Fanfic ChanBaek | Thiên Quang
Tác giả: Hà Đường tiên sinh
Editor: Shue Thể loại: ngọt ngược, bình đạm văn
Nguồn: xiaoan98.wordpress.com
01.
Soạt____
Một ly rượu đỏ trút thẳng từ trên đầu xuồng, đọng lại trên tóc và gò má.
Biên
Bá Hiền cố gắng chớp chớp mắt, muốn ép chất lỏng màu đỏ tràn vào khóe
mắt ra ngoài. Cầu thầm thở dài, tay lặng lẽ với vào trong túi áo tìm
điện thoại.
"Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng giở thủ đoạn quấn
lấy Phác Xán Liệt người khác liền thực sự coi cậu là____ cậu làm gì, tay
cậu đang làm gì đó!"
Người thanh niên mặt mày thanh tú đứng đối diện
vốn đang chỉ thẳng tay vào mũi cậu mắng chửi, lại chú ý tới động tác
của Biên Bá Hiền, cậu ta đột nhiên giật cánh tay đang vùi trong túi áo
của Bá Hiền ra, vì thế chiếc điện thoại Nokia cũ trong tay cậu bay lên
không trung theo đường cong parabol hoàn hảo, vững vàng quăng ra ngoài.
Sau vài tiếng tút tút, từ trong ống nghe truyền tới tiếng "Alô" của một người đàn ông.
Chẳng qua hiện tại cả hai người kia đều không nghe được.
"Cậu
ở chỗ nào thì cút về chỗ đó cho tôi! Thật sự tưởng rằng chỉ cần dính
chặt Xán Liệt anh ấy sẽ nghiêm túc với mình sao? Cậu chẳng qua chỉ là
một con chó bên người anh ấy thôi!"
Người đối diện vẫn tiếp tục chửi
rủa. Biên Bá Hiền cúi đầu nghe không rên một tiếng ___ mà cũng có thể
không hề nghe. Cũng may buổi chiều chỗ này không có khách, nếu không
thật sự có chút mất mặt.
Biên Bá Hiền lắc đầu, nghĩ thời gian cũng không còn nhiều lắm.
"Này, cậu có nghe tôi nói không, tiện nhân, tôi nói cậu đó, này___"
Người
thanh niên kia mắng chửi, lại nhìn thấy Biên Bá Hiền bước từng bước về
phía mình, càng không thể ngờ được chính là, cậu đi tới trước bàn ăn,
cầm miếng bánh ngọt trên bàn, trát thẳng lên người chính mình.
Cậu ta bị mình mắng đến phát điên rồi sao? Cậu thanh niên hoảng sợ nhìn đối phương.
Lúc này Biên Bá Hiền đang ở ngay trước mặt, đột nhiên túm lấy cổ áo cậu ta.
"Đúng vậy, tôi chính là con chó bên người Phác Xán Liệt."
Biên
Bá Hiền có vẻ gầy gầy nho nhỏ nhưng thực ra sức lực rất lớn. Người đối
diện so với cậu cao hơn một chút, lại bị cậu túm cổ áo giật xuống trước
mặt.
"Nhưng thưa với ông anh, tôi chính là con Poddle cao quý Phác
Xán Liệt nuôi! Anh ấy bằng lòng tiêu tiền vì tôi bằng lòng bỏ thời gian
ra chơi với tôi!"
Biên Bá Hiền vừa nói vừa dùng tay không nặng không nhẹ vỗ vào mặt đối phương.
"Có biết không, con mẹ nó tôi cho dù là con chó, so với loại hoa hoang cỏ dại như cậu cũng có giá hơn!"
Cậu thanh niên nhìn dáng vẻ gây sự của Biên Bá Hiền, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Thì ra là kẻ ăn mềm sợ rắn. Biên Bá Hiền cười lạnh một tiếng, giơ cao tay, dùng sức giáng xuống.
Vì thế Phác Xán Liệt đang đi tới liền nghe thấy tiếng bạt tai lanh lảnh từ phòng trong góc đại sảnh truyền tới.
Hắn
vội vàng bước nhanh, vòng qua bức bình phong trang nhã chắn trước cửa
liền nhìn thấy Biên Bá Hiền trên tóc còn đọng lại rượu đỏ, cả người cũng
dính bánh kem, một tay ôm sườn mặt, chật vật cúi đầu tựa vào vách
tường. Mà cậu thanh niên kia chỉ biết ngơ ngác nhìn mình.
Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lập tức kéo Biên Bá Hiền.
"Không sao chứ."
Biên Bá Hiền mỉm cười yếu ớt, lại mang theo chút kinh ngạc. "Em không sao... Sao anh lại tới đây?"
Phác
Xán Liệt bị cậu hỏi thiếu chút nữa không dừng được ngã quỵ. Hắn khụ một
tiếng, tầm mắt một lần nữa nhìn về phía cậu thanh niên vẫn còn ngây
người phía đối diện.
"Duẫn Kì, đủ rồi." Phác Xán Liệt lạnh nhạt lên tiếng.
Cậu
thah niên tên Duẫn Kì lúc này mới có chút phản ứng với những chuyện vừa
xảy ra. Cậu ta kích động chạy tới trước mặt Phác Xán Liệt, chỉ vào Biên
Bá Hiền lớn tiếng nói. "Là cậu ta ra tay trước! Tên tiện nhân này! Em
chỉ____"
"Tôi nói đủ rồi." Phác Xán Liệt gạt bàn tay đang chỉ vào mặt Biên Bá Hiền ra.
Biên
Bá Hiền đã nhàn hạ ở một bên xem kịch vui. Cậu thậm chí còn muốn lấy
đĩa trái cây ướp lạnh trên bàn lại đây vừa ăn vừa xem. Nhìn tình cảnh
trước mặt, cậu nghĩ theo như kịch bản thông thường, đã đến lúc Phác Xán
Liệt phải bịt chặt hai tai kêu to "Tôi không muốn nghe tôi không muốn
nghe" nha.
"Tôi không muốn nghe." Phác Xán Liệt ngắt lời đối phương, hờ hững nói.
"Phụt."
Biên Bá Hiền nhịn không được. Hai người đang giằng co đột nhiên đồng thời quay đầu lại nhìn cậu.
Biên Bá Hiền liền vội vàng che miệng ho khan vài tiếng, còn yếu ớt chống tay đỡ thân thể.
Phác Xán Liệt quay đầu lại nói tiếp. "Tôi coi cậu như bạn bè, cậu lại liên tục thách thức sự nhẫn nại của tôi ở khắp nơi."
"Em không có..."
"Bá
Hiền cũng là bạn của tôi. Sau này xin cậu tôn trọng một chút." Phác Xán
Liệt nói xong liền xoay người rời đi, không liếc mắt nhìn Trương Duẫn
Kì lấy một lần. Hắn đi đến cạnh Biên Bá Hiền, ôm vai cậu. "Đi thôi."
"Ưm."
===
Đi tới bãi đỗ xe, Phác Xán Liệt mở cửa xe sau đó đẩy Biên Bá Hiền vào trong.
"Au." Đầu Biên Bá Hiền bị đụng phải, có chút tức giận, đợi Phác Xán Liệt lên xe liền đưa tay đập vào gáy đối phương.
"Sh______" Phác Xán Liệt làm bộ muốn đánh trả. "Không nể mặt đúng không."
Biên Bá Hiền lập tức cười cười đáp lại. "Ông chủ bớt giận, bớt giận a."
Ra khỏi bãi đỗ xe, một đường đi thẳng về hướng bắc.
"Một cái tát kia xuống tay cũng thật nặng." Phác Xán Liệt đột nhiên âm trầm lên tiếng.
"Đúng vậy! Đau chết rồi đó." Biên Bá Hiền xoa xoa hai má.
"Đừng giả bộ. Tôi nói chính là cái tát em đánh Duẫn Kì kìa."
"..."
"Bên má trái cậu ta đỏ rần."
"Chậc,
ha ha..." Biên Bá Hiền bị bắt bài chỉ có thể xấu hổ cười cười, lại vội
vàng nói thêm. "Anh cũng nghe thấy đó! Cậu ta mắng chửi em rất nhiều câu
khó nghe."
"Em cũng mắng đủ không phải sao?" Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn đối phương. "Poddle trân quý gì gì đó."
"Đấy không phải mắng cậu ta, là em tự so sánh chính mình thôi! Hầy, sao lúc đó anh vẫn còn nghe điện thoại..."
"Em gọi điện tới không nói tiếng nào chỉ cho tôi nghe diễn kịch, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà cúp máy chứ."
"Ô ô anh thật là tốt ha tiểu Xán Xán_____"
Tiểu Xán Xán. Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn cậu.
"...Nếu không phải ông chủ Phác nghe được điện thoại chạy tới đúng lúc, chỉ sợ em đã sớm..."
"Đánh chết người." Phác Xán Liệt nói tiếp.
Lời
này Biên Bá Hiền không thích nghe. Cậu trưng ra biểu cảm như sắp khóc
tới nơi. "Em không phải là quá tức giận sao cùng lắm mới tát cậu ta có
một cái."
"Nói thế nào cũng là bạn của tôi."
"Bạn? Phi! Cậu ta chỉ
thiếu nước lén lắp camera theo dõi trong nhà anh là thành biến thái
chuyên nghiệp rồi! Đều quấn quýt lấy anh không biết giữ ý tứ gì hết."
Phác Xán Liệt không đáp lại.
"Nhưng
mà cậu ta thật sự lắp camera cũng tốt, để cậu ta xem cuộc sống về đêm
của chúng ta như thế nào hahaha." Biên Bá Hiền nói xong, bàn tay hạ lưu
đã trườn vào trong đùi Phác Xán Liệt sờ mó.
Phác Xán Liệt lập tức vỗ vào tay cậu.
"Này, đừng nhộn. Tôi còn đang lái xe."
Biên
Bá Hiền ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, hí hoáy nghịch điện thoại vừa mới
bị quăng xuống đất. Cậu cầm lên đặt bên tai như thật, sau đó quay đầu tỏ
vẻ đáng thương nhìn Phác Xán Liệt.
"Ông chủ~ điện thoại của em bị hỏng mất rồi."
"Vừa rồi không phải vẫn còn gọi tốt sao?"
"Thì đó, giờ đột nhiên bị hỏng rồi."
"Ừm."
"Ngày mai đi mua điện thoại với em đi!"
"Tôi đưa thẻ cho em, tự em đi đi."
"Được!" Biên Bá Hiền đáp lại không chút do dự.
Phác Xán Liệt liếc cậu một cái. "Thật sự không cần tôi đi với em chứ?"
"Anh
còn bận mà." Đối phương đáp lại, cánh môi hơi cong lên, cúi đầu nghịch
điện thoại có vẻ rất chăm chú. Chiếc điện thoại lỗi thời kia xem ra thật
sự đã bị hỏng.
Phác Xán Liệt nhìn cậu trong chốc lát rồi vươn tay chạm vào bên tai Biên Bá Hiền.
Động
tác đột nhiên phát sinh khiến Biên Bá Hiền từ điện thoại quay về thực
tại. Cậu nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt. "Làm
sao vậy?"
"Dính rượu đỏ."
Biên Bá Hiền không cử động, cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
"Làm sao lại nhìn tôi chằm chằm."
"Em
đang suy nghĩ." Biên Bá Hiền chậm rãi cười rộ lên, ánh mắt cụp xuống
cong cong. "Rượu còn dính lại, anh giúp em liếm khô là tốt rồi."
"......" Lần này Phác Xán Liệt mặc kệ cậu.
Biên
Bá Hiền cũng không tiếp tục đùa cợt nữa. Cậu rút giấy ăn từ trong xe,
nhấn nút mở cửa số, vừa ngâm nga một điệu nhạc vừa lau vết bẩn đọng lại
trên mặt.
Chậc, thời tiết hôm nay không tồi ha.
===
Xe dừng lại
trước chỗ ở của Phác Xán Liệt. Khu nhà này mặc dù không sa hoa, nhưng
thoạt nhìn cũng thấy đủ đắt tiền. Người ngoài nhìn vào đã biết Phác Xán
Liệt nắm trong tay đống vàng đống bạc, chính là phú nhị đại* mà giai cấp
công nhân mỗi lần nhắc đến là lại nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không ai biết để có được tất cả mọi thứ như ngày hôm nay Phác Xán Liệt đã từng trả giá ra sao cố găng như thế nào.
Hai
người vào thang máy đi thẳng lên lầu, tới trước cửa nhà, Biên Bá Hiền
lấy ra chìa khóa mở cửa còn thuần thục hơn cả Phác Xán Liệt.
"Hôm nay về sớm, cơm tối em sẽ làm thịnh soạn hơn một chút nha."
Biên Bá Hiền thay quần áo qua loa rồi hăng hái vào trong bếp.
"Em tắm rửa trước đi." Phác Xán Liệt nhìn trên tóc cậu vẫn còn dính lại chút rượu đỏ.
"Em làm xong cơm rồi tắm. Nếu không tắm xong cũng lại ám đầy mùi dầu mỡ."
Phác Xán Liệt gật gật đầu, cùng cậu đi một vòng trong nhà bếp rồi lên gác vào thư phòng.
Nguyên
liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn rất nhiều. Lúc trước Biên Bá Hiền mới học
được cách nấu vài món, vốn định để cuối tuần làm cho Phác Xán Liệt nếm
thử, kết quả đúng lúc hôm nay hai người đều tan tầm sớm, Biên Bá Hiền
liền đem sách dạy nấu ăn ra làm. Buổi chiều Phác Xán Liệt có một cuộc
họp tổng kết, họp xong vẫn phải ở lại công ty chứ không phải như thế
này___ trùng hợp lại nhận được cú điện thoại ngoài ý muốn của Biên Bá
Hiền. Mà Biên Bá Hiền không chỉ sinh hoạt bị Phác Xán Liệt đặt dưới thân
mà ngay cả công tác cũng là dưới quyền hắn___ Vốn dĩ cậu chính là đốc
công nhỏ ở câu lạc bộ cao cấp thuộc tập đoàn Thịnh Gia, sau đó nhờ vào
quan hệ với Phác Xán Liệt, thăng chức lên làm quản lý. Vừa rồi ở Thịnh
Gia, ông chủ muốn dẫn cậu đi, cậu tự nhiên cũng không cần tiếp tục ở đó
làm việc nữa.
Biên Bá Hiền lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh,
bắt đầu thuần thục thái thịt muối đánh trứng gà. Theo tiếng xào nấu xèo
xèo truyền ra từ trong bếp, không bao lâu sau, Phác Xán Liệt ngồi trước
máy tính trong phòng liền ngửi thấy mùi thơm.
Hắn nheo mắt nhìn biên bản cuộc họp hôm nay thư kí mới gửi tới, sau đó liền bắt đầu nghiên cứu vài tập tài liệu gần đó.
Âm
thanh chiên xào vọng lại từ phòng bếp xa xa. Phác Xán Liệt cúi đầu xem
cực kì tập trung nhưng dạ dày cũng bị mùi thức ăn thoang thoảng lôi
cuốn. Đúng lúc đó, điện thoại di động vang lên âm thanh thông báo. Hắn
lấy tới xem, nội dung tin nhắn ngắn gọn rõ ràng.
"Đến quán bar của lão Trương. Là chuyện gần đây cậu cảm thấy hứng thú nha.
- Lộc Hàm."
Phác Xán Liệt cất điện thoại, trong lúc đứng dậy tiện tay cầm cả áo khoác vắt trên lưng ghế.
Xuống lầu, hắn nhìn ba đĩa đồ ăn trên bàn cơm đã sắp dọn xong, hướng vào trong bếp nói to. "Tôi ra ngoài ăn."
"Cái
gì?" Biên Bá Hiền đáp lại lớn tiếng hơn. Giống như đang chiên gì đó, âm
thanh xèo xèo khiến Biên Bá Hiền nghe không rõ đối phương đang nói gì.
"Món này sắp ăn được rồi!" Cậu nhanh nhẹn gắp tôm từ trong nồi ra, tắt bếp, rưới nước sốt, lại nghe thấy tiếng Phác Xán Liệt.
"Tôi nói, giờ tôi phải ra ngoài, không ăn cơm ở nhà."
Biên Bá Hiền nghe xong liền vội vàng bưng đồ ăn ra. "Cơm đã làm xong hết rồi! Sao đột nhiên còn muốn ra ngoài làm gì."
"Có việc cần bàn." Phác Xán Liệt nhìn đĩa tôm trên tay Biên Bá Hiền, cuối cùng vẫn bốc một con bỏ vào miệng.
Trên đời này có hai chuyện Phác Xán Liệt không thể từ chối. Một trong số đó chính là tài nghệ nấu nướng của Biên Bá Hiền.
"A, vậy thì đi đi." Biên Bá Hiền xoay người đặt đĩa tôm lên bàn, không tránh khỏi có chút ủ rũ.
"Đồ ăn gì gì đó, đợi tôi về hâm nóng lại rồi ăn." Phác Xán Liệt nói xong liền đi ra cửa.
"Được!"
Tuy rằng biết Phác Xán Liệt chỉ đơn thuần thích ăn đồ ăn mình làm,
không phải có ý tiếc công sức mình bỏ ra, Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy vui
vẻ.
Cậu xoay người tìm nắp đậy giữ nhiệt, trong lúc đó Phác Xán Liệt đã đi ra ngoài cửa.
*Phú
nhị đại "Thế hệ con nhà giàu thứ hai" là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu
ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái
cán bộ làm to ở Trung Quốc
Vote Điểm :12345