Tên truyện: Âm Đạo Luân Hồi. Hồi I: Âm Dương Oán Tác giả: Vô Ma Thể loại: Kinh dị, huyền ảo Stasus: Full Rating: (Có lẽ là M) Không có cảnh nóng nhưng có nhiều hình ảnh kinh dị
Chương 1: Thiếu niên âm phủ - Cậu gì ơi, xe tới bến rồi! Trong
bầu không khí tràn ngập âm thanh khàn khàn như bị viêm họng
của bác tài xế, Thiên Ân dụi dụi mắt tỉnh dậy. Cậu duỗi cái
lưng mỏi, lắc lắc cái cổ ê ẩm dựa trên thành ghế suốt mấy
tiếng đồng hồ, mở miệng ngáp dài. Mắt cậu trở nên rõ ràng
vừa kịp lúc nhìn thấy bác tài quay lại cười: - Bộ mơ thấy cô bé nào hay sao mà ngủ ngon vậy? - Dạ phải. Tại ở ngoài không có nên phải mơ lâu một chút._ Thiên Ân vừa xốc lấy hai cái ba lô vừa cười đáp. Đứng
lên, cậu phát hiện ra trong xe chỉ còn mình và bác tài xế,
những người còn lại đều đã đi tự lúc nào, liếc ra ngoài xe
cũng chỉ thấy lác đác. Thở dài, lần này không mộng mị gì nên
cậu ngủ say quá. - Con đi "nghe" bác. - Ờ. Phải chi tụi nhỏ bây giờ đều lễ phép như vậy. Nói rồi bác tài lái xe rời đi. Bến này đã là bến cuối, còn đi nữa chắc bị lạc mất. Hít
sâu một hơi căng đầy lồng ngực, Thiên Ân lâu rồi mới lại được
tiếp xúc với không khí trong lành như thế, việc sống mãi ở
Sài Gòn làm cậu cảm thấy như mình sắp ung thư phổi tới nơi,
cảm thấy buị lấp đầy trong mọi ngóc ngách thân thể và sắp
sửa thay thế tế bào. Bước chân chầm chậm trên con đường mòn,
Thiên Ân thả hồn nhìn khung cảnh xung quanh. Hai bên đường là
từng cái cây to rợp bóng xuống dải đất xanh mướt màu cỏ dại,
chim chóc bay lượn, nhảy chuyền từ cành cây này sang cành cây
khác, cất lên những âm thanh trong trẻo vui tươi. Trên bầu trời
cao vời, xanh thăm thẳm như đại dương úp ngược, trôi lững thững
những đám mây vô định như những con thuyền lênh đênh trên biển
xanh vô tận, không biết đi về đâu. Lẫn trong đó là những cánh
chim tự do bay lượn, cùng những con diều đủ mọi hình dáng,
kích cỡ khác nhau, chở theo những ước mơ non trẻ trên những đôi
cánh rực rỡ sắc màu đến trước mặt Thượng Đế. Tất cả như vẽ
nên một bức tranh thanh bình tưởng chừng chỉ trong tưởng tượng. Nơi
đây là xã Âm Lạc*, quê ngoại của Thiên Ân, đã mười năm rồi cậu
không tới nơi này, vùng ngoại ô thanh bình đã có nhiều đổi
khác. Nhà cửa, hàng quán đều mọc lên rất nhiều, thậm chí ở
nơi tấp nập nhất còn có rất nhiều nhà lầu, xe hơi, công ty,
nhà máy, trẻ con đều chơi trò chơi điện tử, không như Thiên Ân
ngày xưa chỉ toàn thả diều, bắt dế. Nếu như là ngày xưa, bầu
trời lúc này vẫn còn ngợp diều giấy. Nhưng cho dù nơi đây đã
đổi khác, thì nó vẫn trong lành hơn Sài Gòn mấy chục lần. Đi
một lúc, Thiên Ân chợt nhìn xuống dưới chân. Cậu mỉm cười
tháo đôi giày thể thao ra, thay vào đó là một đôi dép lê, hay
thường được gọi là "dép lào". Cảm nhận được những ngọn cỏ
cọ vào chân, cậu cảm thấy ngứa nhưng lại rất thích thú, nhớ
đến ngày xưa toàn đi chân trần. Nhưng bây giờ lớn rồi, đi chẳng
phải kì? Hơn nữa mặt đất cũng không sạch sẽ gì, phủ đầy cỏ
dại chứ không phải cỏ trồng, lỡ đạp phải cái gì cũng không
biết nên khóc hay nên cười. Thiên Ân tên đầy đủ là Đỗ Bình
Thiên Ân, như ba mẹ cậu nói là bình an, là ân huệ của trời,
mong muốn của họ dành cho cậu thông qua cái tên này là "sự
bình yên mà ông trời ban cho". Từ nhỏ cậu đã sống với hai
người ở Sài Gòn, bảy năm trước thì ba mẹ cậu đã ly hôn, đơn
giản là vì không thể sống với nhau như vợ chồng nữa, giờ họ
sống với nhau như bạn bè. Sau khi ly hôn, mẹ cậu về sống với
ngoại, còn cậu thì tiếp tục sống với ba ở thành phố để học.
Nhưng giờ cậu quyết định trở về đây. Thiên Ân không cảm thấy
cuộc sống này có gì không ổn. Cậu tôn trọng và thương yêu ba
mẹ, để cho họ sống theo cách mà họ muốn. Họ ly hôn, không phải
trong đau khổ mà là trong yên bình, đối với nhau như bạn thân
và Thiên Ân vẫn ngập trong tình yêu thương của cả ba lẫn mẹ.
Cậu yêu cuộc sống này. Mãi nghĩ vẩn vơ, Thiên Ân xém sặc khi
nhận ra mình suýt lạc đường. Mười năm không trở lại mà còn
nghĩ ngợi như thế, cậu không lạc đường mà chỉ xém thôi đã là
chuyện lạ rồi. Lần này cậu về không thông báo trước cho ai cả
nên phải tự tìm đường thôi. Nói đúng hơn, cậu không thông báo
ngày chính xác. Đến khu vực tấp nập, Thiên Ân càng khó nắm
bắt phương hướng. Đúng lúc này, ngay giữa đường phố tấp nập,
cậu tình cờ nhìn thấy một cậu bạn cỡ tuổi mình đang đi bộ
hướng ngược lại. Cậu ta rất điển trai với vẻ mặt thong thả
nhưng âm u đến kỳ lạ, nó không đến từ nét mặt, cậu cũng không
rõ là từ đâu. Cậu ta có mái tóc rất thuần màu đen, đôi mắt
đen không phản chiếu chút ánh sáng. Trái ngược, cậu ta mặc
một chiếc áo thun trắng và quần kaki trắng. Từ vẻ ngoài đến
xem, cậu ta không phải là người lập dị nhưng lại có vẻ vô cùng
âm u, tất cả ánh mặt trời đều như tránh xa cậu ta khiến cho
cái bóng của cậu ta trở nên rất mờ nhạt. Thiên Ân không để ý nhiều lắm, cậu đi về phía cậu ta và cất tiếng hỏi: - Làm phiền cậu chỉ cho tôi nhà của bác sĩ Thu được không? -
À, cậu cứ đi thẳng, khoảng 1 cây số thì quẹo trái, đi thêm 1
cây số nữa thì quẹo phải, đi vài bước là thấy nhà số 106, là
nhà của bác sĩ Thu. - Cảm ơn cậu._ Thiên Ân gật đầu cảm ơn
trong khi cố giữ cho cơ thể mình không run rẩy. Không hiểu vù sao
cậu lại thấy lạnh quá. - Không có gì._ Cậu bạn mỉm cười. Khi đi ngang qua Thiên Ân, cậu ta chợt nhỏ giọng bổ sung: - Vì nhà tôi ở gần đó mà. Một
cơn gió lạnh buốt từ đâu bất chợt thổi tới khiến Thiên Ân
không tự chủ được rùng mình một cái. Và thật kỳ lạ, khi đi
thêm vài bước nữa, cảm giác lạnh lẽo liền biến mất, cậu lại
được tắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp. Dường như cái lạnh
chỉ xuất hiện khi ở gần cậu bạn kia. Cậu ta có cái gì đó
rất lạ. Lạnh lẽo, âm u, như...không thuộc về dương gian. Thiên
Ân lắc lắc đầu xua đi cái ý nghĩ buồn cười vừa thoáng hiện
tròng đầu. Nhưng cậu không tài nào cười nổi. Sự tò mò như
những cánh tay, kéo cậu quay đầu nhìn lại phía sau. Có lẽ
là trùng hợp. Khi Thiên Ân quay đầu lại, cậu nhìn thấy thiếu
niên kia cũng đang quay lại nhìn mình, khóe miệng mỉm cười rất
tươi. Do lịch sự, cậu cũng cười đáp lại, nụ cười có chút
gượng gạo, không giống như moị khi. Cậu cứ nhìn như thế, cho
tới khi người và xe cộ ngăn hết tầm mắt. Cậu quay lại trong tâm
trạng hỗn độn. Dường như cậu bạn kia vẫn đang nhìn cậu, bằng
chứng là cậu đang nổi gai ốc khắp cả người, một cảm giác mà
chỉ khi đối mặt với ánh mắt cậu ta mới có. Gạt đi những
chuyện lạ lùng này, Thiên Ân tiếp tục đi, theo hướng dẫn của
cậu bạn. Cậu xưa nay là một người rất lạc quan và có trí
tưởng tượng siêu phàm. Cậu quy cho trí tưởng tượng đó những gì
kì lạ vừa phát sinh. (*) Xã Âm Lạc: Địa danh hư cấu Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : [Am Dao Luan Hoi] Hoi 1: Am Duong Oan ~ [Âm Đạo Luân Hồi] Hồi 1: Âm Dương Oán - Diễn Đàn Kênh Truyệnhttp://kenhtruyen.com/forum/54-7643-1#ixzz3wfO889WE