Có
lẽ đây sẽ là một bộ truyện khác thường một chút kể về một thế giới mà
người cầm quyền là phụ nữ. Nữ quyền nghe như một môn võ cho nữ giới
nhưng không đó là chế độ của đất nước Yên Hy Thành. Vua chúa, quan lại
đều là nữ giới. " Oa...oa...oa" Tiếng trẻ con khóc như xé sự
yên tĩnh trong phủ họ Chu. Chu lão gia đi đi lại lại không yên, đúng lúc
ấy vú Lâm mở cửa bước ra nói vội một cách hớn hở: - Là con gái.
Chỉ một câu vẻn vẹn ba tiếng làm cho Chu lão gia sung sướng. Là con
gái! Một lúc sau vú Lâm đưa đứa trẻ ra ngoài, trên tay vú là một đứa trẻ
đỏ hỏn được quấn trang một chiếc chăn. Đỡ lấy đứa bé, Chu lão gia không
kìm được nước mắt nghẹn ngào. Từ đằng xa một cậu nhóc cầm vài bông hoa
lan chạy lại gần. Khuôn mặt nhỏ phúng phính đỏ hồng lên, cậu bé thở hổn
hển rồi nói: - Chu... Chu lão gia... Long muốn nhìn... tiểu thư.
Nhìn cậu bé, lão gia cười, khom thấp người xuống cho cậu bé nhìn. Kiếng
chân lên nhìn đứa bé trong vòng tay Chu lão gia, Nghi Long cười tươi,
đặt bông hoa lên người đứa bé rồi hỏi vu vơ: -Tiểu thư tên gì ạ? Ngẫm nghĩ một lúc không ra, lão gia liên hỏi vú Lâm: -Theo vú tên nào thì hay? - Lão gia nói thật là tôi cũng không biết đặt tên. Lão gia cứ thử hỏi phu nhân thì hay hơn ạ. - Tên Chu Diệp An thì sao ạ? Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn hai người, giương đôi mắt to tròn trong veo lên đợi trả lời. - Chu Diệp An tên nghe rất hay. Được vậy từ bây giờ con tên Chu Diệp An. Đứa bé trong lòng lão gia tự nhiên kêu "oe oe" rồi thôi. Dường như cô bé đã thích cái tên này kể từ khi chào đời. *mười lăm năm sau*
Đã mười lăm năm trôi qua, Diệp An càng lớn càng xinh đẹp, càng tài giỏi
và sắc bén. Cô sở hữu một đôi mắt trong veo to tròn, nước da trắng mỏng
manh như men sứ của mẹ, sự thông minh và mạnh mẽ của cha. Cô như hội tụ
mỗi thứ tuyệt vời trên trái đất này, bao nhiêu người phải ganh tị với
cô nhưng tiếc thay, cô là một người lạnh lùng và khó gần. Năm lên bảy
tuổi, trong một vụ hỏa hoạn vì cứu cô, cha mẹ cô đã ra đi. Với một đứa
trẻ bảy tuổi việc này thật quá sức chịu đừng nhưng may sao bên cô vẫn
còn gia đình họ Lâm. Lâm Nghi Long giờ đã là một chàng trai mười
bảy tuổi không còn là cậu bé có đôi mặt phúng phính trước kia mà giờ đã
khác. Đôi mắt sắc bén luôn tràn ngập ý cười, khuôn mặt tuấn tú toán lên
một vẻ thanh cao lạ thường. Nụ cười của Long luôn tỏa nắng dù ở đâu hay
hoàn cảnh nào. Cậu vẫn là cậu nhưng có lẽ tâm tình giờ đây đã khác trước
kia, không còn non nớt như ngày nào. Cuộc sống họ giờ đã khá ổn
định, sau vụ hỏa hoạn ở rừng lần đó, họ đã trở lại giống như trước đây.
Có lẽ cuộc sống cứ vậy êm đềm trôi cho đến một ngày...