Lưu Dương đang trong phòng họp. Không khí yên lặng đến bất thường, gió thoảng qua cũng có thể nghe thấy. Mọi người trong phòng chẳng nói gì vì trước mắt họ. Một vị tổng tài đầy quyền lực.
Cậu ta, nhị thiếu gia họ Lưu, một con người băng lãnh, tàn nhẫn trái ngược hoàn toàn với đại thiếu hiền lành, Lưu Trí Thành.
.....
Buổi họp kết thúc căng thẳng, mấy lão già lấy khăn lau mặt, mồ hôi chảy
ròng ròng như mưa. Hắn quả thật biết đặt áp lực cho người khác.
Lưu Dương, một cái tên rất hay. Dương trong dương cầm, một loại nhạc cụ cao sang, nhưng rất êm nhẹ, dịu dàng. Dương trong ánh dương, chỉ buổi sáng ban mai với ánh nắng ấm áp.
Thế mà sao, bên cạnh hắn luôn toát lên khí lạnh lẽo, áp bức người như này. Lưu Dương à, cậu phải để cho chúng tôi thở nữa chứ.
------------------------------
Lưu Dương đang sải bước trên sảnh lớn công ty. Hảo soái nga. Hắn mà đẹp thứ nhì không ai dám xưng vương thứ nhất. Chỉ là... Hắn hơi có chút dọa người.
Gương mặt như được chạm khắc không mang ý cười. Mũi thẳng, cánh môi mỏng như hoa, đôi mắt sắt nhọn,... trông không khác gì mỹ nhân.g
Đôi chân thon dài nổi bật trong lớp quần bó sát, áo vest thẳng tưng, không một nếp nhăn, ôm vào người lộ ra đường cong eo nhỏ. Quả thật là quyến rũ chết người.
Hắn bước lên xe đầy kiêu hãnh. Cũng phải thôi, con nhà người ta mà. Từ nhỏ đã đạt hàng trăm giải thưởng lớn, nhỏ. Là chủ tịch hội học sinh của một ngôi trường danh giá. Bằng khen chất đống. Được bố mẹ rèn dũa, yêu thương hết mực. Bố thì hiền, mẹ thì dịu dàng, anh trai thì hết sức yêu chiều. Thế mà hắn lại lạnh như tảng băng. Trời ạ, Lưu Dương, rút cuộc ngươi có phải người không thế.
------------------------
Chiếc Audi sang trọng bỗng dừng tại một tiệm sách nhỏ. Nói đúng hơn là vừa nhỏ vừa cũ nhưng sách lại không hề bám bụi. Chắc hẳn người chủ của tiệm này rất yêu sách.
Hắn bước vào, đi tới gian hàng tiểu thuyết, lựa
cho mình một cuốn ưng ý. Bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn sách có bìa màu
xanh, chữ trắng hiện rõ ghi bốn chữ : " Nói Lời Yêu Em", trên có thêm
một dòng chữ nhỏ :" Tiểu thuyết Đam mỹ". Vì bản tính tò mò mà hắn cầm
lên, ra quầy thu ngân hỏi chủ tiệm. Chủ tiệm còn rất trẻ, tầm trạc tuổi
Lưu Dương, 23 tuổi. Cậu ta cầm lên, bật cười vì câu hỏi ngu ngốc của
hắn, nói :
" Cậu thật sự muốn biết ?"
"Ừm."
.......
" Được thôi. Tiểu thuyết đam mỹ là thể loại nam yêu nam. Sao nào, Lưu Dương. Mua không ?"
...........
Chần chừ một lát hắn gật đầu. Thôi thì cứ mua về xem thử. Chủ tiệm thấy hắn gật đầu, đưa cho hắn cuốn sách. Lưu Dương cầm lấy, đi lại một chỗ ngồi nơi góc tiệm. Ánh nắng chiếu vào làm cho hắn thêm hoàn mỹ. Mái tóc nhẹ phất phơ trong gió.
Đọc hết cuốn sách, hắn nhăn mặt. Tình tiết gì mà cẩu huyết thế này, nam chính không quan tâm thì thôi, lại còn lấy nam phụ ra làm lá chắn. Còn cậu nam phụ, yêu thì nói hoạch toẹt ra đi. Cứ ấp a ấp úng. Rồi còn thế này, khi các nam chính đã đến với nhau thì cũng phải cho nam phụ một người con trai để bảo vệ chứ, đằng này lại chính tay người mình yêu giết. Máu chó quá đi mà.
Nhận thấy trời đã gần tối, hắn đứng lên, cúi nhẹ đầu về phía anh chủ tiệm. Rồi đi ra ngoài.
Thật kiệm lời!
Hắn định bước qua đường khi thấy xe của mình nằm phía đối diện thì bỗng nhiên *Bíp... *Rầm.
Hắn bị một chiếc xe đâm rúng. Ngã xuống mặt đất. Máu đỏ chảy lênh láng. Lưu Dương vẫn còn ý thức. Hắn mở mắt nhìn mọi người, rồi lại thiếp đi vì mất máu quá nhiều.
------------------------
Thức dậy, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi. Gương mặt hơi nhăn lại. Nhận thấy mình đang trên giường bệnh. Y quả có chút bất ngờ. Không phải đã chết rồi sao.
Từ đằng xa, có bốn người đi lại. Gồm một người đàn ông và một người phụ nữ, trông họ rất trẻ trung. Bên cạnh là hai đứa con trai. Một đứa lớn và một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ trông hoạt bát, đáng yêu. Còn đứa lớn thì trầm tính, lạnh lùng. Cả bốn người đều tỏa ra một khí chất gì đó mà khiến cho người ngoài phải kinh sợ.
Thấy y động đậy, đứa nhỏ liền chạy lại nhìn. Rồi nói với mẹ :
- Mẹ ơi, tiểu An tỉnh rồi!
Tiểu An, một cái tên vừa quen vừa lạ. Có lẽ nào.......y đã xuyên không. Hình như là vậy, trông cả bốn người đều rất quen. Rất giống với những nhân vật trong cuốn tiểu thuyết khi nãy.
Đang suy nghĩ bỗng có một bàn tay nắm lấy tay y, một giọt nước ẩm tràn xuống tay. Lưu Dương ngước nhìn, bà ấy đang khóc. Y đưa tay lên, lau nước mắt cho người phụ nữ, bà bất ngờ, cầm lấy bàn tay nhỏ đang lau nước mắt áp lên má mình :
"Tiểu An, ta xin lỗi con,......hic, hu...."
Y đang lục lại trí nhớ. Không lầm thì người trước mắt là A Ly, Đường Khắc Ly mẹ nuôi của nguyên chủ. Người đàn ông là ba nuôi, Triệu Tần Vũ. Hai đứa, đứa lớn là anh nuôi tên....à.....ừm Triệu Hoàn Đông, 6 tuổi, đứa nhỏ hình như là Triệu Cửu Nam. Ừm.....A Đông, A Nam, tên hay. đấy nhưng mà.......chẳng lẽ hai đứa này là nam chính ư. Còn nguyên chủ.....là Triệu Tử An.
Thẩn thờ không nói, Khắc Ly khóc to hơn. Cửu Nam thấy mẹ khóc thì cũng rơm rớm. Hỏi nhỏ:
"Mẹ ơi! Sao anh không nói gì hết?"
Bỗng nhiên Tử An thấy tim hơi xao xuyến, có lẽ, y thấy tội nghiệp thằng nhỏ. Liền rút tay ra khỏi tay của Khắc Ly, đặt lên đầu xoa xoa :
" Tiểu Nam đừng khóc, anh thương!"
Cả bốn người đều bất ngờ, Tần Vũ vội chạy kêu bác sĩ.
"Cậu ấy đã tỉnh, nhưng trước mắt, chúng tôi vẫn phải giữ cậu ấy lại để tiện xem xét tình hình. Xin phép!_ vị bác sĩ già kính cẩn cúi đầu."
Ông gật đầu, quay qua nhìn người con trai đang nằm trên giường, tim ông hơi nhói. Ông bảo Khắc Ly ra ngoài, để lại riêng tư cho ba đứa trẻ.
Hoàn Đông lớn nhất, anh ngồi cạnh cửa sổ, chống tay lên bệ, gió hơi tạt vào. Bỗng nhiên Tử An cất tiếng :
" A Đông, em muốn ra ngoài!"
Anh quay lại, trìu mến nhìn đứa em, đưa cậu lên xe lăn. Bác sĩ bảo hai chân còn yếu chưa thể đi được.
Cửu Nam đi sau, lải nhải mấy tiếng. Tử An cười. Rất đẹp. Đến nỗi khiến cả hai anh em đều ngẩn ngơ.
Rồi y quay sang hai người:" A Đông, A Nam, em muốn ở một mình." "Được rồi!"
Hoàn Đông nói, tiện thể cúi xuống hôn nhẹ vào mái tóc. Có chút sững sờ, y vội xoay bánh xe, ra khuôn viên đi bộ dành cho bệnh nhân. Ngồi trước một bồn hoa, y thắc mắc "'Tiểu An, A Ly, A Đông, tiểu Nam, Tần Vũ, có chút quen. Hình như mình đã xuyên không. Nhưng mà......sao lại cho tôi xuyên vào tên nam phụ nhu nhược này chứ. Ông trời ơi!"'. Tâm can gào thét, y vẫn thấy uất ức. Bỗng từ xa, một chú chó nhỏ chạy lại, y nhìn thấy, liền ôm chú chó vào lòng. Bộ lông quả thật mềm, ôm thật thích.
"Hu...đau quá.....hic.....huhu."
"' Tiếng khóc à...."'
Tử An liền đi theo tiếng khóc, đến một khu đất trống nhưng khá sạch, y thấy một cậu bé trạc tuổi. Mái tóc vàng, mũi cao, má phúng phính, da hồng hào,..... đây quả thực là mỹ nam mang đậm nét phương Tây.
Nói rồi Tử An lăn bánh đi lại gần cậu bé, đưa một tay ra, lạnh nhạt, hỏi:" Có sao không? Mau đứng dậy."
Cậu bé lúc đầu thấy hơi sợ, nhưng cũng đưa tay ra đứng lên, phủi phủi lớp bụi sau mông, cười thật tươi :"Cảm ơn cậu! Mình là Trần Giản Phong, cậu có thể gọi mình là Phong Phong. Còn cậu?"
"Triệu Tử An. "_ Y nói, rồi đi mất hút.
Vừa đi, Tử An vừa nghĩ "' Giản Phong, Giản Phong, tên này thật quen. Đừng nói là..... cậu ta là.......thu.....gì ấy nhỉ. Thu....thụ chính."'
Suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình thật thiên tài, tự dương tự đắc ý một mình mà không hay biết, Giản Phong đã đứng sau lưng từ khi nào.
"Tiểu An đang nghĩ gì thế?"
Giật mình vì tiếng nói, quay lại và đập vào mắt là một cậu bé. Giản Phong đi đến ngồi lên ghế đá, trước mặt Tử An, rồi cậu cười:
" Tiểu An à, cậu đừng kiệm lời như thế chứ! "
" Đừng gọi tôi là Tiểu An."
Hai bàn tay nhỏ đưa lên, nhéo lấy cái má của Giản Phong, cậu cười:
a
"Ui da! Tiểu An à đừ........á đau đau đau...."
"Tôi là Tử An."
" Hảo hảo, cậu là Tử An."
Buông ra đôi má vừa bị nhéo, cậu lấy tay xoa xoa. Nhìn thấy gương mặt không cam chịu của Tử An, lại thấy y đang ngồi xe lăn, liền bật cười. Xoa đầu nhỏ, cậu nói: " Tiểu....à nhầm Tử An đừng giận tớ."
" Hứ. Ai thèm giận."
' Gâu...... Gâu'
Chú chó nhỏ lên tiếng rồi, nằm ngọn trong lòng của y từ nãy giờ đều cảm thấy rất dễ chịu. Tử An ôm nó lên, hôn vào cái mũi nhỏ. Giản Phong nhìn kiểu tức tức. Liền vòng ra đằng sau đẩy xe nói :"Đi thôi, tớ đẩy cậu đi chơi."
"Ừm."
Giản Phong vừa đi vừa nói luyên thuyên khiến Tử An không khỏi bật cười. Nhìn từ xa cứ nghĩ là vợ chồng ấy chứ. Trong góc tối, có một con người nhìn theo họ, gương mặt tức giận, sau đó khẽ nhếch miêng : "' Tử An, em sẽ sớm là của tôi thôi..'