Chuyện
này tác giả mượn ngôi "tôi" kể nha, vì tác giả cần nhập cảm xúc mới dẫn
nỗi không thôi y hệt chuyện gốc thì như kể chuyện khô khan lắm. Nhắc
lại "tôi" không phải tác giả. Chap 1. Bạn có tin vào thần tiên
không? Ngày bé chúng ta thường nghe ông bà, cha mẹ kể về những ông bụt
bà tiên mà đúng không? Bạn tin không, riêng tôi thì tôi tin đó. Thần
tiên trong mắt tôi không phải là lướt trên mây, hô biến phép
thuật,...thần tiên của tôi là những người tốt bụng cứu giúp người khó
khăn, dẫn đến chiều hướng tích cực. Và tôi sinh ra gần 1 mé sông, chỉ
là gần thôi, chưa cg không sát mé đâu. Phải đi 1 đoạn mới đến bờ sông
ấy lận. Như tôi nói ở trên tôi tin thần tiên thì đương nhiên tôi tin bàn
tay đen tối. Tôi tin tâm linh lẫn khoa học và hoàn toàn không phải cô
gái mê tín. Con sông gần nhà tôi mỗi năm có 1 người chết như 1 cái huông
mà người xưa hay gọi"sông có huông" nhưng lạ kì thay tôi lại là trường
hợp đặc biệt duy nhất từ trước đến nay ở khúc sông xóm nhỏ này. Ba mẹ
tôi là ông bụt và bà tiên đấy, họ cứu vớt tôi khi tôi đang trôi trong
thùng mốp ngay khúc sông này, lạ kỳ hơn nữa đó là tôi bị nhiễm lạnh vì
trôi trên sông 1 khoảng thời gian, dẫn đến liệt 2 chân do sốt co giật.
Vì bị khiếm khuyết như thế nên tôi rất mặc cảm và thu mình trong chính
vỏ rùa cứng cáp của mình, tôi ít nói, học hành thì lẹt đẹt vì từ bé trí
não tôi đã không tốt lắm,trí nhớ mau quên, dẫn đến kết quả học tập không
khả quan lắm. Đúng là học ngu thì không nên lấy hoàn cảnh ra mà đổ
thừa, nhưng nếu mà đầu óc tôi bình thường mà tôi vẫn ngu si thì tôi là
kẻ vô dụng trong cái xã hội này mất rồi. Cha nuôi tôi làm thợ hàn, mẹ
tôi ở nhà nấu cơm, dọn dẹp. Họ không dư dả gì cả, nhưng vẫn chấp nhận
nuôi tôi vì thế họ trong mắt tôi như những ông bụt bà tiên vậy. Nếu
không có họ cứu vớt chắc tôi đã là đứa trẻ chết vì đói, vì lạnh lênh
đênh cho cá rỉa rồi. Tôi như Alice đi lạc vào chính xứ sở thần tiên diệu
kì vậy. Tuy rằng tôi không có chân làn lặn để đi thăm xứ sở mà tôi đi
lạc, nhưng tôi xem nó là nhà. Mỗi ngày tôi đến trường bằng chiếc xe
lăn cũ kĩ mà tôi xài rất lâu rôi, từ khi tôi đến trường học lớp 1, nó
sờn cũ, bánh xe phải thay nhiều vì bị mòn lốp, dù ba mẹ nuôi của tôi
nghèo khó thì họ vẫn luôn chăm lo cho tôi, bởi vì họ không có đứa con
nào ngoài tôi cả. Tôi sắp học lớp 10 tôi sắp vào cấp 3 đấy, nên việc đầu
tiên là tôi phải đi đến nhà ông Tư xin sách của chị My cháu gái của
ông, chị ấy hơn tôi 1 tuổi, rất hay sang nhà cho tôi đồ ăn ngon, hay mớ
đồ cũ của chị. Chị My kể đủ thứ cho tôi nghe, rằng cấp 3 khó lắm, phải
siêng năng hơn, chị dạy cho tôi nhiều lắm nên lực học của tôi cg khá
thôi, không giỏi đc. -Bội Nghi.!!!_Chị My gọi ngoài cửa nhà, tôi quay
mặt ra nghiêng nghiêng đầu nhìn chị, vừa định với tay lấy nón sang nhà
chị thì chị sang rồi, tay còn ôm chồng sách cho tôi nữa. Tôi lăn xe ra
sân mở cửa cho chị -Sách này chị cho Bội Nghi đó. -Em cảm ơn._Tôi mỉm cười nhìn chị. Chị
My đc xem là người bạn duy nhất của tôi, từ bé tôi không có bạn,ngày bé
các bạn bảo vì tôi không đi đứng chạy nhảy đuổi bắt cùng các bạn đc nên
các bạn không thích chơi với tôi. Ngày khi tôi lớn hơn 1 chút, cái lứa
tuổi người ta nổi loạn, đi chơi cùng bạn bè thì tôi chôn chân ở cái xe
lăn, ai chịu dừng 1 chỗ chơi cùng tôi ngoài chị My đâu. Chị My hiền lành
với tôi, nhưng lại mạnh mẽ bảo vệ tôi khi tôi bị ăn hiếp. Còn tôi,
chẳng phải tôi yếu đuối đâu mà vì tôi chẳng đủ sức đáp trả lại họ, người
ta nói "giết người bằng lời nói" và lời nói của họ luôn làm tôi bận
lòng, nếu ai đó bảo " mặc kệ,tôi chẳng quan tâm người ta nói gì" nhưng
tôi dám cá,ita nhiều gì những tâm tư, cảm xúc của bạn cg bị những lời
dèm pha làm phiền không nhiều cg ít đấy. -My qua chơi với em hả con?_Mẹ tôi vén rèm cửa bước ra mỉm cười. -Dạ, con sang đem sách cho em sẵn tiện nói chuyện với em luôn ạ. -Ừ, bác cảm ơn con nhé. Ở đây ăn cơm với Bội Nghi với bác cho vui. Hôm nay bác trai ở công trình rồi không về đc. - Dạ, cũng đc ạ. Mẹ
tôi vào trong bếp tiếp tục công đoạn nấu ăn của mình, mẹ tôi trẻ và đẹp
hơn so với tuổi, rảnh rỗi mẹ tôi cg nhận quần áo về may nhưng dạo gần
đây mẹ tôi không may nữa vì tôi sắp nhập học mẹ phải chạy chứng từ giấy
tờ cho tôi để vào hồ sơ cho đầy đủ. Mẹ tôi là vậy đó, hiền lành và dịu
dàng. -Chị bảo này, sau này chúng ta học chung trường nhưng lại khác buổi chị lo cho em ghê. -Sao lại lo, trước em cg học khác chị mà? -Nhưng trường ấy đỡ, học sinh không phách lối như trường chị. -Em không sao đâu chị đừng lo. -Ưm. Chị mong là vậy. Hôm ấy chị My ở lại ăn cùng tôi, vui vẻ và ấm áp hơn. Cuối
cùng ngày đầu tiên đến trường cg đến,ba tôi sáng sớm tinh mơ đã dậy lau
chiếc xe lăn của tôi thật kĩ, mẹ thì ủi phẳng áo đồng phục cho tôi, váy
cg đc mẹ ủi phẳng ngay ngắn. Cái ba lô cũ mẹ mua đã lâu vẫn còn dùng
đc, cg đc mẹ giặt thơm tho. Ngày đầu tiên nên mẹ bảo mẹ đưa đến trường,
tôi từ chối nhưng mẹ bảo để mẹ biết lớp sau này còn họp phụ huynh, cg
như giúp tôi dọn chỗ ngồi. Tôi nghe vậy nên đồng ý đi cùng mẹ đến
trường. Mẹ đẩy xe tôi đi dọc phố, lớp tôi học ở trên lầu, mẹ kẹp 2
cây nạng vắt sẵn ở xe cho tôi. Mẹ xếp xe lại rồi mang lên lầu. Đến lầu 1
mẹ lại vắt cây nạng sát hông xe rồi đẩy xe đưa tôi vào lớp. Khi tôi ở
trong trường đã rất nhiều người nhìn rồi,nhưng khi vào lớp tôi mới thấy
mình như sinh vật lạ trong mắt họ, họ nhìn tôi có lẽ họ thắc mắc "tứ chi
đầy đủ nhưng sao lại đi xe lăn?" Mẹ tôi vẫn không để ý, đẩy tôi
xuống bàn cuối, cặp nạng mẹ dựng sát vách tường bên cạnh tôi, mẹ dẹp
luôn cái ghế học sinh ở bàn, chỉ chừa lại 1 cái cho bạn nào bên cạnh sẽ
ngồi. Đẩy xe tôi vào sát mép bàn cẩn thận vừa tầm của tôi. -Con học ngoan nhé, lúc về mẹ đến đưa về, con học ở lầu kiểu này thì chắc mỗi ngày mẹ đưa con đến lớp rồi. -Con tự đi nạng đc. -Không đc, đi nạng lâu dần cánh tay con sẽ chai sạn đi. Con gái như vậy là không tốt. -Thôi mẹ về đi kẻo trễ cơm cho ba. -Ừ, mẹ về, tan học mẹ sẽ đến. Đấy,
mẹ tôi và ba tôi có phải là thần tiên không? Tôi đã đền ơn họ cái gì
chưa? Tôi chỉ là đứa trẻ đi lạc trong ngôi nhà của họ thôi nhưng tôi đc
yêu thương hết mức. Nếu như họ không phải thần tiên thì tôi nghĩ chẳng
ai đã không dư dả còn gánh thêm con bé bị liệt về nuôi, dù biết sau này
chẳng biết nó đỡ đần gì dùm mình không, họ sẽ vứt quách tôi vào côi nhi
ngay. Tiết đầu gần vào rồi, tôi lấy ba lô mở ra lấy hộp bút bên cạnh.
Đặt lên bàn,1 cậu con trai tóc nhuộm màu hung đỏ, mắt lãnh đạm đứng
ngay góc bàn nhìn tôi. Bộ dạng cậu ấy thiệt là làm tôi khó hiểu, năm học
đầu tiên, chiếc áo cậu ây cg ủi phẳng nhưng sộc sệch tênh hênh bên
ngoài quần, quần xanh đen bóp ống sát cặp chân như que củi của cậu ấy.
Trên tai cậu ấy xỏ cả 1 dọc toàn khuyên,tôi tự hỏi "cái kẻ này liệu có
phải 1 trong những thành phần phách lối chị My nói?" đã mặt thì hung dữ
rồi mà thêm cái nón đội ngược trông như đầu gấu mấy đứa đánh giày ở công
viên. Đôi giày bâta của cậu ấy cột dây kiểu gì tôi chẳng biết nhưng nó
lếch thếch bên ngoài. Tôi chẳng để ý, chỉ biết cậu ta kéo ghế ngồi kế
tôi, cái mùi bạc hà dễ chịu sộc ngay vào mũi tôi, cái balo vừa nảy quẩy
hờ trên vai thì cậu ấy thả ra vứt trên bàn rồi ngã đầu uỵch lên bàn lấy
balo làm gối mà nhắm tịt mắt lại. Chẳng hiểu vì sợ hay vò run khi ngồi
kế cái tên phách lối còn "dư âm mùa hè" này mà tôi run hay sao mà rơi cả
cây bút, nó lăn sang chỗ chân cậu ấy,tôi hốt hoảng, chẳng nhẽ gọi cậu
ta nhặt giùm, cậu ta có hung dữ không tôi không biết,nhưng với bộ dạng
này tôi không dám hé răng. Tôi cố cúi nguời xuống vươn tay nhặt, nhưng
cố mấy cg không đc, tôi muốn di chuyển xe lăn của tôi đi qua bên mép sát
bên cậu ta nhưng lại không thể vì bị kẹt. Chẳng hiểu với như thế nào mà
tôi lại cắm đầu té nhào, nhưng sao tôi chẳng đau gì thế này. "Cốp" trán tôi đau buốt, không phải vì đầu đâọ xuống đất mà ai đó đã đánh tôi. -mở mắt ra nào nhỏ,bút nè_Cái giọng trầm thấp vang lên, tôi mở mắt ra, hóa ra tôi sợ té nên nhắm tịt mắt nảy giờ. Trước mắt tôi, cậu ấy cầm bút quơ trước mắt tôi vẻ ngạo nghễ. Tôi chụp ngay lấy nó -Cảm ơn cậu. -1 viên singgum_Cậu ta nhìn tôi. -Hả? -Công của tôi, 1 viên singgum. -Cậu không phải giúp tôi sao? -Tôi đâu rảnh. Nói
rồi cậu ta tự tiện lấy viên singgum trong cái lọ kẹo trong bóp viết của
tôi. Tôi há hốc mồm, cái đồ tính toán, đểu cáng, bộ dạn cậu ta nhướn
mày nhìn tôi, mồm nhai kẹo như chọc tức tôi vậy. Tôi chẳng nói gì nữa âm
thầm tự nhủ "phải cẩn thận không nên phiền người khác, không ai thật sự
tốt cả, à không chúng ta còn bố mẹ là người tốt với chúng ta vô điều
kiện nữa mà". (Nhá hàng trc ổn không, cho tui ý kiến đi)