- Chúng ta chia tay đi!
Giọng nói lạnh lùng vang lên. Cô run rẩy nhìn anh. Khoé môi tái nhợt, cố gắng mấy mới có thể mở miệng thì lại cảm thấy cổ họng khàn đặc.
- Tại...sao vậy?
Tại sao chứ? Chúng ta mới chỉ bắt đầu chưa được 5 tháng, vậy tại sao anh lại làm thế chứ?
Anh nhìn cô bằng đôi mắt áy náy, giọng nói đã ôn hoà hơn một chút.
- Kyoko vì đỡ cho anh khỏi cú xe đâm đó mà bị thương. Anh muốn trả ơn cô ấy...
Nghe thấy chữ Kyoko, cô chỉ muốn đập phá mọi thứ xung quanh mình. Đáy lòng mãnh liệt dâng lên sự căm phẫn và thù hận. Kyoko, Kyoko, tại sao ai cũng quanh cô ấy? Tại sao chỉ có mình cô bị bỏ rơi? Tại sao chứ...?
- Trả...ơn...ư? Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta không bằng cái ơn huệ vô tình mà cô ấy cho anh?
Cô hỏi một cách ngập ngùng đầy đau thương. Anh nhíu mày, không vui nói.
- Rya, cô ấy đã không tiếc mình đỡ giúp anh, anh phải biết ơn cô ấy chứ. Em hiểu rõ đi được không?
Nghe vậy, khoé mắt cô bỗng xuất hiện giọt nước mắt trong suốt mặn chát, như sương sớm đọng trên cỏ dại, bàn tay cô nắm chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu.
- Hiểu rõ? Yun, em cũng là con người, em cũng có ích kỷ của chính mình. Anh hiểu cho cô ta, vậy tại sao...anh không hiểu...cho em...chứ? Hức...
Nói đến đây, cô không kìm được bật khóc. Anh theo phản xạ muốn ôm cô nhưng cánh tay đưa tới không trung lại bị anh giữ lại. Rồi anh quay đầu một cách vô tình và bỏ đi.
"Ào!" Mưa rồi, mưa như an ủi cô, như muốn gột rửa đau thương của cô, như muốn tìm một ai đó thực sự yêu thương cô.
"Tí tách!" Cô bỗng cảm thấy nước mưa không còn làm ướt cô nữa. Giương đôi mắt đỏ hoe của mình lên, Rya thấy một chiếc ô trong suốt, bên cạnh là chàng trai với đôi mắt xanh lam xinh đẹp.
- Hideki...Oa!!!
Rya nhào vào lòng Hideki nức nở khóc. Chỉ có Hideki là lúc nào cũng ở bên cô, che chở cho cô, bảo vệ cô, chỉ Hideki thôi...
- Hideki, tại sao anh ấy lại bỏ rơi tôi chứ? Tại sao lại làm vậy với tôi chứ?!! Tại sao chứ!!!
Cậu ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
- Thôi nào, không khóc nữa, quên anh ta đi.
- Hideki, con có muốn sang Mỹ du học không?
Cậu đang đọc sách, nghe vậy không khỏi nhíu mày. Suy nghĩ một hồi, cậu thở dài trả lời.
- Con sẽ suy nghĩ.
Ba cậu nghiêm nghị nói.
- Ba biết con có tình cảm với Rya, nhưng 2 đứa ở cùng nhau từ nhỏ, con đừng nhầm lẫn cảm giác anh em thân thiết với cảm giác yêu thương.
Cảm giác anh em thân thiết ư... Cậu chưa hề nghĩ về nó.
- Rya, cậu ở đây hả?
Hideki bước vào căn phòng toàn một màu tím mơ mộng. Trên giường, một cái "kén" nhỏ làm bằng chăn đang cuộn tròn. Thấy vây, cậu không khỏi buồn cười. Lại gần, cậu vừa lay lay cái kén vừa chọc tức.
- Nè Rya, cậu tính làm sâu bướm hoá kén đấy à?
- Gì chứ!
Rya bực tức bỏ chăn ra. Ánh mắt cô toé lửa nhìn cậu.
- Tớ vừa thất tình, cậu đừng có làm phiền tớ.
- Thành thói quen của tớ rồi, sâu bướm à.
Cậu vừa cười vừa xoa xoa đầu cô. Cô bỗng cảm thấy Hideki cũng rất đẹp trai, nụ cười ấy khiến trái tim cô khẽ rung động, khiến tâm hồn cô xuất hiện một tia sáng tím hồng ngọt ngào, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu.
- Rya...nếu như tớ xa cậu thì sao?
- A...
Cô lúng túng, trong lòng như muốn nói giữ cậu lại nhưng cô đem giấu cái ý niệm ấy đi, cười cười có chút gượng gạo.
- Cậu đi thì có sao đâu, tớ vẫn sống tốt mà.
Đáy mắt Hideki tối sầm. Giọng cậu trầm hẳn đi.
- Vậy sao?
Nói rồi, cậu bỏ đi ra ngoài.
- A, sao vậy Hideki?
Rya gọi với theo.
- Ủa mẹ, Hideki không gọi con ạ?
- Mẹ không thấy thằng bé đến.
Rya khẽ nhíu mày, mọi khi cậu ấy luôn tới gọi cô đi học mà.
- Chắc là Hideki phải trực nhật.
Cô tự nhủ.
"Cộp...cộp..." Tiếng bước chân đơn độc của Rya vang lên nhẹ nhàng. Nhìn sang bên cạnh, cô bỗng thấy trống vắng, Hideki ngày nào cũng bên cô nói chuyện, bây giờ không thấy, trong lòng bỗng có cảm giác mất mát và bất an.
- Hideki à....
- Xin lỗi cậu, Hideki có ở đây không?
Rya cất tiếng hỏi một bạn cùng lớp Hideki. Tan học, cô chờ mãi mà không thấy cậu tới nên mới chạy sang đây.
Cậu bạn đó nghi hoặc trả lời.
- Hideki tối qua đã sang Mỹ du học rồi, cậu không biết sao?
- Du học?
Đầu óc Rya quay cuồng. Du học? Vậy câu hỏi hôm qua...
Hideki, cậu cũng muốn bỏ rơi tớ đúng không? Cậu cũng muốn xa tớ đúng không? Tớ ghét cậu, Hideki, cậu đã nói là không xa tớ mà, cậu đã nói vậy mà...
Giọt nước mắt như pha lê lăn dài trên má cô, thừa nhận thứ tình cảm mà bấy lâu cô chưa nhận ra.
Tớ thích cậu rồi, Hideki, thích từ rất lâu rồi...
Bàn tay cô nắm chặt lại. Cô nghiến răng tức giận.
- Mọi người có thể rời xa tớ, nhưng cậu thì không thể, cho dù cậu trốn tới đáy biển, tớ cũng lôi cậu về!
Mỹ, trung học Washington...
Hideki thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Rya thế nào rồi, có biết cậu đã đi du học chưa, nếu biết thì có đuổi theo không...
Cậu lắc đầu cười buồn,cô ấy chắc không được như cậu tưởng tượng đâu, bởi vì Rya có lẽ chỉ coi cậu là một người bạn...
- Nè Hideki, có một người đang la hét gọi tên cậu ngoài cổng trường kìa!
- Hả, đùa không vui chút nào John à.
Cậu trả lời.
- Thật đó, ra xem thử đi.
Cậu nhíu mày nhưng cũng đi xuống cùng John, cậu không nhớ là đã đắc tội với nhóm côn đồ nào nha. Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên.
- Hideki, anh có ra đây không thì bảo? Nếu anh không ra, em sẽ về Nhật đốt nhà bố mẹ anh đó!
Nghe vậy, cậu ngạc nhiên chạy tới phía cổng trường, giọng nói đó, cậu đã nghe đi nghe lại 16 năm đến quen thuộc, Rya!
Giương mắt tìm kiếm, cậu thấy cái bóng dáng hùng hổ nhỏ nhắn đáng yêu của Rya, khuôn mặt đỏ bừng vì hét nhiều của cô.
Dường như biết được có ai đó nhìn mình, Rya quay ra, như vớ được vàng, cô chạy nhanh tới chỗ cậu. Vừa thở vừa nói, cô lớn tiếng.
- Em thích anh Hideki!
- Hả...
Hideki tròn mắt nhìn cô. Thấy vậy, cô túm lấy cổ áo cậu, tức giận hét.
- Em thích anh Hideki! Cho dù anh không thích em, em cũng sẽ lôi anh về! Cả thế giới này xa cách em thì anh vẫn phải ở cạnh em! Nếu không...nếu không...nếu không em sẽ đốt nhà của bố mẹ anh đó!
Khoé miệng Hideki co rút kịch liệt, cậu không biết có kiểu tỏ tình đe doạ này à. Nhịn không được, cậu bật cười.
- Ha ha ha...
- Anh cười cái gì chứ!!!
Rya xấu hổ hoá tức giận.
- Không, chỉ là anh nghĩ chỉ có Rya của anh mới tỏ tình lạ vậy.
- Gì...gì...gì chứ? Sao...sao...sao lại là "Rya của anh", anh nói thế nghĩa là...là...là gì hả?!!!
Cô ấp úng, gương mặt đã đỏ như cà chua. Thấy vậy, cậu cúi xuống, áp môi của mình lên đôi môi mềm mại kia, khoé miệng tạo một đường cong hoàn hảo.
- Anh cũng thích em, Rya!
2 năm sau, nhà thờ...
- Rya, liệu con có đồng ý cưới Hideki, bên nhau hạnh phúc, không lừa dối hay yêu người khác cho tới khi một trong hai con chết đi?
- Gì chứ? Sửa lại đi, phải là cùng nhau chết chứ cha sứ?
Rya bất mãn lên tiếng.
- Thôi nào Rya, để cha sứ nói nốt đi.
- Tức là anh muốn đợi em chết rồi đi cưới đứa khác đúng không?
Rya nheo mắt lại.
- Không, ý anh là...
Không đợi Hideki nói xong, Rya đã kéo cổ áo cậu xuống.
- Nếu em chết, anh phải chết cùng em rõ chưa! Em đã nói rồi mà, anh chỉ là của em thôi!
Hideki chỉ còn biết cười khổ, cậu vẫn là không đổi tính cho Rya của cậu được...
~~~~~~~~~<•••***•••>~~~~~~~~~~
Vote Điểm :12345