Ngơ
ngác trong một không gian lớn. Nó cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với mọi
thứ ở đây. Người đông quá, nhưng nó lại không thấy ba Hà của nó đâu cả.
Có khi nào ba Hà đã bỏ nó? Nghĩ đến đây, lòng nó lại càng thêm hỏang sợ
-Ba Hà ơi!-không biết làm gì hơn, nó mếu máo, lấy tay dụi dụi mắt
Thế
nhưng chẳng ai đáp trả lại nó. Tât cả mọi người, vì công việc bận rộn
của mình, đều không có thời gian ghé mắt xem nó đang như thế nào.
-Ba ơi! Ba đâu rồi..hức..hức..ba! Ba!
"Ở trong công ty mà lại có trẻ con sao?”
Anh
suy nghĩ một cách không hài lòng. Thế nhưng, cảm giác đã thay đổi, ngay
khi anh thấy hình ảnh cậu bé đang ngồi bệt dưới sàn, nước mắt không
ngừng thi nhau rơi. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng đối với anh,
đứa bé đó thật đáng thương. Mọi người ở đây mù hết rồi hay sao? Anh đang
gấp. Vô cùng gấp. Nhưng anh không thể để thằng bé ngồi khóc mãi thế
được. Phải có ai đó đến giúp nó
-Cậu bé! Sao cháu lại khóc vậy?-anh đi lại, ngồi xổm trước mặt nó. Bất chấp mọi nhân viên đang chú ý đến mình
-Hức…ba …ba của con hức hức .
Thằng
bé chỉ đáp lại anh bằng một hai tiếng lặp lại, nhưng chỉ nghe bấy
nhiêu, anh cũng hiểu được nó muốn nói gì. Ắt hẳn thằng bé đã thất lạc ba
mình. Nghĩ thế, anh càng ra sức dỗ dành
-Ngoan! Đừng khóc. Chú sẽ đưa cháu đi tìm ba. Được không?
Nó ngừng khóc, lấy tay lau những giọt nước mắt còn sót lại rồi ngước nhìn anh, mỉm cười
-Chú là người tốt
Phì cười vì câu nói nó thốt ra. Anh lấy tay xoa xoa đầu thằng bé rồi đáp
-Ừh, chú là người tốt. Nào đi thôi-anh dang tay, bế nó lên
-Này! Anh kia anh đưa con tôi đi đâu thế?
Bất
ngờ, anh nghe thấy tiếng hét. Vội quay đầu ra phía sau, anh thấy một
cậu con trai khoản chừng 18, 19 tuổi đang hung hăng bước về phía mình.
Bình
thường thì anh không biết nhưng trông cậu ta lúc này…quả thật là đáng
sợ. Khuôn mặt cau có đến không thể cau có hơn. Còn ánh mắt? Nó phát ra
tia lửa như muốn đâm thủng người đối diện, và anh biết chắc rằng người
đó không ai khác chính là mình