Ánh
sáng miệt mài chiếu sáng trên con đường lặng lẽ. Trong màn đêm tôi đơn
độc lê bước trên con đường này và tôi nhớ về anh ...một con người hay
cười đẹp trai và giàu có còn tôi...tôi k có gì cả... Tôi tên Trần Bảo
Nhi là một người có chiều cao khiêm tốn mặt thì lúc nào cũng âm u,tôi
được học võ và thân hình cũg khỏe mạnh có thể làm đc việc nặg từ lúc 8
tuổi. tôi mất cả ba lẫn mẹ sau một vụ tai nạn xe máy từ đó tôi về ở với
gia đình bên ngoại. Hoàn cảnh sống khó khăn ông ngoài thì suốt ngày rượu
chè về là đánh đập tôi và bà. Và tôi k chịu đựng được nữa bỏ nhà ra đi
trong hai bàn tay trắng với một thân nhỉ nhỏ nhoi với cái xã hội to lớn,
tôi đã phải sống lm đủ mọi nghề để nuôi bản thân mình. Sau 2 năm bỏ nhà
đi tôi được làm việc cho một gia đình giàu có cuộc đời tôi thây đổi từ
bây giờ
. ~~~vào truyện~~~ "Bảo Nhi cô đâu rồi" anh Trương Bảo Bảo người tôi thích là một tomboy tính cách thân thiện "vâng! Thưa cậu chủ tôi đây"Tôi k cảm xúc trả lời anh "cô lấy cho tôi ly sữa nhé!" Nụ cười tỏa sáng của anh lại hiện lên "vâng thưa cậu" khuôn mặt tôi vẫn thế dù trong lòng vui mừng và hạnh phúc khi cậu cười Sau
bửa ăn sáng tôi ph đưa anh đến trường vì an toàn của anh và tôi là
người bảo vệ anh. Trên xe tôi và anh chẳng nói lời nào không khí lạnh
đến sống lưng khiến cho bác tài xế cũng phải rung người. Chiếc xe lăn
bánh chầm chậm đã 5 năm kể từ ngày tôi được vào gia đình quyền thế của
anh. Tôi gặp được ba mẹ anh cũng là tình cờ khi tôi đi làm về trên đường
về có người kêu cứu