...em không biết đâu..chị tự lo đi!..nói rồi con bé lui cui ra quét nhà ..15 phút sau.. ..cạch!.. ..bộ điếc hả!..rầm!...lời nói vừa buông ra là chiếc roi tre nện ngay xuống giường..lời nói luôn đi đôi với hành động là má nó ..xoạt..!..mới
đây nó nhảy đâu rồi!..má nó kéo tấm chăn lên ngạc nhiên quát...nhìn
sang cửa sổ kế bên thấy 1 chiếc dép còn bấp bênh bên cửa sổ.. ..phạch..!..cuối cùng thì chiếc dép cũng rơi xuống nền đất ẩm ..coi như nó nhanh!..má nó lầm bầm vài tiếng trong miệng quay ra sân với công việc còn dang dở nè!..sau mày đi dép có chiếc vậy?..tôi ngơ ngát cười hỏi ...bộ lạ lăm hả?..sơn tùng có quần què..tao có dép què..như nhau thôi!...hôm nay bắt ở đâu đây! ..lên nhà ngói đỏ đi!..tao nghe nói ở đó có nhiều ốc lắm! nhà ngói đỏ?..xa quá vậy?..nó ngáp ngắn ngáp dài dựa gốc dừa nhà tôi mệt mõi nói xung quanh đây còn chỗ cho bọn mình sao?..hè này đứa nào cũng đi mà!..tôi ngồi chồm hổm cạnh nó nói ..ừ!..đi
xa tí cũng được....gần quá đôi khi lại phiền..đi thôi!..nói rồi nó đứng
lên xách chiếc thùng nhôm móp méo kỉ vật đi thẳng..tôi cũng lon ton
xách chiếc thùng không hơn nó cho mấy chạy theo ..à..!..đúng rồi!..đột nhiên nó đứng nói gì vậy?..tôi ngạt nhiên hỏi ...phạch!...má
ơi...cất giùm con chiếc dép nha!..nó hất chiếc dẹp còn lại vào sân nói
to rồi chạy biến đi..tôi cũng chạy theo nó và nghe văng vẳng có tiếng ai
đó đang luyện thanh trong sương sớm ..mày có gì ăn không?..tao đói quá!..chạy được 1 lúc nó ngưng lại nhìn tôi hỏi ..không!..sáng
nay tao cũng được nữa bát cơm chiên..còn chưa đầy bụng lấy đâu cho
mày..tôi còn đang nói thì đột nhiên nó dừng lại ..ê..ê!..có rồi!..nó nhìn tôi nháy mắt cười nham hiểm ..gì vậy?..tôi nhìn theo ánh mắt nó thì ra có 2 cây xoài rất nhiều quả đứng sừng sửng giữa đồng không
được đâu!..của người ta đó...họ mà bắt được là trói vào cây đó..hôm
trước tao nghe thằng bé năm bị trói đó!..tôi lo sợ kéo tay nó lại nói ..mày
nhát quá!..thằng bé năm bị bắt là do nó mò vào vườn nhà người ta...mày
nghĩ đây là vườn xoài hả?..nó nhìn tôi nheo nheo mắt nói ..ừm...ừm..thì không phải vườn nhưng mà đâu phải của mình mày
ngu vừa thôi!..nhìn đi..xung quanh toàn ruộng lúa tự dưng có 2 cây xoài
mày nghĩ ai rảnh ra đây trồng 2 cây xoài hả!..nó cốc đầu tôi nói ..nhưng mà...! không
nhưng gì hết!..theo kinh nghiệm của tao thì 2 cây này tự mọc..vô
chủ..không cần phải xin..mày sợ gì...nói rồi nó nhảy nhanh lên cây..tôi
đứng dưới quan sát tứ phía...đúng là ngoài lúa với lúa chả có ngôi nhà
nào cả..huống hồ bóng người..tôi cũng thấy an tâm mà nó nói cũng có
lý..có lẽ 2 cây xoài này là tự nhiên như mấy cây keo mọc ven sông
thôi..tôi an tâm chụp từng quả nó ném cho tôi bỏ vào thùng..chúng tôi
hái khá nhìu đầy cả 1 thùng mới thôi ..đi thôi!..nó phủi phủi mạng nhện cười nói đi được 1 đoạn nó lại dừng lại nhìn về phía cậy xoài tiếc nuối ..xoài
này để dành chiều ăn!..để tao hái 2 trái khác tụi mình ăn...nói là
làm..nó nhanh đến nổi tôi chả kịp phản ứng...(lòng tham không giới hạn
độ tuổi nhỉ..^_^) tôi làu bào 1 lúc rồi cũng đi theo...hái thì hái
cho lẹ đi..bọn mình còn chưa bắt được con ốc nào đó!..tôi còn đang làu
bàu thì tôi nghe phía sau có tiếng động..tôi quay người lại thì thấy từ
xa có người đang tiến lại là đàn ông..ông ta cách chỗ bọn tôi khoảng 13
hay 15 mét ông ta cười cười tiến lại phía chúng tôi..tôi châm nhìn ông
ta...còn khoản 5 mét thì tôi thấy sau lưng ông ta đang dấu vật gì
đó..tôi hét lên chạy mau..nó cũng giật mình nhảy xuống chạy xách chiếc
thùng xoài chạy theo tôi...lúc này ông ta cũng đang đuổi phía sau chúng
tôi..xét về độ tuổi thì ông ta hơn bọn tôi xa thật..nhưng xét về độ chạy
nhanh thì ông ta thua xa...bọn tôi nhanh chóng bỏ xa ông ta nhưng xoài
trong thùng chỉ còn vỏn vẻn vài trái..quần áo bọn tôi cũng toàn bùn vì
lên bờ xuống ruộng không biết bao lần mà đếm...hai đứa chỉ nhìn nhau
cười ha hả thôi..đúng là tham thì thâm mà...từ đó trở đi mỗi lần đi bắt
ốc ngang qua 2 cây xoài 2 đứa chỉ biết đứng nhìn lắc đầu tiếc rẻ cậm cụi
quay đi... 2 bọn tôi bằng tuổi khác lớp nhưng cùng trình độ....chưa
bao giờ việc học với bọn tôi là dễ dàng cả..từ tiểu học đến trung học là
cả 1 quá trình cố gắng cật lực..^_^( có thật sự cố gắng hay không thì
giờ 2 đứa chỉ biết nhìn nhau cười không lý giải)...nhiều khi 2 đứa ngồi
câu cá ở bờ ao mà than phiền mãi...2 bọn tôi đứa nào cũng có anh chị và
em nhưng dường như bọn tôi là con ghẻ của mỗi gia đình hay sao ấy! trình
độ thật khác xa ..nè!..lớn lên mày sẽ làm gì?..tôi hỏi không biết
nữa!...tao không nghĩ được xa thế!..tao chỉ mong đủ điểm qua lớp thôi
đó là ước mơ cả đời của tao!..nó gục đầu trên bàn nhìn tôi cười nói ..tao
cũng vậy mày à!..giờ thì tao biết tại sao tao chỉ có thể chơi với mày
thôi!..tôi cười gục đầu bàn nhìn nó..hai đứa cứ nhìn nhau tủm tỉm cười
miết nè!..L..chiều ghé nhà mình học nhóm nhé!..1 cô bé xinh xắn cười nhìn nó cười nói ..chiều mình bận rồi!..các bạn học đi!..nó vẫn tư thế đó không hề nhìn cô bé đó nói ..sắp thi tốt nghiệp rồi!..bạn nên cố gắng lên đi!..cô bé kia vẫn đứng phía sau nhỏ nhẹ nói ..mình
biết!..nhưng trưa nay mình phải đi học thêm...chiều cũng học nữa...khi
nào mình không hiểu gì mình sẽ hỏi..cảm ơn bạn nhiều!..vẫn tư thế đó nó
nói ..ừm..mình biết rồi!...mình về chỗ đây!..cô bé ấy nói rồi về chỗ ngồi thật...nãy giờ tôi cứ ngồi nghe không nói lời gì ..nè!..sao nay mày bất lịch vậy!..tôi thúc hông nó cười nói nhỏ thấy xinh không?..nó nhìn tôi cười hỏi ..ừm!..nổi tiếng khắp trường mà..ai chả biết!..tôi nháy mắt cười nói ..thần hộ mệnh của tao!..nó nháy mắt cười nói giờ thì tôi đã hiểu tại sao tôi luôn đứng dưới cột cờ còn nó thì vẫn ung dung nằm ở bàn 2
bọn tôi là biểu tượng của thời gian thời sơ trung...dưới ngọn cờ phấp
phới ngoài sân trường kia luôn có bóng dáng 2 đứa tôi..đôi lúc thỉnh
thoảng thì chỉ mình tôi ...^_^.. bóng cờ như người chứng kiến bọn tôi
lớn lên từng ngày nhưng không hề thay đổi