậu nhận ra chiếc xe màu đen quen mắt đang tiến đến gần phía mình.
"Mẹ kiếp!” Matthew chạy thật nhanh vào một con phố tấp nập người qua lại với hai tay vẫn còn bị trói chặt và nữa thân trên cởi trần, những người trên đường nhìn cậu đầy tò mò và thích thú, nhưng chẳng ai có ý định hỏi han giúp đỡ. Điều đó thật khó chịu đối với kẻ luôn nghĩ mình cao quý như Matthew.
Rucell tấp xe vào lề và rời khỏi xe để chạy đến bắt Matthew. Máu thù hận và sự tức giận trong ruột gan của một tên da màu đích thực ưa đánh nhau đang sục sôi trong Rucell. Nếu bắt được Matthew lúc này, Rucell thật sự không biết gã sẽ làm gì cậu để trựng trị.
…
Sau khi lùng sục trong đám đông được một lúc, Rucell đã phát hiện ra Matthew nhờ bờ lưng trần của cậu. Cậu bị vướng lại ở một khúc cua, nhân cơ hội đó, Rucell dạt những người đang chắn trước mặt gã sang hai bên nhờ hai cánh tay khỏe mạnh để đến được chỗ Matthew. Khi quay lại quan sát thì Matthew thấy Rucell chỉ còn cách mình chưa đến mười mét, cậu hất những người phía trước ra để chạy trốn, nhưng lại bị vấp ngã. Rucell hùng dũng tiến đến, gã đấm mạnh vài cú vào mặt và bụng Matthew cho đến khi cậu ngất hẳn. Gả vác cậu lên vai mặc cho những ánh mắt tò mò, lo sợ của những người xung quanh. Nhiều người trong số họ nhận ra Matthew, nhưng lại quá sợ hãi không thể lên tiếng ngăn chặn.
…
Matthew tức giận. Cậu tức giận vì bị còng tay còng chân bằng những chiếc còng kim loại chắc chắn hơn của gã da màu bắt cóc mình. Môi cậu bị rách vì những cú đấm của gã, một bên mắt trái thì sưng húp. Bụng và hông cậu cũng đau nhói vì bị gã đánh. Vừa đau vừa uất ức. Matthew chỉ muốn đạp vào giữa chân của tên to xác đeo kính đang quan sát mình chăm chú. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà từ lúc tỉnh dậy trên xe đến giờ, cậu cứ cảm thấy mệt lã người, chẳng thể cử động được nhiều.
"Đừng mong có thể chống cự lại. Tôi đã cho thuốc vào người cậu rồi.” Rucell nói, môi vễnh lên một nụ cười khẩy đầy tự mãn.
"Mẹ kiếp!” Giọng Matthew khá yếu ớt khi cất lên từ cổ họng. Đầu cậu nghiêng ngã não nề. Mái tóc vàng đã bị dính bẩn và rối tung lên vì trận ẩu đả ban chiều. Dù thế thì đôi mắt xanh tuyệt đẹp vẫn cứ sáng long lanh. Rucell đã thầm hài lòng khi thấy đôi mắt đó hé mơ bên dưới hàng mi cong sau bốn giờ bất tỉnh bên chiếc ghế cạnh tay lái của gã. Đặt Matthew ngồi cạnh tay lái có vẻ là một lựa chọn nguy hiểm, nhưng gã không muốn Matthew lần nữa cố gắng tháo còng hay làm trò gì đó để bỏ trốn, vì vậy mà gã đã cho thuốc vào người cậu ta.
"Không định hỏi là chúng ta sẽ đi đâu à?” Rucell nhìn anh chàng bên cạnh, cặp kính đen vẫn hiện diện trên gương mặt gã.
"Chẳng phải là đến chỗ Poxxie sao?” Matthew có vẻ phó mặc, như thể cậu không còn quan tâm mình sẽ bị đưa đến đâu.
"Đúng vậy, chúng ta sẽ đến đó. Nhưng trời đã tối, chúng ta sẽ nghỉ chân ở một nơi nào đó rồi tiếp tục đi vào sáng mai. Cậu mang đến quá nhiều rắc rối cho tôi rồi.”
Rucell cầm lái thêm khoảng mười lăm phút, vượt qua khỏi đoạn đường vắng tanh heo hút ở ngoại ô Amarillo, cuối cùng gã cùng tìm thấy một khu nhà nghỉ tồi tàn trên đường. Xung quanh đó còn có trạm xăng và cửa hàng tạp hóa. Rucell tấp xe vào bãi, bảo Matthew đợi trên xe, gã vào trong một lúc rồi đi trở ra để vác Matthew lên phòng vì cậu nhất quyết không chịu vào căn nhà nghỉ rẻ tiền mà Rucell vừa đặt.
"Sao anh lại chọn một nơi bẩn thỉu như thế này để qua đêm chứ?”
"Bẩn với cậu nhưng sạch với tôi, công chúa. Đừng kén chọn, vì cậu đang đi cùng một gã da màu đã sống như chuột từ lúc vừa được sinh ra đấy.” Rucell vừa nói vừa mở cửa phòng số 8 mà bả chỉ nhà trọ vừa đưa cho mình. Thân hình săn chắc cơ bắp của Matthew vẫn còn nằm yên trên vai gã, cậu quá mệt để chống cự nên cứ phó mặc mọi thứ cho tên to lớn hơn lo. Dù Matthew không phải là một anh chàng mảnh mai, nhưng khi ở cạnh Rucell, cậu trông như một thằng nhóc da trắng yếu ớt cần được dạy dỗ bởi gã.
Cửa phòng đã mở. Bên trong chỉ rộng khoảng vài mét vuông, gồm một cái giường đơn chật chội chỉ dành cho một người ngủ, bên cạnh giường có một cái tủ nhỏ để đặt đồ tư trang hay thứ gì đó tương tự, ngoài ra chỉ có một cái tủ quần áo nhỏ gọn và phòng tắm nhỏ xíu ở bên góc. Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, Matthew đã vùng vẫy chống cự đòi xuống khỏi đôi vai rộng lớn của Rucell.
"Mẹ kiếp! Tôi sẽ không ngủ trong cái chuồng khỉ chết tiệt này đâu. Nó còn chật hẹp hơn chuồng của bọn hamster.” Matthew nói bằng giọng quát nạt, cậu thật sự phẫn nộ. Đôi mày mảnh màu vàng nhíu chặt lại đầy căm phẫn, hàm răng trên cắn chặt lấy môi dưới và con ngươi thì mở to vì giận dữ.
"Ngoan ngoãn mà ở yên đó. Ở đây thì phòng nào cũng như vậy thôi. Hiện chỉ còn hai phòng đơn mà tôi thì không thể để cậu ở phòng khác được, vậy nên đêm nay chúng ta sẽ cùng chia sẻ căn phòng này, đừng phàn nàn nữa.” Rucell bực dọc bước vào trong, gã ném mạnh của nợ trên vai xuống cái giường bé nhỏ như thể đang bị áp lực tâm lý. Cơ thể Matthew co rúm lại vì những vết thương lúc chiều bị chấn động mạnh.
Rucell cởi áo áo vest và chiếc áo sơ mi ra, để lộ một cơ thể vạm vỡ, to lớn và cuồn cuộn cơ bắp đến đáng sợ. Làn da đen nâu sậm màu tôn lên nét nam tính và từng trải của gã. Matthew cảm thấy ghen tị vì mình không được to lớn như thế dù đã tập thể hình từ lúc mười ba tuổi. Rucell bỏ cặp kính đen ra, định hình rõ gương mặt bặm trợn đầy sẹo chi chít với đôi mắt nâu lờ đờ. Tuy không cố ý nhưng Matthew lại tò mò không biết của quý của gã có kích thước như thế nào, vì Parthem tuy to con nhưng của quý lại chẳng to mấy. Rucell cởi nốt quần dài và đi vào phòng tắm, gã đã phải ngồi xe cả ngày và bây giờ là lúc cần được nghỉ ngơi.
Khi Rucell đã khuất bóng sau cửa phòng tắm, Matthew cảm thấy khá chán vì không cò gì làm. Cậu nằm im trên giường được một hồi lâu thì cảm thấy hơi mót tiểu, vì vậy đã khẽ đặt tay lên giữa đũng quần. Ngay lúc này, Rucell đã tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy Rucell chỉ có mỗi quần lót trên người, thứ nhô lên giữa quần gã lại to đến bất thường, bất giác, Matthew đã nuốt nước bọt và có chút đỏ mặt. Cậu dám cá là dương vật của mình chỉ bằng một nửa của gã, sự ganh tị sục sôi trong đấu cậu.
Rucell chú ý đến hai tay bị còng của Matthew đang đặt ở đũng quần cậu, gã nghĩ cậu đang ngứa ngáy vì tác dụng của thuốc. Đầu óc gã vốn chỉ đến đấy. Gương mặt đỏ ửng của Matthew khi vừa nhìn thấy hàng của gã lại càng khiến gã hiểu lầm là cậu đang hứng tình. Thấy thế, Rucell nhoẽn miệng cười hài lòng và nghĩ rằng cuối cùng cũng có cơ hội được chơi tên nhóc tuyệt đẹp đó. Gã nhớ đến việc Matthew thật ra cũng chỉ là một thằng điếm giang chân phục vụ Parthem mỗi đêm, cho dù gã có chơi cậu thì cậu cũng chẳng mất mát gì. Rucell gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu và tiến về phía chiếc giường chật hẹp mà Matthew đang nằm. Gã quỳ hai đầu gối lên giường, đặt tay vào đũng quần Matthew và khẽ siết lấy thứ nhô lên. Nếu không phải vì tác dụng của thuốc thì Matthew đã rống lên cho cả nhà nghỉ cùng nghe.
"Anh làm cái quái gì vậy? Bỏ tay ra khỏi đó.” Matthew nhăn nhó nhìn xuống vị trí mà tay Rucell đang đặt lên. Cậu dùng hai tay hất ra nhưng gã khỏe hơn cậu trong tình trạng hiện tại.
"Chẳng phải cậu cũng đang muốn vui vẻ sao? Để tôi giúp cậu thỏa mãn, tên điếm bé nhỏ của Parthem.” Rucell trầm giọng. Ta gã siết chặt hơn nơi đũng quần của chàng trai trẻ. Matthew rít lên chống cự. Gã kéo chiếc quần jeans của cậu xuống để lộ ra cái dương vật trắng hồng của cậu. Nó không cương như gã nghĩ. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.
"Cậu thật sự không mặc quần lót sao?” Rucell cười cợt nhìn thứ đang nằm hướng lên phía bụng Matthew.
Matthew có vẻ là một tay chơi, nhưng thật ra Parthem là người đàn ông duy nhất cậu từng có quan hệ tình dục, vì ông ta là người đã giúp cậu thành công trong sự nghiệp vào những ngày đầu. Matthew không thích quan hệ với đàn ông, cậu cảm thấy ghê tởm.
"Tên biến thái!” Matthew tru lên, cậu nghiến chặt răng như muốn cắn nát thứ gì đó.
"Tôi nên mở còng cho cậu nhỉ? Đằng nào thì cậu cũng không hể phản kháng lại được.” Rucell dứt lời liền xuống khỏi Matthew để lấy chìa khóa trong túi áo vest, ngay sau đó thì quay trở lại giường.
Còng tay được mở trước. Khi còng chân được mở, gần như ngay lập tức, Matthew đá thẳng vào bả vai trái của Rucell. Vết thương do đạn bắn chưa hồi phục hoàn toàn nên khiến Rucell đau đớn và trở nên tức giận vô cùng. Gã khụy gối xuống nền nhà, ôm lấy bả vai đau điếng. Matthew nhân cơ hội đó đã bước xuống khỏi giường, nhưng khi vừa đi được vài bước thì liền khụy gối xuống sàn nhà. Thuốc của Rucell vẫn đang tác động đến sự chống cự của Matthew.
Rucell thích thú khi thấy Matthew không thể tiếp tục chạy trốn với cái cơ thể mất đi sức lực kia. Gã gồng người đứng dậy, tạm gác cơn đau để đi đến chỗ Matthew, ban cho cậu một cú đá vào giữa hai chân. Matthew quằn quại đau đớn, nước mắt bất chợt chảy ra từ khóe mắt cậu. Rucell vác Matthew lên và ném cậu trở lại giường, gã còng hai cổ tay cậu lên thành giường. Rucell ghì lấy cổ Matthew trong lúc ngấu nghiến hai đầu nhũ hồng hồng trên ngực cậu. Rucell đẩy hai chân Matthew giang ra, cậu nhíu mày vì hành động đó, mồ hôi lã chã trên trán cậu.
"Đừng…” Matthew khẩn cầu yếu ớt dù cậu biết chắc chắn Rucell sẽ không để cậu yên.
Gã nắm lấy một chân cậu và đặt nó lên vai, sau đó tiến sâu hơn vào giữa hai chân cậu. Matthew kinh hãi khi nhìn thấy dương vật màu đen có kích thước khủng của Rucell đang tiến vào cửa sau của mình. Cậu bắt đầu chống cự yếu ớt vì đã kiệt sức, nhưng Rucell chỉ xem đó như hành động hối thúc gã. Rucell giữa chặt một bên hông Matthew, tay còn lại dùng để đưa dương vật vào trong cậu chỉ sau một lần phun nước bọt.
"Làm ơn, dừng lại đi.” Matthew nài nỉ, cậu không hiểu tại sao mình lại trở nên yếu đuối trước con người khốn nạn đang chuẩn bị cưỡng hiếp mình như thế. Nước mắt cậu lại chảy ra lần nữa.
"Đừng tỏ vẻ mình là trai tân nữa, chẳng phải ngày nào cậu cũng giang chân ra rên rĩ bên dưới lão béo Parthem đó sao?” Rucell cười man dại, gã thọc mạnh vào trong Matthew khiến cậu không kịp giữ lại tiếng kêu đau đớn. Cái khe quá hẹp của Matthew khiến việc xâm nhập trở nên không hề dễ dàng. Nhưng Rucell vẫn kiên nhẫn tiến vào trong đến khi mọi thứ của gã đều nằm gọn bên trong hang động của chàng trai tóc vàng. Matthew để mặc cho Rucell vật mình lên xuống như một con rối, cậu đã quá mệt mỏi để phản kháng. Rucell đã cho thứ khốn nạn gì vào người cậu thế này?
Rucell nhìn xuống thành quả của minh, cái lỗ cấm của Matthew bị nông rộng ra hết cỡ, gã nhìn thấy những đường gân phập phồng trên dương vật mình, chưa bao giờ gã được vào một cái khe chật chội và khó khăn nhưng vẫn vô cùng kích thích như thế. Tiếp tục việc đang làm, gã thúc mạnh hơn nữa vào trong Matthew, kẻ đã bắt đầu rơi vào trạng thái mê man, cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu. Khi Rucell kết thúc bên trong cậu, cũng là lúc cậu không còn biết đến mọi chuyện xung quanh nữa.
…
Khi vừa mở mắt ra, điều đầu tiên Matthew nhận thấy là cậu đang nằm ở bệnh viện. Mùi thuốc khó chịu đang bao quanh trong căn phòng. Cậu khẽ cử động, nhưng phải nhanh chóng nằm yên trở lại vì cơn đau đến từ bên dưới người cậu. Có một tên da màu đáng ghét đang ngồi ở cạnh giường, tựa người vào ghế và ngắm cậu chăm chú.
"Ngủ gì mà lâu thế? Đã hơn mười hai tiếng rồi đấy.” Rucell châm giọng mỉa mai, đôi mắt lờ đờ thiếu ngủ nhìn chàng trai trẻ đang nằm trên giường.
"Sao không để tôi chết luôn đi.” Matthew dỗi, cậu xoay mặt đi hướng khác.
"Ông chủ sẽ giết tôi nếu tôi làm thế. Nghỉ thêm chút nữa rồi chúng ta sẽ về Las Vegas. Ông chủ tôi đang chờ đợi ở đó.”
Matthew không nói gì. Cậu im lặng nhìn lên trần nhà.
Khoảng bảy giờ tối ngày hôm đó, chiếc Chevrolet của Rucell đã dừng bánh trong garage của tổ chức. Gã bước vào tòa nhà với chàng người mẫu Matthew loạng choạng đi bên cạnh, cậu ta vẫn chưa hồi sức sau trận mây mưa tối qua với gã.
Poxxie ngồi trong phòng làm việc, một thuộc hạ đang sắp xếp hồ sơ cùng ông ta. Rucell bước vào phòng sau khi đã gõ cửa. Poxxie nhìn gã với vẻ không hài lòng. Ông ra lệnh cho người thuộc hạ kia ra ngoài.
"Cậu làm cái quái gì mà giờ này mới về tới hả? Một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi. Cậu đừng nghĩ mình là cánh tay phải của tôi thì muốn làm gì thì làm.” Poxxie quát tháo và đập mạnh vào bàn. Cơn giận của ông ta đột nhiên dịu lại khi nhìn thấy anh chàng Matthew điển trai đang được ghì chặt vào người Rucell. "Sao trông cậu ta mệt mỏi thế?”
"Vì cậu ta đột nhiên ngã bệnh do đi đường dài đấy ạ.” Rucell giải thích, gã nhìn Matthew.
"Đưa cậu ta về phòng đi. Căn phòng ngay cạnh phòng cậu ấy. Tôi đã cho người chuẩn bị trước. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
"Vâng.” Rucell cúi đầu và đưa chàng trên bên cạnh theo mình ra khỏi phòng.
Rucell mở cửa căn phòng được sắp xếp riêng cho Matthew và đẩy người cậu về trước. Cậu như không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đi thẳng đến chiếc giường lớn màu xanh biển và nằm dài ra đó. Gã chỉ lặng lẽ quan sát cậu. Trông Matthew lúc này vô cùng mệt mỏi, cậu ta nhắm nghiền mắt, nằm trên giường. Cặp mông bé nhỏ khẽ nhô lên, trông thật gợi tình. Rucell rời khỏi đó để trở về phòng mình, không quên khóa chặt cửa từ bên ngoài.
…
"Ồ, anh chàng bự con! Đi lâu thế?” Stanley mắt chột vẫy tay chào Rucell. Tay đang cầm một lon bia, dưới chân là hàng chục vỏ lon bia khác.
"Gặp chút rắc rối với thằng nhóc đó.” Rucell ném áo khoác lên ghế và nằm ngã ra giường.
"Tớ đã bảo nó không phải là tay vừa mà.” Gã chột mắt cưới nắc nẻ.
"Nhưng ông chủ định làm gì thằng nhóc đó?”
"Hình như là dùng nó làm con tin để trao đổi về quyền hạn làm ăn ở LA. Nếu gã Parthem đó đồng ý trao quyền thì tên nhóc này may ra còn toàn mạn, còn nếu không, chắc chắn nó sẽ đi đứt.”
"Đâu nhất thiết phải khử nó?”
"Không một người ngoài nào toàn mạng trở ra một khi đã đặt chân tới đây, luật của Poxxie. Cậu quên rồi à?”
Rucell không tiếp tục. Gã nhắm mắt và quyết định chìm vào giấc ngủ sớm hơn thường ngày.
…
"Tên khốn đó đã từ chối thỏa hiệp hai bên. Thật khốn nạn mà! Hãy đi khử thằng nhãi kia đi.” Poxxie ra lệnh cho Rucell qua điện thoại. Gã chẳng biết phải trả lời thế nào, nhưng gã thật sự không muốn giết tên nhóc người mẫu kia.
Rucell ngồi trong phòng, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ suốt buổi tối hôm nhận được cuộc gọi. Tối hôm sau, gã quyết định sang phòng Matthew. Lúc vào, gã nhìn thấy anh chàng đang ngủ rất ngon trên giường, gương mặt thánh thiện đó không giống như tính cách cậu ta.
Ngồi trên mép giường, ngắm nhìn chàng trai trẻ đang cuộn tròn trong chăn vì lạnh, Rucell bất giác cúi xuống hôn lên trán cậu, rồi đến chóp mũi, đến đôi môi hồng hé mở, và chiếc cổ quyến rũ nối liền với bả vai săn chắc. Chàng trai hé mở đôi mắt đỏ ngầu vì đã ngủ quá lâu.
"Anh đang làm gì đấy? Đừng đụng vào người tôi.” Matthew ngồi bật dậy, đẩy kẻ ngồi cạnh cậu ra xa.
Rucell lại ngắm nhìn chàng trai một lúc. "Tôi sẽ phải khử cậu trong đêm nay. Đó là lệnh của ông chủ. Vì Parthem không đồng ý thỏa hiệp.”
Matthew thoáng kinh ngạc nhìn kẻ đối diện. Rồi cậu khẽ cúi mặt xuống, như thể đã chấp nhận sự thật. Cậu chưa từng nghĩ sẽ bị ông chủ bỏ rơi thế này, vì ít nhiều cậu đã theo ông ta mười sáu năm nay, từ khi cậu mới là đứa trẻ chín tuổi.
"Vậy thì cứ làm theo lời ông chủ anh.” Matthew phó mặc. Cậu thản nhiên nói và nhìn Rucell vẻ bất cần.
"Thay quần áo rồi theo tôi.” Rucell ra lệnh. Gã đứng dậy và đứng chờ cạnh cửa ra vào.
Sau khi thay một chiếc áo thun trắng cộc tay và một chiếc quần bò, Matthew bước đến chỗ Rucell và đi theo gã ra khỏi tòa nhà. Lúc cả hai rời đi, Stanley và ông chủ Poxxie đang đi cùng nhau trên sảnh và họ đã nhìn thấy hai người. Poxxie khẽ gật đầu hài lòng, Stanley là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, gã cảm thấy tiếc vì Matthew phải chết khi còn quá trẻ. Rucell nhìn họ, không biểu cảm.
Lái xe đến ngoại ô Nevada, Rucell dừng lại và bảo Matthew ra khỏi xe. Gã đưa cậu một ba lô đen khá to được cất sẵn trong cốp sau của xe.
"Đây là quần áo và một số vật dụng cần thiết. Hãy rời khỏi Hoa Kỳ với số tiền trong này. Và đừng bao giờ khiến bản thân xuất hiện trước mặt Poxxie. Ông ta sẽ giết cả tôi và cậu nếu biết cậu còn sống. Tốt nhất là hãy trở thành một con người khác.” Rucell nói với chàng trai đang ngạc nhiên nhìn mình. Cậu ta không thể hiểu được những điều gã nói.
"Anh đang… giúp tôi đấy à?” Matthew cười khẩy.
"Hãy đi đi.” Rucell dứt lời liền trở vào lái xe đi. Bỏ lại chàng trai trẻ đang ngơ ngác nhìn gã từ phía sau.
"Hãy sống cuộc đời tự do của riêng cậu, đừng dính dáng gì đến những kẻ xấu xa như tôi và Poxxie nữa.” Rucell thì thầm với chính mình.
Matthew không nghe theo lời của kẻ đã cứu mạng cậu. Cậu quyết định trở về gặp Parthem, ông chủ cậu, và cũng là người cha dượng đầy quyền lực mà cậu phải phục vụ từ khi mẹ cậu chết.
*
7pm, Biệt thự Greenland, Los Angeles, CA.
Matthew đặt chân xuống trước cổng căn biệt thự khổng lồ được bao phủ bởi cây cối rậm rạp và hàng rào sắt xung quanh. Đây là nơi mà cậu từng sống suốt mười năm, trước khi trở thành người mẫu theo lệnh của Parthem. Công việc người mẫu của cậu chẳng qua chỉ là để thu hút những kẻ giàu có và quyền lực khắp nước Mĩ, nếu được họ chú ý, cậu sẽ dụ dỗ và săn tin từ họ. Một công việc mà cậu cảm thấy nhục nhã.
Chuông cửa được ấn hai lần, cánh cửa bật mở trước mắt Matthew. Cậu lặng lẽ bước vào với chiếc ba lô đen trên tay.
"Hãy lên phòng ông chủ ở tầng hai. Ông ấy đang bàn chuyện với Darren và Jóse.” Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc hung đỏ mĩm cười nhìn Matthew. Cô ta chính là người tình hiện tại của Parthem.
Matthew không trả lời người phụ nữ. Cậu tiếp tục bước lên cầu thang. Dừng lại trước cánh cửa gỗ dắt tiền của một căn phòng nằm ở cuối dãy lầu. Matthew gõ cửa và bước vào trong.
"Ồ, Matty của ta. Cậu vẫn khỏe chứ?” Parthem hồ hỡi reo lên. Ông ta vẫn yên vị trên chiếc ghế bành sang trọng màu nâu gỗ của mình.
Matthew quan sát căn phòng. Hai người đàn ông cao to đang ngồi trên sofa cùng Parthem. Có vẻ họ vẫn đang bàn công việc.
"Đến đây nào, đừng đứng ngoài đấy nữa.” Parthem mời gọi.
…
Matthew vẫn giữ im lặng. Cậu tiến về phía Parthem và ngồi xuống chỗ trống trên sofa, cạnh người đàn ông tên Darren. Anh ta nhìn cậu thoáng vẻ ngạc nhiên và tò mò. Tất cả đều nghĩ cậu đã chết dưới tay người của Poxxie, làm sao cậu có thể lành lặn trở về thế này?
"Ngài đã bỏ mặc tôi đấy, Parthem.” Matthew tỏ ra lạnh lùng nhìn ông chủ.
"Ta biết phải làm sao chứ? Không thể giao địa bàn chính của chúng ta cho bọn người của lão Poxxie quản lí được. Như thế khác gì rước hổ vào nhà?”
"Bọn chúng đã nghĩ tôi rất quan trọng đối với ngài. Thật sai lầm.” Matthew giật lấy điếu thuốc đang cháy trên tay ông chủ và đặt lên môi mình. Cậu hít lấy và phả ra một làn khói trắng toát.
"Nhưng làm sao chúng lại cho cậu ra về dễ dàng như thế?” Darren hỏi vẻ nghi ngờ. Hai người còn lại cũng có vẻ rất mong chờ câu trả lời.
"Một tên trong bọn chúng được lệnh bắt cóc tôi, khi thỏa hiệp không thành, gã là kẻ được giao xử lí tôi. Nhưng không hiểu vì sao mà gã ta lại bảo tôi hãy trốn khỏi Hoa Kì. Vớ vẩn thật. Tôi quyến rũ đến thế cơ à?” Matthew nhếch môi cười khẩy khi thuật lại câu chuyện ngắn gọn nhất có thể.
"Thật vậy sao?” Tên Jóse tỏ ra kinh ngạc.
"Tôi bịa đặt làm gì chứ? Mà còn nữa, gã đó còn nói nếu Parthem phát hiện tôi còn sống, gã và tôi sẽ không yên đâu.”
"Gã đó cuồng cậu mất rồi. Nhưng chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà lại yêu cậu đến thế à?” Parthem cười khinh bỉ.
"Có thể là gã ta bị tâm thần.” Matthew lại hít một hơi thuốc.
"Nhưng dù gì cũng chúc mừng cậu trở về an toàn.” Darren vỗ vai Matthew. Ngoài cậu ra thì anh ta cũng là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Parthem.
"Thế sau này cậu có tiếp tục hoạt động như một người mẫu nữa không?” Tên Jóse chợt hỏi.
"Chắc chắn là không được. Lão Poxxie nghĩ tôi đã chết rồi. Lão sẽ truy sát tôi tới cùng nếu biết tôi còn sống mất. May mắn chỉ có một lần thôi.” Matthew cười trừ.
"Cũng tốt. Giờ cậu hãy thế chỗ Jóse, đi theo ta trong các cuộc gặp mặt để bảo vệ ta. Hãy thay đổi kiểu tóc và nhớ luôn đeo kính đen trên mặt, như thế sẽ không ai nhận ra cậu đâu.” Parthem ra lệnh.
"Được thôi.” Matthew thản nhiên đáp.
…
9pm, Kho chứa hàng Malbow, Las Vegas, Nevada.
Người của Poxxie có cuộc họp ở kho hàng Malbow. Tất cả thành viên của tổ chức sẽ có mặt trước chín giờ ba mươi để tham dự. Như thường lệ, Rucell và Stanley được giao nhiệm vụ chuẩn bị những tài liệu quan trọng cho cuộc họp, vì thế họ phải có mặt trước một tiếng.
Gần đây tâm trạng Rucell không bình thường. Gã lãnh đạm với mọi thứ hơn bình thường. Stanley cảm thấy tò mò nhưng không hỏi, thay vào đó, gã hỏi những chuyện khác.
"Cậu giết thằng người mẫu kia bằng gì thế? Súng à? Hay dao?”
Rucell cau mày nhìn thằng bạn một lúc rồi đáp lời.
"Bắn chết rồi thiêu xác. Sẽ chẳng bao giờ tìm thấy xác nó đâu.”
Stanley tỏ ra nghi ngờ. Cách giết người này không giống Rucell, vì bình thường thì gã sẽ ngụy tạo thành một hiện trường tai nạn hoàn hảo. Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Stanley, gã tiếp tục.
"Thằng đó là người nổi tiếng. Nếu giàn dựng thành tai nạn thì sẽ có nhiều rắc rối lắm. Cảnh sát sẽ điều tra kỹ càng hơn.”
"Cũng đúng nhỉ?” Stanley tỏ ra đã bị thuyết phục. Gã lại tiếp tục bằng chủ đề khác để giết thời gian.
Buổi tiệc buffet sang trọng được tổ chức ở New York bởi một thương nhân giàu sụ tên Andrew Hilton, bốn tháng sau vụ mất tích bí ẩn của chàng người mẫu nổi tiếng Matthew Bacelonia. Cả hai nhân vật nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm là Poxxie và Parthem đều được mời đến dự.
Gần đây thị trường ở Los Angeles và Las Vegas đều đang gặp rắc rối vì sự can thiệp của bọn thương nhân đến từ Canada. Dù các tổ chức ở hai khu vực này đã nhiều lực hợp tác giải quyết rắc rối nhưng kết quả chẳng khả thi hơn bao nhiêu. Vì khu vực Las Vegas gặp rắc rối lớn hơn nên Poxxie đã quyết định phải hạ mình đề nghị hợp tác với Parthem – ông trùm lớn nhất ở khu vực LA, đó là cơ hội cuối cùng để họ điều chỉnh lại thị trường của mình. Cả hai đã gặp riêng ở căn phòng dưới tầng hầm để bàn chuyện hợp tác, các thủ hạ đều đừng bên ngoài canh chừng. Rucell đi cùng Poxxie đến buổi tiệc. Matthew đi cùng Parthem. Cả hai người họ đều đang đứng trước cửa căn phòng để canh giữ. Người đàn ông cao lớn kia có vẻ không nhận ra kẻ đứng cạnh mình.
Hai người thủ hạ cứ đứng im lặng như thế bên ngoài suốt hơn một giờ đồng hồ vì cuộc thương lượng của ông chủ của họ vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
…
"Vodka không?” Rucell thản nhiên mời người đang đứng cùng mình, người bạn thân Stanley của gã xuất hiện từ lối cấu thang dẫn lên đại sảnh nơi đang diễn ra buổi tiệc.
Matthew im lặng lắc đầu từ chối. Cậu không thể lên tiếng vì có thể sẽ bị nhận ra.
Stanley thay thế vị trí đứng gác cho Rucell, gã lên tầng trên để tìm thứ gì đó có thể uống được.
Không như Rucell chỉ biết chú tâm vào nhiệm vụ canh gác, Stanley là kẻ thích soi mói và xem xét người khác. Vì thế, gã đã nhanh chóng nhận ra người thủ hạ đi cùng Parthem trông rất quen.
"Cậu tên gì vậy anh bạn!?” Stanley thẳng thắn hỏi khi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
"Peter.” Matt đã bịa ra một cái tên thông dụng để đánh lạc hướng kẻ đối diện.
"Trông cậu rất quen mặt đấy. Có thể nào bỏ kính ra cho tôi xem mặt chút không? Biết đâu chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó!?”
"Tôi chưa từng gặp anh bao giờ.”
Ngay lúc này, người cộng sự của Matt trong việc bảo vệ Parthem đã xuất hiện, anh ta thế chỗ cậu và cậu nhanh chóng rời khỏi.
Lên đến nơi diễn ra buổi tiệc, Matt liền đến chỗ quầy rượu để thưởng thức một ly vang đỏ. Rucell ở ngay sau lưng cậu.
"Matthew. Cậu vẫn chưa chịu rời khỏi Hoa Kì à?” Rucell thì thầm bên tai cậu, gã đã nhận ra cậu từ lần đầu gặp mặt trong buổi tiệc.
Matt kinh ngạc khi bị người khác gọi tên. Nhưng cậu đã cố giữ vẻ bình thản để đáp trả.
"Tôi không có lí do gì để nghe theo lời anh. Đừng tự ý xen vào chuyện của tôi.”
"Không phải chỉ của riêng cậu đâu. Nếu Poxxie phát hiện ra cậu thì tôi cũng chết chắc.”
"Thế thì tại sao anh lại muốn cứu mạng tôi làm gì?” Matt hỏi điều mà mình đã muốn nghe giải thích từ lâu, cậu nhấp một ngụm rượu từ chiếc li vừa lấy.
Rucell đã không trả lời điều vừa được hỏi. Thay vào đó, gã bảo Matt hãy đi theo mình vào nhà vệ sinh. Nhận ra không có ai trong đấy, gã lôi cậu vào một bồn vệ sinh và khóa chốt lại.
Không hề báo trước, gã đẩy người cậu vào sát tường một cách thô bạo, tháo cặp kính đen của cậu, tóm gọn đôi môi cậu và ngấu nghiến nó, đến khi môi cả hai đều tê dại gã mới chịu tách ra.
"Đó chính là lí do.” Rucell thì thầm, ánh mắt thành khẩn nhìn người con trai đang lạnh lùng nhìn hắn.
"Thật vớ vẩn.” Matt cười khẩy và đẩy người đàn ông to lớn ra xa. Cậu dụi mạnh đôi môi vừa bị xâm hại của mình.
"Tôi yêu em nên mới làm thế. Tôi không phải kẻ ngu ngốc.”
"Anh yêu tôi chỉ sau vài ngày ở cạnh nhau sao? Điều đó là không thể tin được.”
"Làm sao tôi biết là mình lại yêu em đến thế chứ?” Rucell lại đẩy người kia vào tường.
"Dù có thật sự như thế thì tôi cũng không rời khỏi Hoa Kì.” Matt quả quyết, cậu giật lại cặp kính đen và rời khỏi nhà vệ sinh.
Cuộc thương lượng của Poxxie và Parthem đã diễn ra tốt đẹp. Họ sẽ tạm thời hòa hoãn để cùng hợp sức đẩy lùi bọn thương nhân Canada khỏi khu vực của mình. Điều đó có nghĩa là họ sẽ tăng cường gặp gỡ nhiều hơn.
"Parthem nói sao về việc chúng ta đã khử người tình của lão?” Stanley tò mò hỏi ông chủ khi họ đang cùng trở về tổ chức trên một chiếc xe.
"Lão đã nói với ta thằng nhóc đó vẫn còn sống. Kì diệu lắm đúng không?” Parthem cười nhếch mép và nhìn về phía Rucell, kẻ đang cầm lái.
"Thật sao? Nhưng chẳng phải Ruce đã xử lí nó rồi à?” Stanley cũng tò mò lẫn kinh ngạc nhìn qua người bạn mình.
"Chắc là cậu ta đã thả thằng nhóc đó đi.” Parthem nhìn chằm chằm vào sau gáy của người đang giữ tay lái, "Đúng không hả, Rucell?”
"Tôi xin lỗi.” Điều duy nhất Rucell có thể nói lúc này chỉ có bấy nhiêu. Gã e rằng mình sẽ không được yên ổn vì bí mật đã bị phát hiện.
"Yên tâm, ta đã bỏ qua cho cậu rồi. Vì nhờ thế mà lão Parthem đó dễ dàng đồng ý hợp tác với chúng ta hơn. Cứ coi như đây là lỗi lầm đầu tiên và cũng là cuối cùng trong suốt bao nhiêu năm cậu phụng sự cho ta.”
"Cảm ơn ông chủ.” Rucell thở phào nhẹ nhõm. Nhưng gã vẫn cảm thấy lo lắng vì có thể Parthem sẽ không còn tin tưởng gã như trước đây nữa.
…
Không thông qua bất kì ai. Matthew đã rời khỏi Los Angeles mà đến Las Vegas để gặp Rucell ở khách sạn El Cortez. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cậu muốn nhìn thấy con người đó, kẻ có cái vẻ mặt luôn điềm tĩnh và pha chút đáng sợ. Người đã yêu cậu suốt bốn tháng nay, lao vào nguy hiểm vì cậu mà không mong chờ được đáp trả điều gì.
Mười một giờ đêm, ai đó gõ cửa phòng Matthew. Cậu bước ra đón.
"Có chuyện gì cần gặp tôi sao?” Rucell hỏi ngay khi nhìn thấy gương mặt điển trai của kẻ ra tiếp đón mình.
Matthew không nói gì cả. Cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà kéo cổ áo của người đàn ông to lớn kia xuống. Môi cậu và người đó lại gắn kết thêm lần nữa, nhưng lần này là cậu chủ động. Nụ hôn lần này được liên kết hài hòa bởi sự chủ động của cả hai, vì thế mà nó nhanh chóng khiến họ rơi vào mê cung của sự cám dỗ.
Matthew không dứt khỏi người đàn ông kia trong lúc lôi gã vào phòng và đóng cửa lại. Cậu bám dính lấy người đó trong suốt quãng đường họ di chuyển đến giường ngủ. Nhưng Matthew chợt nhận ra mọi thứ không giống với dự tính ban đầu của cậu, cậu chỉ định hẹn gặp Rucell và nói với gã lời cảm ơn vì đã để cậu đi lúc trước. Và vì thế, cậu đã dừng nụ hôn lại, nhưng vòng tay mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu của người đó vẫn còn đặt quanh người cậu, không hề có ý định buông ra.
"Sao thế?” Rucell hỏi.
Matthew đã không thể nói được điều gì. Cậu quan sát người đó.
"Là em muốn làm điều này trước. Chúng ta không thể dừng lại.” Rucell chủ động chấm dứt cuộc đối thoại, gã lại hôn chàng trai trong vòng tay mình. Sau một vài giây ngập ngừng, cậu đã đáp trả.
Matthew không thể suy nghĩ được gì khi cứ bị chiếm hữu như thế. Cậu đã tự nguyện để người đó làm những gì gã muốn.
Cả hai ngã lên giường cùng nụ hôn của họ. Gã nằm đè lên người cậu. Cơ thể to lớn và nặng nề kia khiến cậu e dè đôi chút, nhưng khi bàn tay mạnh mẽ của gã luồn vào tóc cậu và xoa nhẹ nó, cảm giác ấm áp và an toàn đã đến với cậu.
Họ chấm dứt nụ hôn. Gã cởi quần áo cả hai ra thật nhanh gọn. Đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ của cậu lại quan sát người đàn ông kia. Gã đáp lại bằng một nụ cười ấm áp và pha chút gì đó hạnh phúc. Cậu bất giác hé môi như thể đã chấp nhận gã đến với mình.
Gã tiếp tục hành trình khám phá cơ thể cậu. Không thô bạo và cưỡng ép như lần trước. Lần này, gã hối hã nhưng vẫn biết kiếm chế bản năng của mình. Những nụ hôn được đặt lại khắp nơi trên cơ thể săn chắc những đường cơ hoàn hảo, và dừng lại ở đỉnh điểm của vật quyến rũ nhất đang cương lên của cậu. Vật đó được đặt gọn vào miệng gã, nhanh chóng bị làm ướt và trở nên cứng hơn nữa.
Cậu không thể ngờ rằng những tiếng rên rĩ khoái lạc lại phát ra từ cổ họng mình. Cậu cắn chặt môi để kiếm chế chúng.
"Ưm, dừng lại.” Cậu ghì vai người đó, tách phần dưới cậu ra khỏi miệng gã.
Gã biết lí do Matthew ngăn lại khi cậu ngã đầu ra sau kèm theo một tiếng rên đầy gợi dục. Một dòng sữa trắng đục bắn xuống tấm drap giường màu xanh đậm. Trông chẳng khác gì một bầu trời đêm đầy sao. Matthew cảm thấy ngượng với chính mình vì đã xuất tinh quá sớm, có lẽ là vì đã lâu rồi cậu không được ai chạm vào chỗ đó.
"Đủ chưa?” Gã hỏi, cười châm chọc. Và tiến đến hôn vào môi cậu. Chẳng hiểu sao mặt cậu lại nóng bừng.
Cả người gã lại nằm bên trên cậu, miệng gã đang chơi đùa với hai đầu nhũ hồng hào trên ngực cậu, một tay thì đặt vật đó trước lối vào phía sau của cậu.
"Khoan đã… Chúng ta còn tư thế khác tốt hơn không? Tôi không muốn lúc nào cũng nằm yên thế này.”
Gã hiểu ý cậu, nhanh chóng thay đổi tư thế. Gã ngồi tựa vào thành giường, đặt cậu ngồi lên đùi mình, bàn tay mạnh mẽ và to lớn giữ lấy hông cậu. Cả hai mặt đối mặt khi cậu cảm nhận gã đang thâm nhập từng chút, từng chút một vào bên trong cậu. Cơn đau nhanh chóng kéo đến. Cậu nghiến chặt răng, cố gắng tìm kiếm ánh mắt gã trong cơn đau đầy khoái cảm và sự lạc lối.
Đôi tay thô ráp mơn trớn, mò mẫn khắp cơ thể cậu để xoa dịu cơn đau. Những nụ hôn vụng về, đứt quãng khiến cậu mất tập trung vào bên dưới. Và bất chợt cậu cảm thấy cơn đau không còn rõ rệt như lúc đầu nữa. Nhưng khi quá trình giao kết sắp sửa hoàn thành, một cơn đau dữ dội hơn nữa đã ùa đến, thu hút toàn bộ tâm trí cậu. Toàn bộ dương vật to lớn của Rucell đã xâm nhập vào trong cậu. Matthew nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng và tiếng rên rĩ vang lên nơi cổ họng.
"Em ổn chứ?” Gã lo lắng hỏi.
"Ư, ưm…” Cậu cố gắng trả lời.
Cơn đau không dịu đi chút nào dù gã đã hôn và ôm cậu thật chặt.
"Đừng dừng lại. Chúng ta sắp hoàn tất nó rồi…” Cậu ngăn lại khi gã định rút khỏi người cậu, "Tôi vẫn còn chịu được.”
Những nỗ lực và sự chịu đựng đã tạo nên thành công. Họ đã hoàn tất việc giao kết cùng nhau.
"Để yên một chút nhé!” Gã đề nghị, việc đó sẽ khiến cậu bớt đau đớn và được nghỉ ngơi một lúc.
Trong lúc đó, họ lại hôn nhau, những nụ hôn ướt át và đam mê. Cậu choàng tay quanh cổ người đó, ấn chặt nụ hôn hơn nữa.
"Giờ thì hãy nói lí do em gọi tôi đến đây.” Gã hỏi khi nụ hôn chấm dứt.
Ánh mắt cậu yên bình nhìn gã, không còn lạnh lùng như trước.
"Để nói lời cảm ơn,” Cậu dừng lại, chạm vào những vết sẹo trên mặt gã, "…vì đã để tôi an toàn ra đi.”
"Thế ra, em làm việc này là để cảm ơn tôi à?” Gã cầm lấy tay cậu và đặt lên đó vài nụ hôn, trong lòng chợt cảm thấy có chút đau nhói.
"Tôi không biết. Chỉ là muốn làm điều này với anh thôi.”
"Parthem có giận không nếu biết em đến với tôi?”
"Lão không yêu thương gì tôi cả. Nhưng lại muốn chiếm hữu tôi, và có lẽ lão sẽ giận.”
"Thế thì sao em lại đến đây?”
"Có lẽ vì anh đã gánh chịu nguy hiểm vì tôi, tôi đã rất biết ơn.”
"Chỉ thế thôi sao?” Gã tỏ vẻ hơi thất vọng.
Cậu đăm chiêu một lúc, rồi mĩm cười đáp trả "…nhưng tôi đoán là vì yêu.”
Gã mĩm cười nhìn cậu, họ lại hôn nhau lần nữa.
…
Vụ thương nhân Canada được giải quyết ổn thỏa. Parthem rất hài lòng về cách làm việc của tổ chức Poxxie. Ông ta nghĩ rằng mối quan hệ hợp tác này nên được duy trì, và vì thế, họ đã có một thỏa hai chiều. Trong cuộc gặp mặt gần đây nhất, hai bên đã quyết định, khu vực phía Tây Las Vegas sẽ được Parthem quản lí, khu vực phía Đông Los Angeles sẽ do Poxxie làm chủ. Điều đó có nghĩa là cả hai bên đều được quản lí một nửa khu vực của đối tác.
Rucell đã đến L.A để gặp Matthew. Họ hèn nhau ngoài bãi biển, một nơi có rất ít người qua lại.
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Rucell hỏi người tình đang đứng cạnh mình.
"Tiếp tục sống.” Matthew mĩm cười đùa cợt.
"Vậy hãy đến sống cùng anh.” Gã chợt hỏi, tay nắm chặt tay người mình yêu.
"Thế sao anh không đến sống ở đây? L.A có biển, có nắng, có Hollywood, không phải là tuyệt hơn à?”
"Chúng ta có thể sống ở bất cứ đâu, chỉ cần có em cùng anh.”
Matthew đăm chiêu nhìn người đàn ông bên cạnh một hồi lâu. Cậu tự hỏi từ lúc nào mà cậu lại có thể yêu được kẻ đã bắt cóc mình, làm những trò thô bạo với mình, rồi lại cứu mạng mình này?!
Bất giác, cậu kéo cổ áo người đan ông cao to kia xuống và hôn gã. Nhìn vẻ mặt chân thành và hài lòng của người đàn ông này khi được cậu hôn, cậu cảm thấy mình đã lựa chọn đúng đắn.
"Thế còn Parthem?” Rucell sực nhớ và vội hỏi Matt.
"Ông ấy cho phép rồi. Một người bố dượng xấu xa đã có được thứ mình muốn và không cần đến tôi nữa.”
"Quá tốt rồi. Anh cứ nghĩ mọi thứ sẽ chẳng bao giờ được yên ổn như thế này.”
"Ít nhất thì cả cuộc đời anh cũng xuất hiện một chuyện tốt là tôi.”
"Ừ, bấy nhiêu đây đã quá đủ rồi.” Rucell mĩm cười và hôn lên mái tóc vàng mềm mại của người mình yêu.
…
HẾT | 29/7/2012 – 11/8/2013
Vote Điểm :12345