Những
ngày tháng oi bức đầu hè thật khó chịu làm sao. Nóng đến mức dù ngồi
trong phòng lạnh cũng chẳng khá hơn. Mới đây một bản tin cho hay có vài
người chết do cái nóng thất thường với nhiệt độ cao không tưởng này đang
diễn ra ở một số nước. -Nếu cứ tiếp tục nóng vậy chắc chết tôi quá.-Một tên cao to vạm vỡ cầm chiếc nón phe phẩy để lấy tí gió. -Đã giờ này rồi mà hàng vẫn chưa đến sao.-Một tên khác than thở, không biết đám người kia đâu rồi. -A,
các ngài đây rồi. Thật xin lỗi vì để các ngài chờ, đây chính là Elle.
Có phải rất đẹp không.-Một gã đàn ông tóc bạc chìa tay về phía cô gái
đứng cách đó không xa. Lão ta là đang muốn nhanh gọn tiễn đưa cái của nợ
đi để lấy chút tiền mà làm giàu đây. -Cũng khá đấy. Tiền bạc sẽ sòng
phẳng thôi nhưng phải đưa cô ta vào xe cái đã, Jonh nhanh lên.-Nghe bạn
nói tên to cao lúc nãy tiến lại gần cô gái lịch sự mời lên một chiếc xe
gần đó. Trông cô gái ấy ánh lên sự ngây ngô và trong sáng, thật đáng
mong đợi. -Đây $100,000 đấy cầm đi, thời gian không còn sớm nữa tôi
phải đi rồi.-Gã này là Jame và hắn có khuôn mặt như một diễn viên hài
đấy, nhìn vui lắm. Ngồi yên vị trên xe chừng 15' cô gái liền mở miệng hỏi Jonh cùng Jame. -Chúng ta đang đi đâu đây ạ. -Thật lắm chuyện lát nữa rồi biết.-Jame bực nhọc nói nhanh, cái nóng ngày hè đang dần giết anh chàng rồi. -Không
đừng sợ, Jame hay cáu lắm. Cô yên tâm chúng tôi bảo đảm sẽ chăm sóc tốt
cho cô hoặc là..."chủ" tôi.-Jonh đang hăng say nói thì phần sau có hơi
nhỏ giọng dần. -Câm miệng lại hết đi, còn khoảng ba tiếng nữa mới đến
nơi đấy.-Jame lần này cáu thật rồi, Jonh đang nói gì thế. Cái con ranh
này mà "chủ" lại đính thân chăm sóc, câu nói thật ngu xuẩn làm sao. Được
ngồi trên chiếc xe sang trọng này quả là giấc mơ thành hiện thật của cô
gái trẻ tuổi này. Cứ mãi sống trong cái khu ổ chuột làm cô đôi lúc
chẳng dám mơ mộng cao sang gì ở đây cả.