Chap 1 Tôi
vốn là 1 cô học sinh bình thường, không nổi bật, không cao, không thấp,
không xấu,không đẹp... tôi bình thường đến mức mờ nhạt, như không có sự
hiện diện của chính mình vậy. Tôi sinh ra và lớn lên từ 1 gia đình
không bình thường chút nào, có thể nói là phức tạp, tôi sống ở nhà của
bác, bác tôi nhận nuôi tôi, bác ấy là 1 người phụ nữ không chồng, nhưng
do nhịp sống làm gương mặt bác ấy khắc khổ hơn so với cái tuổi gần 50,
vừa nhìn vừa thương, tôi lại là đứa con riêng của em trai bác ấy. Có
nghĩa là tôi là đứa con gái của vợ bé ba tôi sau 1 cuộc ngoại tình, ba
chối bỏ tôi nhưng tôi và mẹ được bác thương tình vì mẹ tôi hiền lắm,
không khó dễ gì với ba tôi, 1 mình nuôi tôi ăn học, bác thấy mẹ vất vả
nên thương mà giúp đỡ. Sau đó mẹ tôi bị tai nạn mất, tôi mồ côi, bác
thấy vậy nên mang tôi về nuôi. Tôi sống cùng với bác khi tôi chỉ học
xong lớp 4. Cuộc sống của bác cháu tôi dựa vào vài căn nhà trọ cho thuê,nhờ vậy mà cuộc sống của chúng tôi không khó khăn gì cả. Tôi
xin giới thiệu tôi tên Nguyễn Bách Thảo Lam, tôi mang họ mẹ và có 1 cái
tên khá kiêu, tôi đã tròn 18 tuổi và hiện tại tôi đã được chuyển học 1
trường quốc tế, bác tôi chọn trường mới, mong là tôi có thể học tốt hơn,
không bị ăn hiếp vì tính "hiền đến lười" của tôi. Trường tôi có
đồng phục như bao trường khác cg váy xanh và sơ mi trắng viền xanh. Tôi
đi đến trường học này ngày đầu tiên, tự tìm phòng lớp học của mình như
mấy đứa nhóc lớp 1 vậy. Nhưng bọn nhóc ấy may mắn hơn tôi là đc mẹ dẫn
đi tìm còn tôi không ai cả, bác tôi phải làm giấy tờ tạm trú cho người
mới thuê mất rồi. Tôi dừng chân trước cánh cửa kính, cánh cửa đóng kín,
nhưng bên trong có vẻ nhộn nhịp lắm, có lẽ họ đã quen thân với nhau hồi
đầu cấp 3 nên có thể vui vẻ với nhau, còn tôi là học sinh mới mà, chờ cô
giáo mở cửa, tôi mới dám bước vào, cúi đầu, không dám ngẩng mặt, vì tôi
vốn nhát đám đông. -Em có thể tự giới thiệu về em ko?_Cô giáo hỏi tôi mà tôi lại ko đủ can đảm nhìn cô, chỉ lí nhí. -Dạ không ạ_ Vừa nói tôi vừa lắc đầu. -Cô
giúp em vậy. Bạn mới của lớp ta tên là Nguyễn Bách Thảo Lam, bạn từ
trường công chuyển đến đây, lớp chúng ta vừa tạm biệt 1 bạn thì nay lại
đón thêm bạn mới vậy sỉ số lớp ta đã tròn 20 rồi nhé, bạn chuyển đến sẽ
còn lạ lẫm nhiều các em giúp bạn nhé. Thế là tôi về chỗ ngồi, ở
trường quốc tế khác trường công là mỗi học sinh một bàn, không ai chung
đụng ai, nên cg dễ dàng thấy bàn trống để ngồi. Tôi về bàn ấy ngồi, cậu
bạn phía sau tôi hình như khó chịu 1 chút, nhưng cg đặt chân xuống ghế
để tôi ngồi. Tôi đưa tay phủi phủi cát bụi từ giày bạn ấy rơi trên
ghế, rồi phủi 2 tay vào nhau, dùng khăn giấy ướt trong balo ra mà lau
sạch bàn tay mình. Tính tình tôi ưa sạch sẽ gọn gàng, nên lau tay xong
tôi sử dụng nước rửa tay không mùi khử sạch khuẩn. -Bẩn đến thế
sao?_Cậu ta nói trống không nhưng tôi không để ý lắm, quay mặt lên bảng
nghe cô giáo nói. Tôi tập trung lắm, không màng ồn ào xung quanh mà nhìn
chằm chằm cô giáo khiến cô hơi giật mình hỏi tôi: "cô nói gì sai, hay
cô thế nào mà em nhìn cô không chớp mắt vậy Thảo Lam?", tôi nghe vậy rụt
rè cúi mặt lắc đầu. Cô mỉm cười rồi nói tiếp, thói nhìn chằm chằm
của tôi hay khiến người khác khó chịu, nhưng mà tôi lại hay bị tập trung
thái quá như vậy. Ra chơi ở trường quốc tế cg lạ lắm gần 1 tiếng
luôn, giờ đó gọi là giờ nghỉ trưa, mọi người túa ra căn tin sạch bóng,
cầm mấy khay thức ăn để ăn cơm trưa, tôi không biết khay ở đâu, cũng
không biết phải trả tiền hay ko???? 1 người vỗ vai chìa mâm ra cho tôi. -Chào cậu tớ là Lisa học cùng lớp cậu, đây là khay ăn của cậu. -Cảm ơn_Tôi lí nhí. -Cậu có thể ăn tùy thích, mọi thứ ở đây đều đã đc tính vào học phí rồi, không ăn là dại đấy nha_Lisa cười. -Oh_Tôi gật gật, lòng nhẹ nhõm vì sợ tốn tiền. -Thảo Lam, ăn thịt bò nha? Bạn ấy gắp giúp tôi nhiều thức ăn lắm, rồi cùng kéo tôi ra bàn ngồi. -Tớ là người Anh nhưng do ba tớ sang đây khi tớ còn bé nên tớ học ở Việt Nam cậu thấy tớ nói tiếng Việt dễ nghe không? -Dễ. -Thảo Lam trước giờ cậu ít nói thế sao?
Tôi gật đầu, cuộc đời tôi vốn không có gì để nói, tôi chẳng thấy có gì để mình phải tìm chỗ dựa dẫm, tôi sống vô cùng an nhiên. Trên đường về nhà, tôi đang đi thì sau ót tôi bị ai đó đụng trúng. Theo phản xạ, tôi quay lại, cậu ấy quen quen... -Là bạn sao Thảo Lam? Tôi
ngây người khi không hiểu cậu ấy quen tôi chỗ nào. Cậu ấy cao, dáng
người dài, thẳng đuột, tóc màu nâu hạt dẻ hơi dợn sóng, gương mà khả ái,
góc cạnh nam tính, nếu không nói là khá ưa nhìn. -Lần nào cg là bạn. Nói
rồi cậu ấy đi thẳng, tôi ngạc nhiên, rõ ràng người đụng trúng tôi là
cậu ấy mà, tôi thở hắt ra 1 cái nhún vai rồi bước tiếp, tôi không biết
mặt nhiều người ở lớp lắm, tôi hơi hơi bất tiện khi không nhìn họ 1 lần
để ghi nhớ diện mạo của họ. Về nhà, tôi thấy bác ngồi tính sổ sách. -Thưa bác con mới về. -Ừ, con mới về thì vào bếp lấy đồ ăn đi, kẻo đói. -Dạ. Tôi
lủi thủi vào phòng cất cặp, ra bếp lấy tô cơm bới 1 ít cơm và đồ ăn để
vào tô. Tôi bước ra ngoài thì vô tình vợ lớn của ba tôi đến, bà ấy liếc
xéo tôi 1 cái, tôi rùng mình ròi quay vào trong. -Chị thấy nó không? Không biết thưa ai cả. -Con bé vừa đi học về đang ăn cơm mà. -Nó giống mẹ nó chị ạ. -Em nói thế không đc, con Liên nó hiền lắm, vả lại cg khuất rồi không nên trách người đã khuất. -Chị nói sao em nghe thế ạ.