Ngôi
biệt thự tối nào cũng tiệc tùng thâu đêm và chủ nhân thực sự của nó thì
lâu lâu mới xuất hiện một lần. Những người sống xung quanh luôn tỏ ra
khó chịu và họ cũng có báo cảnh sát. Tuy nhiên, chẳng hiểu cảnh sát làm
việc kiểu gì mà rồi đâu cũng lại vào đấy.
Cậu bị tiếng nhạc ồn ào
ở nhà bên cạnh làm cho cậu không thể nào tập trung viết bài được. Quá
bực tức trong người nên cậu quyết định đi qua nhà hàng xóm để nói
chuyện. Đứng trước cổng biệt thự, cậu bấm chuông và phải lâu thật lâu
mới có người đi ra mở cửa. Một thằng nhóc, mặt mày đỏ gấc mà cậu đoán là
vì nó uống say bởi mùi rượu cũng đang tỏa ra từ người nó. Nó chống tay
lên cánh cổng nhìn cậu rồi cất giọng lè nhè: - Gì đây? - Làm ơn, có thể vặn âm thanh nhỏ lại một chút không? - Tôi mở nhạc ở nhà tôi mắc mớ gì đến anh chứ? - Cậu nói chuyện cho đàng hoàng đi. - Tôi nói vậy đấy, anh làm gì được tôi hả? - Tôi sẽ để cảnh sát nói chuyện với cậu. -
Ok. Nó nhếch môi cười rồi đóng cổng lại và đi trở vào nhà, cậu móc điện
thoại gọi cảnh sát nhưng rồi sau đó cái thứ âm nhạc khủng khiếp ấy vẫn
cứ quấy rối cậu đến hơn nửa đêm mới tắt. Những ngày tiếp theo, cậu cũng
không còn bị âm nhạc của nhà hàng xóm tra tấn nữa, chỉ đến khi tình cờ
xem tin tức trên tivi cậu mới biết là nó bị nhập viện vì dùng ma túy quá
liều. Cậu nghe tin thì có vẻ là đáng đời cho nó. Nhưng rồi cậu chợt suy
nghĩ không phải bất cứ đứa trẻ nào sinh ra trong gia đình giàu có thì
cũng được hạnh phúc. Bởi đôi khi bọn chúng rất thiếu thốn về sự quan tâm
và chăm sóc.